- Ôi, khoản tiền đề cập đến quá lớn, bảy tám trăm triệu, thứ cho Chu mỗ thực sự thì không có cách nào giúp đỡ rồi. Nếu như là trong phạm vi 100 triệu, Chu mỗ sẽ toàn lực tương trợ.
Hơn nữa, lần này đầu tư là tập đoàn Thần lộ. Bọn họ chiếm cổ phần tương đối lớn. Còn bộ Giao thông bên này đại diện cho chính quyền, cổ phần ngược lại cũng không có nhiều hơn bọn họ.
Tập đoàn Thần lộ là một tập đoàn tư doanh, căn bản là không móc ngoặc với bên quốc doanh. Bọn họ nhất định sẽ khiến lợi ích thay đổi rất lớn đấy. Bọn họ một khi không đồng ý thì bộ Giao thông ta cũng bất lực.
Chu Tiến Phong cho hay.
Tuy nhiên, những gì y nói Diệp Phàm căn bản cũng không tin. Bộ Giao thông thật sự muốn “kẹp cổ” tập đoàn Thần lộ thì tất sẽ không phê duyệt con đường này. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Chu Tiến Phong cũng đang thử dò xét ý tứ của Diệp Phàm.
Bởi vì, mấy năm trước, quan hệ của Diệp Phàm với Lang Phá Thiên thế nào, Chu Tiến Phong đã được nghe một chút từ miệng Chu Vệ Quốc.
Nay Diệp Phàm hỏi đến, Chu Tiến Phong cũng suy ra chút chút, đoán chừng là người này muốn cùng mình làm vụ giao dịch.
- Anh Chu, chúng ta nói trắng ra, cũng không cần phải vòng vo thêm nữa. Anh cũng biết tôi là người thẳng tính.
Lang Phá Thiên với tôi đi lại không tệ, nhưng nếu anh Vệ Quốc chưa đạt tới tứ đẳng thì dù là Lang Phá Thiên cũng không có cách tranh giành gì giúp cả.
Đây là kỷ luật sắt trong nội vệ đoàn, hết thảy lấy an toàn của lãnh đạo làm trọng, bất luận là đi cửa sau hay nói chuyện tình cảm đều là sẽ vô dụng thôi.
Bởi vì, trách nhiệm trong đó can hệ quá lớn. Bản lĩnh không tốt thì sao bảo vệ được lãnh đạo quốc gia? Cho nên, muốn nâng cả quân hàm và chức vụ của anh Vệ Quốc thì khẳng định phải giải quyết vấn đề bản lĩnh trước.
Như vậy đi, nếu anh tin tưởng tôi, trong vòng ba tháng tôi sẽ giúp anh ấy giải quyết xong vấn đề này. Nhưn tuyến đường cao tốc Kinh Ngân thì không thể đợi thêm..., anh cũng đã nói qua rồi, trễ nhất đến đầu tháng ba sẽ khởi công. Cho nên, đây chính là vấn đề tín nhiệm.
Nếu Anh Chu tin tưởng tôi, đem Đồng Lĩnh nhập vào bên trong tuyến đường cao tốc Kinh Ngân. Đương nhiên, tập đoàn Thần lộ bên này hy vọng Anh Chu có thể tận lực mà nói vun vào.
Còn chúng tôi cũng sẽ không ngồi mặc kệ, chúng tôi cũng có thể tìm những người có thể ra mặt liên hệ với Tập đoàn Thần lộ một chút.
Nhưng tác động thúc đẩy chủ yếu vẫn là ở anh Chu. Đương nhiên, nếu anh Chu cảm thấy tiểu đệ tôi không nắm chắc, vậy thì chuyện này sẽ bất tất phải hàn huyên nữa.
Mặc dù là lần này hợp tác không thành, tiểu đệ đây vẫn xin làm một bằng hữu đáng tin cậy của Anh Chu.
Diệp Phàm vẻ mặt trang trọng.
- Nếu bên các cậu có thể tác động phần nào bên tập đoàn Thần lộ, tôi cũng xin dốc hết toàn lực. Về phần nhắc đến tín nhiệm thì tôi tin tưởng vào con người của Bí thư Diệp.
Chu Tiến Phong tăng yêu cầu lên chút ít nhưng hai bên coi như là đã ngả bài xong với nhau rồi.
Sau khi xong chuyện bên này, Diệp Phàm qua chào Phong Thanh Lục một tiếng rồi bảo lái xe đi suốt đêm về Đồng Lĩnh, đành phải nằm nghiêng trong xe mà làm luôn một giấc.
Sáu giờ sáng ngày thứ hai, bởi vì đang là tiết chính đông, trời còn tương đối tờ mờ. Nhưng các nhân viên công tác ở Thành ủy Đồng Lĩnh đều đã đến đông đủ. Diệp Phàm phải tranh thủ thời gian mở hội nghị thường vụ vắn tắt.
Trong số mười ba ủy viên thường vụ Thành ủy ngoại trừ Tư lệnh Lã không cần nên chẳng đến thì mười hai người khác đều đã tới.
- Sáng hôm nay tập trung mọi người lại đây sớm như vậy; đó là bởi vì hôm qua khi tôi lên tỉnh báo cáo công tác thì ngẫu nhiên nghe được một tin tức lớn rất đáng mừng.
Phỏng chừng mọi người đều đã biết, thứ trưởng bộ Tài chính Phong Thanh Lục cùng tổ công tác tầm xế chiều sẽ đến đây thị sát.
Địa điểm cụ thể thì tối qua tôi đã báo cho Chủ tịch thành phố, sẽ do Chủ tịch Khổng lựa chọn và sắp xếp. Lần này ở trên có bổ sung xuống vài trăm triệu cho việc cải tạo cơ bản đất nông nghiệp.
Đây là sự quan tâm của nhà nước với nông dân, biểu hiện của việc ngày càng chú trọng nông nghiệp. Sau khi ăn xong, Bí thư La trên Tỉnh ủy lại trực tiếp ra chỉ thị cho tôi, nhất định phải lấy ra một ít tiền từ bên bộ Tài chính cho tỉnh Tấn Lĩnh ta.
Tuy nhiên, nói đến đây Diệp Phàm bèn quay qua hỏi Chủ tịch Khổng:
- Đã xác định địa điểm chưa?
- Đã, chính là thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) ở xã Ngưu Hà huyện Lão Ma Khanh.
Khổng Đoan đáp.
- Đúng vậy, thưa các đồng chí, thời gian gấp rút, chỉ còn lại mấy tiếng đồng hồ, nhiệm vụ cũng là rất gian khổ. Chúng ta phải đem đám ruộng sản lượng thấp, cằn cỗi, chua phèn nhất của huyện Lão Ma Khang giương ra trước mặt đoàn công tác.
Vốn dĩ đoàn người Trưởng ban Phong chắc là sẽ không đến Đồng Lĩnh ta, bọn họ đang từ địa khu Phong Châu của tỉnh Phổ Lĩnh sang.
Cơ hội này cũng là do chúng ta khó khăn tìm kiếm tranh giành mạnh mẽ lắm mới có được.
Có biết Bí thư La tại sao phải hạ loại mệnh lệnh này không? Đó là bởi vì ở trên bàn cơm ai nấy đều nghe từ giọng điệu của Trưởng ban Phong mà ra, hình như là bên Thiên Phong của Phong Châu không hy vọng gì nữa rồi.
Phong Châu đã không được “mấy hơi hò hét” rồi. nếu như ta có thể kiếm được muôi cơm từ trong bát của bộ Tài chính ra thì Bí thư La đương nhiên cũng cao hứng. Ít nhất, tỉnh Tấn Lĩnh ta cũng không có trắng tay. Chỗ tiền này, tỉnh Tấn Lĩnh ta còn có thể tranh thủ được phần nào.
Các đồng chí, chúng ta nhất định phải coi đây là nhiệm vụ chính trị quang vinh hàng đầu, không thể coi nhẹ.
Nếu đào không ra tiền, đến lúc đó, Diệp Phàm tôi ăn tát trên người thì các vị đang ngồi đây cũng không một ai có thể rũ bỏ được trách nhiệm.
Về các mặt cụ thể thì Chủ tịch Khổng đêm qua hẳn là đã có sắp xếp. Tôi cũng đang muốn hỏi xem, bên huyện Lão Ma Khang chuẩn bị đã xong chưa? Là xếp đặt thế nào?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc quét qua ai nấy một cái, nói.
- Bí thư Diệp, ngày hôm qua lúc chạng vạng vừa nhận được điện thoại của anh, tôi lập tức cho triệu tập hội nghị vắn tắt này. Và cũng đã sắp xếp cục Nông nghiệp cùng với cục Thủy lợi và các đồng chí ban nghành hữu quan xuống hiện trường huyện Lão Ma Khang chỉ đạo công tác suất đêm. Cụ thể hành động ra sao, sáng sớm hôm nay đồng chí Đại Lâm từ huyện Lão Ma Khang chạy về, chúng ta cùng nghe anh ấy báo cáo.
Khổng Đoan đáp.
Mã Đại Lâm là Bí thư huyện ủy huyện Lão
Ma Khang.
- Bí thư Diệp, ngày hôm qua sau khi nhận được thông tri của Chủ tịch thành phố, toàn huyện chúng tôi lập tức liền bắt đầu hành động. Ở huyện lúc này đã thành lập một tổ chỉ huy cải tạo đất nông nghiệp cơ bản.
Do tôi tự mình nắm giữ ấn soái chỉ huy, Chủ tịch huyện Bân nắm công việc cụ thể. Các nhân vật số một số hai của huyện cùng với xã, thị trấn tất cả đều đã tới.
Chúng ta sắp xếp cho bọn họ lập tức giao lưu, nhất định trong vòng mấy giờ phải tìm được khu vực đất nông nghiệp về cơ bản là kém nhất huyện chúng ta.
Thêm vào đó, phạm vi cũng không thể quá nhỏ. Quy mô mà quá nhỏ thì chỉ sợ các lãnh đạo bộ Tài chính tới đây chướng mắt. Dù sao lần này chính là một bộ phận lãnh đạo xuống dưới, có tính tiêu biểu cho cả nước, dù sao cũng phải lấy ra một ít “hàng tốt” có thể lấy được mới xong.
Hơn nữa, ngay cả việc đòi tiền mà nói cũng phải là quy mô lớn chút mới dễ đề xuất lên trên.
Mã Đại Lâm vẻ mặt thận trọng nói.
- Địa điểm cụ thể đã tìm được chưa? Sắp xếp ra sao rồi?
Diệp Phàm vẫn chỉ hỏi.
- Thật đúng là may mắn, lúc ấy vừa nghe nói Bí thư Diệp và Chủ tịch thành phố Khổng chỉ thị thì người chủ quản ở các xã, thị trấn lập tức liền phản ứng và hành động, ai nấy đều đưa ra địa điểm có điều kiện phù hợp.
Tuy nhiên, trải qua tuyển chọn, cuối cùng là chọn được thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) ở xã Ngưu Hà. Theo Chủ tịch xã Ngưu Hà đồng chí Thái Ngưu báo cáo thì thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) là một thôn lớn, có nhân khẩu 854 người.
Đất vườn và đất hoang đều tương đối nhiều, chỉ có điều vì nguyên nhân vị trí địa lý. Bây giờ đất nông nghiệp cao thấp chênh lệch lớn, hồ đập thất thoát nước, bên trong ruộng cỏ dại đá sỏi lung tung, hơn nữa ruộng nương đều là nằm trên đồi núi, từng tầng một kiểu bậc thang.
Thôn này bởi vì cách trụ sở chính quyền xã hơi xa, chỉ có một con đường đắp đất rộng chừng bốn thước dẫn vào thôn. Dù là ngày nắng cũng gập ghềnh đến chai mông đi được.
Trời mưa xuống căn bản cũng không dám chạy xe. Hơn nữa, Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) có khu đồi núi rậm rạp.
Ở đâu thì khó mà gặp lợn rừng các loại... nhưng ở mảnh đất này thì cũng là thường.
Đám lợn rừng đó phá hoại cây nông nghiệp đem trồng cũng tương đối nghiêm trọng. Cho nên, cộng thêm nhiều nguyên nhân, khiến cho đám ruộng này về cơ bản gần giống như là “ruộng vô sản” rồi.
Và cũng bởi vì thế núi mà hệ thống tưới tiêu căn bản cũng không có, toàn bộ nhờ ông trời cho cơm ăn. Mà hệ thống thoát nước lại càng không cần nói đến, thường thường một trận mưa lớn đổ xuống là ngập tuốt tuột. Mấy vụ lở đất nho nhỏ nơi triền núi cũng khá nghiêm trọng.
Qua xác nhận, còn có hơn mười chỗ rạn nứt có khả năng xảy ra lở đất, có chỗ khe lớn có thể lọt người chui, chỉ là đang bám trụ chưa trượt xuống thôi.
Đất nông nghiệp nơi đây đã đến mức không thể không cải tạo rồi. Nếu có hệ thống tưới tiêu và thoát nước hoàn thiện, phỏng chừng khó có thể phát sinh hiện tượng lở đất thế này rồi.
Mã Đại Lâm nói.
- Nếu trước kia cá cậu đều đã hiểu được tình hình này, chính quyền xã sao vẫn chưa thấy phải ra tay? Chẳng lẽ thực sự phải chờ tới lúc sự tình đã xảy ra mới được?
Làm ăn bừa bãi quá! Nếu do lở đất mà đè chết người nông dân đang canh tác trên đó thì biết làm sao bây giờ? Đó là vấn đề lớn rồi đấy.
Đảng ta, chính phủ ta luôn nhấn mạnh công tác an toàn lao động nặng tựa Thái Sơn, sao có thể coi nhẹ như vậy?
Diệp Phàm hừ nói, rõ ràng có chút bất mãn.
Mã Đại Lâm nói xong một thôi, mặt đã dần xám lại, len lén liếc Khổng Đoan một cái. Nói:
- Bí thư Diệp, không phải chính quyền xã không làm gì, chủ yếu là diện tích quá lớn.
Xã Ngưu Hà kia nghèo rớt mùng tơi, tiền lương cho giáo viên cũng không phát đủ, xã lại không có xí nghiệp nào, nguồn thu thuế căn bản là không có.
Ngày thường đều dựa vào cách giơ tay lên huyện ta hoặc thành phố xin chút tiền mà sống, tình trạng này còn lấy đâu ra tiền để cải tạo đất nông nghiệp?
Mã Đại Lâm khi nói những lời này gọng điệu có vẻ muốn trốn tránh. Tự nhiên là y hơi chột dạ.
- Đã báo cáo lên huyện với thành phố chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Báo cáo?
Mã Đại Lâm thốt lên, Diệp Phàm dụng ưng nhãn phát hiện y có vẻ trốn tránh.
- Hừ, tôi sẽ bảo người điều tra thêm có ... hay không biên bản ghi chép liên quan.
Diệp Phàm hừ một tiếng, khoát tay áo, nói:
- Các đồng chí, về tình huống này, các vị có đề nghị gì thì mau chóng đề xuất. Thời gian không đợi ai cả, phỏng chừng mấy tiếng nữa là đoàn người Trưởng ban bọn họ sẽ lên đường.
- Chủ nhiệm Mã, đám ruộng chất lượng kém của các anh quy mô có đủ lớn hay không?
Lúc này, không thể ngờ được là Xa Quân lại giành quyền hỏi trước.
- Diện tích tương đối lớn, phỏng chừng có sáu bảy trăm mẫu đất. Bởi vì địa thế nên việc cải tạo khó khăn tương đối lớn. Theo các chuyên gia từ cục Nông nghiệp và cục Thủy lợi thành phố ước tính thì muốn xây dựng hạ tầng hệ thống hệ thống tưới tiêu thoát nước, không có hơn chục triệu là không khả thi.
Mã Đại Lâm nói
- Ở huyện ta còn có địa phương nào nguy ngập hơn nơi đây không?
Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh, người nãy giờ vẫn trầm mặc vì Cao Thành bị xử lý đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Không có, những nơi khác tuy nói cũng có đất nông nghiệp thấp kém cùng loại. Nhưng ở Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) diện tích là lớn nhất. Có địa phương tuy nói có thể tìm ra chỗ có diện tích lớn hơn đấy, nhưng lại không thuộc phạm trù đất nông nghiệp cơ bản, mà là thuộc loại đất đồi núi. Không thể quy về đất nông nghiệp cơ bản một khối.
Mã Đại Lâm nói.