Quan Thuật

Hành Động Ngay Tại Chỗ, Anh Dám Không?


trước sau

Khoảng 9h sáng ngày hôm sau, mọi người mới dậy. Vu Phi Phi từ trong phòng đi ra, phát hiện bốn con sói đang dùng ánh mắt quái dị gắt gao nhìn cô ta, khuôn mặt vô cớ đỏ bừng, bất mãn hừ nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn đến móc mắt người ta. Bản cô nương có phải càng ngày càng xinh đẹp không. Hừ hừ!

- Không…không có gì. Tối qua ngủ có ngon không?

- Đương nhiên là ngủ ngon, từ trước đến giờ chưa bao giờ thư thái như vậy. Cung cũ của đập Thiên Thủy thật sự là một nơi dễ ngủ, còn thoải mái hơn với ngủ ở khách sạn năm sao. Ha ha, không giống mấy tên đầu heo nào đấy canh ba nửa đêm còn xông đi tắm. Ở trong sân vườn tụ tập cười nói ồn ào làm phiền người khác…

Vu Phi Phi nói đến đây lại càng cười phá lên ‘ha ha ha’, vừa khôi phục lại tinh thần lại thấy hình như là mình nói lỡ miệng rồi.

Nếu mình ngủ say tại sao có thể biết mấy tên đầu heo đang phát xuân chứ, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Nhất thời vội vàng phun ‘phì phì’ mấy tiếng xuống dưới đất, nhân tiện dậm chân thình thịch mấy cái, rồi chuồn vào trong nhà bếp rửa mặt đánh răng.

- Bí thư Diệp, canh đó của anh là canh gì vậy? Có thể làm một chút cho chúng tôi mang về không?

Phạm Bằng liếm mặt nhỏ giọng nói.

- Sao vậy? Thích rồi sao? Được rồi. Lúc nào đi cho mỗi người một phần, thịt thú rừng nấu lên tuyệt đối là đại bổ. Các cậu trong nửa tháng sau tuyệt đối là tràn đầy sinh lực, đây là bài thuốc đặc chế của cao nhân lánh đời.

Nghe nói là là từ trong cung xưa cải tiến ra. Ăn vào không có tác dụng phụ, mọi người yên tâm, nhưng loại thuốc này mọi người không thể truyền ra ngoài, bản thân mang về tự nấu ăn thôi.

Chỉ có điều có mấy vị thuốc cho dù là mọi người muốn phối hợp cũng không phối hợp được vì không có chỗ bán. Hơn nữa thuốc này phối hợp không đầy đủ ăn vào sẽ tạo ra phiền phức lớn, nói là độc dược cũng không sai. Cho nên ngàn vạn lần đừng chế thuốc linh tinh, ăn ra cái gì thì phiền phức, ha ha

Diệp Phàm liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của mấy con quỷ háo sắc này, kỳ thực những lời Diệp Phàm nói cũng là sự thật, trong thuốc này có chất dịch của cây Thái tuế chắt ra còn phối hợp thêm một chút thuốc bột ‘Diễm tình thảo’ ở bên trong, cho nên không có hai vị thuốc này bên trong thì hiệu quả sẽ giảm bớt đi rất nhiều, so với thuốc bổ bình thường cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi.

Công tác quay phim chụp ảnh được tiến hành vô cùng chậm chạp. Ngày hôm sau, đài truyền hình thành phố lại có thêm mấy người tới hỗ trợ. Đầu tiên là chụp dân tộc Mãn của trại Thạch Bình, sau đó đến xã Khanh Hương, thị trấn Giác Lâm, thị trấn Nam Khê, thị trấn Tà Nham, thị trấn Vũ Khê, mấy thị trấn giàu có phía nam Ngư Dương đều ở bên trong.

Mỗi một nơi đến làm đều giảm bớt thủ tục, Diệp Phàm cũng không quấy rầy chính quyền địa phương. Người bên ngoài còn tưởng là du khách chụp phong cảnh, thật ra cũng không dẫn đến nhiều chấn động lớn lao.

Tròn ba ngày, công tác quay phim chụp hình hoàn thành.

Phạm Bằng trong đêm đó mang cuộn phim về căn cứ vịnh Lam Nguyệt, dưới sự phối hợp của đồng sự, sau ba ngày đem cuộn phim chụp lúc đầu trải qua hàng loạt xử lý kỹ xảo cao cấp, dung hợp lập thể và cảnh thật, làm ra một cuộn phim dài đến 60 phút về đại quy hoạch thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương.

Trong căn cứ Liệp Báo lúc đó có thiết bị âm thanh điện tử tiên tiến nhất trên thế giới, dù sao người ta cũng là căn cứ quân sự bí mật, quốc gia đã đầu tư vào số lượng lớn tiền bạc. Người bình thường sao có thể hưởng thụ được loại phục vụ đặc biệt này, đoán chừng cũng chỉ có Diệp Phàm mới có thể làm được.

Vừa nghe nói là làm cho thủ trưởng Liệp Báo, tổ âm thanh hình ảnh điện tử vô cùng cố gắng nên thứ làm ra hiệu quả có thể sánh ngang với điện ảnh.

Khi Phạm Bằng làm việc suốt đêm thì đồng chí Diệp Phàm cũng cả đêm tàn phá Thái Tây Thi Phạm Xuân Hương, tận tình hưởng thụ niềm vui cá nước, đạo lý âm dương dung hợp chính là chơi như vậy.

Chiêu thức gì cũng chơi một lần, Thái Tây Thi dưới sự dạy dỗ của hắn gần đây cũng có tiến bộ rất lớn, thỉnh thoảng phối hợp vô cùng hoàn thiện.

Có khi một động tác của Diệp Phàm, Thái Tây Thi đã biết con sói này muốn chơi chiêu gì, động tác của hai người thật ra đã đạt đến hài hòa thống nhất, thiếu chút nữa đã đạt đến trình độ dày công tôi luyện.

18 chiêu thức có là gì, đồng chí Diệp Phàm xấu xa còn sáng tạo ra 20 chiêu thức. Nhưng cũng là đổi canh không đổi thuốc, biên độ động tác không phải vô cùng lớn. Dù sao Thái Tây Thi không có luyện võ, tính dẻo dai của cơ thể kém hơn một chút.

Có khi động tĩnh làm ra tương đối lớn, khiến cho Phạm Nghiêm Nhân đang xem ti vi ở phòng khách đỏ mặt giống như mông khỉ, một viên xuân tình ở chỗ nào quạc quạc suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Dù sao từ lần đó Diệp Phàm thiếu chút nữa nhầm Phạm Nghiêm Nhân là Phạm Xuân Hương, hành động sau đó Diệp Phàm cũng rất tự nhiên, có một số chuyện cũng không cố ý tránh Phạm Nghiêm Nhân. Có khi lúc chơi đùa với Thái Tây Thi, cửa chỉ là khép hờ chứ không đóng chặt.

Cũng không biết có phải là đồng chí Diệp Phàm cố ý muốn tiến hành dạy dỗ giai đoạn đầu gì đó với Phạm Nghiêm Nhân, đoán chừng cũng có chút hiềm nghi ở phương diện này.

Đương nhiên, Diệp Phàm không để ý, Thái Tây Thi làm chị càng không để ý. Trong lòng của cô ta từ lâu đã tính toán cho em gái mình rồi, chỉ đợi đến lúc em gái đủ 18 tuổi thì sẽ để đồng chí Diệp Phàm hái quả đào.

Thỉnh thoảng Thái Tây Thi còn cố ý sáng tạo cơ hội cho anh Trư, ví dụ nói khi Phạm Nghiêm Nhân đang tắm, lại vừa vặn gặp đúng đồng chí Diệp Phàm đang nằm trong phòng khách nghe nhạc, Thái Tây Thi có thể ra tay.

Ra tay như thế nào chứ?

Đương nhiên là dịu dàng mà mãnh liệt khơi mào loại chiêu thức yêu thích của anh Trư, cưỡng hôn kích thích, ôm ấp yêu thương nhảy vào trong lồng ngực anh Trư lộn xộn một lúc. Chiêu này khiến cho Diệp Phàm nghiến răng trèo trẹo không dứt, lửa nóng đã không tiêu tan được nữa.

Phạm Nghiêm Nhân ở bên cạnh đang tắm, tiếng nước chảy róc rách vang lên, giống như kèn lệnh vang lên thúc giục người nào
đó phát động tiến công.

Nhưng Diệp Phàm dù sao cũng là cán bộ của Đảng, cao thủ quốc thuật thất đoạn, tâm trí là không cần phải nói, miệng cứ liên tục lẩm bẩm:

- Bình tĩnh! Bình tĩnh…

Sau chừng một trăm từ ‘Bình tĩnh- , cuối cùng miệng lưỡi khô ngắt, rút cuộc cũng đến lúc Phạm Nghiêm Nhân tắm xong. Không có tiếng nước chảy róc rách, đương nhiên lực hấp dẫn cũng nhỏ đi nhiều.

Nhưng thời khắc vô cùng hấp dẫn đương nhiên chính là lúc Phạm Nghiêm Nhân trùm khăn tắm từ trong nhà vệ sinh đi ra, giống như một đóa sen trắng tinh khiết mới nở.

Nhũ phong sừng sững ngạo nghễ, còn hơi lộ ra nửa bầu ngực, có khi thậm chí còn có thể nhìn thấy viên ô mai nhỏ phía trên đỉnh núi, từ trong khăn tắm chưa được che kín len lén nhảy ra trêu chọc người, mái tóc rủ xuống còn hơi ướt, giống như gội dầu gì đó.

Hai bắp đùi trắng nõn lộ ra hơn một nửa, ngay cả dải đất thần bí nhất trong sự phấp phới của chiếc khăn tắm lúc ẩn lúc hiện. Một mùi cơ thể hỗn tạp nhàn nhạt xen lẫn với mùi hương cứ xông thẳng vào mũi Diệp Phàm.

Cũng không biết có phải là Phạm Nghiêm Nhân cố ý hay không mà cô nàng này còn cố ý đi hai vòng bước chân mèo tự sáng tạo ra trước mặt Diệp Phàm, cái mông khêu gợi cứ dập dùi tới lui trước mặt Diệp Phàm.

Khi khép mở có lúc chiếc khăn tắm biên độ mở rộng hơn lớn, cỏ thơm đương nhiên phải lộ ra rồi. Mấy cây cỏ đoán chừng là vì phân bón tươi tốt quá mức còn len lén nhô đầu ra.

Đương nhiên trên cỏ thơm còn có một chiếc quần tam giác như cánh tằm mỏng, vẫn là đồng chí Diệp Phàm vì kích thích tình thú, đặc biệt mua về cho Thái Tây Thi biểu diễn cho mình xem.

Nhưng sau đó hình như một nửa thứ đó đã bị em gái của Thái Tây Thi là Phạm Nghiêm Nhân cướp đi. Chuyện này không thể như vậy, nếu là Thái Tây Thi biểu diễn cũng được, nhiều nhất chính là mãnh hổ bắt dê giải quyết ngay tại chỗ.

Lúc này Phạm Nghiêm Nhân lại mặc trên người, anh Trư đó thật sự chịu tội rồi, dĩ nhiên còn là chịu tội lớn, tim gan của cứ cuộn trào từng cơn.

Diệp Phàm đành phải thị uy phất phất tay kêu lên:

- Còn không vào phòng, chọc tức ông mày, ông mày giải quyết ngay tại chỗ bây giờ.

Nghe Diệp Phàm nói như vậy, Phạm Nghiêm Nhân xác định giống như con thỏ sợ hãi, vội vàng chui vào trong phòng mình, đóng cửa ‘rầm’ một cái không ra ngoài nữa, trong lòng mắng thầm, “ Con sói háo sắc. Giải quyết, anh dám sao? Lần trước không phải còn không dám vào, đồ hèn nhát vô dụng, tiến vào không biết có mùi vị gì không, nghe thanh âm của chị hình như rất thoải mái, rất….”

Vừa nghĩ đến những chuyện này, gương mặt của Phạm Nghiêm Nhân lại đỏ bừng, thân thể nóng ran một hồi, xem ra lại phải tắm một lần nữa.

Sau khi cùng với Thái Tây Thi vô cùng lãng mạn, anh Trư bốn chân đan nhau nằm thẳng cẳng trên giường, ngay cả quần áo cũng lười mặc. Sảng khoái hưởng thụ sự phục vụ chu đáo dịu dàng của Thái Tây Thi.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, bên trong truyền ra một giọng nói đàn ông: - Ngài…ngài là Phó bí thư Diệp có phải không?

- Đúng vậy, anh là ai?

Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ, giọng nói này hình như rất khẩn trương.

- Tôi…tôi là công nhân của nhà máy giấy Ngư Dương, tôi tên là Trần Nhị Ngưu, có tình huống quan trọng phải nói với tổ trưởng Diệp một chút. Ngài có thể ra ngoài một lát không?

Giọng nói của Trần Nhị Ngưu run rẩy nói.

- Tình huống quan trọng, được rồi, anh đang ở đâu, tôi sẽ ra ngoài tìm.

Diệp Phàm cảm thấy giật mình, trong lòng vui vẻ thầm nói, “ Lẽ nào là người anh em công nhân có tinh thần chính nghĩa muốn tiết lộ gì đó trong bức màn mờ ám? Trong ti vi thường xuyên nhìn thấy loại tình tiết này, hiện tại trong đời thực cũng xuất hiện rồi.”

Sức tưởng tượng của Diệp Phàm vô cùng phong phú, lập tức liên tưởng đến tình huống này.

- Vậy…vậy trong Quỷ Anh Than phía trên có một nơi tên là cung Chung Húc Thánh Quân, thế nào hả?

Trần Nhị Ngưu hình như cực kỳ lo lắng, khiến Diệp Phàm có loại cảm giác thần bí rùng mình, thầm nghĩ, “ Quỷ Anh Than, còn cung Chung Húc Thánh Quân gì đó. Nghe cái tên đã có chút dọa người rồi. Lẽ nào thật sự có quỷ gọi, Chuông Húc Thánh Quân bắt quỷ? Sợ gì, lẽ nào còn sợ bị người ta ám hại sao?”

- Được, tôi lập tức ra ngoài.

Diệp Phàm thoải mái đồng ý. Sau khi đặt điện thoại xuống hỏi:

- Xuân Hương, Quỷ Anh Than là chỗ nào, cung Chung Húc Thánh Quân là như thế nào?

- A…anh hỏi chỗ đó làm cái gì?

Phạm Xuân Hương nửa thân hình còn đang ở trần chợt run rẩy, nhũ phong lắc lư kịch liệt, dáng vẻ lộ ra hết sức hoảng sợ.

- Kỳ lạ! Nơi đó rất đáng sợ sao?

Diệp Phàm nghi hoặc.

- Đương nhiên là đáng sợ, đừng nói là đêm hôm khuya khoắt, ngay cả ban ngày cũng không có mấy người dám đi.

Phạm Xuân Hương run rung, tựa hồ rất sợ hãi vậy. Diệp Phàm phải điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút, tiện tay nhẹ nhàng kéo cô vào lòng âu yếm, nói:

- Nói nghe xem, anh thật sự thấy tò mò đấy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện