- Yên tâm đi, tôi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi đâu. Anh thấy tôi nói lời mà không giữ lời bao giờ chưa? Hơn nữa, tốt nghiệp đại học cũng vài năm rồi.
Tài sản mà ông già để lại tiêu đi cũng kha khá rồi mà chẳng đạt được cái gì. Tuy nhiên, cái duy nhất mà mình đạt được, chính là đầu óc không bướng bỉnh như trước nữa.
Thật ra, vừa nãy đối với Bí thư Diệp như vậy, là bởi vì trong lòng tôi có chút tức giận. Những người làm quan bọn họ đã ức hiếp sư huynh quá đáng quá.
Tôi chỉ muốn tìm một người hung hăng hơn để đấu lại. Không ngờ lại gặp phải cao nhân như vậy. Tôi tính cũng đáng rồi.
Tôi thấy, đời này cậu có thể đi theo Bí thư Diệp, cũng là hữu duyên.
Lâm Yếu Phong nói.
- Ha ha…
Bao Nghị cười phá lên, đứng lên vỗ vai sư đệ nói:
- Nói hay lắm, anh em chúng ta cùng phụ tá cho Bí thư Diệp làm việc. Tôi ở ngoài sáng, cậu ở trong tối, sáng tối tương giao.
Tuy nhiên, làm việc phải đến nơi đến chốn. Tôi tin tưởng Bí thư Diệp cũng sẽ không yêu cầu cậu phải làm việc gì phi pháp đâu. Việc anh ấy làm đều là lợi cho dân cho nước cả.
Mặc dù, có những lúc vì yêu cầu công việc, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại cậu. Hai mắt của tôi không mù, bằng không, đã không có Bao Nghị của ngày hôm nay rồi.
Vạn Tùng viên tấc đất tấc vàng nhưng có vẻ không xứng lắm.
Bởi vì Vạn Tùng viên quá yên lặng. Xây dựng biệt thự sơn trang với hình thức của một hoa viên, chiếm diện tích tương đối lớn, chiều rộng cũng mất chừng hai dặm rồi.
Xây dựng ở một sườn dốc, bên ngoài bao kín bằng cây Vạn tùng, khiến Vạn Tùng Viên được ngăn cách bên ngoài đô thị. Tòa nhà cao khoảng hai mươi tầng kia chính là trụ sở làm việc của Tập đoàn Thiên Mộc.
Phượng Thảo Thiên, người cầm lái Tập đoàn Thiên Mộc cũng là một văn nhân nhã sĩ. Vạn Tùng Viên mang đậm hơi thở của người trí thức.
Đi vào bên trong, đầu tiên nhìn thấy chính là pho tượng Khổng Tử, không thể không khiến cho người nhìn thấy nó cảm thấy buồn cười. Phượng Thảo Thiên chuyên làm những chuyện xấu xa, không ngờ cũng muốn học đạo Khổng Mạnh.
Giờ phút này, trong đại sảnh tầng 1 của Vạn Tùng Viên. Phượng Thảo Thiên đang trầm ngâm ngồi trên ghế da cọp. Bộ da cọp này tuyệt đối là ‘hàng thật’, chứ không phải hàng nhái.
- Anh nói vị Bí thư họ Diệp kia là một cao thủ siêu cấp sao? Sao thế được nhỉ?
Phượng Thảo Thiên nhấp một ngụm trà hừ noi.
- Tuyệt đối không sai được, con mắt của Tứ cô nương tuyệt đối không thể nhầm được đâu. Cô ấy nói mình không phải là đối thủ của hắn.
Phượng Lôi vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Cô ấy có thực lực bát đẳng khai nguyên, không ngờ còn chưa phải là đối thủ của hắn. Xem ra, họ Diệp kia có chút cân lượng thật rồi.
Phượng Thảo Thiên nói.
- Không phải có một chút, mà người ta tuyệt đôi là cao thủ siêu cấp. Phỏng chừng chỉ có sư phụ của Tứ cô nương vã lão tổ tông là có khả năng đấu lại thằng nhóc này.
Phượng Lôi thở dài, cảm giác cũng là tương đối giải quyết.
- Cứ giải quyết hăn đi. Thân thủ lợi hại thì có thể tránh được súng đạn sao?
Hách Thanh hung hăng nói.
- Giải quyết cái đầu mày ấy.
Một tiếng bốp vang lên. Hách Thanh bị Phượng Lôi vỗ cái bốp lên đầu.
Thấy Hách Thanh còn chưa phục, Phượng Lôi không khỏi tức giận, hừ nói:
- Nếu không phục thì leo lên thử xem.
- Lôi gia, không phải tôi không phục, mà là họ Diệp kia ức hiếp người quá đáng. Chẳng ai chịu đựng được. Nếu không dùng súng thì chúng ta không giải quyết được hắn.
Hách Thanh nói.
Y đâu dám chống lại Phượng Lôi. Phượng Lôi là vệ sĩ của Tứ cô nương, địa vị ở Phượng gia cũng tương đối cao. Làm sao một người ngoài như Hách Thanh có khả năng so sánh được.
- Mày thì biết cái gì, Tứ cô nương nói họ Diệp kia là cao nhân. Mày dùng súng cũng được, nhưng nếu dùng súng mà không được thì mày sẽ trở thành kẻ mang đến tai họa cho Phượng gia.
Mày tưởng một cao thủ cửu đẳng mà dễ xử lý như vậy sao? Độ nhạy cảm của người ta lợi hại hơn chúng ta cả chục lần.
Mày nấp cách người ta vài trăm mét người ta cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm rồi.
Súng chưa kịp bắn thì người ta đã tránh được rồi. Nếu một phát súng mà không bắn chết hắn được thì kết cục thảm hại sẽ chờ đón mày đó.
Phượng Lôi hừ lạnh nói.
- Ừ, Phượng Lôi nói không sai. Con bé Tứ nói chúng ta đừng có hành động thiếu suy nghĩ, thì tuyệt đối không phải sợ họ Diệp kia.
Tuy nhiên, nếu con bé cũng không thể làm gì được hắn, thì chứng tỏ người này đích xác có năng lực. Hơn nữa, người như vậy không thể không có ai chống đỡ được.
Ví dụ như Sư phụ của họ Diệp kia là ai? Gia tộc của người này liệu có phải cũng có thế lực không. Tất cả những điều này chúng ta đều phải suy tính cẩn trọng.
Phượng gia chúng ta tuy nói là hùng mạnh, nhưng TQ là nơi ngọa hổ tàng long, có nhiều gia tộc còn đáng sợ hơn chúng ta nhiều.
Nếu họ Diệp đó gặp bất trắc gì, thì người ta sẽ đổ lên đầu Phượng gia chúng ta. Hơn nữa bên chính quyền sẽ chèn ép chúng ta, dù sao chức vụ của hắn cũng rất nhạy cảm. Có thể ngồi lên vị trí này, chứng tỏ chỗ dựa sau lưng của hắn tuyệt đối không đơn giản.
Lực lượng của quốc gia không phải là thứ mà một gia tộc có thể chống lại được. Chúng ta cứ xem tình hình đã rồi tính sau. Đợi trong nhà phái người đi ra.
Phượng Thảo Thiên nói. Có thể nhìn thấy được người này không ‘hồ đồ’ chút nào.
- Thằng họ Diệp đó động thủ thật rồi, chúng ta không nổi mất.
Lúc này, Trình Giảo Điền nói.
- Không nổi cũng phải chịu. Chỉ cần đừng để chúng điều tra ra hầm số 7 là được. Nếu như điều tra ra, thì sẽ là đại họa với Phượng gia chúng ta.
Phượng Thảo Thiên lo lắng nói. Tuy nhiên, lúc sau y lại nói:
- Tuy nhiên, mọi người cũng không cần phải lo lắng quá. Thứ nhất, nhà chúng ta ở tỉnh vẫn còn có chút năng lượng, có thể bám trụ việc điều tra của bọn
chúng. Thứ hai, tôi nghĩ trong vòng ba ngày, trong nhà sẽ phái người đến để đối phó với thằng họ Diệp đó.
2 giờ chiều ngày hôm sau.
Đoàn của Phó chủ tịch tỉnh Vu Tiền Lâm vội vàng đi xuống thành phố Đồng Lĩnh. Diệp Phàm và bốn người nữa cùng đi xuống cổng Thành ủy để nghênh đón Phó chủ tịch tỉnh Vu.
Bởi vì phố Tân Long đang được mở rộng, mà tường vây của Thành ủy và UBND thành phố đều đã bị dỡ bỏ. Trước trụ sở cũng bừa bãi cát sỏi, và một số vật liệu xây dựng khác.
- Vào phòng họp đi.
Phó chủ tịch Vu không nói nhiều, chỉ nói ngắn gọn với Diệp Phàm như vậy.
Đoàn người nhanh chóng đi vào phòng họp.
- Hôm nay chúng tôi xuống đây, chủ yếu là vì chuyện mỏ than Hải Sơn. Nghe nói vì có người đứng chặn xe kêu oan cho nên thành phố phái tổ điều tra xuống.
Mà tổ điều tra bị đánh, kết quả là các cậu lại cử tổ điều tra thứ hai xuống tiếp, phong tỏa toàn bộ mỏ than Hải Sơn.
Đối với việc này, Thành ủy và UBND đều hết sức chú y. Hôm nay tôi nhận sự ủy thác của Chủ tịch Điền xuông đây giải một số tình hình cụ thể.
Các cậu hãy nói cho tôi nghe đầu đuôi ngọn ngành xem.
Phó chủ tịch Vu đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Tiếp đó là một số đồng chí có liên quan báo cáo tình hình cụ thể.
- Chuyện này đúng là bọn họ có hơi quá đáng thật. Sao có thể bất chấp luật pháp như thế được chứ. Dù nói thế nào đi nữa thì cũng không được ra tay đánh người. Tuy nhiên tự thân các đồng chí có vấn đề gì không? Có lời nói hoặc hành động khiêu khích bọn họ không?
Không ngờ, Vu Tiền Lâm giống như đang hỏi tội thành viên của tổ công tác vậy. Ngọn giáo chỉ vào tổ điều tra, nhưng thực tế thì lại nhằm vào Diệp Phàm.
- Không có, chúng tôi đã điều tra rõ ràng. Mấy hôm nay bọn họ đều trốn ở bệnh viện, chúng tôi đã nắm rõ ràng rồi.
Diệp Phàm có chút tức giận, tuy nhiên vẫn trả lời gọn gàng, đâu vào đấy.
- Bí thư Diệp, nắm tình hình thì phải tiến hành từ hai phía. Phải nghe xem cả bên phía mỏ than Hải Sơn nói gì nữa.
Nếu tìm hiểu một cách phiến diện. Thành viên tổ điều tra bị thương đương nhiên sẽ tức giận mà nói quá lên rồi.
Cái này, đương nhiên cũng không thể nói bọn họ cố ý làm, chỉ là nhất thời tức giận, thiếu chín chắn mà đánh mất chuẩn mực của mình đi.
Mà tôi nghe nói, hôm đó tổ trưởng tổ điều tra Bao Nghị cũng có chút kích động thì phải. Hầm số 7 của mỏ than Hải Sơn đã niêm phong cả năm nay rồi.
Vậy mà Tổ trưởng Bao còn yêu cầu xuống hầm để điều tra. Cái này, nguy hiểm cho chính thành viên tổ điều tra.
Bên phía mỏ than Hải Sơn ngăn cản cũng là vì sự an toàn của chính thành viên tổ điều tra. Nhưng Bao Nghị thì lại không nghe khuyên nhủ, cố ý đi một mình.
Kết quả là ầm ĩ lên như vậy. Các đồng chí ngẫm lại mà xem, nếu như tổ điều ra xuống giếng thật, nếu xảy ra tai nạn thì ai chịu trách nhiệm được. mỏ than Hải Sơn làm như vậy, phỏng chừng cũng có chút bất đắc dĩ.
Chúng ta đều là công bộc của dân, phải đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu. Không được để cho nhân dân lo lắng cho chúng ta hay không?
Cao Thành vẻ mặt nghiêm túc nói, rõ ràng là đứng về phía mỏ than Hải Sơn rồi.
- Đúng vậy, đối với việc này, tôi và Chủ tịch thành phố Cao trên hội nghị Thường vụ cũng đều bảo lưu ý kiến. Tôi cho rằng, hành động của của đồng chí Bao Nghị mới là nguyên nhân chủ yếu xảy việc ẩu đả này. Nếu đồng chí Bao Nghị chịu nghe lời khuyên một chút thì cơ bản sẽ không xảy ra việc này.
Cho nên, tuy rằng đồng chí Bao Nghị cũng bị thương nhưng tuyệt đối không nương tay được. Nếu không, cán bộ nhà nước mà làm việc tùy tiện, ảnh hưởng đến tính mạng của đồng chí khác thì sao. Việc này phải xử lý nghiêm túc.
Tất Vân Lý có chút run run, nói.
- Phó chủ tịch Tất, những lời ông nói vừa rồi có căn cứ gì không? Chủ tịch thành phố Cao cũng vừa nói, không được nghe bằng một tai, không được nhìn bằng một mắt. Tôi thấy tư tưởng này của anh không được.
Anh hoàn toàn đứng trên lập trường của mỏ than Hải Sơn mà đọc diễn văn thôi. Tôi phải nhăc nhở anh, anh bây giờ là Phó chủ tịch thành phố, chứ không phải lãnh đạo của mỏ than Hải Sơn.
Đối với những gì mà tổ điều tra đã làm, tất cả đều nghe ý kiến của cả hai bên, sao co thể nói làm phiến diện được.
Các anh đi hỏi xem, tổ điều tra mà Thành ủy phái xuống liệu có phải điều tra tình hình hai bên hay không. Thành ủy là cơ quan của Đảng, làm sao có thể nghe lời của một nhà nào đó được.