Quan Thuật

Cao Thủ Ra Rồi.


trước sau

Đùng một tiếng, hai bên đều lùi lại ba bước. Phác Thiện Giang có chút sững sờ, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, đoán chừng cũng đoán ra rằng người này thực lực cũng không yếu. Chỉ có điều Diệp Phàm hiểu, Lam Tồn Quân đang chơi trò heo ăn thịt hổ.

- Lại đến tiếp đây.

Lam Tồn Quân khóe miệng cười lạnh lùng, một quyền đập tới. Phác Thiện Giang chẳng nói gì, lần này dùng sức mạnh nhảy lên chừng hai mét, rồi lao xuống như một con chim ưng bắt mồi, hướng về phía Lam Tồn Quân.

A….a

Một tiếng kêu chói tai truyền đến, đương nhiên đó là của Phác Thiện Giang. Bởi Lam Tồn Quân đã kịp tránh sang một bên, đấm móc đánh vào cằm Phác Thiện Giang một cách vô cùng chuẩn xác.

Lập tức, cằm của Phác Thiện Giang như thể bị vỡ nát, xương còn lồi cả ra ngoài, máu tươi phun ra tung tóe, bắn cả vào người Lam Tồn Quân. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng là Phác Thiện Giang đã bị gãy xương cằm.

Đám người áo đen kinh hoàng hét lớn:

- Lục thiếu gia bị thương rồi, xông lên, đánh tàn phế chúng đi.

Lập tức, mười mấy người đồng loạt tấn công về phía Lam Tồn Quân.

- Được lắm.

Không ngờ, Tuyết Hồng lại tỏ ra thích thú, vỗ tay hoan hô. Tuy nhiên, bị Diệp Phàm nháy mắt một cái, cô liền dừng lại ngay.

- Anh làm gì thế.

Tuyết Hồng nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói.

- Con gái con lứa, chưa đến lượt em đâu.

Diệp Phàm nghiêm túc giáo huấn.

Vương Nhân Bàng sớm đã xông lên, cùng với Lam Tồn Quân, trông chẳng khác nào hai con hổ mới xuống núi cả. Chỉ một lúc sau, cả đám người kia đều ngã xuống như ngả rạ. Sau đó, một đám người khác lại xông tới. Lần này có lẽ là con cháu của Phác gia, có mấy người cũng có thân thủ tứ đẳng. Và đương nhiên tất cả đều không phải là đối thủ của Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân rồi.

Vương Nhân Bàng cực kỳ ‘thâm hiểm’, đá phát nào cũng vào chỗ hiểm cả. Phỏng chừng gã muốn biết đám người kia thành thái giám hết thì phải. Còn đám người kia, tên nào tên nấy đều ôm lấy đũng quần mà kêu cha gọi mẹ, vô cùng thảm thiết.

- Ha ha…

Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đắc ý cười lớn.

Diệp Phàm cũng không ngăn cản, bởi vì đánh như vậy thì mới có thể dụ được người có phân lượng nhất đi ra.

- Hừ…

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, chỉ đấy hai vòng tròn bạc to bằng quả trứng gà lóe sáng, nhanh như tia chớp công kích về phía Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân.

- Có ám khí.

Diệp Phàm hô lên một tiếng, sau đó nhanh chóng phi ra hai đao để công kích lại quả bóng bằng bạc kia.

Hai kim loại va chạm mạnh vào nhau, tạo nên âm thanh vô cùng chói ta. Tiểu Bàng cũng không chậm, trong tay cầm một vật giống như chiếc gương để đập lại quả bóng.

Tuy nhiên, trong giây lát ‘chiếc gương’ kia bị vô hiệu hóa.

Nhân Bàng thật sự có chút thảm, cả người bị phản lực của quả bóng bạc kia khiến cho phải lùi lại mấy chục bước mà vẫn chưa ổn định được thân mình.

Mông ngồi bệt xuống mặt đất.

Bỗng Vương Nhân Bàng cảm thấy sợ hãi, bởi gã phát hiện dưới đất có in vết mông, giống như một chiếc nồi sắt vậy.

Từ xa nhìn quả bóng bị phi đao của Diệp Phàm đánh rơi. Sắc mặt của Vương Nhân Bàng lập tức trở nên khó coi. Trong lòng tự nhủ, nếu quả bóng này đập vào người thì người mình thành đống thịt xay mất rồi.

Thật là may mắn.

Còn đồng chí Lam Tồn Quân cũng không khá hơn là bao, trong tay cũng kịp thời lôi ra một viên đạn sắt để tấn công quả bóng bạc kia. Tuy nhiên, bản lĩnh kia không phải là thứ mà đồng chí tiểu Lan có thể đấu lại được.

Lam Tồn Quân cũng bị lực phản chấn của quả bóng khiến cho bay bề phía sau, đập vào góc chân tường mới dừng lại được. Bỗng, một tiếng rầm lớn vang kên, không ngờ tường vây kia bị cái mông sắt đã của Lam Tồn Quân khoét thành một cái lỗ rõ to. May mà gã kịp thời chống hai tay xuống, nếu không cả người đã bị bay qua cả cái lỗ kia rồi.

- Hai người không sao chứ.

Diệp Phàm vội vàng hỏi.

- Chỉ là bị thương một chút ngoài da thôi, không vấn đê gì. Người nào đã hạ thủ mà lợi hại thế nhỉ.

Vương Nhân Bàng nói, Lam Tồn Quân cũng có chút kiêng dè nhìn vào quả bóng đã bị Diệp Phàm đánh rơi kia. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về hướng mà quả bóng bay ra.

- Có lẽ là từ ngôi đình bên cạnh kia bay ra.

Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát một chút, nói.

- Chẳng lẽ là Phác Chân Thanh, lực thế này thì chỉ có của cao thủ cửu đẳng bậc hai bậc ba trở lên thôi.

Vương Nhân Bàng nhỏ giọng nói.

- Những gia tộc như Phác gia, đã có tiền bối thuộc hàng cao thủ thế giới rồ thì hậu nhân có người kiệt xuất cũng là chuyện bình thường. Như cao thủ thập đẳng thì hẳn là có, tôi nghĩ, Phác Chân Thanh tuyệt đối không thua sư bá Phí Thanh Sơn đâu.

Diệp Phàm nói.

- Người trẻ tuổi, nơi này là Phác gia, không phải là nơi để cậu giương oai.

Lúc này, một giọng nói truyền đến, không lâu sau, từ ngôi đình kia, một người tàn tật ngồi trên chiếc xe lăn đi ra.

Đó là một ông gia, hai bên có tám người đi cùng.

Trong đó có một người độ khoảng năm mươi tuổi, cằm khá nhọn. Theo những gì mà Trương Cường cung cấp thì đây chính là Phác Chân Thanh. Còn ông lão ngồi trên xe lăn kia có lẽ cấp bậc còn cao hơn cả ông ta.

- Phác trang chủ, Diệp Phàm từ TQ đến bái kiến.

Diệp Phàm hai tay ôm quyền, nhìn Phác Chân Thanh nói.

- Diệp Phàm, ừ..

Phác Chân Thanh đột nhiên nhíu mày, nhìn cẩn thận Diệp Phàm một chút, trên mặt ông ta hiện lên sự tức giận,
hừ nói:

- Cậu chính là chủ nhân của Hồng Diệp Bảo, nơi chứa chấp Tuyết Hồng sao?

- Chính là tôi. Tuy nhiên, nói chứa chấp thì quá đáng quá. Nếu nói sai thì Phác Muội Châu nhà các người sai trước. Em gái của tôi rất xinh đẹp, đây chính là vẻ đẹp do trời ban. Phác Muội Châu không ngờ cùng với đán Trịnh Thanh muốn hủy hoại em gái tôi….

Diệp Phàm vừa nói đến đât, không ngờ lão già ngồi trên xe lăn mặt đanh lại, miệng lạnh lùng nói:

- Bắt lại cô gái kia cho ta. Đánh cho tàn phế đi để Muội Châu xả giận.

- Vâng.

Hai người đứng bên cạnh liền tuân theo mệnh lệnh của trưởng bối, liền xông lên lao về phía Tuyết Hồng.

- Muốn đánh tàn phế Tuyết Hồng ư, còn phải hỏi xem chúng tôi có đồng ý không đã.

Lam Tồn Quân và Trương Cường cùng công lên, mỗi người tiếp một tên.

Mấy tiếng bốp bốp giòn tan vang lên. Hai người thanh niên kia bị Trương Cường và Lam Tồn Quân cho một đạp, phải lùi lại bảy tám bước, đến gần chỗ Phác Chân Thanh mới dừng lại.

Hai người thanh niên mặt đỏ bừng, liếc nhìn nhau một cái, sau đó đều quay sang bên cạnh, mỗi người rút một chiếc gậy sắt, công kích về phía Lam Tồn Quân và Trương Cường.

- Được lắm.

Lam Tồn Quân và Trương Cường không ngờ cười nhạt một cái, nói xong liền bật người cao lên.

Trong nháy mắt đã tung chân đạp trúng đầu của hai người kia. Tuy rằng y có dùng gậy sắt chọc lên, nhưng lại bị Lam Tồn Quân đạp trúng đầu cái nữa.

Lập tức y ngã xuống đất. Trên đầu thì nổi một cục u to như chiếc bánh bao.

- Để đấy.

Lam Tồn Quân hai tay ôm quyền, nhẹ nhàng lui sang bên cạnh Diệp Phàm. Còn Trương Cường thì đột nhiên quát lớn một tiếng, người thanh niên kia thì lòng vòng một lúc mới ngồi bệt xuống đất. Hơn nữa, đầu óc choáng váng, ngã xuống, phỏng chừng là bị hôn mê rồi.

Đám người của Phác gia đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Lam Tồn Quân và Trương Cường.

- Hai người lên đi.

Đột nhiên có một người trung niên đi ra, nhìn chằm chằm vào Trương Cường và Lam Tồn Quân nói.

Diệp Phàm vừa thấy đã biết người này lợi lại, ông ta là Phác Hải Thanh, con trai thứ hai của Phác Tín Đông. Phác Muội Châu chính là con gái của ông ta. Theo dự đoán của tổ A, Phác Hải Thanh có thân thủ bát đẳng, còn bậc thứ mấy thì còn chưa rõ.

Lam Tồn Quân và Trương Cường liếc mắt nhìn nhau muốn tiến lên. Tuy nhiên, Diệp Phàm nháy mắt ra hiệu cho Vương Nhân Bàng. Gã lập tức hiểu ra vấn đề, liền cười nhạt bước lên nói:

- Chúng ta cùng chơi một chút đi.

- Chơi.

Phác Hải Thanh chỉ nói đúng một từ, lập tức đánh về phía Vương Nhân Bàng. Người này đúng là rất có phong cách, nói đánh là đánh, không nói hai lời.

- Mạnh lên chút đi lão già.

Vương Nhân Bàng đương nhiên sẽ không để cho lão giải quyết bằng một quyền. Gã nhẹ nhàng nghiêng người tránh qua.

- Đã trúng đâu.

Vương Nhân Bàng còn càm ràm một câu, đương nhiên là để kích thích Phác Hải Thanh rồi.

- Hô…

Đúng lúc này, Phác Hải Thanh đột nhiên quay về, chân kia công kích với tốc độ vô cùng nhanh. Vương Nhân Bàng trợn to mắt, muốn tránh, nhưng lại không tránh kịp.

Bụp một tiếng.

Vương Nhân Bàng bị Phác Hải Thanh đá bổ nhào về phía trước, gã muốn xoay người nhưng tốc độ của Phác Hải Thanh còn nhanh hơn nhiều.

Kết quả, đương nhiên là lão đá một nhát mạnh trúng mông Vương Nhân Bàng. Khiến người gã bị bổ nhào lên và ngã rụp xuống, miệng còn đập thẳng xuống mặt đất.

Lập tức, cái miệng của Vương Nhân Bàng liền biến thành miệng của Trư Bát Giới. Môi còn chảy cả máu, trông vô cùng thảm hại.

- Mẹ mày chứ.

Vương Nhân Bàng vừa xấu hổ, vừa tức giận đến bể phổi.

Gã không nói gì, liền rút ra La Phù Cung bảo kiếm từ bên hông ra. Ánh kiếm lóe lên một đường cực đẹp. Dưới sự tức giận của Vương Nhân Bàng, không ngờ còn tràn ra một đường đao khí.

Đao khí từ không trung mở ra khí sóng, hình thành từng vòng gợn sóng khuếch tán về phía cánh tay Phác Hải Thiên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện