- Diệp Phàm, chẳng phải là Tân Bí thư Thành ủy mới được điều tới sao?
Trình Giảo Tiền là quân sư quạt mo của Phượng Cách Thiên, tuy nhiên, người này thật sự cũng là có chút bản lĩnh. Thứ nhất, rất thông thạo tin tức, thứ hai, phương cách trị người ta là vô cùng tận. Cái gì trốn thuế lậu thuế đủ mọi chuyện xấu y đều làm tuốt.
- Chắc là thế, Mễ Nguyệt là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, người này khẳng định chính là nhân vật số một của Đồng Lĩnh ta. Tuy nhiên, không thể ngờ được người này lại biết động nắm đấm. Giám đốc Khổng hoảng hốt hiểu ra, hơi sững sờ mất một lát rồi mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Bởi vì hắn nghĩ tới cha của ông chủ Khổng Đông Phong lại là Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng, mặc dù Diệp Phàm là Nhân vật số một Thành ủy, tuy nhiên cũng chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc sở thôi. So với Bộ trưởng là khác nhau một trời một vực.
- Bí thư Thành ủy thì sao nào? Bố sẽ cho hắn biết mùi Phượng gia?
Phượng gia nhìn chằm chằm bóng Diệp Phàm đã đi xa, thanh âm kia là từ trong kẽ răng rít lên.
Diệp Phàm ba người lại tìm cái một chỗ khác để ngồi.
- Bí thư Diệp, so đo với hạng người như thế có gì tốt. Tuy nhiên, người này ở tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta cũng tương đối có danh tiếng.
Người được gọi là Phượng gia, vốn tên là Phượng Thảo Thiên. Ở tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta được coi là một hào chủ mỏ than có máu mặt. Số mỏ than trong tay hắn ta chí ít cũng có thể xếp vào hàng Top 3 ở Đồng Lĩnh.
Hơn nữa, trong tay còn có nuôi một đám du côn. Chuyện xấu gì cũng đã làm qua, Bí thư Diệp vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu không thì kêu cơ quan công an ra mặt đe hắn ta một chút.
Lúc này, cục trưởng Lục có chút bận tâm mà đề nghị.
- Ha ha••••••
Diệp Phàm khoát tay áo, vẻ mặt thoải mái mà rằng:
- Cục trưởng Lục, Đồng Lĩnh này vẫn là thiên hạ của Đảng ủy chính quyền.
Khi nào lại đến lượt chủ mỏ than chạy ra vung tay múa chân vậy?
- Bí •••••• Bí thư Diệp, tôi không phải có ý tứ kia. Chỉ có điều, có những kẻ tiểu nhân lắm thủ đoạn, chúng ta không cần phải đọ sức với chúng làm gì?
Cục trưởng Lục mặt đỏ lên, khẩn trương nói.
- Bí thư Diệp, tôi cũng cho rằng nên gọi cơ quan công an ra mặt răn đe bọn họ một chút cho thỏa đáng. Bọn chủ mỏ than đó điên cuồng thế nào, Bí thư Diệp trước đây chắc là chưa từng thể nghiệm qua. Ở chỗ sáng thì chúng ta sợ bọn họ làm gì? Nhưng, sau lưng những người này rất điên cuồng • chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này, ngay cả Mễ Nguyệt cũng lên tiếng khuyên nhủ.
- Cô nên lo cho mình trước đi.
Diệp Phàm nửa cười nửa không liếc Mễ Nguyệt một cái.
- Hừm, miệng chó ló đâu ra ••••. . .
Mễ Nguyệt thốt ra nửa câu này bởi vì cô nàng nghĩ tới những lời nói nhảm kiêu ngạo, ngông cuồng của Phượng Thảo Thiên, rằng trong vòng ba tháng cô sẽ trở thành người đàn bà của hắn.
Tuy nhiên, mới nói ra một nửa lại nghĩ đến người mình đang đối mặt là nhân vật số má trong Thành ủy. Cho nên, cuối cùng hai chữ “ngà voi” lại đành bậm môi nhét vào trong bụng.
“Bố đây đúng là có cẩu tính”Diệp Phàm trong lòng tự giễu thầm một câu.
Cùng lúc này, trong một phòng bao ở tòa lầu khác, Chủ tịch thành phố Cao Thành đang cùng mấy người vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đào Cư Lễ cười nói:
- Chủ tịch thành phố, tiểu tử kia đến đây ba ngày rồi. Có vẻ như chuyện gì cũng không chịu làm. Hôm nay không ngờ lại kêu Mễ Nguyệt cùng hắn đi dạo phố.
- Không đúng, hình như còn có Lục Địa Vận và Tuyên Minh Đường hai người nữa. Kì quái, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc này • một người trung niên lên tiếng, người này là Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Quân Đỉnh, một trong những hạt nhân của đường dây phe cánh Cao Thành.
- Ha ha, người ta rất biết thưởng thức, liếc mắt một cái liền nhắm trúng một cành hoa của tòa nhà Thành ủy là Mễ Nguyệt cô nương đó thôi! Có mỹ nữ cùng đi dạo phố, lại gọi thêm Cục trưởng cục Xây dựng Lục Địa Vận, như vậy liền danh chính ngôn thuận rồi. Cũng đẹp cho cái danh nghĩa đi thị sát kiến thiết đô thị• bộ mặt thành phố vân vân và vân vân. Kỳ thật, tất cả đều là hạng mèo mả gà đồng.
Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh có chút âm dương quái khí hừ nói.
Người phụ nữ này, bởi vì bộ dạng chính mình bình thường đến mức thái quá, thậm chí có thể nói là hơi “khó nhìn”. Hại cô ta muốn dùng thân thể đổi lấy mũ quan mà các lãnh đạo người ta đối với cô ả đều không có hứng thú. Cho nên, tự nhiên không ưa cái dáng cao gầy gợi cảm của Mễ Nguyệt. Thậm chí là đố kị muốn chết.
Ha ha ha...
Mấy lời của Phượng Thủy Linh lập tức chọc cho mấy vị đồng chí cười ngất không thôi.
- Ôi, một tay bí thư nửa mùa được cấp trên cử xuống. Tuy nói là Chủ tịch Tề trợ lực đỡ đi lên. Tuy nhiên • Chủ tịch Tề ở tỉnh lo không hết chuyện, nào có thời gian để ý tới hắn.
Mọi người coi coi, ba ngày rồi, ngay cả cái hội nghị thường kỳ ủy viên thường vụ cũng không dám triệu tập. Ít nhất cũng phải chiêu tập các thành viên cốt cán trong tổ chức Thành ủy để cùng các đồng chí gặp mặt một lần bắt tay làm quen một chút có phải hay hơn không?
Ban ngày thì chỉ biết đi dạo phố với đàn bà. Tôi thật sự là nghĩ mãi mà không rõ • các lãnh đạo Tỉnh ủy có vấn đề về lựa chọn nhân sự hay không?
Đồng Quân Đỉnh lời kia vừa thốt ra, lại bỗng chợt nghĩ tới điều gì. Giống như những lời này vừa ra là có ý đại bất kính với các lãnh đạo Tỉnh ủy.
Tuy nói đều là cùng bọn với Cao Thành, nhưng, việc này, ai có thể đảm bảo vì chức quyền hoặc ích lợi mà người cùng bọn không ra mặt tố cáo? Phe cánh quan hệ, đơn giản cũng chỉ là vì một chữ “lợi” mà thôi.
Khi thực sự có xung đột về lợi ích, người ta xuống tay sẽ không lưu tình chút nào. Cho nên, y mới khẩn trương ngượng ngùng giải thích:
- Đây không phải là tôi có ý nhằm vào các Lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Mọi người thử nói xem, đồng chí Khổng Đoan sẽ có thái độ ra sao với tân bí thư của chúng ta?
Đào Cư Lễ có chút kỳ quái mà rằng.
- Thái độ gì chứ, anh Đào, việc này còn phải hỏi. Đồng chí Khổng sẽ dễ dàng khuất phục như vậy sao? Tuyệt đối sẽ không. Chẳng qua, trong khoảng thời gian này cũng hơi đặc biệt, tất cả mọi người đều đang nhìn vào. Ngay cả mấy con cẩu đám Trương Hồng Đông khẳng định cũng đang nhìn vào.
Đồng Quân Đỉnh lạnh lùng hừ nói.
Người này đặc biệt có ác cảm với Bí thư Đảng - quần chúng Khổng Đoan. Đó là bởi vì y vừa bị đồng minh của Khổng Đoan, cũng chính là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trì Hạo Cường ép đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Trì Hạo vốn là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố chứ cũng chẳng kiêm nhiệm Cục trưởng Công an, vậy mà lại muốn đến cục Công an thành phố
vung tay múa chân, còn Đồng Quân Đỉnh cũng là kẻ có khí phách. Đương nhiên không để một ông lãnh đạo không đâu đến địa bàn giành giật.
Hơn nữa, hai người đều có phe cánh. Tự nhiên, mâu thuẫn cũng là càng ngày càng sâu. Gần đây căng thẳng ngày càng lớn. Có vẻ chỉ cần một xúc tác nhỏ là sẽ bùng nổ.
- Đội trưởng Bao, Trung đoàn trưởng Cát gọi anh qua đó một chút.
Chi đội trưởng Bao Nghị của trung đoàn trị an số một sở Công an tỉnh Tấn Lĩnh nhận được thông tri của văn phòng.
Bao Nghị đặt điện thoại xuống rồi đến thẳng văn phòng Trung đoàn trưởng Cát Lương An, Cát Lương An là Trung đoàn trưởng trung đoàn trị an tỉnh, là thủ trưởng của Bao Nghị.
Tuy nhiên, khi vào văn phòng của Trung đoàn trưởng Cát thì phát hiện sắc mặt ông ta có chút không vui. Thấy Bao Nghị tiến vào, Trung đoàn trưởng Cát chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:
- Ngồi đi!
Hơn nữa, Trung đoàn trưởng Cát còn phá lệ tự mình rót trà cho Bao Nghị. Bao Nghị có chút “thụ sủng nhược kinh(được ưu ái mà sinh lòng sợ hãi)”. Tuy nói Bao Nghị là bị người bên trung đoàn cảnh sát hình sự tỉnh đuổi tới trung đoàn trị an đấy. Nhưng Trung đoàn trưởng Cát đối với hắn ta vẫn còn tương đối chiếu cố cho.
Ở trung đoàn trị an, vẫn cấp cho Bao Nghị “ba sào ruộng”, cho nên hắn ta mới có cơ hội nhận cái danh hiệu “Thiết hùng(gấu sắt)”.
- Sếp Cát, có chuyện gì anh cứ trực tiếp giao phó, tôi chịu được.
Bao Nghị thấy Cát Lương An cả nửa ngày vẫn lí nhí trong cổ họng, đã rít hết hai điếu ni-cô-tin bự chảng vô trong bụng rồi. Bao Nghị đã mơ hồ có cảm giác bất an.
- Ôi ••••••
Trung đoàn trưởng Cát đứng lên chuyển người tới bên này, vỗ vỗ vai Bao Nghị nói:
- Cậu đó, chính là tính khí bướng bỉnh. Bướng bỉnh như một con trâu, tám con ngựa cũng kéo không lại. Lần trước chọc ra chuyện còn chưa đủ sao? Cũng không chịu ghi nhớ bao lâu. Cậu là thế nào mà bị người ta phạt từ trung đoàn hình sự đuổi sang bên trung đoàn giao thông đấy. Nay mà giễu lại chuyện đó, e rằng cậu sẽ lại đau lòng.
- Có phải là chuyện của Trần Tiểu Mãn với Hồ Thuyết ba người tên tiểu tử đó đã kích động những người khác? Chẳng qua là vụ đua xe bình thường thôi. Bữa đó tôi giam bọn họ nửa ngày, phạt thêm một khoản chắc chắn là hợp lý hợp pháp. Cũng không có chút nào bất hợp lý, có phải hay không?
Bao Nghị nói.
- Ôi, việc này chỉ là một mồi lửa. Chuyện của cậu lần trước không phải còn chưa có giải quyết sao? Chúng ta vẫn đang cố tranh thủ cho cậu, muốn đem việc này tiêu trừ trở về con số 0 sạch sẽ.
Nào ngờ cậu lại đi tìm phiền phức với hai đứa con trai của Phó chủ tịch tỉnh Trần và Phó giám đốc sở Hồ. Cậu không biết bọn họ ư, người ta đều là “thái tử đảng”, chúng ta không thể trêu vào.
Cả cái thằng tên Thẩm Quát kia cũng là con trai của Thẩm Nhất Thiên. Ba tên này được gọi là Tấn Lĩnh tam hổ, cậu đi chọc giận bọn chúng làm gì chứ?
Bả vai non nớt của cậu có thể khiêng được đòn đánh của cả “tam hổ” này sao? Hơn nữa, cậu còn đánh người, tuy nói bọn chúng đều nên đánh, nhưng người ta không có cho là như vậy.
Giờ thì hay rồi, có kẻ nhất định sẽ đem chuyện xưa moi móc đi ra.
Trung đoàn trưởng Cát vẻ mặt âm trầm lo lắng.
- Có phải là ngay cả trung đoàn cảnh sát giao thông cũng không lưu tôi được nữa rồi?
Bao Nghị mặt cứng đờ, một cơn phẫn nộ từ đáy lòng xông thẳng lên óc.
- Cậu cứ tự mình xem xét một chút đi, đây là ý kiến xử lý.
Trung đoàn trưởng Cát vỗ nhè nhẹ bả vai Bao Nghị rồi đưa qua một bản thông tri, đoạn thở dài, nói:
- Tôi đã cố hết sức, vốn dĩ bọn họ còn nói phải khai trừ khỏi Đảng viên nữa cơ đấy.
- Bảo tôi đi vọng gác chỉ huy giao thông tôi không sợ, Bao Nghị tôi là đứa nhỏ xuất thân nghèo hèn, khổ hơn con chó. Bao ngày dầm mưa dãi nắng tôi đây cũng có thể chịu được. Nhưng biên bản xử phạt này, dựa vào cái gì mà bảo tôi ký vào. Tôi có cái gì sai, không được, tôi phải đi tìm Giám đốc sở.
Bao Nghị tức giận rống lên một tiếng, môi co rúm, tròng mắt đã hơi vằn đỏ.
- Ôi, đừng đi náo loạn nữa, còn làm thế thì phỏng chừng cả bộ đồ cảnh sát này cậu cũng giữ không nổi đâu. Cậu cứ ra chỗ vọng gác với anh em. Đợi khi sóng gió qua đi, bọn họ quên cậu đi thì tôi sẽ lại nghĩ biện pháp đưa cậu trở về. Dù sao hiện tại cậu vẫn còn thuộc trung đoàn cảnh sát giao thông có phải hay không, chỉ có chút thay đổi về địa bàn công tác thôi.
Cát Lương An tận tình khuyên nhủ.
- Sếp Cát, tôi hiểu được anh rất tốt với ta. Thôi vậy, tôi không làm khó anh nữa, tôi đi gác, đi gác đây!
Bao Nghị cầm lấy biên bản, ngẩng đầu đi ra khỏi văn phòng của Trung đoàn trưởng Cát.
- Ôi, cậu là anh hùng. Cát Lương An tôi hổ thẹn không bằng, cậu đã làm được việc mà Cát Lương An tôi không dám. Chẳng qua cậu là con dao sắc bén, sắc bén đến nỗi khiến những kẻ khác sợ hãi. Hãy giữ gìn.
Cát Lương An nhìn theo bóng Bao Nghị đã dần đi xa, lặng lẽ thở dài.
Ngày hôm sau, trên sở giao thông tỉnh cử đến một thanh tra cảnh sát cấp 1.
Anh ta tay cầm gậy chỉ huy, đứng giữa trời nắng chang chang mà chỉ huy giao thông. Dù mặt trời nóng đến chói chang, trên trán đều là mồ hôi nhễ nhại, nhưng tấm lưng của anh ta vẫn đứng thẳng tắp. Cẩn thận tỉ mỉ điều khiển chiếc gậy chỉ huy trong tay.
Chín giờ sáng ngày 26 tháng 10, Diệp Phàm đến Đồng Lĩnh sau mấy ngày liền triệu tập hội nghị thường vụ đầu tiên. Bởi vì là bí thư mới đến nhận chức lần đầu tiên mở hội nghị thường vụ, cho nên, tính cả Diệp Phàm thì ngoài chiếc ghế Trưởng ban thư ký Thành ủy vẫn để trống, 12 vị ủy viên thường vụ khác đều đến đông đủ.