- Đây là chuyện của Chủ tịch thành phố Cao, tuy nhiên, cũng là chuyện của một Bí thư như anh. Nhưng, hiện nay Chủ tịch thành phố Cao không nhìn thấy tính nguy hại này, hoặc có thể nói là anh ta sớm đã “nhìn thấu” tất cả rồi.
Chỉ có điều bị các chỉ tiêu phát triển kinh tế làm mờ hai mắt. Nhất thời chỉ khảo hạch thành tích chứ không nhìn vào quá trình, các quan viên khác cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hiệu quả ngắn hạn, không muốn nhìn vào chuyện lâu dài.
Dù sao, doanh trại cố định còn lính thì thay đổi liên tục, hạng mục bản thân bỏ bao nhiêu sức lực xây dựng cuối cùng lại phải phủi mông đi mất, có ai mà lại muốn làm cái chuyện ngốc nghếch đời trước trồng cây đời sau hái quả đâu chứ.
Môi trường bị tàn phá rồi, người cũng đổ máu, còn những ông chủ và lãnh đạo thì làm gì chứ?
Chỉ cần ông chủ có thể giàu, lãnh đạo có thể thăng chức, có làm vài chuyện ám muội cũng không sao. Thời buổi bây giờ, tiêu chuẩn lương tâm thế nào hình như tôi không còn thấy rõ được nữa rồi.
Mễ Nguyệt hừ nói.
Từ cách nói chuyện của Mễ Nguyệt cho thấy, mỏ than của Thành phố Đồng Lĩnh cần phải tốn nhiều sức lực chỉnh lý lại. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng thấy Mễ Nguyệt là một người có lòng chính nghĩa.
Chỉ có điều, Mễ Nguyệt biết mình bất lực. Giờ đành mượn sức của Bí thư thành ủy hắn đây để hoàn thành nguyện vọng của cô nàng thôi.
Tuy nhiên, sau khi hết giờ làm việc có một việc xảy ra khiến Diệp Phàm vô cùng giận dữ.
Vừa bước ra cổng tòa nhà Thành ủy, thấy cách đó không xa trên đường đèn báo cảnh lấp lóe, chẳng qua không có còi cảnh sát thôi. Nhất định có vụ án giao thông gì đó rất lớn xảy ra, bằng không, sẽ không có tình trạng như vậy.
Việc này xảy ra cách tòa nhà thành ủy không xa, quần chúng vây quanh không ít, Diệp Phàm liền bước đến xem.
Dùng sức chen vào đám người, bên trong tuyến cảnh giới quả nhiên có sự cố giao thông. Hiện trường đầm đìa máu. Một chiếc Audi dựng bên đường, trên thân xe dính đầy máu. Hơn nữa, một bên xe bọ lõm sâu, lộ cả ghế da ra ngoài.
Phía bên bị lõm của chiếc Audi bị đầu chiếc Toyota đâm vào. Nằm giữa hai chiếc xe là một người đầy máu.
Phần ngực và bụng dường như không thấy rõ nữa, máu thịt trộn lẫn trông rất thê thảm. Nhìn tình hình này, có lẽ người này bị cả chiếc Toyota đâm vào sườn xe Audi thành bấy nhầy rồi.
Lúc này, một thanh niên mặc áo khoác mỏng màu đen đứng xem tức giận chỉ vào chiếc Audi mắng:
- Đều là chuyện tốt mấy lão quan chức làm!
- Quan chức, liên quan gì đến quan chức, chỉ là sự cố giao thông bình thường thôi mà.
Diệp Phàm giật mình, thuận miệng hỏi.
- Nghe khẩu âm ông em chắc không phải người địa phương?
Người áo khoác đen hừ nói.
- Không phải.
Diệp Phàm giả vờ tò mò nhìn hiện trường.
- Vậy thì đúng rồi, cậu thấy đường Tân Long này, vốn rộng 15- 16m. Lại cho xe đậu hai bên nên chỉ còn lại 10m.
Phố Tân Long là con đường trọng yếu, bình thường không ít xe qua lại. Hơn nữa, hai bên đường là tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có rất nhiều người đến làm việc, xe cũng nhiều, chen chúc lại một chỗ.
Xe đừng nói là chạy tốc độ cao, chỉ cần hơi nhanh một chút là tung phải người ngay. Sự cố giao thông xảy ra không ít lần, bình quân một tháng là hai vụ.
Hắc Tam tôi đây nửa năm đã tận mắt thấy năm sáu người chết rồi đấy.
Hắc Tam vẻ mặt tức giận nói.
- Lần này thảm rồi, là một phụ nữ mang thai. Nghe nói đứa nhỏ sáu tháng, một xác hai mạng.
Lúc này, một lão già đứng cạnh Hắc Tam rất đau lòng thở dài.
- Nhưng, cái này có liên quan gì đến các quan chức?
Diệp Phàm nói.
- Sao lại không liên quan, cậu xem xe dừng hai bên đường, toàn là xe của mấy ông quan lớn. Có chiếc là của lãnh đạo hai tòa nhà, có chiếc là của quan dưới địa phương lên làm việc. Thấy không, Audi là nhiều nhất, tiếp đến là Santana. Cho nên, tôi thấy, nên sớm đập bức tường này đi, để Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều rảnh rang mở rộng đường phố mới đúng.
Ông lão môi run run, giận dữ nói.
- Ông lão, lời ông nói là cái rắm gì chứ.
Hắc Tam hừ một tiếng.
- Tôi biết, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hai tòa miếu lớn nhất của thành phố chúng ta, muốn bọn họ nhảy khỏi mảnh đất này, là chuyện không thể nào.
Bọn họ lo gì chứ, ăn no mặc ấm có xe đẹp, dù có chết cũng không phải họ chết. Mấy quan chức này, lương tâm bị chó ăn hết rồi.
Thấy không, cảnh sát giao thông đến phá án đến còi cũng không dám, chỉ sợ đụng phải họ thì xui xẻo. Chúng tôi chỉ là dân đen có thể làm gì được? Chọc phải mấy vị quan to đó thì sao?
Lão già không kìm được mắng.
- Làm quan thì giỏi à, xảy ra chuyện không phải là thân thích của ông đây, nếu là thân thích của ông đây thì không xong đâu. Có xảy ra chuyện tôi cũng phải kéo vài trăm người đến đập tan tường của hai tòa nhà này. Cái thứ gì chứ!
Hắc Tam hung hăng nói.
- Người anh em, khoác lác không sợ cắn phải lưỡi à. Đập hai tòa nhà này, anh thử đi đi. Thấy không, trước cửa là cảnh sát có vũ trang đấy.
Chắc hẳn anh còn chưa kịp xuống tay người ta đã quy cho anh tội công kích chính phủ, phản cách mạng rồi, không thả ra được đâu.
Lúc này, một người mặt tròn khinh thường hừ nói.
Anh ta chỉ vào mấy con sư tử đá ngồi hai bên tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
- Nhìn thấy mấy con sư tử kia không? Năm ngoái có ông em không cẩn thận lái xe đâm vào vỡ sừng một con sư tử, kết quả thì sao chứ?
- Sao?
Hắc Tam mặt như gà chọi nhìn chằm chằm anh kia.
- Ngồi tù 3 tháng, hơn nữa, còn bị phạt 30 ngàn. Nghe nói để thằng nhóc ấy được thả, người nhà đã phải chạy chọt hết cả mấy trăm ngàn.
Anh kia nói.
- Cái này quá đáng, anh bạn, người ta chỉ không cẩn thận va vào. Bồi thường tiền là cùng, còn phạt tù 3 tháng. Đạo lý gì thế, lẽ nào đây là nơi không cần nói lý
lẽ. Hơn nữa, chỉ là con sư tử đá, có phải làm bằng vàng đâu?
Hắc Tam rõ ràng không tin.
- Cậu biết cái gì mà nói, hai con sư tử kia nghe nói dùng để trấn phủ. Khi lót móng cũng được lãnh đạo tỉnh ủy xúc đất đấy. Cậu không thấy, trên con sư tử còn đề tên vị lãnh đạo kia à. Anh bạn xui xẻo kia không cẩn thận tung rớt một chữ trong tên lãnh đạo.
Anh kia nói.
- Thì ra là thế, tên lãnh đạo mà không có thì thành ra không phải lãnh đạo rồi. Mẹ kiếp, thế này thì tung người còn đỡ hơn!
Hắc Tam suy nghĩ nói.
Buổi chiều, vào giờ làm.
Mễ Nguyệt tạm thời giữ chức thư ký, đã sớm thu dọn đồ đạc đến phòng của Diệp Phàm.
- Tai nạn sáng nay cô có nghe nói không?
Diệp Phàm ngồi xuống, rót chén trà nhìn Mễ Nguyệt hỏi.
- Có nghe nói, là một phụ nữ mang thai, một xác hai mạng.
Mễ Nguyệt nói, vẻ mặt bình thản, Diệp Phàm trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
- Nghe nói phố Tân Long chúng ta thường xảy ra tai nạn?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, gặp nhiều quá thành quen.
Mễ Nguyệt nói.
- Quen, đó là mạng người đấy, sao quen được?
Diệp Phàm có chút tức giận giọng điệu nặng thêm không ít.
- Không quen thì có cách gì khác, chẳng lẽ phải phá hai tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố?
Mễ Nguyệt vẻ mặt bình thản, nói.
- Vì sao không cho lái xe vào sân, như vậy đâu cần đậu xe hai bên đường. Lúc nãy tôi có đi xem, thấy tòa nhà Thành ủy tuy nói khá cũ kỹ.
Nhưng vẫn còn tương đối nhiều đất trống. Không nói gì khác, ngay cả chỗ đám cỏ trước cổng, nếu đổi thành bãi đỗ xe tạm thời cũng đỗ được trên trăm chiếc rồi.
Hơn nữa còn đất trống phía sau và bên hông nữa,đỗ hai trăm chiếc không thành vấn đề. Bên Ủy ban nhân dân thành phố tôi cũng xem qua, càng rộng hơn nữa, đỗ hai ba trăm chiếc cũng chẳng sao.
Nếu đỗ có thể giảm bớt sự cố giao thông đúng không? Hơn nữa còn quy hoạch lại phố Tân Long, không cho đỗ xe, phái thêm cảnh sát giao thông duy trì trật tự, chẳng phải rất tốt sao?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Mễ Nguyệt nói.
- Việc này, nói thì dễ làm thì khó. Nếu xe đỗ bên trong, cả ngày không phải Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy suốt ngày toàn âm thanh ầm ĩ thì sao các lãnh đạo làm việc nữa?
Hơn nữa, không có tường rào, làm người ta có cảm giác hỗn độn. Lỡ người xấu vào lung tung thì sao?
Cái này không phải là chủ yếu, chủ yếu là chúng ta đã hình thành thói quen. Ai muốn thay đổi, lực cản đều rất lớn.
Vẻ mặt Mễ Nguyệt nghiêm trọng liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Không nói gì khác, chỉ nói dịch chuyển bốn con sư tử đá trước cửa đã là khó rồi. Chắc Bí thư Diệp cũng thấy bốn con sư tử đá rồi, hẳn phát hiện được chút gì đó chứ.
- Cô muốn nói trên sư tử đá có chữ ký của lãnh đạo?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy, Bí thư Diệp tương đối tỉ mỉ đấy, hai con sư tử đá trước sân tòa nhà Thành ủy chúng ta là chữ ký của hai lãnh đạo.
Bên trái là của Chương Quốc Chí, Chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh đầu tiên. Tuy nói giờ đã về hưu rồi, nhưng anh kêu người ta ký tên lên rồi, sư tử đá chuyển đi mất, trong lòng người ta sẽ nghĩ gì?
Sư tử đá bên phải là chữ ký đồng chí Vi Bá Hậu , Phó chủ tịch tỉnh thường trực đầu tiên của Tấn Lĩnh. Hiện là Phó bí thư tổ chức đảng, Phó cục trưởng Cơ quan Kiểm toán Quốc gia.
Trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố là hai con sư tử có chữ ký của Phó chủ tịch tỉnh thường trực đương nhiệm đồng chí Điền Sơ Nhất và Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc
Bốn vị lãnh đạo đều từng công tác ở Thành phố Đồng Lĩnh, đây là kỷ niệm họ lưu lại, chẳng qua không viết trên giấy mà ký lên sư tử đá mà thôi.
Diệp Phàm không khỏi cau mày, không thể ngờ việc này khó giải quyết như vậy. Bốn con sư tử đá dính đến bốn lãnh đạo tương đối hiển hách. Hơn nữa, hiện nay còn ba vị đang tại chức. Chỉ có Chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh ban đầu là về hưu.
Khó trách không ai dám động.
Các vị lãnh đạo chẳng ai đi làm chuyện ngu xuẩn này. Bốn con sư tử đá căn bản đại diện cho bốn vị lãnh đạo.
Thấy Diệp Phàm cau mày, Mễ Nguyệt nói:
- Việc này, có phải khó xử lý quá không? Mễ Nguyệt tôi là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, việc này tôi sớm đã nhìn thấy rồi.
Không riêng gì tôi, các lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không ai không biết. Tuy nhiên, có vị nào đứng ra đâu, Mễ Nguyệt tôi tự nhận không đủ khả năng.
Tuy nhiên, Bí thư Diệp đã đến. Không chừng Bí thư Diệp có biện pháp
Cô nàng này lại muốn làm khó dễ mình, Diệp Phàm trong lòng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Mễ Nguyệt nói:
- Cô có cách gì giải quyết việc này không?