- Rất xin lỗi Phi Phi! Đại ca của anh đang ở đây, anh không thể vào được.
Vương Long Đông quay mặt ra, nói rất thẳng thắn.
- Vương Long Đông anh giỏi lắm! Nếu cần anh trai anh thì tôi sẽ đi tìm anh ta. Ngưu Chỉ, chúng ta đi! Lương tâm vứt cho chó ăn rồi!
Cổ Phi Phi đạp một cái vào Vương Long Đông rồi quay người bước qua cửa.
- Long Đông, cậu và bọn họ ăn cùng nhau đi vậy, chúng tôi ngồi bàn khác.
Diệp Phàm nói, cũng hơi ngại, khiến người ta hiểu lầm rằng hai người có mâu thuẫn với nhau.
- Không cần để ý đến cô ta, thích thế nào thì chiều thế.
Không ngờ Vương Long Đông cũng nổi giận, hướng về phía Cổ Phi Phi nói.
- Họ Vương kia, anh dám nói lại câu đó một lần nữa không?
Vừa đi đến cửa kính, Cổ Phi Phi lui chân lại, trừng mắt chỉ tay vào Vương Long Đông hỏi.
- Phi Phi, nhìn người thì nhìn cho chuẩn, tố chất của bạn con… ha ha!
Không ngờ Cổ Tráo Đức lại bồi thêm một câu như thêm dầu vào lửa. Xem ra đồng chí Vương Long Đông bị ông chú Cổ Tráo Đức có thành kiến rồi.
Vương Long Đông vừa nghe thấy đã há hốc miệng, không ngờ cô nàng Tuyết Hồng thật hiểu ý người khác. Cô liền nắm ngay lấy cánh tay của Cổ Phi Phi nói:
- Phi Phi, chúng ta đều là con gái, đôi khi không tránh khỏi có tính tiểu thư. Trong trường hợp này nên nghe các anh ấy mới phải, đúng không nào?
- Tôi đã nói gì đâu. Sao anh ấy dữ dằn như thế?
Cổ Phi Phi mắt đỏ lên như sắp khóc.
- Phi Phi đừng khóc. Con là tiểu thư của Cổ gia, không cần nghe theo kẻ khác.
Cổ Tráo Đức lạnh lùng nói, khí thế hùng hổ.
- Nếu thực sự muốn làm bạn bè với người anh em của tôi thì nên ôn hòa một chút. Bằng không thì Cổ Phủ, Lý phủ cũng không ích gì. Con gái mà, vẫn nên dịu dàng một chút. Nếu không con trai sẽ đều bị dọa cho chạy mất dép.
Diệp Phàm bắt đầu nổi giận nên đã thượng lên một trận.
- Cậu là cái thá gì mà vênh váo ở Kim Đô? Có biết Cổ phủ lớn như thế nào không? Cậu thanh niên này, chớ có ăn mấy ngày cơm rồi đến đây nói bừa.
Cậu phải xem lại tư cách bản thân mình trước rồi hãy mở miệng nói. Hôm nay Cổ Tráo Đức tôi thay mặt cho Cổ gia ở tại đây.
Người làm bạn cháu gái tôi còn nhiều như biển ấy. Người anh em Vương Long Đông của cậu vốn dĩ không xứng.
Cổ Tráo Đức nổi máu ông lớn trong đại gia tộc lên cơn thịnh nộ.
Thực ra y muốn nhằm vào Vương Long Đông. Vì Cổ phủ đã giới thiệu cho Cổ Phi Phi một người bạn nhưng Cổ Phi Phi không thích gặp mặt, cứ lêu lổng đến hôm nay vẫn chưa chịu về nhà.
Tất nhiên, Cổ Tráo Đức cảm thấy Vương Long Đông gây ra chuyện nên mới khiến cháu gái không muốn trở về nhà. Vì thế nên trút giận lên người Vương Long Đông và Diệp Phàm cũng chịu vạ lây.
Hơn nữa thế lực của Cổ Phủ cực lớn nên đương nhiên không xem những người trẻ tuổi như Diệp Phàm và Vương Long Đông ra gì.
Bởi Cổ Tráo Đức đã sớm nhìn thấy Diệp Phàm ngồi xe Cherokee tới. Nếu như Diệp Phàm đi xe Mercedes-Benz tới thì chắc đã cân nhắc hơn rồi.
Bình thường Cổ Tráo Đức cũng không phải con người như vậy mà là một Tổng giám đốc rất khôn khéo của khách sạn Kim Đô. Chỉ có điều dính đến chuyện của cháu gái nên đã mất đi chừng mực, mắt nhìn cũng không chuẩn.
- Vốn chẳng là cái thá gì cả mà! Tổng giám đốc Cổ, ông nói quá đúng rồi. Một kẻ xuất thân nghèo hèn cũng dám đến múa võ giương oai trước mặt những người thủ đô chúng ta. Có một số người thời nay đều là hạng lỗ mãng, lại còn muốn tự đâm đầu mình vào vách tường của Kim Đô khác nào lấy trứng chọi đá phải không nào?
Không ngờ trong lúc căng thẳng, thằng cha Phương Tri Bạch lại đổ thêm dầu vào lửa.
- Cậu là?
Tổng giám đốc Cổ nhìn Phương Tri Bạch một cái, hỏi.
- Tôi là Phương Tri Bạch. Phương Đường Đông của tập đoàn Hoa Hồng vừa nãy là cha ruột của tôi.
Phương Tri Bạch nói ra thân phận. Cổ Tráo Đức vừa nghe thấy đã lập tức thay đổi thái độ, cười nói:
- Hóa ra là Thiếu gia của Hoa Hồng đã đến rồi, tôi thất lễ quá.
Thực ra, tập đoàn Hoa Hồng trước mặt Cổ Tráo Đức cũng chưa có gì ghê gớm cả. Tập đoàn Kim Đô mà Kim Lăng Cổ phủ nắm cổ phần còn hùng hậu hơn thực lực của tập đoàn Hoa Hồng rất nhiều.
Cũng có thể chống lại Bát đại gia trong 49 thành phố và so sánh được ngang ngửa với Tô gia ở Cửa nam thủ đô.
Tuy nhiên Cổ Tráo Đức cũng biết được rằng người anh trai Phương Phong Lâm củaChủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Hồng Phương Đường Đông chính là Phó Chủ tịch thành phố Bắc Kinh.
Đúng lúc được phân công quản lý địa bàn nơi Tập đoàn Kim Đô. Qua sông thì phải lụy đò cho nên Cổ Tráo Đức mới khách khí với một người thanh niên chưa mọc đủ lông đủ cánh như thế.
Tất nhiên là khách khí cũng có nguyên do cả. Trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ mà khách khí được và cũng không có chuyện tự nhiên không khách khí.
- Nói gì vậy? Thương hiệu tập đoàn Kim Đô hoành tráng như vậy, chưa cần nói đến ở thành phố Kim Lăng mà ngay ở thủ đô cũng được xếp vào những tập đoàn lớn tốp đầu rồi.
Phương Tri Bạch không ngờ cũng biết khiêm nhường chứ không đến nỗi ngông cuồng.
- Đại ca, chúng ta đi đến Hoàng Thành Cân ăn cơm đi!
Lúc này, Vương Long Đông hỏi với vẻ ngại ngùng vì chuyện vừa nãy đã khiến Diệp Phàm bị hạ nhục.
- Hôm nay chúng ta cứ ăn ở ngay chỗ này. Chúng ta là khách hàng, là thượng đế của Kim Đô.
Không ngờ Tuyết Hồng cũng tức giận, miệng nhẩu lên hướng về Cổ Tráo Đức nói:
- Tổng Giám đốc Cổ, cũng không biết ông là Tổng giám đốc thật hay giả đây? May ra thì là thật đi! Cho chúng tôi một phòng thượng hạng, chúng tôi muốn ăn cơm!
Tuyết Hồng vừa dứt lời thì suýt chút nữa khiến Cổ Tráo Đức tức nổ mắt. Y lạnh lùng nói:
- Rất xin lỗi! Đối với những khách có thân phận có văn hóa thì Kim Đô chúng tôi đều tiếp đãi như thượng đế, còn đối với loại ngu muội như cô thì Kim Đô chúng tôi khinh. Xin mời mấy người ra ngoài cho, đừng chắn lối khách của chúng tôi!
- Ông nói ai ngu muội? Vừa nãy mắng anh Diệp không là cái thá gì. Tôi thấy Kim Đô của ông chẳng chẳng ra gì, đồ rác rưởi!
Trương Cường cũng không nhịn được nữa, đá ngay một cước về phía cửa kính chính.
- Được rồi Trương Cường, đá cái loại cửa rách
này thì quá mất giá rồi. Chúng ta đi thôi, đến Hoàng Thành Cân.
Diệp Phàm nhìn mặt Vương Long Đông, hừ một tiếng rồi quay người bước đi.
- Anh Diệp, cơm của Kim Đô này quá ôi thiu! Chúng ta đi!
Vương Long Đông cũng tức giận, không thèm để ý tới Cổ Phi Phi mà nhắc chân bước đi theo Diệp Phàm.
- Long Đông, anh muốn đi thật sao?
Cổ Phi Phi gào lên.
- Ai cũng không được phép lăng mạ anh Diệp của chúng tôi, bằng không Vương Long Đông Tôi xem hắn là kẻ thù!
Vương Long Đông nói lời chắc như đinh đóng cột.
Đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, theo đó là một người rất quen đi đến. Y bước nhanh đến chỗ Diệp Phàm, giơ hai tay lên, miệng vô cùng thân thiết nói:
- Bí thư Diệp về thủ đô khi nào thế mà cũng không gọi điện thoại cho Chính Phong. Anh thì đến cơ hội mời khách cũng không dành cho Chính Phong này.
Hóa ra là Cục trưởng Công an thành phố Ngô Chính Phong.
- Là Cục trưởng Ngô à? Anh ở đâu ra thế?
Diệp Phàm nhìn vào phía trong, đưa tay lên nắm lấy tay của Ngô Chính Phong, cười nói.
Đôi mắt chim ưng phát hiện ra vẻ sững sờ của Cổ Tráo Đức, khóe miệng không khỏi giật giật, chắc là vì nhìn thấy sự nhiệt tình quá độ của Ngô Chính Phong đối với mình nên có chút thất kinh rồi.
- Haizz, cái kiểu đãi khách không biết đạo lý của Kim Đô này, không ăn nữa. Bí thư Diệp, hôm nay tôi là chủ, anh nói đi đến đâu là đi đến đó, được chưa?
Trong lời nói của Ngô Chính Phong đương nhiên cũng có ý phê bình Kim Đô.
- Cục trưởng Ngô, thành thật xin lỗi! Tôi không biết vị Bí thư Diệp này là bằng hữu của anh. Bữa trưa hôm nay chúng tôi mời, chúng ta hãy đến phòng riêng số 1 uống vài chén nhé!
Cổ Tráo Đức thật là kẻ trở mặt nhanh như chảo chớp, sắc mặt đã thay đổi ngay được.
Hắn thừa hiểu rằng tuy Ngô Chính Phong chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc Sở nhưng người ta là người có máu mặt ở thủ đô, chủ yếu là Ngô Chính Phong nắm trong tay Cục Công an.
Những người như thế mà không giao thiệp tốt thì sau này muốn xử anh chết dễ như ăn cháo. Chẳng hạn như hôm nay đến điều tra một chút, ngày mai đến thúc giục một chút thì khách sạn này của anh sao có thể mở cửa tồn tại được.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn chính là Cổ Tráo Đức muốn biết vị Bí thư họ Diệp này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thậm chí ngay cả người có máu mặt như Ngô Chính Phong cũng nhiệt tình với hắn thái quá như vậy.
Trong đầu Cổ Tráo Đức nhất thời xuất hiện ý nghĩ rằng vị Bí thư Diệp này hẳn là con cái cháu chắt của một gia tộc bề thế nào đó.
- Phòng số 1 xếp đầu tiên, chúng tôi không thèm!
Tuyết Hồng nhẩu mỏ lên, không cho Giám đốc Cổ chút thể diện nào.
- Cô bé này, cô bĩu môi cái gì? Một cô bé quê mùa vừa đến hễ mở miệng là thể hiện ngay sự ngây ngô của mình.
Khách sạn Kim Đô của chúng tôi là đẳng cấp 5 sao đấy, còn phòng số 1 kia chỉ Quốc yến mới sánh được thôi.
Đương nhiên đẳng cấp cao thì chi phí cũng phải cao. Bình thường mà nói, khách từ phòng số 1 đi ra tiêu ngót nghét tám con số không, mới là bình quân một người đấy.
Không ngờ Cổ Phi Phi kia lại giở thói bốc đồng, lên mặt với Tuyết Hồng.
Vương Long Đông nhìn đông ngó tây, vẻ mặt bất đắc dĩ. Thằng nhãi này cuối cùng cũng thấm thía được mùi vị xa hoa tột đỉnh rồi.
- Ha ha, Kim Đô thì đã là gì? Biết anh trai tôi là ai không? Chỉ cần Tuyết Hồng tôi nói một câu thì Kim Đô này lập tức bị đập tan tành mây khói có tin không? Cô bé quê mùa, cô bé quê mùa này chưa chắc đã thua kém cô bé thành thị các người đâu.
Tuyết Hông vẻ mặt kiêu kì. Cô nàng này thật sự đắc chí.
Tất nhiên, lời nói của Tuyết Hồng không ai tin, ngoại trừ Diệp Phàm và Trương Cường.
Quả nhiên Cổ Phi Phi cười phá lên như xé vải rồi lấy lại hơi, chỉ vào Tuyết Hồng nói:
- Chưa từng thấy ai ngốc như thế này, chưa từng gặp ai ngốc như cô. Anh trai của cô là ai, gặp phải Kim Đô chúng tôi, gọi thằng ngốc ấy ra đây thử xem nào? Kim Đô chúng tôi đều là thủy tinh đấy, không đền nổi đâu.
- Cô bé quê mùa đến từ nông thôn này chỉ nghịch bùn nói khoác một chút thì còn được, coi vách tường Kim Đô các người thành bùn đất rồi.
- Phi Phi, em nói bớt lời đi!
Vương Long Đông thực sự không nhịn nổi, mở miệng nói.
- Hôm nay tôi sẽ đập ngay cho các người xem!
Tuyết Hồng hiển nhiên tức giận.
- Đập đi!
Cổ Phi Phi hai tay chống nạnh, thách thức Tuyết Hồng.
Nhưng khi cô vừa dứt lời thì choang một tiếng chói tai vang lên. Mọi người lập tức quay lại nhìn, lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì cánh cửa chính xoay được làm bằng thủy tinh chống đạn xa hoa của Kim Đô bất ngờ bị cái gì đó đập vỡ vụn ra.
Mà ai ra tay thì chỉ có Diệp Phàm và Trương Cường biết được, nhất định là cô bé Tuyết Hồng kia làm rồi. Những đồng chí khác đều chẳng hiểu mô tê gì cả.
Chuyện này cũng không thể trách Tuyết Hồng được. Tuyết Hồng đến chân còn chưa đưa lên, làm sao có thể nói cánh cửa thủy tinh chống được đạn kia do cô bé đá vỡ được.
- Ha ha, thấy chưa? Gặp báo ứng rồi phải không? Đập hay lắm, thủy tinh bên cạnh cũng đập đi, cả khách sạn Kim Đô này cũng đập hết đi!
Tuyết Hồng vỗ tay, vừa nhảy vừa reo lên trông như con thỏ xinh đẹp vậy.
Thật đúng là linh nghiệm, Tuyết Hồng vừa dứt lời, lại loảng xoảng vài tiếng giòn vang. Những nơi Tuyết Hồng chỉ đều bị đập phá.
Ngay cả hai chữ Kim Đô thiếp vàng lớn kia cũng choeng một tiếng rớt xuống. Mọi người sợ tới mức vội vàng lui về phía sau hơn 10m, sợ bị rớt trúng.