- Tình hình trên cơ bản chính là như thế, vấn đề của Hồng Cốc trại còn phải đợi tổ chuyên gia xác nhận. Tuy nhiên, đại khái tình hình hẳn là không thể lạc quan.
Đương nhiên, chuyện ở thôn Nhị Đạo Câu Tử cũng tương đối nghiêm trọng.
Như vậy đi, nếu đoàn người của thứ trưởng Phong bên bộ Tài chính đồng ý đến Hồng Cốc trại khảo sát thì sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát đến Hồng Cốc trại.
Cho dù là bọn họ có việc gấp không thể đi, Đồng Lĩnh chúng ta cũng phải đi. Ngày mai tôi sẽ tự mình đi một chuyến, không giải quyết vấn đề này, Diệp Phàm tôi sẽ ở lại Hồng Cốc trại không về nhà đón năm mới nữa.
Diệp Phàm khẳng khái nói, đoạn quay sang hỏi:
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, hai vị thấy thế nào?
- Bí thư Diệp chẳng lẽ bỏ chúng tôi lại thôn Nhị Đạo Câu Tử mặc kệ à?
Lúc này, chủ nhiệm Ban quản lý thôn Nhị Đạo Câu Tử Lý Trường Trụ nóng nảy đứng lên lớn tiếng hỏi.
- Ai nói gì mặc kệ, nếu hai địa phương đều phù hợp điều kiện, thì phải nghĩ cách xử lý. Đương nhiên việc này phải nắm lấy điểm then chốt.
Cũng xin nói thẳng, nếu vấn đề ở Hồng Cốc trại so với thôn Nhị Đạo Câu Tử nghiêm trọng hơn nhiều thì tôi buộ phải truy cứu trách nhiệm của một số đồng chí.
Các vị là lựa chọn kiểu gì đấy, đoàn công tác của Thứ trưởng Phong xuống đây chính là muốn xem tình trạng xấu nhất của chúng ta, chính là khu vực ruộng kém nhất.
Cũng tiện áp dụng đối sách tương ứng, đây là khối chính sách bảo vệ dự phòng của nhà nước ta. Các vị làm cái gì vậy, việc này, nhất định, phải nhất định điều tra tới cùng.
Rõ ràng để làm gì. Để các đồng chí ở mọi ban ngành, cán bộ chúng ta, đảng viên chúng ta khi làm công tác phải cẩn thận cẩn thận và cẩn thận hơn nữa.
Đem công tác thực thi xuống một cách sâu sát với thực thế để không xảy ra sai sót. Các đồng chỉ hãy lấy đó làm gương, chỉ hơi một chút không cẩn thận liền gây ra bao nhiêu chuyện tày đình thế đó.
Việc này, tôi tạm thời không nói nữa.
Diệp Phàm tuy không vạch ra cụ thể người nào nhưng sắc mặt Khổng Đoan vẫn hơi đổi khác.
Bởi vì, sự việc lần này là do Khổng Đoan chủ trì sáp xếp. Hắn cũng hiểu được, đây là Diệp Phàm đang mượn việc này để chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, giống như đang nhắc nhở y phải chú ý đúng mực vậy.
Sự việc ngày hôm nay, rất rõ ràng là có người thao túng. Mục tiêu rốt cuộc là nhằm vào ai, tạm thời Diệp Phàm vẫn chưa rõ lắm.
- Nếu tình hình Hồng Cốc trại đã như vậy, tôi quả rất muốn đi xem nơi đó ra sao. Các huynh đệ người Hồi đã vất vả rồi• Phong Thanh Lục tôi ngày mai sẽ sớm xuống chỗ mọi người xem xét.
Nếu tình hình là thế thật• Phong Thanh Lục tôi cũng xin hứa luôn một câu, nhất định sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp mọi người. Đương nhiên, địa bàn thành phố rộng như vậy, tôi cũng hy vọng mọi người có thể thông cảm một chút cho nỗi khó xử của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Qua mấy ngày xuống đây thị sát • tôi phát hiện, những địa phương có tình hình tương tự nơi đây trên toàn tỉnh Tấn Lĩnh là tương đối phổ biến.
Cải tạo đồng ruộng không phải chuyện một sớm một chiều • cũng không riêng gì chuyện của chính quyền, cần ai nấy đồng tâm hiệp lực, dưới sự lãnh đạo tổng của Đảng cũng như nỗ lực hết sức của mọi người.
Phong Thanh Lục vẻ mặt ngưng trọng nói. Thật ra • cũng là mịt mờ giải vây trách nhiệm cho Diệp Phàm.
- Yên tâm, vấn đề của mọi người nhất định sẽ từng bước được giải quyết. Các huynh đệ người Hồi chúng ta xin chớ nóng vội.
Đúng như Thứ trưởng Phong đã nói, chúng ta phải vứt bỏ tư tưởng ỷ lại. Phải tự lực cánh sinh, nghĩ ra nhiều phương cách khác.
Đương nhiên, ở trên có trợ cấp ở mức thích hợp cũng là nên thế • nhưng khoản trợ cấp đó là để cải thiện điều kiện sống của mọi người, nếu chỉ quy ra lương thực thì nào có tác dụng gì, vấn đề nan giải ở đây vẫn là giải quyết không xong.
Cho nên • chữa bệnh phải từ gốc rễ. Trước tiên phải cải tạo thật tốt quỹ đất canh tác mới là thượng sách. Hơn nữa, cũng hy vọng mọi người tích cực sáng tạo, trù tính từ nhiều phương diện.
Tỷ như, khai hoang diện tích mới. Dần biến vùng núi hoang thành đồng ruộng. Tôi nghĩ, vừa rồi mọi người cũng đã nói qua rồi.
Địa bàn Hồng Cốc trại cũng không nhỏ, vì sao không thể thay đổi cơ cấu đất đai trong địa bàn mà lợi dụng triệt để.
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sẽ chú ý quan tâm đến mọi người. Việc này • tôi yêu cầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh nhất định phải làm tốt.
Đề cử đồng chí Diệp Phàm làm đội trưởng chỉ huy, đồng chí Khổng Đoan làm người phụ trách xử lý cụ thể công việc • phải đem vấn đề nan giải này chia thành giai đoạn để giải quyết xong.
Còn cả vấn đề giao thông nữa, nhất định phải giải quyết. Muốn thoát nghèo thì trước hết phải làm đường, đã không có đường thì còn nói gì đến làm giàu.
Phương diện này, tôi hy vọng các đồng chí ở Đồng Lĩnh liên hệ nhiều hơn với bên sở Giao thông tỉnh. Xem xem có thể xin trợ cấp khoản tiền mà quy hoạch thi công tạm hình thức ban đầu của con đường đã.
Đương nhiên, dân chúng ở Hồng Cốc trại trại dân tự mình cũng phải hành động, tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu. Dùng sức mạnh của lao động để mở đường.
Lời nói của Điền Sơ Nhất rất có sức nặng, lại chỉ điểm rõ ràng, trực tiếp đem nhiệm vụ phân công xuống dưới.
- Không thể ngờ được tình hình ở Hồng Cốc trại lại như thế, tôi là người phụ trách Sở Nông nghiệp tỉnh, trong lòng quả thật hổ thẹn quá! Phát triển nông nghiệp, khiến nông nghiệp lớn mạnh hơn, chuyển đổi tư tưởng, bảo đảm lương thực. Làm sao để phát triển nông nghiệp trên cơ sở phát triển nông thôn theo mô hình công nghiệp và kiến trúc, tỷ như, tận dụng lợi thế từ núi rừng, sông suối, chăn heo nuôi dê để làm sản nghiệp phụ thứ hai.
Đây đều là con đường làm giàu của nông dânchúng ta. Đương nhiên, điều kiện cũng cần đuổi kịp với phát triển. Lần này sau khi trở về, tôi sẽ mở hội nghị chuyên môn nhằm vào vấn đề này.
Sở Nông nghiệp tỉnh bất cứ lúc nào cũng sẽ chú ý đến phát triển nông nghiệp ở Hồng Cốc trại.
Sở trưởng Khúc Tân Bạch vẻ mặt đau lòng nói. Người này, tuyệt đối là đang diễn thôi. Sớm biết hôm nay thế này thì đã phắn đi đâu cho rảnh nợ rồi?
- Tam thúc công, đã nhiều lãnh đạo bày tỏ thái độ như vậy. Ông hãy tổ chức trại dân đi về trước đi, trước trưa mai tất cả chúng tôi tất sẽ đến Hồng Cốc trại. Đến lúc đó cũng không khỏi lại phải hỏi xin Tam thúc công hớp trà mà uống.
Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, Tam thúc công vẫn còn chút do dự, còn nhìn nhìn ông hiệu trưởng tiểu học Mã Đằng. Diệp Phàm vừa thấy đã hiểu, hiển nhiên ông thầy Mã Đằng này mới là người quyết định. Có lẽ, ông ta chính là “quân sư” của Hồng Cốc trại,
- Hiệu trưởng Mã, Diệp Phàm tôi xin lấy tư cách ra bảo đảm. Mọi người cứ bảo trại dân trở về trước, nếu trưa mai chúng tôi không tới, Hồng Cốc trại có thể tổ chức trại dân đến phòng làm việc của tôi mà chặn
đường.
Diệp Phàm nói mà giọng điệu cũng nặng thêm không ít.
- Vậy được rồi, chúng tôi tin tưởng Bí thư Diệp.
Mã Đằng ngẫm nghĩ một chút rồi nói, đoạn liếc nhìn Tam thúc một cái, hỏi:
- Tam thúc công, theo ông thì sao?
- Tôi nghe theo chú vậy.
Tam thúc công đáp.
Rốt cục đã giải quyết ổn việc này, mà đường cũng đã được sửa sang tàm tạm dưới sự chỉ huy của Bao Nghị. Diệp Phàm điều động xe từ huyện xuống chở trại dân của Hồng Cốc trở về.
Bởi vì muốn đi Hồng Cốc trại, Phó chủ tịch Điền lẫn thứ trưởng Phong đều quyết định tối nay sẽ ở lại nhà khách huyện ủy Hồng Lĩnh. Thứ nhất là để thể hiện thành ý, thứ hai là hai vị lãnh đạo quả thật cũng muốn xem thử huyện Hồng Lĩnh rốt cuộc là có thái độ gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Phàm cùng Mễ Nguyệt, Vương Long Đông và Bao Nghị cùng xúm lại bàn bạc.
- Các vị thấy chuyện ngày hôm nay thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Khẳng định là có kẻ đâm sau lưng! Má..., thiếu chút nữa làm lớn chuyện.
Bao Nghị không kìm nổi mắng một câu.
- Chuyện ngày hôm nay có chút kỳ lạ, rốt cuộc là nhằm vào ai đến nay tôi cũng chưa nghĩ ra. Nếu như nói là nhằm vào Bí thư Diệp thì hình như không giống lắm. Nếu như nói không phải thì cũng chẳng có lý nào. Nhưng, nếu nói là nhằm vào Khổng Đoan thì hình như là hợp lý hơn một chút. Các vị nói xem• có phải là nhằm vào Khổng Đoan hay không?
Vương Long Đông đặt chén trà xuống, nói.
- Khổng Đoan trong chuyện này đã có tý mưu mẹo, Bí thư Diệp đã sớm gọi điện thoại về chỉ thị qua. Bảo là muốn lấy ra chỗ tốt nhất để triển lãm cho đoàn Thứ trưởng Phong xem.
Từ chuyện đám ngườ Hồng Cốc trại hôm nay có thể thấy. Tình hình bên kia so với thôn Nhị Đạo Câu Tử còn gay go hơn nhiều lắm.
Nếu nói Khổng Đoan chưa nắm rõ tình hình thì trong thành phố còn đồng chí nào rõ hơn. Vì sao trong cuộc họp lần trước không ai đem chuyện đất ở Hồng Cốc trại bị nhiễm ra đề xuất.
Đất bị nhiễm phèn lại còn thiếu nước và cằn cỗi sỏi đá• tình hình hẳn là thảm hơn so với thôn Nhị Đạo Câu Tử nhiều lắm.
Hơn nữa, thôn Nhị Đạo Câu Tử ruộng nhiều người ít, mảnh đất kia có tác dụng lớn hay không.
Hồng Cốc trại hoàn toàn khác biệt • cần phải rửa muối khẩn trương để tiến hành cải tạo đất.
Mễ Nguyệt nói.
- Ai cũng có lòng riêng cả.
Diệp Phàm hừ nói:
- Tổ chức được hoàn thiện như thế mà vẫn có người ngoài chúng ta biết được toàn bộ tin tức. Nhất định là có kẻ nào ở thành phố biết được này tin tức mà đang giở trò quỷ. Rốt cuộc là ai, nhất thời khó mà tìm ra. Tuy nhiên, nếu thật muốn tra lời mà nói..., Mã Đằng ở Hồng Cốc trại là một đầu mối khá tốt.
- Đúng vậy, còn cả ông lão Tam thúc công kia nữa. Cứ hỏi họ là rõ.
Bao Nghị nói.
- Tạm thời không cần phải đi quản việc này, lúc này không thể làm chuyện gì chọc giận bọn họ. Đợi bên này sự thể bình thường trở lại, sau đó chúng ta mới từ từ mà điều tra. Chuyện này nhất định phải tra rõ. Thiếu chút nữa là gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối. Nếu như là đối đầu với Diệp Phàm tôi thì đúng là kẻ thủ đoạn độc địa đến mức không còn gì để nói rồi. Đã có kẻ hạ thủ với mình thì chúng ta nhất định phải phản kích.
Diệp Phàm hừ nói.
- Có khi nào là nhằm vào Khổng Đoan không. Chuyện này sắp xếp cụ thể đều là do Khổng Đoan phụ trách.
Có người không hài lòng với Khổng Đoan, cho nên, mới gây ra việc này. Nếu tra xuống dưới, Khổng Đoan là người đầu tiên phải chịu tội thiếu trách nhiệm, hoặc là có thiên vị.
Trong lúc mấu chốt này, một bộ phận lãnh đạo trên tỉnh đều đang mơ mộng đấy. Tuy nhiên • ở thành phố người có mâu thuẫn với Khổng Đoan phỏng chừng cũng không ít.
Tuy nhiên, có thể làm ra bút tích lớn như thế thì tuyệt đối sẽ không phải hạng tiểu tốt.
Vương Long Đông phân tích.
- Mặc kệ là nhằm vào ai đều không được, chuyện lần này đồng chí Khổng Đoan có là mục tiêu chính hay không thì cũng phải tìm cơ hội nhắc nhở một chút.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhóm ba người Vương Long Đông mới vừa đi, lúc này, thư ký của Diệp Phàm là Điền Thanh đã đập cửa tiến vào nói là ủy viên thường vụ Thành ủy Phó Chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong đã tới.
Từ sau khi Diệp Phàm tới Đồng Lĩnh, Ngọc Xuân Phong tuy nói ở trên hộ nghị thường ủy cũng có ngẫu nhiên ủng hộ quyết định của Diệp Phàm một chút.
Nhưng cũng không phải quá rõ ràng, hơn nữa, hai người cũng không có trực tiếp tiếp xúc. Có thể thấy thời điểm hiện tại đều là đang giữ kẽ chưa tiếp xúc trực diện.
Lần này Ngọc Xuân Phong lại tới thăm hỏi, đây chẳng lẽ là bề ngoài Ngọc Xuân Phong có ý tiếp cận với hắn. Diệp Phàm cũng hiểu được, Ngọc Xuân Phong đang có chút buồn bực ở Đồng Lĩnh này.
Là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, ở Ủy ban nhân dân thành phố là một cơ quan trực thuộc, còn không bằng một Phó Chủ tịch thường vụ như Ngô Dụng trước kia.
Quyền lực của cơ quan này còn kém hơn rất nhiều, đã không có quyền lực thì “nước luộc(chỉ cơ hội kiếm chác-DG)” tự nhiên cũng là không có luôn.
Ngọc Xuân Phong chẳng lẽ không muốn chủ quản cơ quan tốt hơn? Kia là chuyện tuyệt đối không thể nào. Mặc dù là vì vấn đề mặt mũi cũng sẽ tranh giành ngay.
Diệp Phàm cảm thấy, Ngọc Xuân Phong nhất định là đang tìm cơ hội. Chắc là sau khi hắn đến Đồng Lĩnh, Ngọc Xuân Phong vẫn bị vây nên xem chừng vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Lần này không chừng là một cơ hội.
Diệp Phàm đương nhiên là nhiệt tình nghênh đón Phó Chủ tịch thành phố vào phòng khách.
- Bí thư Diệp, gần đây bận quá nên mãi cũng chưa sắp xếp được thời gian tới chào hỏi Bí thư Diệp, xin anh lượng thứ.
Ngọc Xuân Phong mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi.
- Nói thế sao được, tôi cũng bề bộn nhiều việc vậy đó. Cũng chưa quan tâm nhiều đến Phó chủ tịch thành phố. Kính xin Phó chủ tịch đừng để bụng là được.
Diệp Phàm cười nói, hai khách sáo đôi câu rồi ngồi xuống.