Cuối cùng từ trong xe lại bước ra một đại mỹ nữ xinh đẹp hơn, chính là Ngọc Mộng Nạp Tuyết mà Diệp Phàm có chút ý động.
Diệp Phàm dĩ nhiên là nhìn vô cùng say đắm, miệng khô khốc nuốt nước bọt ừng ực.
Hôm nay Ngọc Mộng Nạp Tuyết mặc một chiếc áo giống như sườn xám màu hoa trắng, bên dưới có viền đăng ten, còn phối hợp thêm một chiếc quần jean màu xanh vẩy, bó sát cái mông căng tròn nổi lên mê đắm lòng người, giống như hai quả cầu tròn réo gọi.
Nghe nói cô là người Bổng gia của Tây Song Bản Nạp, cho nên trên người cũng ẩn hiện khí chất đặc biệt của người Bổng gia, vẻ đẹp khác loại này khiến trên người cô càng lộ ra vẻ thanh khiết đến kỳ lạ.
Trước mặt Diệp Phàm như thoáng hiện lên bóng hình xinh đẹp ngày xưa của Diệp Nhược Mộng, trong lòng khẽ đau nhức, vội vàng quay mặt đi.
- Sao vậy? Bí thư Diệp của chúng ta, không hoan nghênh em và Nạp Tuyết có phải không?
Sở Vân Y quyết không tha cho hắn, dáng vẻ trêu ghẹo, nhếch miệng cười cười:
- Bụng của chúng em rất nhỏ, không cần lo lắng chúng tôi sẽ ăn sạch tiền của bí thư đâu. Ha ha…
- Không phải! Mắt có hạt cát bay vào, tôi muốn dụi một chút thôi.
Diệp Phàm vội vàng nói dối.
- Hừ! Anh vừa nhìn thấy Nạp Tuyết từ trong xe đi ra đã quay đầu, Nạp Tuyết, người ta không hoan nghênh anh đâu! Khiến người ta ghét rồi!
Sở Vân Y vẫn theo sát không buông tha.
- Không đâu, Bí thư Diệp rất hào phóng, chiếc túi cao cấp mấy ngàn đồng người ta còn đưa, cậu còn nói người ta, cậu thật là tham lam Vân Y ạ.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết tủm tỉm cười, đôi má lúm đồng tiền giống như đang chào gọi Diệp Phàm khiến hắn càng thêm chao đảo, Diệp Nhược Mộng cũng cười như vậy, thật sự là rất giỏi đoán biết cảm nhận, suy nghĩ của người khác.
- Tôi…tôi thật sự bị hạt cát bay vào mắt mà, ha ha.
Diệp Phàm lại một lần nữa cười khổ nói dối.
- Thật sự có hạt cát sao, được rồi, Nạp Tuyết, cậu giúp anh Diệp thổi mấy cái, để hạt cát bay ra là được rồi.
Sở Vân Y cười khanh khách chơi xấu đẩy mặt Ngọc Mộng Nạp Tuyết tới trước mặt Diệp Phàm.
- Đúng rồi! Đại ca, để cho cô Nạp Tuyết thổi cho anh đi, hạt cát bay vào mắt nhức nhối rất là khó chịu.
Tề Thiên và Lô Vỹ cũng hùa theo, hai anh chàng này, phối hợp với Sở Vân Y chơi trò xấu rồi.
- Vậy…vậy anh Diệp, để em thổi cho anh.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết thấy mấy người đều nói như vậy cũng không còn cách nào từ chối, nếu không biểu lộ thái độ, không biết mấy người đó còn tạo ra trò gì chơi xấu người ta nữa, đỏ ửng mặt đi tới trước mặt Diệp Phàm thò tay ra muốn mở mắt
- Tôi…tôi tự làm được.
Trong lòng Diệp Phàm vội vàng đưa tay nói.
- Ha ha ha…
Mọi người đều cười rộ lên.
- Đại ca, quân tử thì lúc nào cũng vô tư, tiểu nhân mới ưu tư.
Sợ gì chứ, cô Nạp Tuyết ở Học viện âm nhạc Thủy Châu cũng được xếp hạng hoa khôi đại mỹ nữ thứ hai đấy, chúng tôi cũng không có may mắn đó đâu.
Ài! Đáng tiếc là trong mắt không có hạt cát, nếu không rơi vào thì tốt rồi.
Lúc này Lô Vỹ bên cạnh Sở Vân Y cũng kêu cô ta thổi thổi cho gã, giống như Vịt Donal hồi xuân cười khan cạc cạc không thôi.
- Tôi thổi! Tôi thổi! Thổi chết anh luôn
Sở Vân Y bỗng nhiên phát uy, chân dập mạnh, đuổi đánh Lô Vỹ, hai người gây náo loạn ầm ĩ.
- Vậy…vậy thì thổi đi.
Diệp Phàm xấu hổ mở to mắt.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết hơi thở như hoa lan, mở chiếc miệng nhỏ xinh, một mùi hương nhè nhẹ thổi ra bay vào mũi anh Trư khiến toàn thân hắn bất giác rung động, trong lòng bắt đầu có chút suy nghĩ linh tinh.
- Mẹ kiếp! Không bằng cầm thú!
Diệp Phàm hung hăng từ tận đáy lòng khinh bỉ mắng mình một phen:
Được rồi, ra rồi.
- Không nhanh như vậy chứ, Nạp Tuyết, tôi thấy hình như miệng cậu còn chưa động đậy, nếu là sợi tóc nhỏ hay là gì đó dính vào trước màng mắt thì thổi không ra đâu, trước kia tôi phải dùng đầu lưỡi liếm giúp em gái mới ra được đấy, ha ha ha, cậu thử xem, hiệu nghiệm lắm.
Sở Vân lại nghĩ ra được hư chiêu làm hại người khác.
- Đúng rồi, đúng rồi! Tôi cũng có nghe nói, phương pháp này hình như rất hiệu nghiệm.
Chu Quân Nghĩa nhiếp ảnh gia của đài truyền hình thành phố cũng nghiêm trang nói.
- Vậy thì thử một chút, nói không chừng thật sự linh nghiệm đấy.
Diệp Phàm giật mình, nếu để cho cái lưỡi xinh xắn thơm tho của tiểu mỹ nữ Ngọc Mộng Nạp Tuyết liếm liếm lên mắt xác định là vô cùng chấn động tâm hồn.
Trong lòng cũng thích thú, muốn trêu chọc Ngọc Mộng Nạp Tuyết, thấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết cứ đứng yên không động đậy, khuôn mặt lại càng ửng đỏ, hồng như hoa đào, cho nên càng thúc giục:
- Sao vậy? Không muốn sao?
Nghe hắn thúc giục như vậy, Ngọc Mộng Nạp Tuyết lại càng đứng không yên.
Tề Thiên và Lô Vỹ ở bên cạnh sớm đã âm thầm giơ ngón tay cái, trong lòng thở dài:
- Dù sao cũng là nhân vật cấp đại ca, loại chuyện tình cảm máu chó cũng có thể đập lên đầu hắn, hình như còn đòi hỏi em gái ngây thơ người ta, trâu bò thật!
- Tôi…tôi…
Cái miệng nhỏ nhắn của Ngọc Mộng Nạp Tuyết mấp máy không cất lên lời, loại chuyện này cũng quá mờ ám, huống hồ lại còn trước mặt nhiều người như vậy, thầm nghĩ, “ Anh trai của Tử Y sao lại háo sắc như vậy? Không phải là sói háo sắc chứ!”
- Ha ha ha, trêu cô thôi, tôi làm sao dám làm phiền đại mỹ nữ Nạp Tuyết của chúng ta chứ.
Diệp Phàm cười cười, dẫn mọi người đi bắt đầu công việc.
- Ài! Suýt nữa thì thành công rồi! Đáng tiếc.
Hai con sói ở bên cạnh xoa cổ tay thở dài.
Xế chiều đã chụp xong toàn bộ thị trấn Lâm Tuyền và nhà máy giấy.
Lần này chủ yếu là khu vực nhà máy giấy, trọng điểm chụp là khu vực dải đất của Quỷ Anh Than, vì đó là nền móng mà Diệp Phàm định xây dựng kế hoạch đại quy hoạch.
Buổi tới lại đến phòng hát Lam Nguyệt Lượng.
Ở trong phòng Vip lần này mọi người đều rất quy củ, tuyệt đối không có ai động tay động chân, vì các cô gái lần này không giống trước, không phải người có thể động tay động chân linh tinh, khi mọi người đang uống ngà ngà say, bên ngoài truyền đến giọng nói tức giận của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
Một tiếng “ Bốp” vang lên giống như có ai bị đánh, Tề Thiên và Diệp Phàm vừa vặn ở ngoài cửa, cửa phòng cũng không đóng chặt, còn để lại một khe hở nhỏ, thuận tay mở cửa ra, phát hiện có hai tên đàn ông có vẻ say rượu đang kéo Ngọc Mộng Nạp Tuyết vào phòng.
- Các anh muốn làm cái gì?
Ngọc Mộng Nạp Tuyết che mặt quát lên.
- Ha ha , cô gái, Cục trưởng Tôn chúng tôi muốn mời cô uống một chén, hát mấy bài.
Một người thanh niên mặc jacket màu đen cười ha ha nói.
Tề Thiên và Diệp Phàm liền xông ra.
- Anh Diệp, có hai tên lưu manh đánh người.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết kêu lên, trong đôi mắt trong veo đã ngập tràn nước mắt.
- Bốp bốp!
Hai tiếng vang lớn, hai tên thanh niên kéo người đã cùng với tiếng động, giống như hai con chó chết ngã ở góc tường.
- Mày…thằng ranh mày giỏi lắm, lại dám ra tay, mày đợi xem
Hai tên cố gắng bò dậy chui vào phòng số 2.
Diệp Phàm căn bản không thèm để ý đến bọn chúng, ra hiệu cho Tề Thiên vào phòng, đồng thời đỡ Ngọc Mộng Nạp Tuyết vào phòng số 1.
Vừa ngồi xuống Tề Thiên đã hỏi:
- Đại ca, tại sao không để em xông vào dạy cho bọn chúng một bài học, mẹ kiếp! Ăn phải tim gấu gan báo rồi.
Dám động đến cô gái của đại ca, không muốn sống nữa sao?
- Nói gì vậy, từ lúc nào tôi lại trở thành cô gái của đại ca anh chứ?
Trong lòng Ngọc Mộng Nạp Tuyết vô cùng sầu muộn, nhưng lúc này cũng không muốn tranh luận gì cả.
- Hừ! Đừng nóng vội, đợi chủ nhân thật sự đến.
Bọn chúng không phải kêu chúng ta đợi sao, chúng ta ở đây đợi xem, chơi một chút với bọn chúng.
Nói xong Diệp Phàm quay đầu lại hỏi:
- Nạp Tuyết, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
- Em…em vừa mới ra ngoài lấy điện thoại của anh gọi cho người nhà, ai ngờ gọi đúng lúc bọn họ đi tới, kêu em vào phòng số 2 uống rượu, em không chịu vào thì bọn họ đánh, tát em một cái, Anh Diệp, em mang phiền phức tới cho anh rồi-
Ngọc Mộng Nạp Tuyết vẫn còn chưa hết hoảng hồn, trên mặt vẫn còn in năm dấu tay.
- Nạp Tuyết, cậu có làm sao không? Tên khốn khiếp nào dám đánh cậu chứ.
A! Vẫn còn dấu tay này.
Sở Vân Y ngạc nhiên quát to lên, quay đầu nhìn Lô Vỹ nói:
- Anh còn chưa đi à, đi đánh chết tên khỉ đó cho tôi, dám đánh em gái Nạp Tuyết của chúng ta.
- Đừng vội! Vân Y, bọn họ sẽ tới thôi.
Tôi sẽ khiến đám khốn khiếp ấy phải quỳ xuống chân Nạp Tuyết nói lời xin lỗi, cô đợi xem, hừ!
Diệp Phàm trầm mặt
Một lát sau, cùng với tiếng khóa loảng xoảng, trong căn phòng thoáng cái có 7, 8 người chui vào chật cứng.
Dẫn đầu chính là một cô gái trang điểm rất kỳ lạ, hai lăm, hai sáu tuổi, tóc nhuộm thành nửa vàng nửa xanh, giống như yêu tinh, đôi mắt dài thật sự giống như mèo Ba tư.
Hàng lông mi cũng bôi thành màu xanh biếc, lông mi thật dài giống như có thể nói, mỗi lần chớp chớp mang tới cho người ta một loại lực công kích khác loại kinh ngạc.
Trên mặt cô gái như phủ một tầng sương lạnh, lúc này hai gã đàn ông bị đánh đột nhiên từ sau lưng xông ra trước, chỉ vào Diệp Phàm và Tề Thiên hô lên:
- Chính là hai tên khốn khiếp đánh người này, bà chủ Tiếu, chúng tôi tới phòng hát của ông là để tiêu tiền, không phải đến để bị đánh.Mẹ kiếp! Nếu như vậy sau này Tôn công tử chúng tôi cũng không dám đến nữa…
“ Bà chủ Tiếu, lẽ nào chính là Tiếu Thải Vân được gọi là Tiếu Mị Nương, em gái của Tiếu Hổ Thạch, lão đại trong tam bá Lâm Tuyền, thú vị đây! Phòng hát này đã đến mấy lần, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy người thật, quả nhiên danh bất hư truyền, một cô gái xinh đẹp, dám hắt bia vào vị Cục trưởng háo sắc nào đấy, quả nhiên có một mùi vị vô cùng kỳ lạ.”, trong lòng Diệp Phàm nghĩ đến lại càng có vẻ an nhàn, tự nhiên, bật lửa châm một điếu thuốc, thoải mái thở ra từng vòng khói thuốc, giống như không hề có chuyện gì.
- Được rồi! Tôi sẽ xử lý ổn thỏa, nhất định khiến công tử Tôn thỏa mãn.
Bà chủ Tiếu liếc mắt nhìn công tử Tôn và ba cô gái Sở Vân Y và Ngọc Mộng Nạp Tuyết, Vu Phi Phi đang an nhàn ngồi bên cạnh.
- Xin hỏi quý khách đến từ đâu, phòng này tối nay là ai mời khách?
Tiếu Thải Vân Mi Nhi cất tiếng, câu hỏi vẫn xem như là lễ phép, nhưng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng cũng không làm sao che giấu được.
- Tôi mời khách, Diệp Phàm, ở thị trấn Lâm Tuyền
Diệp Phàm dứt khoát thuận miệng trả lời lưu loát.
- Tại sao đánh người? Lẽ nào anh không biết phòng hát của Tiếu Thải Vân tôi mở, mấy năm rồi chưa từng xảy ra chuyện gì đui mù ở đây.
Hừ!
Tiếu Thải Vân giống như một con yêu tinh tự mãn, quét mắt nhìn Diệp Phàm, thấy anh chàng này da dẻ trắng trẻo, dáng người không cường tráng, giống như một thư sinh yếu ớt, một con gà con yếu ớt.
Cô ta cảm giác tựa hồ chưa từng gặp người này, đoán chừng cũng là một con gà con mới ra trường, có thể còn là một đứa trẻ nông thôn.
Cho nên giọng điệu thoáng cái thay đổi, lại mắc sai lầm rồi, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường, có một cảm giác ưu việt vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tiếu Thải Vân mở phòng ca nhạc đã mấy năm rồi, đối với phương diện quan sát người
khác cũng là có chút kỹ năng.
Có phải là người có tiền hay không, có phải là người làm quan hay không, vừa liếc mắt trên cơ bản đã có thể nhìn ra năm phần.
Nhưng người hôm nay cô ta thấy lại tuyệt đối khác loại, vì đồng chí Diệp Phàm này không giống người có tiền, cũng không giống người làm quan mà là mơ hồ có một luồng cảm giác nhàn nhạt giống như mùi vị lãnh đạm tự nhiên, vì Diệp Phàm là cao thủ Quốc thuật thất đoạn.
Khí chất của hắn nghiêng về phương diện tu dưỡng Quốc thuật, tu dưỡng Quốc thuật cũng là một đầu đề lớn thần bí, cũng không riêng chỉ vũ lực mà còn bao hàm các phương diện lý niệm nội kình, học thức, kỹ xảo, đạo đức Quốc thuật, làm người
Quốc thuật đối với người bình thường mà nói đó chỉ là khái niệm tồn tại trong truyền thuyết thần bí trong phim điện ảnh truyền hình, có ai đã từng gặp đại sư Quốc thuật chân chính đâu.
Kỳ thực những người bình thường thật ra cũng có tâm tình sùng bái đại sư Quốc thuật, nhưng khi thật sự có đại sư Quốc thuật đứng trước mặt, ai cũng không nhận ra được.
Điển hình là loại hình che mắt, nhưng đại sư Quốc thuật thật sự cũng khó lòng phân biệt, đừng nói là những người bình thường, chính là những người đồng hành cũng vậy.
Khi không phát ra khí thế, tiến hành công kích, đại sư Quốc thuật kỳ thực cũng là một người bình thường, chỉ có điều mùi vị có chút đặc biệt mà thôi.
Đại sư tu dưỡng cao có thể có chút lĩnh hội được, người học võ trình độ thấp cũng không cảm nhận được.
- Đui mù, bà chủ Tiếu, bà bảo ai đui mù?
Diệp Phàm lạnh lùng cười hỏi:
- Không phải mày còn là ai, khốn khiếp! Muốn ăn đòn có phải không?
Một trong hai tên vừa bị đánh nhìn thấy sau lưng có mấy người chống đỡ, có khí thế chen miệng giành nói trước, cho nên gào lên vô cùng hống hách.
- Mẹ kiếp đồ con rùa, dám mắng đại ca tao à! Câm miệng!
Lô Vỹ và Tề Thiên miệng chửi, tay cũng không chậm chút nào, lao tới hỏi tội. Tiếu Thải Vân chỉ thấy trước mặt có mấy bóng người xoẹt qua.
Bốp bốp bốp, trên mặt tên đàn ông vừa mới lên tiếng đã liên tiếp lóe lên mấy cái tát, Tề Thiên và Lô Vỹ xuống tay cũng không hề nhẹ, khuôn mặt của thằng ranh đó thoáng cái như đầu heo, trong nháy mắt sưng phồng lên, nhìn qua giống như một cái đầu heo đầy khí, có chút dọa người, giống như ma quỷ
- Còn dám đánh người?
Tiếu Thải Vân tức giận, cảm thấy quá sức mất mặt, ở trước mặt mình lại có thể phát sinh ra loại chuyện không thể như vậy.
“Bốp”, tiếng một chai bia bị đập vỡ rồi cô ta giơ lên muốn hắt về phía người Diệp Phàm, đoán chừng là muốn tái diễn trò cũ giội bia lên người vị cục trưởng háo sắc nào đó mấy năm trước, biểu thị uy phong của mình.
Nhưng lần này người mà cô ta đối mặt lại là Diệp Phàm, một cao thủ Hóa Đoạn, làm sao có thể bị cô ta đánh trúng, nếu thật sự như vậy, đoán chừng đồng chí Diệp Phàm mua miếng đậu phụ đập đầu cho rồi.
- Hừ.
Diệp Phàm nhẹ nhàng khoát tay, chai bia đó không những không hắt lên người mình, trái lại lại hắt ngược lên người Tiếu Thải Vân.
Nhất thời, Tiếu Mị Nương kiêu ngạo như thiên nga trong nháy mắt biến thành một con gà nhúng nước.
- Lên!
Tôn công tử hừ lạnh một tiếng, mấy người phía sau lao tới ra tay.
Bốp bốp bốp, một loạt tiếng động vang lên, dưới đất nhất thời đầy người lăn lộn kêu rên trên mặt đất.
Lô Vỹ và Tề Thiên đều chơi rất thích thú, nhẹ nhàng mở rộng quyền cước, bảy tám người toàn bộ ngã xuống.
Tuy nhiên bọn họ ra tay cũng rất có chừng mực, đoán chừng bảy tám người cũng chỉ là rất đau, người bị đánh rất đau mà biểu hiện thương thế bên ngoài nhìn qua cũng không có gì nặng.
Đây là loại phương pháp xuống tay tàn độc thường dùng, Tề Thiên và Lô Vỹ đều rất biết rõ.
- Được được! Thằng ranh, mày đợi xem.
Tôn công tử nghiêng người dựa vào góc tường thở hổn hển, gọi điện thoại, gầm lên:
- Chủ tịch thị trấn Mâu, Lâm Tuyền các anh tại sao lại loạn như vậy, tôi và bọn người Hạ Thiết chẳng qua chỉ đến phòng hát, hát mấy bài sao có thể có bọn côn đồ ở đâu chui ra đánh người.
Hiện tại tất cả đều bị trọng thương, tôi hi vọng anh có thể ra mặt xử lý.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, xét duyệt cuối năm của thị trấn các anh cũng có chút khó nói rồi-
Tôn công tử này đoán chừng cũng đang công tác ở bộ phận quan trọng nào, nói chuyện rất hống hách, mơ hồ có ý tứ uy hiếp.
- Côn đồ đánh người, được rồi, Cục trưởng Tôn, tôi và Giám đốc Sở sẽ qua xử lý, nhất định sẽ cho các anh phương pháp xử lý thỏa mãn
Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng đang cùng với bạn gái Khổng Thục Phỉ công tác ở viện kiểm sát thành phố Mặc Hương lăn lộn ở trên giường, khó khăn lắm mới lừa được bạn gái lên giường, ngay cả quần áo cũng cởi rồi, đang muốn tiến hành bước công tác xuân sắc quan trọng tiếp theo.
Phải biết rằng Mâu Dũng phải theo đuổi Khổng Thục Phỉ hai năm mới giành được kết quả xuất sắc này, đang lúc cao trào thì mất hứng thật là căm tức muốn chết.
Hiện giờ Phó cục trưởng của Cục thống kê huyện Tôn Mãn Quân đang dẫn một nhóm người đến trụ sở chính quyền thị trấn Lâm Tuyền để thẩm tra tình hình quyết toán tài chính năm nay, xác định con số đáng tin chế định dự toán sang năm.
Cục Thống kê huyện là một bộ phận quan trọng, thực hiện kiểm tra quyết toán tài chính đối với bộ phận chính phủ từ đó thẩm tra tài chính hỗ trợ hoàn cảnh và bảo đảm tài chính xã hội; Thẩm tra thu chi tài vụ, hợp tác điều tra giúp đỡ bộ phận công an…
Hơn nữa cha của Tôn Mãn Quân còn là Phó chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân của Ngư Dương, quyền thế cũng vô cùng hùng hậu.
Cho nên bất kể Mâu Dũng là thái tử gia tới từ thành phố Mặc Hương, nếu đặt ở thành phố, gã đương nhiên không sợ, nhưng hiện tại bản thân là chủ tịch một thị trấn, quan hệ với Cục thống kê không tốt thì chủ tịch thị trấn còn tiếp tục làm thế nào.
Người ta ba ngày hai đầu tới xét duyệt thu chi tài vụ…không có sai lầm cũng phải tra ra sai lầm.
Đừng nói những chuyện khác, Cục thẩm tra chỉ cần cho Lâm Tuyền một đao, có lẽ dự toán tài chính của thị trấn Lâm Tuyền sang năm sẽ ít đi từ một trăm đến tiền vạn, lúc đó còn không đủ gây khó dễ cho chủ tịch thị trấn Mâu Dũng.
Đương nhiên, cũng sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng tóm lại là chuyện phiền toái, có thể không chọc vào thì tốt nhất đừng chọc.
Mâu Dũng ra khỏi phòng, bạn gái Khổng Thục Phỉ cũng đi theo góp vui, nổi giận đùng đùng đi gọi Giám đốc sở Triệu Thiết Hải, nhưng y lại không có ở đó.
Vừa vặn Phó giám đốc sở Tiếu Trường Hà lại đang ở trong đồn cùng với mấy tên cảnh sát đánh bài, kết quả sau khi chào hỏi mt, mọi người liền mang theo còng tay cảnh sát cùng xông về phía phòng hát.
Tuy nhiên lúc này đại ca Tiếu Hổ Thạch của thị trấn Lâm Tuyền cũng dẫn theo mười đàn em đã vọt tới trước:
- Em gái, tên khốn khiếp đui mù nào dám gây rối địa bàn của chúng ta, bố mày sẽ nhổ sạch lông hắn.
Từ xa đã nghe thấy tiếng gào như sấm của Tiếu Hổ Thạch.
Vừa rồi Tiếu Thải Vân bị Diệp Phàm nhẹ nhàng múa tay hắt ngược lại chai bia lên người, sớm đã có người tới báo với Tiếu Hổ Thạch đang đánh mạt chược, y liền đẩy bàn mạt chược ra xông lên, vì chỗ đánh mạt chược đối diện với phòng hát, cho nên chỉ mấy phút đã tới nơi.
- Anh đánh chết hắn đi!
Tiếu Thải Vân từ trước tới nay chưa bao giờ gặp cảnh xấu hổ như vậy, bình thường ở thị trấn Lâm Tuyền luôn vênh váo tự đắc.
Người ta đều nhiệt tình gọi cô ta một tiếng Tiếu Mị Nương, cô ta thật sự tưởng rằng mình chính là Vũ Mị Nương của đời Đường chuyển thế, thường xuyên ngẩng cao đầu kiêu ngạo, có chút cảm giác quý phi tới xóm nghèo.
Lần này bị Diệp Phàm sử dụng thủ đoạn nham hiểm biến thành gà nhúng nước.
Mái tóc phong cách sành điệu vừa mới làm ở huyện Ngư Dương, cũng bị giội thành nửa vàng nửa xanh, thật sự có chút giống như gà rừng trên núi.
Thấy anh xông vào Tiếu Thải Vân cảm thấy có chỗ dựa, lòng tức giận lại sinh ra, lập tức chỉ về hướng Diệp Phàm chửi một câu, cảm thấy còn chưa hả giận liền xông tới một bước, thuận tay vung chai bia trên bàn về hướng người Diệp Phàm để chào hỏi