Quan Thuật

Tiệc Đính Hôn Của Vương Nhân Bàng


trước sau

Vậy anh cứ nói ra tôi là được rồi.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Thôi bỏ đi, cậu cũng không tiện, tôi không thể lại làm phiền cậu được.

Vu Kiến Thần thở dài.

- Được rồi, Vu ca, chúng ta không nói chuyện phiếm nữa, anh có muốn ngồi lên ghế của Câu Trấn nam không?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc mình muốn và thực tế thường không giống nhau, tôi căn bản cũng không dám nghĩ đến.

Vu Kiến Thần nói.

- Muốn thì tôi sẽ giành lấy cho anh.

Lời nói của Diệp Phàm rất thận trọng, Vu Kiến Thần trong lòng nóng ran, nói:

- Cảm ơn, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi. Tuy nhiên, việc này quá khó khăn. Hay là thôi đi, cậu ở văn phòng trung ương cũng không dễ sống. Lãnh đạo nào cũng to hơn cậu, nếu là tôi thì đã sớm sầu chết rồi.

- Không sao, chúng ta đi giành lấy. Nếu không tranh được thì tính sau, ít nhất, chúng ta vẫn phải tranh.

Diệp Phàm giật giây Vu Kiến Thần, nói.

- Vậy, tôi nghe theo cậu.

Vu Kiến Thần lại khôi phục uy phong.

- Nếu Hứa Chí Cường và Chung Luân đã là hai đối thủ. Vậy chúng ta tìm chuyện nói xấu hai người đó rồi tính tiếp. Đối thủ mà, bớt một người càng tốt, bớt hai người thì tuyệt.

Diệp Phàm nói.

- Nếu quả thật phải xử lý ông ta, thì lại có một hạng mục có thể làm.

Lúc này, Vu Kiến Thần hình như cũng hạ quyết tâm. Hôm nay, anh ta cũng bị ép tới mức không biết phải làm sao. Nếu không đứng lên phản kháng phỏng chừng con đường làm quan cũng dừng lại ở đây.

- Nói thử xem?

Diệp Phàm nói.

- Tháng tư năm nay, phân cục khu Khâu Sơn thành phố Thương Hải khánh thành một tòa nhà ký túc xá, chất lượng công trình này chắc chắn có vấn đề, tôi đang âm thầm điều tra.

Cho nên, vốn là không thể thông qua. Tuy nhiên, chỉ sau vài ngày, Chung Luân và Hứa Chí Cương đều ký tên.

Sau đó tôi điều tra cẩn thận, tìm hiểu rõ ràng. Công ty xây dựng nhận thầu công trình này là công ty công trình kiến trúc thứ năm Phi Đằng. Người phụ trách tên là Tống Khải.

Nghe nói đây hình như là công ty quốc doanh. Kỳ thật, công ty này đúng là quốc doanh đấy, tuy nhiên, mấy năm trước liền cho Tống Khải nhận thầu. Coi như là mặc chiếc áo khoác quốc doanh thôi.

Vu Kiến Thần nói.

- Tống Khải có lai lịch đúng không?

Diệp Phàm hừ nói.

- Phải, Tống Khải là họ hàng với Phó chủ tịch tỉnh quản lý xây dựng.

Vu Kiến Thần nói.

- Anh có bằng chứng chính xác không?

Diệp Phàm hỏi.

- Có.

Vu Kiến Thần nói dứt khoát, ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Năm ngoái mấy người chúng ta gặp gỡ ở Thủy Châu, cậu có đề cập đến chuyện này, cho nên, tôi liền lưu tâm, hơn nữa, thời điểm phát sinh chuyện này tôi đang học ở trường Đảng trung ương, thật ra không có quan hệ gì với tôi cả.

- Nếu chất lượng xây dựng đã có vấn đề, những người nhà của cán bộ công an sống trong tòa nhà này lại không có bất kì ý kiến gì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có, như việc rỉ nước nghiêm trọng. Tiêu chuẩn kĩ thuật của xi măng xây tường của mấy hộ mới xây xong đều thiếu nghiêm trọng, thậm chí có thể nói đều là làm ẩu.

Bức tường đó có lúc dùng tay sát sát vài cái đã rơi ra mấy mảng bùn, chỉ dùng tay cũng có thể lột đến mặt gạch lộ ra.

Còn có…người nhà các đồng chí công an đương nhiên lo lắng, một đám nói rất hăng phía sau lưng. Cũng có người âm thầm viết thư nặc danh. Nhưng cuối cùng đều bị ỉm đi.

Vu Kiến Thần nói.

- Vậy là tốt rồi.

Diệp Phàm nói.

Buối tối ngày 6 tháng 8, đối với Vương Nhân Bàng mà nói vẫn khá náo nhiệt.

Tiệc đính hôn của hai nhà Vương Tiếu hai nhà diễn ra tại khách sạn Bắc Kinh.

Tuy nhiên, cũng không mời bao nhiêu khách khứa. Những người tới đều là những người bạn thất nhất, đáng tin nhất. Vì tránh gây sự chú ý của các tổ đặc nhiệm ngoại quốc. Cho nên mấy vị lãnh đạo của Tổ đặc nhiệm A đều không lộ mặt.

Cuối cùng, đồng chí Cung Khai Hà ủy thác cho Diệp Phàm toàn quyền đại diện cho tổ đặc nhiệm A tặng một phần lễ vật cho Vương gia. Còn Phó chủ nhiệm Khâu Hoa đại diện chủ tịch Đường, còn có Phó Trưởng ban thư ký Chính phủ thay mặt Thủ tướng Khang tới tặng quà. Đối tượng mà những người này nhằm vào đương nhiên là Chủ tịch cố vấn đặc biệt, đồng chí Vương Thành Trạch.

Còn khách khứa của Tiếu gia chủ yếu là trong quân đội. Mấy người ngồi đó đều là các tướng quân. Đương nhiên, thanh niên cũng khá nhiều. Đều là những hậu bối đi theo để mở mang tầm mắt.

Còn bạn bè của Vương Nhân Bàng đều tới.

- Haha, Chủ nhiệm tiểu Diệp, chúng ta ngồi cùng nhau được không?

Tướng quan Triệu Quát không thèm để ý đến ai, vừa đến khách sạn trước tiên chào hỏi Diệp Phàm, kéo hắn cùng ngồi.

- Xin lỗi Triệu ca, hôm nay tôi không rảnh.

Diệp Phàm khẽ lắc đầu, mỉm cười từ chối.

- Tiểu tử cậu thì có chuyện gì mà không rảnh?

Lúc này, tư lệnh viên Trần ngồi ở bàn bên cạnh sau khi nghe thấy tức giận hừ nói.

Tư lệnh viên Trần là thế hệ sau của các tướng quân mở nước. Hơn nữa, con người luôn ngay thẳng. Người ta đã gọi anh là ‘Chủ nhiệm tiểu Diệp’, ông ta liền gọi là ‘tiểu tử’, Diệp Phàm khá tôn trọng ông ta.

- Hôm nay người ta là bà mối, các vị tướng quân ạ. Các ông nói xem, có thể rảnh được sao?

Lúc này, đồng chí Kiều Hoành Sơn ngồi bên cạnh không ngờ mỉm cười.

- Bà mối, cậu sao?

Mười mấy tướng quân ngồi đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tướng quân Triệu Quát lại thốt ra. Diệp Phàm thấy họ nhìn mình chăm chủ liền thấy sợ hãi.

- Tôi, không giống sao?

Tuy nhiên, Diệp Phàm nhún vai nói

Toàn thể các tướng quân đều vui vẻ. Trần tướng quân tiếng cười vang dội nhất, chỉ vào Diệp Phàm nói:

- Tiểu tử cậu chuyện của bản thân còn chưa lo hết, không ngờ còn làm bà mối, hay. Thiên hạ này đây là đạo lý gì vậy?

- Biết làm sao, ai bảo Vương Nhân Bàng là huynh đệ của tôi. Tuy nhiên, các vị tướng quân đại nhân, tôi đây cũng chỉ là vì ‘không trâu bắt chó đi cày’( chuyện ngoài khả năng)

Cái gì mà bà mối. Đến cái lì xì cũng không có.

Diệp Phàm giả bộ cay đắng nói.

- Khi nào mới được uống rượu mừng của cậu, Chủ nhiệm tiểu Diệp

Triệu Quát nháy mắt, cười nói.

- Sắp rồi sắp rồi. Đến lúc đó nhất định mời Triệu lão ca đầu tiên.

Diệp Phàm vội nói rồi quay người định chuồn đi.

- Chẳng lẽ không mời lão Trần tôi, có phải không gọi cậu một tiếng ‘tiểu tử’ nên trong lòng khó chịu. Tuy nhiên, gọi cậu là Chủ nhiệm tiểu Diệp thì tôi không quen. Ở trước mặt tôi, cậu chính là tiểu tử.

Tư lệnh viên Trần hừ nói.

- Tư lệnh Trần, anh chắc không biết, cậu ta thích làm lão đại. Chính Kiều Hoành Sơn tôi gọi nó một tiếng ‘tiểu tử’ nó cũng không vui. Hơn nữa, chính là anh của Viên Viên là Kiều Thanh Sơn cũng
gọi nó là ‘Diệp ca’, anh xem, thế là thế nào, đúng là ngược đời.

Lúc này, Kiều Hoành Sơn chen miệng vào.

- Ôi, biết làm sao được, người ta có chút năng lực liền bay lên trời. Chính tiểu tử nhà tôi cũng gọi cậu ta là ‘Diệp ca’, thật là lạ.

Lúc này, Lý Khiếu Phong cũng sờ sờ mấy sợi râu mọc ở cầm, trêu ghẹo cười nói.

- Haha, bọn họ trêu đùa. Các vị tiền bối, nhất thiết đừng cho là thật.

Diệp lão đại vừa nói xong, vội nói tiếp:

- Các vị tướng quân, bên kia còn bận qua, tôi qua tiếp khách đây.

Vừa nói xong, Diệp lão đại chuồn như thỏ.

Vương Nhân Bàng mặc sơ mi trắng, chân đi giày đen trông rất phong độ, tóc thiếu chút nữa là sáng bóng lên, cũng không biết dùng bao nhiêu gel trong cửa hàng. Cái bụng của Thập Lục Muội đã nổi lên rất rõ.

Cho nên, mặc một chiếc váy rộng thùng thình, chủ yếu là dùng để che cái bụng to. Mẹ Vương Nhân Bàng coi cô như bảo bối.

Sợ cô bị ngã rồi gì gì nữa, sắp xếp hai cô gái luôn đi theo bên cạnh. Đi lên bậc thang đều được hai người đỡ. Cúi lưng cũng được người đỡ.

Còn Vương Nhân Bàng cũng thỉnh thoảng nhìn cái bụng bà xã, tên này trong lòng sướng như điên, đã sớm vội muốn ‘thăng cấp’. Tuy nhiên, việc mang thai không thể xê dịch theo ý muốn của mình được, có vội cũng không vội được. Không đến thời điểm đó thì người ta không chịu chui ra, có cách gì chứ.

Còn đồng chí Lam Tồn Quân hôm nay thảm nhất, bị thành chân sai vặt, chạy lên chạy xuống như quân cờ. Mà còn một cái thảm hơn nữa, chính là đồng chí Vương Long Đông tới từ thành phố Hải Đông, bạn học cũ của Diệp Phàm.

Vương Long Đông là do Diệp Phàm mời tới. Bằng không, anh ta căn bản cũng không có tư cách tới đây. Anh ta tuy nói bận tới mức không đặt mông xuống được. Tuy nhiên, anh ta lại giống Lam Tồn Quân. Hai người sau khi ngạc nhiên hết mức, liền vui vẻ rạng rỡ.

Hôm nay trong lúc làm việc vặt có thể ngẫu nhiên tiếp xúc với các vị lãnh đạo trong quân giới, chính giới, đây là cơ hội khó có được. Không quan tâm có tác dụng gì không, trước tiên cứ quen mặt rồi tính sau.

Đương nhiên, bọn họ trong lòng cũng hết sức cảm kích Diệp lão đại. Cơ hội này chính là do Nhị ca tạo ra.

Đúng 6 giờ

Hầu hết mọi người đã tới.

Diệp lão đại cầm microphone nói:

- Các vị tiền bối đáng kính, các quý ông, quý bà…, hôm nay tôi chịu sự ủy thác của Vương gia và Tiếu gia chủ trì nghi thức đính hôn buổi của hai người Vương Nhân Bàng và Tiếu thập lục Muội. Trong lòng tôi hết sức xúc động, hưng phấn. Chuyện này nói thật cũng là ‘không trâu bắt chó đi cày’.

Diệp Phàm vừa nói đến đây, Vương Long Đông vỗ tay một tiếng nói ‘ hay’. Lập tức một tràng pháo tay như sấm dậy, các lão tướng quân đều vỗ tay rồi hô ‘hay’, không khí trở nên náo nhiệt.

Đợi mọi người yên tĩnh lại, Diệp Phàm lại nói:

- Ở đây, tôi trước tiên nói một chút về vụ bê bối của đồng chí Vương Nhân Bàng.

- Được, mau nói đi.

Phí Nhất Độ kêu lên.

- Buổi đính hôn này của đồng chí Vương Nhân Bàng, cũng là bị ép đấy.

Diệp Phàm nói khiến mọi người ngạc nhiên, lập tức mọi người im ắng cả.

- Lời này là ý gì, lão Trần tôi nghe không hiểu. Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng, lão Trần tôi sẽ tét đít cậu.

Tư lệnh Trần lớn tiếng nói. Ánh mắt của các đồng chí ở đây đều nhìn Diệp Phàm chăm chú.

- Ôi, người anh em Nhân Bàng của tôi không muốn tiến vào ‘Vi thành’, anh ta còn muốn tự do bay nhảy, phóng khoáng thêm vài năm nữa. Tuy nhiên, các vị không phát hiện sao? Nữ chủ nhân hôm nay có gì lạ không?

Diệp Phàm nói.

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Tiếu thập lục Muội, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng, còn Vương Nhân Bàng đứng bên cạnh cũng hơi ngượng, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

- Cái này, cố vấn Vương, không ngờ là song hỷ lâm môn.

Tư lệnh Trần cười ha hả, đứng lên định ôm Vương Thành Trạch để chúc mừng.

Ánh mắt của lão già này đúng là sắc bén, phát hiện vấn đề đầu tiên. Nhất thời toàn bộ hội trường nín thở, rồi toàn bộ cười vang, tiếng chúc mừng thi nhau tuôn ra. Còn Vương Thành Trạch cũng sờ cằm đáp lễ.

Vương Nhân Bàng tuy rất xấu hổ nhưng anh ta cũng có vẻ rất tự hào. Anh ta cướp mic hừ nói:

- Diệp lão đại, anh cũng phải cẩn thận. Đừng để tới lúc đó cũng bị vào ‘Vi thành’

Anh ta nói xong còn đưa ngón tay chỉ vào Kiều Viên Viên đang đứng cạnh Tiếu thập lục Muội. Vừa nghe anh ta nói, ánh mắt mọi người lại tập trung vào Kiều Viên Viên. Tư lệnh Trần đảo mắt nhìn Kiều Viên Viên. Kiều đại tiểu thư lập tức đỏ bừng mặt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện