Quan Thuật

Kiều Đại Tiểu Thư Động Lòng


trước sau

- Nhẹ một chút!

Diệp Phàm nói.

- Việc nào ra việc ấy có phải không nào? Bố của em nhất định sẽ ra tay, như thế đâu cần đến Diệp Phàm anh.

Nếu không phải là anh thì anh của em cũng không biết được bây giờ đang ngồi khóc lóc ở xó nào. Hơn nữa anh của em vừa đến Đức Bình, chưa quen cuộc sống ở đó.

Vì anh đã từng làm việc ở Đức Bình hai năm, cũng quen biết vài người. Anh của em còn đợi anh đến giúp anh ấy tạo mối quan hệ.

Em thấy chưa, vì việc của Kiều gia nhà em, Diệp Phàm anh đã không tiếc thân mình. Tất cả việc này là vì cái gì chứ, còn chẳng phải là vì Viên Viên phu nhân của chúng ta sao?

Diệp Phàm miệng lưỡi vẫn rất ngọt ngào.

- Đó là việc anh nên làm, anh ấy là anh của em, anh ruột của vợ anh.

Không ngờ Kiều đại tiểu thư lúc này thay đổi đến mức không lý giải được.

- Đương nhiên, nếu không thì anh đã không ra tay.

Diệp Phàm nhìn Kiều Viên Viên nói, vòng tay ôm lấy ý trung nhân. Mặt gian xảo cười nói:

- Những việc đau đầu này đừng nói đến nữa, chúng ta hãy tiếp tục đại sự “nặn người” của chúng ta đi.

- Không được, anh nói phải cuối năm sau mới kết hôn, đến lúc đó bụng to thì xấu hổ chết mất.

Kiều Viên Viên giãy giụa nói.

- Có sao đâu, bây giờ người bụng rất to rồi mới cưới rất nhiều. Em không thấy sao, còn có người có con lớn hơn 10 tuổi rồi mới kết hôn.

Chúng ta tuổi tác cũng không ít nữa rồi, xem như hưởng ứng chính sách kết hôn và sinh con muộn. Chúng ta có thể làm giấy đăng ký kết hôn thì xem như là vợ chồng hợp pháp rồi, về việc tổ chức tiệc thì chỉ là hình thức mà thôi.

Huống chi trước kia chẳng phải em cũng nghĩ như vậy sao. Còn nói muốn nhanh có con nữa. Tại sao giờ lại thay đổi như thế?

Diệp Phàm nói, trong lòng lại nghĩ, có lẽ đứa con với Viên Viên sẽ chậm hơn so với Lạc Tuyết Phiêu Mai.

- Anh nói làm giấy kết hôn trước?

Kiều đại tiểu thư nói, mặt bỗng đỏ dần lên. Ngơ ngác nhìn Diệp Phàm. Xem ra Kiều đại tiểu thư đã động lòng rồi.

- Sao thế, sao lại nhìn anh như thế?

Diệp Phàm cười nói.

- Anh Diệp, anh nói thật chứ?

Ánh mắt Kiều Viên Viên mơ màng hỏi.

- Ha ha.

Diệp Phàm cười không trả lời.

- Anh lừa em!

Kiều Viên Viên mắt đỏ lên.

- Xem em kìa, nếu em muốn, ngày mai anh từ tỉnh trở về chúng ta lập tức đi làm giấy kết hôn, thế nào?

Diệp Phàm nghiêm túc, vội vàng an ủi nói.

- Anh Diệp, em nghe theo anh.

Kiều Viên Viên mặt đỏ gật đầu, rất dịu dàng.

Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng đi lên tỉnh. Vừa đến tỉnh liền chạy thẳng đến nhà Tề Chấn Đào.

- Tiểu Diệp đến rồi hả, cháu ngồi chờ một chút, lão Tề có lẽ phải 10 phút nữa mới về. Cháu cứ ngồi xem ti vi, ta đi nấu cơm.

Vừa đến Tề gia, Phong Nhã Mai vợ của Tề Chấn Đào rất chào hỏi thân thiết mời Diệp Phàm ngồi.

Trong nhà Tề Chấn Đào tuy có người giúp việc, nhưng Phong Nhã Mai vẫn thích tự mình xuống bếp nấu cơm. Còn người giúp việc chỉ phải rửa rau, rửa bát, làm những việc lặt vặt mà thôi.

Khoảng chừng 10 phút sau Tề Chấn Đào mang theo chiếc cặp tài liệu trở về.

- Giờ đã là cuối năm rồi, cậu không ở Đồng Lĩnh mà cả ngày chạy lên tỉnh làm gì? Bộ máy thành ủy điều chỉnh các cậu phải chút ý ổn định. Giai đoạn này là khoảng thời gian rất quan trọng. cậu phải chú ý ở Đồng Lĩnh nhiều hơn, đừng nói đến những việc khác, dù ở Đồng Lĩnh cậu không làm việc gì thì cũng phải ở đó.

Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Tề Chấn Đào đã nghiêm mặt dạy bảo.

- Chú Tề, cháu không thể không đến, việc rất gấp.

Diệp Phàm nói.

- Vậy thì ngồi xuống chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện,.

Tề Chấn Đào đặt cặp tài liệu lên bàn trà, đi vào nhà vệ sinh rửa tay sau đó ngồi xuống bên bàn.

- Chú Tề, thành phố vẫn còn khuyết hai vị trí Phó Chủ tịch, không biết tỉnh đã có dự định thế nào rồi?

Diệp Phàm uống một ngụm canh rồi đi thẳng vào vấn đề.

- Cậu hỏi việc này làm gì, chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao. Bộ máy thành ủy các cậu vừa mới được điều chỉnh, chức Phó Chủ tịch này cậu hỏi làm gì? Trước mắt mà nói, điều hành tốt bộ máy Thành ủy mới là việc quan trọng nhất, hai chức Phó Chủ tịch không giúp gì nhiều cho cậu đâu.

Tề Chấn Đào nghiêm mặt, tỏ ra không vui.

- Chú Tề, cháu đến không phải là không có mục đích. Trước hết chú hãy xem cái này.

Diệp Phàm đứng dậy rút tài liệu liên quan từ chiếc cặp da ra đưa cho Tề Chấn Đào.

- Hai chú cháu nhà ông ăn cơm thì ăn cơm, suốt ngày chỉ công việc.

Phong Nhã Mai cười quở trách.

- Cô ơi, công việc và cuộc sống không bỏ được.

Diệp Phàm cười nói, Tề Chấn Đào lật tài liệu xem.

- Ý của cậu là gì, lẽ nào tập đoàn Điện lực Viễn Đồng lại đầu tư ở Đồng Lĩnh. Hạng mục lớn như vậy không thể nào một chút tin tức cũng không có phải không nào?

Đặt tài liệu xuống, Tề Chấn Đào hỏi.

- Nghe nói bọn họ vốn muốn xây dựng nhà máy điện ở một số tỉnh khó khăn về điện ở phía Nam, nhưng phía Nam không có than, nếu vận chuyển từ chỗ chúng ta đến thì chi phí tương đối cao. Đương nhiên, miền Nam có điều kiện thuận lợi của miền Nam, khi đã có điện phát thì sẽ có tiền. Hơn nữa giá điện ở miền Nam cũng cao, lợi nhuận cũng khả quan.

Diệp Phàm nói.

- Nếu như vậy thì làm sao người ta còn xem xét thành phố Đồng Lĩnh của các cậu?

Tề Chấn Đào hỏi.

- Đó chính là vì việc có liên quan vừa nãy cháu mới nói, có lẽ chú Tề vẫn chưa hiểu rõ. Phó tổng giám đốc Tập đoàn Điện lực Viễn Đồng là Kiều Chính Hòa. Một lần ngẫu nhiên cháu gặp ông ta mới biết được việc này, con trai của ông ta chính là Kiều Hà đang làm việc ở Ủy ban nhân dân tỉnh Tấn Lĩnh của chúng cháu.

Diệp Phàm nói.

- Kiều Hà!

Tề Chấn Đào suy nghĩ, lắc đầu, xem ra không có ấn tượng gì. Ông ta nhìn Diệp Phàm nói:

- Tổng giám đốc cũng là họ Kiều, có lẽ nào lại có quan hệ với Kiều gia đại viện?

- Ừm, cũng xem như là anh em họ với bố vợ của cháu, lần trước đến Kiều gia mới gặp.

Diệp Phàm nói.

- Việc này thực sự có chút phiền phức, hạng mục đầu tư 5 tỷ nhân dân tệ đối với Đồng Lĩnh các cậu, thậm chí cả tỉnh Tấn Lĩnh mà nói đều không phải là một hạng mục xây dựng nhỏ.

Xung quanh Đồng Lĩnh các cậu hình như cũng đã có mấy nhà máy
nhiệt điện rồi, đã bước đầu phát điện. Nếu như Tổng giám đốc Kiều đã nói đến chuyện này thì đây là cơ hội khó mà có được đối với Đồng Lĩnh các cậu.

Chỉ có điều, việc ở tỉnh tôi không dễ nói. Hôm nay cậu đến nói với tôi chuyện này, có lẽ Kiều Hà cũng có tư cách tranh chức Phó Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh.

Nhìn vào hạng mục 5 tỷ ta cũng phải ủng hộ anh ta. Chỉ có điều bộ máy của Đồng Lĩnh các cậu vừa mới điều chỉnh, tôi không thể trực tiếp can thiệp vào việc của Kiều Hà.

Đương nhiên ta có thể hỗ trợ ủng hộ. Việc này, tốt nhất là cháu lại tìm người ta trực tiếp đề nghị một chuyến. Đây là một cách, còn một cách khác, thuyết phục Bí thư La. Tranh thủ sự ủng hộ của ông ta thì mới thành công được.

Tề Chấn Đào nói.

- Tìm Bí thư La, việc này, việc này, cách này có chút... Ông ta nhất định biết rõ mối quan hệ của hai chúng ta. Hơn nữa, nếu cháu đi tìm ông ta thì ông ta sẽ nghĩ thế nào về chú Tề đối với cháu. Cách này tuy là có hiệu quả trực tiếp nhất, nhưng cháu thấy vạn bất đắc dĩ cháu mới đi tìm ông ta.

Diệp Phàm nói.

- Cậu ấy à, công việc là công việc, quan hệ là quan hệ, là hai việc khác nhau, giống như hạng mục 50 tỷ lớn như thế, cậu là cấp dưới của Bí thư La, cũng coi như là một đại sứ rồi.

Cậu báo cáo công việc với ông ta là việc hoàn toàn chính đáng, có gì mà không hợp lý. Có vài chuyện, cậu đã nghĩ lãnh đạo tỉnh ủy quá hẹp hòi rồi.

Đây không phải là trò chơi của trẻ con ở nhà. Đối với việc lớn như thế này, hạng mục lớn có tác dụng quan trọng đối với Tấn Lĩnh, bên trọng bên khinh, việc này Bí thư La biết phân biệt rõ ràng.

Đồng chí Diệp Phàm, trước tiên phải nhớ rằng, Bí thư La là một đảng viên, một đảng viên già, là một Bí thư tỉnh. Là công bộc phục vụ đảng và nhân dân.

Sau này, cậu nhất định không được mang tư tưởng cá nhân của mình để đại diện cho một số cách nghĩ của lãnh đạo tỉnh ủy. Như thế là rất không sáng suốt, trình độ chưa đạt tới, cậu sẽ không hiểu được việc này.

Cậu phải nhớ rằng, làm tốt công việc, việc gì cần báo cáo thì phải báo cáo. Không được mang chuyện cá nhân vào công việc chung. Nếu như thế công việc sẽ biến chất.

Việc nước, việc nhà, việc thiên hạ, những việc này tuy đều có liên quan, nhưng cũng có chỗ khác nhau, cháu phải phân biệt rõ ràng chúng.

Tề Chấn Đào mặt nghiêm túc nói.

- Cháu hiểu rồi chú Tề, tuy nhiên cháu vẫn muốn lựa chọn cách thứ nhất. Đi tìm một người ủng hộ chủ yếu, chú Tề xem xem ở tỉnh vị lãnh đạo nào ra mặt thì tốt?

Diệp Phàm hỏi.

- Nếu cậu hạ quyết tâm muốn chọn cách thứ nhất, tôi thấy, việc này sẽ liên quan đến vấn đề xây dựng kinh tế, đồng chí Phó Chủ tịch thường trực Điền Sơ Nhất là hợp lý nhất.

Chắc chắn đồng chí Sơ Nhất sẽ rất vui khi nhìn thấy thành phố Đồng Lĩnh đạt được hạng mục lớn như thế. Đương nhiên cậu vẫn phải đi báo cáo với Bí thư La.

Về việc của Kiều Hà, thì phải xem cậu muốn như thế nào. Vừa không lộ ra, lại có thể làm cho Bí thư La hiểu rõ là được.

Tôi nghĩ, cậu cũng đã lăn lộn chốn quan trường gần một năm rồi, một chút này cũng nên hiểu phải làm thế nào chứ.

Tề Chấn Đào cười, rồi lại nói tiếp:

- Tuy nhiên, ở dưới đó cậu đã chuẩn bị thế nào rồi?

Còn nữa, cậu chắc mấy phần có thể nắm được hạng mục này. Nếu chưa có chuẩn bị gì, một chút thông tin cũng không có, không nắm được phần trăm nào thì nếu cậu báo cáo lên lại sẽ phản tác dụng, làm cho người ta nghĩ xấu về cậu.

Nhìn từ tài liệu vừa rồi và vị trí của Kiều Chính Hòa, đối với hạng mục lớn 5 tỷ này, một chức Phó như ông ta hẳn chưa đủ quyền can dự vào.

Cậu cần phải hết sức chú ý đến sức ảnh hưởng của ông ta ở tập đoàn Điện lực Viễn Đông và có thể phát huy tác dụng từ việc này.

Hơn nữa, giai đoạn đầu giải phóng mặt bằng cần phải đầu tư mấy trăm triệu, cậu phải thật sự cẩn thận. Đến lúc đó nếu hạng mục không đến được tay Ủy ban Nhân dân thành phố thì cũng phải trả tiền quan hệ, còn cậu có lẽ phải gánh trách nhiệm, bị mắng chửi.

Thậm chí, rất có thể đối thủ của cậu sẽ dựa chuyện này mà công kích cậu. Việc của mỏ than Hải Sơn lần trước đã chứng tỏ rồi, lúc nào cũng có người quan sát cậu.

Một khi có điểm yếu là sẽ nắm lấy ngay, từ đó sẽ lợi dụng tiến lên, người ta chính là đối thủ rất mạnh.

- Ôi, chú Tề nói không sai. Việc này, có lẽ cháu có cật lực giúp đỡ Tổng giám đốc Kiều thì cũng chỉ nắm được bốn phần thành công, vẫn chưa được một nửa.

Bằng không, Tổng giám đốc Kiều cũng sẽ không thận trọng dặn cháu là cháu phải ‘đánh bạc’ một phen.

Đã là một cuộc cá cược thì rõ ràng phải nắm được đối thủ ít nhất là 50 - 50, thế mới gọi là “cá cược”.

Tuy nhiên, cháu cũng đã tính toán kỹ rồi, lần này cháu quyết định đánh cuộc. Dù có bị bêu danh hay xử phạt cháu cũng phải làm.

Hơn nữa, việc này nếu làm thành công, thì đó chính là một cơ hội rất tốt đối với người dân Đồng Lĩnh. Là động lực thúc đẩy nền kinh tế của cả thành phố Đồng Lĩnh.

Và cháu cũng có dự tính riêng của mình. Nếu có thể thuyết phục được mỏ than Hải Sơn cùng tham gia khai thác Nhà máy nhiệt điện, có thể mua toàn bộ than của họ. Việc này có lẽ bọn họ sẽ suy nghĩ đầu tư.

Diệp Phàm nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện