Diệp Phàm bỗng giật mình, thuận miệng hỏi:
- Tiểu Lã là ai vậy, làm tư lệnh ở địa phương nào?
- Chính là Lã Lâm đó.
Mễ Tu Lâm thuận miệng đáp, rất tự nhiên, Diệp Phàm có thể khẳng định, y không phải là đang làm ra vẻ.
- Đúng là Tư lệnh viên Lã của phân quân khu, trước kia hắn ta với chú út nhà tôi là cùng một chiến hào đi ra đấy. Hơn nữa, chú út nhà tôi lúc ấy còn là lãnh đạo của Tư lệnh Lã.
Chú út là liên trưởng, Tư lệnh Lã là chỉ đạo viên. Tuy nhiên, sau này chú út nhà tôi vì cứu một chiến hữu mà bị mất đi một chân.
Sau tuy nói là đã chữa khỏi, tuy nhiên, không thể làm việc quá nặng hao tốn thể lực, hiện tại cái chân đó cũng có chút cà thọt rồi.
Tuy nhiên, Tư lệnh viên Lã rất tôn trọng chú út nhà tôi. Hắn cũng thường xuyên qua chơi cờ. Anh xem, bàn cờ cũ nát này thường xuyên được lôi ra.
Tư lệnh viên Lã gần đây rất máu chiến. Tuy nhiên, chú út nhà tôi mỗi một lần đều đánh cho Tư lệnh Lã thua liểng xiểng.
Mễ Nguyệt giải thích một chút, thật cũng không hề giấu diếm chút gì.
Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng nhất thời vui mừng hẳn lên. Đang muốn cùng Lã Lâm cấu kết một chút, Mễ Tu Lâm đây không phải là “cây cầu hữu nghị” sao?
- Ha ha ha, người ta giờ là tư lệnh rồi, tôi chỉ là một ông phỗng đứng xem. Về mặt khác không có cách nào so với y, tuy nhiên, có thể chiếm thế thượng phong ở trên bàn cờ cũng khiến tôi rất cao hứng.
Mễ Tu Lâm sang sảng cười, trên mặt cũng lộ ra chút đắc chí.
- Anh Mễ, anh lại đi nói xấu tôi rồi. Đừng khoác lác nữa, lần này tới tôi bảo đảm không cho anh đắc chí lâu đâu. Bộ anh không biết là tôi gần đây đang nghiên cứu nghệ thuật chơi cờ sao? Ha ha ha...
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng cười vang dội.
- Chú Lã, chú cũng tới rồi sao.
Mễ Nguyệt cười tủm tỉm định đi ra đón. Tuy nhiên, vừa mới dịch bước liền phát hiện Tư lệnh viên Lã đã sớm vào đến nơi.
Tuy nhiên, khi thấy Diệp Phàm đang ngồi trên ghế trúc uống trà thì lập tức sửng sốt, vội đi lên trước duỗi hai tay nói:
- Ai dè Bí thư Diệp cũng ở đây, đúng là khách quý.
- Bí thư Diệp sao, Mễ Nguyệt sao không nói anh này là lãnh đạo chớ?
Mễ Tu Lâm thốt lên.
- Ha ha, Bí thư Diệp không riêng gì là lãnh đạo của Mễ Nguyệt mà cũng là lãnh đạo của Lã Lâm tôi.
Lã Lâm cười nói, nhìn vẻ sững sờ trên mặt Mễ Tu Lâm, Lã Lâm Hiểu được người này đã nghĩ sai, đoạn nói:
- Bí thư Diệp là Bí thư Thành ủy mới đến, anh Mễ, anh đoán chừng đang nghĩ là …?
- Tôi •••••• tôi còn tưởng rằng là Trưởng ban thư ký Thành ủy. Ai dè Bí thư Diệp lại trẻ trung như thế. Tôi cũng cảm giác mình thật sự là già rồi.
Mễ Tu Lâm thở dài, ánh mắt lướt qua người trên mặt Diệp Phàm và Mễ Nguyệt hai người, trong lòng phỏng chừng không khỏi có ý gì đó.
- Anh Mễ, anh có chuyện gì thì cứ nói ra. Bí thư Diệp đang ở đây, quá hay rồi còn gì.
Tư lệnh viên Lã cũng thúc giục.
- Lão già keo kiệt này muốn tôi nghĩ Bí thư Diệp khẳng định là hào phóng hơn so với lão nhiều lắm chứ gì?
Mễ Tu Lâm tuy già nhưng chưa có lẫn, trước tiên là rào đón Diệp Phàm cái đã.
Để hôm nay hắn không ra sức cũng không xong. Vừa rồi Mễ Tu Lâm đã có nói, Tư lệnh Lã cho 30 ngàn lão còn nói là keo kiệt, vậy Diệp Phàm thế nào cũng phải đưa ra con số hơn 30 ngàn.
- Đúng vậy, chuyện đồng chí Tu Lâm muốn xây dựng nhà lưu niệm, tôi ủng hộ. Non sông chúng ta đều là do các tiền bối cách mạng gây dựng.
Không có bọn họ sao có thể có nước cộng hoà chúng ta hôm nay. Việc này ta thấy cứ như vậy đi, đồng chí cứ làm một báo cáo tường trình tỉ mỉ, rồi bảo Mễ Nguyệt đưa qua.
Nhiều không dám nói, trong vòng 300 ngàn tệ thì vẫn là làm được. Đồng chí Tu Lâm có thể ngàn vạn lần đừng nói tôi keo kiệt là được.
Diệp Phàm cười nói, ném đi 30 vạn, đương nhiên là để lấy thêm cảm tình, có thể lôi kéo Tư lệnh Lã thì tốt.
- 30 vạn, cảm ơn, cảm ơn!
Mễ Tu Lâm vui đến toét miệng, trừng mắt liếc nhìn Tư lệnh Lã một cái, hừ nói:
- Thấy chưa, Bí thư Diệp người ta đúng là hào phóng. Vừa ra tay đã gấp 10 lần của lão cho. Đồng chí tiểu Lã, dù lão có nói thế nào cũng phải thua thôi.
- Anh Mễ, tôi sao có thể so với Bí thư Diệp? Người ta là bí thư, là đại bí thư của mấy triệu nhân khẩu Đồng Lĩnh ta. Phân quân khu bên tôi chỉ là một đơn vị nghèo, ôi, gần đây tôi còn vì chuyện xây Trụ sở huấn luyện Dân binh mà phát sầu đâu này?
Tư lệnh viên Lã kia da mặt thật đúng là không mỏng, vẫn kiên quyết không hề cho thêm tiền.
Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu được, Tư lệnh Lã phỏng chừng cũng nhìn chằm chằm vào chính hắn như “Đường Tăng” rồi. Tự nhiên cũng muốn cắt một miếng thịt đi. Tuy nhiên, Diệp Phàm không thể mắc mưu, hắn cứ ngồi một bên thưởng trà chứ không dại gì lên tiếng.
- Cũng phải, tôi cũng biết ông không giàu có gì, bằng không, có ba chục ngàn mà cũng ném cho tôi.
Mễ Tu Lâm nói, đoạn liếc nhìn Mễ Nguyệt một cái rồi tiếp:
- Tuy nhiên, chuyện Trụ sở huấn luyện Dân binh hình như cũng thuộc phạm vi địa phương. Theo lý mà nói thì bên tài chính thành phố cũng có thể cấp một khoản tiền có phải hay không?
- Đừng nói chuyện này nữa, tôi đã sớm đến tìm cục trưởng Vạn bên cục Tài chính thành phố. Người này so với tôi còn keo kiệt, tôi còn chưa mở miệng, hắn ta thật ra đã khóc than trước rồi.
Cuối cùng tôi khuyên can mãi mới cho một trăm ngàn, một trăm ngàn thì lấy làm gì, ngay cả tu sửa sân tập cũng còn khó khăn.
Tôi trong cơn tức giận đành bỏ đi, trực tiếp tìm Phó chủ tịch thành phố Tất cho xong, ôi, lại cho thêm một trăm ngàn. Vẫn là vô dụng, cuối cùng tôi thực nóng nảy, mới tìm đến Cao Thành.
Hắn ta cứ chối đây đẩy, cái gì mà ở thành phố có cái khó của thành phố.
Cái gì vân vân và vân vân, dù sao cũng là bày ra một đống lớn khó khăn, giống như hẳn là bảo tôi nên cho hắn ta mấy trăm vạn mới đúng.
Kết quả, bảo tôi lên quân khu tỉnh tranh thủ thêm một ít. Bên kia tiền là một xu cũng không thể bỏ thêm, thực con mẹ nó nghẹn uất thật sự.
Tư lệnh Lã càu nhàu.
- Lạ thật, Cục trưởng Vạn Phú Tài trước kia hình như cũng không hề qua lại với Chủ tịch thành phố Cao. Có khi chính là Chủ tịch thành phố Cao phê duyệt chút tiền mà Vạn Phú Tài vẫn tìm cách bày đặt chuyện này nọ.
Nhưng thật ra nếu là của Phó Chủ tịch thành phố Tất phê chuẩn thì trước mặt hắn dễ dùng rồi. Ngoại trừ là của Phó Chủ tịch thành phố, những người khác muốn đòi tiền đều phải xem sắc mặt hắn ta.
Mễ Nguyệt nói xong, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ngay huyền cơ trong đó. Phỏng chừng Cục trưởng cục Tài chính thành phố Vạn Phú Tài này là thuộc phe Tất Vân Lý. Mễ Nguyệt đây là đang mịt mờ nhắc nhở chính hắn về mạng lưới quan hệ nơi đây.
- Không thể nào, cục Tài chính thành phố là vì Ủy ban nhân dân thành phố mà phục vụ. Chủ tịch thành phố Cao là nhân vật
số một trong Ủy ban nhân dân thành phố, y phê chuẩn còn không dùng được thì cục trưởng Vạn còn có “quả ngon để ăn” sao?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Ha ha, Tất Vân Lý và Khổng Đoan là bạn học đó thôi! Khổng Đoan ở thành phố vẫn là tương đối có phân lượng, hơn nữa còn có Tất Vân Lý, Vạn Phú Tài dựa vào hai tòa núi lớn, đương nhiên là không phải lo lắng rồi.
Có nhiều lần Cao Thành đã muốn tìm một cơ hội trị Vạn Phú Tài, hoặc có thể nói là nắm thóp hắn. Tuy nhiên, đều bị đám người Khổng Đoan và Tất Vân Lý liên kết ngăn cản.
Phe cánh quyền lực như vậy, ngay cả cựu Bí thư Thành ủy Đồng chí Trương Hoành Đông lúc trước cũng phải dè chừng có phải hay không?
Bỗng dưng Tư lệnh Lã ra vẻ vô tình xen vào một câu.
Những lời này thật ra càng thêm phần rõ ràng vẽ ra hệ phe cánh của Tất Vân Lý. Hoá ra cả Khổng Đoan vẫn là cùng một hội đấy.
Hơn nữa ban đầu theo Mễ Nguyệt biết được thì Bí thư Đảng ủy Công an Trì Hạo Cường cũng là người của phe này, phe cánh của Khổng Đoan quả nhiên thực lực tương đối không tầm thường rồi. Xem ra, mọi chuyện với Cao Thành cũng không phải là khả quan.
- Mặc dù là có Khổng Đoan cùng Tất Vân Lý chống lưng, Vạn Phú Tài cũng không thể kiêu ngạo như thế chứ? Túi tiền của Chủ tịch thành phố bị ghìm chặt rồi, còn làm ăn thế nào được nữa? Một cục trưởng, nhiều nhất cũng chỉ là cấp Cục trưởng, so với Chủ tịch thành phố cấp giám đốc sở. Thực lực là kém rất xa.
Mễ Tu Lâm đã hỏi ngay điều Diệp Phàm muốn hỏi mà ngượng ngùng không dám.
Dù sao hắn cũng là Bí thư Thành ủy mới tới, quan hệ với Tư lệnh viên Lã Lâm cũng không có gì đặc biệt, những lời này không nên mạo muội nói ra.
Hơn nữa, Mễ Tu Lâm có vẻ như là vô ý. Diệp Phàm cảm giác lão già này cũng không hề đơn giản, không chừng còn là cố ý muốn trả nợ cho hắn.
- Ha ha, đương nhiên, chỉ dựa vào nhiêu đó còn chưa đủ. Điều người ta lo lắng chủ yếu là do hắn ta được trên tỉnh ủng hộ.
Phó giám đốc thường vụ sở Tài chính tỉnh Vạn Hữu Lương là anh ruột của Vạn Phú Tài. Có thần tài lớn như vậy ở tỉnh chống lưng, thì mặc dù Cao Thành là Chủ tịch thành phố cũng không dám vọng động can qua.
Nói cách khác, Đồng Lĩnh mất đi sự ủng hộ của sở Tài chính tỉnh thì còn triển khai công việc thế nào nữa?
Tư lệnh viên Lã quả là biết không ít.
Diệp Phàm tự nhiên là mừng rỡ ở một bên mà ghi nhớ, phân tích, lưu giữ những thông tin quý giá về mạng lưới quan hệ này rồi.
Kỳ thật, cán bộ trong thể chế rất trọng thị vấn đề này. Không coi trọng thì có khi làm lung tung ra tay đắc tội với cao nhân mà bản thân đều không hề hay biết.
- Ha ha ha, cục trưởng Vạn thật ra là tựa đại thụ mà hóng gió rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nhìn nhìn Tư lệnh viên Lã, nói:
- Dân binh là tổ chức vũ trang quần chúng mà nhà nước ta không thể bỏ bê.
Là bộ phận quan trọng cấu thành lực lượng vũ trang quốc gia, trợ thủ cho quân chính quy thường trực và là lực lượng dự bị. Có thì lại là kết hợp cùng quân dự bị.
Đã là bộ phận cấu thành lực lượng vũ trang, lại là một loại hình tổ chức của quân dự bị. Vừa rồi nghe Tư lệnh Lã nói muốn xây Trụ sở huấn luyện Dân binh, hẳn là có bao gồm quân dự bị bộ đội chứ?
- Đúng vậy, vừa rồi tôi có nói là đã có chút đất rồi. Trên thực tế là hai bên cùng kết hợp. Phân quân khu chúng tôi phải chịu trách nhiệm huấn luyện công tác, không có sân bãi, không có thiết bị không có cái gì cả mà phải triển khai công tác thì quả có chút trở ngại.
Nhưng cũng không có cách gì khác, phân quân khu bị vây vào một hoàn cảnh không thuận lợi, so với quân chính quy thì người ta lấy chúng ta đối đãi như hạng “lính quèn”.
Cho nên, quân phí trên rót xuống không thể so sánh với các ban ngành chính quy. Còn bộ phận còn thiếu chủ yếu là phải bổ sung từ nguồn tài chính địa phương.
Tình hình thành phố ta tôi cũng biết, nếu muốn bên tài chính xuất ra tiền để xây dựng trụ sở huấn luyện này cũng không phải là không thực tế. Tuy nhiên, đồng chí Cao Thành là hơi hà khắc thái quá.
Lã Lâm sắc mặt có chút nghiêm túc.
- Đúng vậy, phân quân khu là tổ chức cấp 1 hoặc khu quân sự nằm trong phạm vi quân khu tỉnh, do quân khu tỉnh lập ra, đồng thời lại là đơn vị binh dịch của uỷ ban công tác quân sự địa phương( thành phố trực thuộc tỉnh, khu tự trị ) và ủy ban nhân dân địa phương(thành phố trực thuộc tỉnh, chính quyền khu tự trị ), chịu song trùng lãnh đạo của quân khu tỉnh và địa phương.
Lãnh đạo Ban chỉ huy Quân sự huyện(hoặc quận), còn có số lượng nhất định bộ đội, phân đội.
Còn quân dự bị, tổ chức dân binh chính là phạm vi công tác của các anh. Phạm vi lớn, nhân mã nhiều, nhưng tài lực lại hữu hạn.
Tuy nhiên, mặc kệ ở thành phố có bao nhiêu khó khăn, vẫn cần phải ủng hộ phân quân khu công tác. Như vậy đi, Tư lệnh Lã có rảnh thì hãy đến phòng làm việc của tôi nói chuyện, chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận một chút vấn đề trụ sở huấn luyện.
Diệp Phàm giơ ra “cành ô-liu” ve vãn.
Lã Lâm vừa nghe tự nhiên mừng rỡ, vội gật đầu nói:
- Sáng mai tôi sẽ mang theo phương án ghé qua.
Kỳ thật, Diệp Phàm đang thử dò xét. Mà Lã Lâm ngược lại cũng không khỏi đang thử dò xét vị Bí thư Thành ủy mới tới này.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều, Diệp Phàm cáo từ đi trước một bước.
- Tiểu Lã, ông thấy vị Bí thư Thành ủy mới tới này thế nào?
Mễ Tu Lâm nhìn bóng Diệp Phàm đã khuất dưới chân núi, vừa hỏi vừa xách bàn cờ ra.