Cô nàng ngồi bàn bên cạnh không phải là Diệp Phàm đã gặp khi đến tỉnh Nam Vân chơi sao? Cô vẫn là một cô gái nông thôn thuần khiết.
Một chiếc áo hoa mỏng, khoác chiếc áo lông, mặc chiếc quần rộng thùng thình màu đen, ống quần rất rộng lớn, không giống như quần loe trước kia.
Mái tóc được buộc gọn gàng phía sau bằng một mảnh vải hoa màu lam khá rộng, khoảng ba phân.
Vừa nhìn qua cô nàng rất bình thản, Diệp Phàm cảm giác cô gái này có chút gì đó đặc biệt thu hút.
Tuy nhiên, nếu muốn Diệp Phàm nói ra cũng không thể nói được. Nhớ rõ buổi chạng vạng tối hôm đó người trong thôn ra tìm cô gái gọi cô là A Tứ.
A Tứ cũng đúng lúc xoay người lại nhìn Diệp Phàm, cũng hơi phút sững sau đó nhìn Diệp Phàm khẽ cười gật đầu. Diệp Phàm cũng nhìn cô khẽ gật đầu xem như bắt chuyện. Sau đó hai người quay đầu đi không nhìn đối phương
Buổi tối có thể gặp được một người quen ở nơi xa lạ coi như là đáng giá. Trong lòng Diệp Phàm chào cô một câu rồi trả tiền đi. Hơn nữa tiền của A Tứ hắn cũng thanh toán. Tuy nhiên, cũng không nói với A Tứ.
- Anh…
Đi ra ngoài vừa rẽ vào chỗ rẽ một giọng nói quen thuộc vang lên. Diệp Phàm bỗng nhiên quay đầu lại lập tức có chút giật mình, không khỏi ấp úng:
- Lạc Tuyết, em đến đây lúc nào, cũng không lên tiếng?
- Em nói là sẽ không can thiệp cuộc sống của anh, khi muốn gặp anh thì đến, nếu hiện giờ anh có phụ nữ em sẽ không xuất hiện.
Lạc Tuyết Phiêu Mai vẫn xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp của nàng là một vẻ đẹp của núi rừng không bị ô nhiễm bất kỳ cái gì của đô thị. Lạc Tuyết Phiêu Mai đến giờ vẫn ở nông thôn, chỗ đó dọi là Hưng Yên Lâm Vu Sơn Cung.
Tối nay cô mặc một bộ trang phục sườn xám màu hồng phấn, đương nhiên là sườn xám cách điệu. Bộ sườn sám này cũng được thêu hoa mai.
Đôi mắt to làm bừng sáng cả khuôn mặt hoàn toàn tự nhiên không có bất kỳ chút son phấn nào.
Bên cạnh cô là một người hầu gái và một cô nàng xinh đẹp. Diệp Phàm hiểu, người hầu gái này bản lĩnh phải lục đẳng đến thất đẳng.
Cô nàng là người chăm sóc Lạc Tiên, tuy nói hiện giờ nhân tài của Vu Sơn cung đã tan tác nhưng bảo vệ con gái vẫn được Mai Thiên Tuyết dành nhiều quan tâm.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài, đưa tay vuốt mái tóc, hỏi:
- Buổi tối em nghỉ ở đâu?
- Anh nói nghỉ ngơi ở đâu thì liền nghỉ ngơi ở đó.
Lạc Tuyết nháy mắt ánh mát mềm mại như nước này làm Diệp Phàm tan chảy.
- Mọi người về đi.
Diệp Phàm nhìn hai người phía sau phất tay, dắt Lạc Tuyết đi bộ trên đường.
Ngươi hầu gái cũng đã nghe cô chủ nói đến năng lượng của người này. Nghe nói năng lượng gần bằng Cung chủ.
Nếu hắn không bảo vệ được Lạc Tuyết thì mình đi cũng không làm gì được. Tuy nhiên, nghĩ một chút, người hầu gái cùng cô bé vẫn bước theo. Chỉ là đi từ phía xa.
Diệp Phàm vừa thấy, cũng không nói gì, biết suy nghĩ của hai người. Người như vậy có đuổi cũng không đuổi nổi.
Hơn nữa, gia pháp của Vu Sơn cũng rất nghiêm, Diệp Phàm cũng không đành lòng nhìn bọn họ bị Mai Thiên Tuyết dùng gia pháp với họ. Hơn nữa, có hai người hầu ở đây, ngược lại bất cứ lúc nào cũng có thể sai khiến một cũng, cũng không tệ lắm.
- Chúng ta mua quần áo đi.
Diệp Phàm nói.
- Vâng.
Lạc Tuyết Phiên Mai gật gật đàu vẻ mặt ửng hồng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng chỉ vào cửa hàng đồ lót. Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng không nói gì nhưng mặt cũng đỏ lên.
- Hôm nay anh sẽ cho em trở thành nữ hoàng.
Diệp Phàm cười nói dẫn Lạc Tuyết đến khách sạn năm sao sang trọng nhất Long Giang.
- Cho tôi phòng tổng thống.
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi nói ngay với nhân viên phục vụ.
- Rất xin lỗi anh, khách sạn chỉ có một phòng tổng thông rất sang trọng ở tầng chót nhưng đã có người đặt rồi.
Giám đốc điều hành Trần Long rất khách khí nói.
- Vậy có phòng nào chất lượng như phòng tổng thống không?
Diệp Phàm nhìn Lạc Tuyết Phiêu Mai xin lỗi rồi hỏi. Lạc Tuyết thật ra lắc đầu, ý là không sao, chỉ cần có thể ở là được.
- Có thật ra thì có, khách sạn tôi có thể sắp xếp cho quý khách một căn phòng trang bị không khác phòng tổng thống là mấy.
Chỉ có điều tuần này Thẩm công tử đã bao hết, nói trước ba ngày nhưng chưa đến, hôm nay chỉ sợ sẽ đến.
Giám đốc điều hành đến, rất khách khí nói.
Nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nhìn Lạc Tuyết Phiêu Mai nói:
- Tuy nhiên, hai người hoàn toàn có thể ở phòng số hai, tuy diện tích nhỏ một chút nhưng trang trí cũng không kém là bao.
- Thẩm công tử là ai?
Diệp Phàm không để ý đến y thuận miệng hỏi.
- Ha ha, Thẩm công tử tên là Thẩm Quát, một trong ba công tử của Tấn Lĩnh, thường gọi là Thẩm Bách Vạn. Đại công tử của người lãnh đạo tập đoàn Thiên Hà. Thẩm đại công tử xếp thứ ba trong ba công tư, được gọi là Thẩm tam công tử, vung tiên như rác là việc cậu ta thường xuyên làm.
Giám đốc điều hành cười cũng hơi có chút đắc ý.
- Anh gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta trả phòng số một cho tôi. Dù sao, cũng không ở thật tiếc. Tôi có thể trả thêm cho y mười ngàn nhân dân tệ. Phòng này y giữ không cũng không có tác dụng gì có phải không? Ngược lại thật lãng phí.
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này từ phía sau truyền đến một giọng nói rất khinh thường:
- Mười ngàn là nhiều sao?
- Thẩm công tử, cậu đã đến rồi.
Giám đốc điều hành vội vàng chào hỏi.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hai người đồng thời lên tiếng:
- Tại sao là cậu?
- Ngày đó lái xe không tồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu cũng không sai.
Thẩm Quát cười nói, tuy nhiên, có chút nghi ngờ nói:
- Anh bạn, tôi đang buồn bực, lúc ấy tôi và Tiểu Mãn cùng Hồ Thuyết đều bị người cảnh sát đó bắt lại, sao anh không việc gì. Quái, chẳng lẽ anh quen Bao Tử kia?
Diệp Phàm thiếu chút nữa bật cười, Thẩm Quát không ngờ gọi Bao
Kiên Quyết là Bao Tử. Ngoại hiệu này còn cũng rất được.
Diệp Phàm giật mình, thấy cậu nhóc này rất ạ. Lập tức trong lòng có chút kế, ra vẻ bí hiểm nói:
- Muốn biết có phải không?
- Đương nhiên.
Vẻ mặt Thẩm Quát thành thật gật đầu.
- Có thể nói cho cậu biết, Tuy nhiên, buổi tối cậu phải nhường phòng số một cho tôi. Hơn nữa, hết thảy phí là cậu phụ trách. Để cho tôi được thư giãn, 8 giờ sáng mai cậu chờ ở sảnh, tôi xuống sẽ nói cho cậu biết.
Diệp Phàm nói.
- Anh tính toán giỏi như vậy sao? Đòi điều kiện với Thẩm tam công tử chúng tôi?
Lúc này một người tóc húi cua bên cạnh Thẩm Quát kiêu ngạo nói.
- Tôi là người, đâu phải đồ vật. Chuyện của tôi, tôi thích nói thì nói, đây là điều kiện. Thẩm Quát có nhận hay không thì tùy.
Diệp Phàm không để ý đến tên kia thản nhiên hừ một tiếng.
- Hôm nay cậu không đem chuyện xảy ra hôm đó nói cho Công tử chúng tôi, Trịnh Hạng tôi sẽ cho cậu nếm thử một chút cái gì gọi là nắm tay.
Người thanh niên lại nói.
Tuy nhiên, bụp bụp hai tiếng giòn tan vang lên, trên mặt người này hiện rõ vết hai bàn tay. Hơn nữa, người đã ngã ra xa hơn ba mét, miệng còn nhổ ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa, má trái của gã còn hiện bàn tay gầy tất nhiên là do hầu gái của Lạc Tuyết.
- Cô là ai, dám đánh tôi?
Trịnh Hàng tức giận chỉ vào người hầu gái. Kỳ lạ là Thẩm Quát hình như thích xem náo nhiệt cũng không ngờ không nói gì. Có lẽ Giám đốc điều hành muốn tìm bảo vệ, tuy nhiên, cũng bị Thẩm Quát xua tay ngăn lại.
- Nếu còn nói nữa tôi sẽ chặt đứt cái cây.
Người hầu gái đúng là nói chuyện thô, dọa Trịnh Hạng sợ chết.
Tay phải giống như phản xạ có điều kiện lập tức che dưới háng, vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm tam công tử.
- Anh bạn, vị của nắm tay không tồi chứ?
Diệp Phàm cười khan một tiếng, nhìn cậu ta một cái.
- Bảo cậu đừng làm loạn cậu không tin, bố ở đây đâu đến cậu lên tiếng. Người ta là ai, thật sự hoành tráng.
Nói thật cho cậu biết, người bạn này đã đua xe với tôi và anh Tiểu Mãn và Hồ Thuyết. Thật lợi hại, chiếc Cherokee của người ta không ngờ vượt qua ả Ferrari của chúng ta.
Tiếp đó thế nào, ngay cả Tiểu Mãn và Hồ Thuyết cũng bị Bao Tử ở đội cảnh sát giao thông kia bắt lại, nhưng anh bạn này lại không việc gì, ngênh ngang đi tiếp.
Người như thế cũng để tiểu Trịnh cậu có thể trêu chọc sao. Đứng dậy cho tôi, xin lỗi người ta đi.
Không thể tưởng tượng được Thẩm Quát không ngờ nói cậu này làm trong lòng Diệp Phàm đầy nghi hoặc.
Thấy Trịnh Hạng còn do dự, Thẩm tam công tử tức giận, bước hai bước đến hung hăng đá một cước lên đùi người này.
Đau đến mức đồng chí Trịnh Hạng hét lên một tiếng, vội vàng nhảy dựng lên, đến trước mặt Diệp Phàm nhỏ giọng nói:
- Rất xin lỗi , ông lớn, tiểu Trịnh tôi sai lầm rồi.
- Sai lầm rồi, sai lầm rồi là tốt rồi. Biết sai sẽ sửa.
Diệp Phàm giả một thuyết giáo một hồi, quay người khẽ nói;
- Lấy phiếu phòng ra, tôi không có thời gian nói nhiều với mọi người.
- Cho hắn.
Thẩm Quát nhìn Giám đốc điều hành nói. Sau khi Diệp Phàm vào thang máy xong Thẩm Quát hô sau lưng:
- Tám giờ sáng mai, anh bạn đừng gây sức ép quá mà không dậy được.
- Yên tâm, gọi đến hai người nữa thì tôi vẫn có thể dậy được.
Diệp Phàm cũng không quay đầu lại hừ nói. Tuy nhiên, cảm giác tay trái đau một trận. Tất nhiên là bị Lạc Tuyết nhéo một cái.
- Anh có phụ nữ em mặc kệ nhưng không thể làm loạn. Những người phụ nữ có bệnh không thể đi cùng.
Lạc Tuyết hừ nói.
- Em xem anh giống hạng người như thế sao? Đùa một câu cho vui em tưởng thật sao.
Diệp Phàm buồn bực nói.
- Em biết về việc đó anh rất khỏe, mẹ cũng nói qua rồi, vì anh đã ăn Thái tuế. Sau đó lại uống huyết trăn, nếu không kịp thời tổng hợp thì phải giải phóng một chút. Chỉ sợ tích ngược lại gây nguy hại. Cho nên nếu thật sự anh muốn có phụ nữ…. buổi tối Mai Hương có thể hầu hạ anh.
Vẻ mặt Lạc Tuyết Phiêu Mai nghiêm túc chỉ vào cô bé đi phía sau.