-Không phải buồn cười, mà là rất buồn cười. Diệp Phàm cậu hoành tráng, thậm chí ngay cả lãnh đạo Tỉnh cũng quản. Quách Dương tôi hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi, từ khi nào công an Tỉnh trở thành đơn vị cấp dưới của Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh? Có phải Giám đốc sở Cố phải đến báo cáo công tác với cậu, vậy Bí thư Thái của Đảng ủy công an tỉnh thì sao? Đáng cười, đáng cười!
Quách Dương thiếu chút nữa rung đùi đắc ý.
-Bí thư Diệp, chỉ dựa vào lời nói vừa rồi của cậu, Lưu Ích Hồng tôi hoàn toàn có thể phản ánh vấn đề của cậu lên lãnh đạo. Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng cậu có thể nhận rõ chính mình. Loại chuyện ngu xuẩn này cậu cũng làm được.
Phó chủ nhiệm Lưu Ích Hồng cảm thấy lấy lại được danh dự, thật là hả hê.
-Vậy sao!
Diệp Phàm hừ một tiếng, tay lấy từ trong cặp ra cái gì đó, tiện tay vứt lên lầu.
Lưu Ích Hồng còn cho rằng người này có phải tức quá hóa ngơ, lấy vật gì muốn tấn công mình. Thân mình rất tự nhiên tránh sang một bên. Vật kia kêu một tiếng BA liền rơi xuống chân của đồng chí cảnh sát thanh tra cấp một Lan Quân.
Lan Quân vừa cúi đầu nhìn xuống, đương nhiên biết đồ vật này, chứng nhận cán bộ cảnh sát đây mà. Sau khi hơi sững sờ liền khẩn trương kiểm tra, nhìn đi nhìn lại, lập tức sắc mặt cứng lại. Đứng đó ngây người ra vài giây không nói được gì.
-Ngơ ngẩn cái gì, đem qua đây?
Lưu Ích Hồng vừa rồi sau khi tránh sang một bên, phát hiện chỉ là giấy chứng nhận, ông ta cảm thấy rất mất mặt
Điều này làm mất hình tượng đối với người ngoài, đường đường là lãnh đạo Tỉnh không ngờ lại bị một tờ giấy chứng nhận dọa sợ đến như vậy.
-Chủ nhiệm Lưu, cái này hẳn không phải là giả.
Lan Quân đưa giấy chứng nhận tới, Lưu Ích Hồng vừa lật giở, sắc mặt đang tốt lập tức cứng đờ. Lúc sau, mặt dần dần chuyển sang đen nhạt, từ đen nhạt cuối cùng chuyển sang màu cà tím.
Tuy nói Diệp Phàm ở phòng cảnh sát cảnh vụ bộ công an cũng chỉ là Phó giám sát, cấp bậc phó giám đốc sở. Cấp bậc ngang với Lưu Ích Hồng.
Nhưng, ngang cấp, trong khi đó Diệp Phàm người ta là người của phòng Đốc tra cảnh vụ bộ công an. Đương nhiên cũng là lãnh đạo của Lưu Ích Hồng.
-Giấy chứng nhận này là giả?
Diệp Phàm vừa hừ lạnh, Lưu Ích Hồng mới hết ngơ ngẩn.
Ông ta nện từng bước chân nặng trình trịch đi xuống lầu, còn Lan Quân cũng đi theo sau với bộ dạng tương tự. Những cảnh sát khác không hiểu ra sao, cũng đều đi theo lãnh đạo xuống. Đương nhiên cũng không hiểu ra sao cả.
-Chào thủ trưởng. Phó chủ nhiệm phòng thanh tra cảnh vụ Sở công an tỉnh Tấn Lĩnh Lưu Ích Hồng chào thủ trưởng!
Lưu Ích Hồng mặt trướng lên đỏ bừng, đứng nghiêm hướng về Diệp Phàm làm lễ chuẩn mực của cảnh sát.
Còn Lan Quân cũng không khác mấy, mấy cảnh sát phía sau đương nhiên cũng chào thủ trưởng y như vậy. Nhưng ngoại trừ Lưu Ích Hồng và Lan Quân, không ai biết được tình thật.
-Ừ, hôm nay ông ở đây là tốt rồi. Vậy thì giúp đỡ đồng chí Bao Nghị cùng triển khai công tác kiểm tra an toàn trạm điện Hồng Cốc nhé?
Với tư cách là Phó chủ nhiệm phòng cảnh sát Tỉnh. Ông phải đôn đốc các cảnh sát nghiêm khắc kiểm tra, công chính chấp pháp, làm việc phải thật cẩn thận, không thể bỏ qua một chỗ khả nghi nào.
Công tác an toàn nặng như núi Thái Sơn, chúng ta nhất định phải loại bỏ hết tai họa ngầm trước khi phát sinh.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn Lưu Ích Hồng vài câu.
-Vâng, tôi sẽ cố gắng phối hợp với đồng chí Bao Nghị làm tốt công tác kiểm tra.
Bản mặt này của Lưu Ích Hồng không thể dùng lời văn để miêu tả, nụ cười nặn ra trên khuôn mặt kia, còn khó coi hơn cả mẹ già khóc.
-Tôi nói chủ nhiệm Lưu, anh không hồ đồ đấy chứ?
Tổng giám đốc Quách tức giận, hướng về phía Lưu Ích Hồng to tiếng chất vấn.
-Tổng giám đốc Quách, tôi đang thi hành quyết định của lãnh đạo. Vẫn xin tổng giám đốc Quách lượng thứ, mở cửa nhà xưởng để cho nhân viên vào làm công tác kiểm tra.
Phó chủ nhiệm Lưu vẻ mặt hổ thẹn nói.
-Được, Lưu Ích Hồng. Lương tâm của anh bị chó cắn rồi. Mở ra, mở ra!
Tổng giám đốc Quách tức giận quát.
Kiểm tra đương nhiên chỉ là ngụy trang. Việc kiểm tra này, đôi khi được thao túng ở trong tay người kiểm tra.
Nói anh có vấn đề thì là có vấn đề, nếu không có vấn đề thì cho dù trong trứng gà cũng có thể tìm thấy xương. Nói anh không có vấn đề, thì cho dù có vấn đề cũng sẽ làm như không thấy.
Đương nhiên, Diệp Phàm đích thân đến chủ yếu là muốn nói chuyện với người phụ trách trạm phát điện. Về vấn đề nước, xem có thể thương lượng một chút không.
Nếu những người ở trạm phát điện đã nhăn mặt như vậy, đoán chừng về căn bản sẽ không trả nước. Diệp Phàm đương nhiên không khách khí. Bao Nghị đương nhiên lĩnh hội tinh thần, việc kiểm tra kia phải rất cẩn thận.
Không lâu sau ,vấn đề đương nhiên sẽ lộ ra.
Sau khi kiểm tra xong, mọi người ngồi tại phòng họp trạm phát điện. Mễ Nguyệt cùng một vài đồng chí của Huyện ủy Hồng Lĩnh và thành phố Đồng Lĩnh ngồi ở một bên trong phòng họp.
Tổng giám đốc Quách cùng mấy nhân viên quản lý và trạm trưởng trạm phó trạm phá điện của tập đoàn Vạn Thắng thành phố Long Giang ngồi một bên. Diệp Phàm ngồi ở trung tâm phòng hội nghị xem trận chiến này, nghiễm nhiên là với tư thế đàm phán.
-Hôm nay đến trạm phát điện Hồng Cốc, có hai vấn đề thảo luận. Thứ nhất là vấn đề nước dùng của người dân trại Hồng Cốc. Thứ hai là vấn đề kiểm tra an toàn. Vậy chúng ta nói vấn đề thứ nhất trước nhé?
Diệp Phàm nói.
Tam Thúc Công vừa thấy, lập tức đứng lên nói:
-Tổng giám đốc Quách, tôi là người của trại Hồng Cốc, họ đều gọi tôi là Tam Thúc Công. Hôm nay tôi cùng với hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Cốc Mã Đằng đại diện cho mấy nghìn người dân muốn hỏi các anh. Bao giờ thì trả lại nước cho chúng tôi. Chúng tôi không đợi được nữa rồi, còn không trả nước, người dân của trại Hồng Cốc chúng tôi ngay cơm cũng không được ăn.
-Trả nước, trả nước cái gì, không hiểu ra sao cả.
Quách Dương nhíu mày, tỏ ra vẻ hồ đồ hừ nói.
-Trước kia khi xây dựng trạm phát điện đã thương lượng rồi, lúc đó khi xây dựng trạm phát điện là không chặn nước của khe suối Cốc. Sau này các anh cố ý chặn dòng nước, lúc ấy vẫn còn đảm bảo là không không chặn nước của chúng tôi, chỉ là vì xây dựng trạm phát điện phải tạm thời chặn một thời gian. Đợi sau khi trạm điện xây xong sẽ trả lại nước cho chúng tôi.
Hiệu trưởng Mã đứng lên nói.
-Trạm phát điện này không phải của tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi xây dựng, trạm trưởng Thôi, anh có biết trạm phát điện này do ai xây dựng không?
Tổng giám đốc Quách thật đúng
là biết giả vờ, có chút buồn bực hỏi trạm trưởng Thôi ngồi bên cạnh.
-Trạm phát điện này xây dựng năm 1995,là do Ủy ban nhân dân huyện Hồng Lĩnh làm đội trưởng xây dựng. Lúc ấy nghe nói là vì giải quyết vấn đề thất nghiệp của công nhân viên thất nghiệp nhà máy dệt cũng là để giải quyết tình hình khan hiếm điện của huyện. Về nguyên nhân cụ thể như nào chúng tôi cũng không rõ . Vừa rồi bọn họ nói tới cái gì trả nước, tôi căn bản không nghe nói qua chuyện này? Căn bản là bậy bạ, trả lại nước gì cơ?
Trạm trưởng Thôi đương nhiên lập tức cũng giả ngu rồi.
-Lúc ấy đúng là có ký kết hợp đồng, các anh xem, đây là hợp đồng trả nước ký kết hồi đó.
Hiệu trưởng Mã lấy từ trong cặp ra một tờ giấy có chút ố vàng.
Mễ Nguyệt sau khi nhận lấy đưa cho Diệp Phàm , Diệp Phàm chăm chú nhìn một lúc, nói:
-Ừ, là ký kết có hợp đồng ước định hẳn hoi, hơn nữa quy định khá chi tiết và cụ thể. Ngay cả ngày nào trả nước cũng viết ở đây. Chính quyền huyện ủy huyện Hồng Lĩnh cùng với con dấu của cục Điện lực huyện đều có cả. Tổng giám đốc Quách, ông nhìn xem.
Quách Dương bất đắc dĩ nhận lấy hợp đồng lướt qua, sau khi đặt hợp đồng xuống nói:
-Việc này chúng tôi có chút không rõ tình hình. Huống chi cho dù có chuyện như vậy thì các anh cũng tìm nhầm chủ rồi.
-Ồ, không tìm anh thì tìm ai?
Tam Thúc Công hừ nói
-Tìm Huyện ủy và Uỷ ban nhân nhân huyện Hồng Lĩnh? Lúc trước hợp đồng là các anh ký kết với họ. Sau này tập đoàn Vạn Thái chúng tôi mua lại, còn bù đắp ít nhiều, giúp họ giải quyết một số lớn công nhân viên chức thất nghiệp
Hơn nữa có liên quan tới trả nước cái gì đó thì cũng không nghe người ta nói đến. Bằng không, chúng tôi từ tỉnh thành chạy tới cái xó Đồng Lĩnh mua trạm điện làm gì, tạo phúc cái gì cho nhân dân huyện Hồng Lĩnh.
Lúc trước là lãnh đạo trong huyện hô khóc cầu chúng tôi đến đây.
Tổng giám đốc Quách giọng nói đầy miệt thị, Diệp Phàm hiểu ông ta đang bôi nhọ mình. Ngay cả thành phố Đồng Lĩnh cũng gọi là cái xó.
-Các anh chơi xấu, hợp đồng này mặc dù nói là ký kết hợp đồng với Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện Hồng Lĩnh cùng với Cục điện lực khi đó, nhưng đối tượng ký kết hợp đồng là trạm phát điện Hồng Cốc. Anh thấy không, hợp đồng này ban đầu có con dấu của trạm phát điện Hồng Cốc, con dấu vẫn còn đỏ thắm. Lẽ nào các anh giờ không gọi là trạm phát điện Hồng Cốc nữa?
Hiệu trưởng Mã đong đưa tờ hợp đồng trong tay.
-Trò cười, lúc ấy trạm phát điện là doanh nghiệp nhà nước thuộc Ủy ban nhân dân huyện. Lúc đầu là của quốc gia. Hiện nay trạm phát điện Hồng Cốc là của tập đoàn Vạn Thắng, hoàn toàn thuộc xí nghiệp tư nhân.
Về phần nói con dấu cái gì, đây chẳng qua cũng cũ rích rồi. Chúng tôi giờ đến tên cũng đổi rồi, gọi là công ty điện công nghiệp Hồng Cốc
Không gọi là trạm phát điện Hồng Cốc nữa rồi. Một ví dụ đơn giản, ví dụ tòa nhà này bị chúng tôi mua lại rồi. Liên quan đến việc tranh cãi ban đầu của tòa nhà này phải đi tìm nhà đầu tư ban đầu.
Anh so đo gì với chúng tôi. Muốn trả nước thì đi tìm Uỷ ban nhân dân huyện đi. Ở trong này càn quấy, xem trạm phát điện Hồng Cốc chúng tôi là quả hồng nhũn ngoài chợ để bóp có phải không?
Tổng giám đốc Quách vẻ mặt khí thế nói.
-Tổng giám đốc Quách, Bí thư Cố và Chủ tịch Khúc của huyện Hồng Lĩnh cũng đang ngồi đây. Vừa vặn, các anh muốn nói thì nói với họ nhé. Trạm điện chúng tôi có thể cấp phòng họp miễn phí cho mọi người thương lượng. Việc này không liên quan đến chúng tôi. Các anh nói chuyện trước, chúng tôi ra ngoài trước. Đợi lát nữa tổng kết tình hình kiểm tra an toàn chúng tôi lại vào.
Trạm trưởng Thôi muốn truồn.
-Nước của khe suối Cốc chúng tôi bị trạm phát điện chặn dòng chảy, sao lại không liên quan tới các anh được.
Tam Thúc Công thở gấp, giọng run rẩy hô lớn
-Đồng chí lão thành, tôi tôn kính anh, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể ngang nhiên đùa giỡn trạm điện chúng tôi. Oan có đầu nợ có chủ, ai làm thì tìm người ấy. Việc này dù thế nào cũng không liên quan đến tập đoàn Vạn Thiên chúng tôi. Trại Hồng Cốc các anh muốn làm thế nào thì làm, ra tòa hay gì thì tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi cũng theo tới cùng.
Tổng giám đốc Quách nhăn mặt, nói có vẻ kiêu ngạo.
-Giám đốc Quách, phải theo thì theo, năm nghìn người dân trại Hồng Cốc chúng tôi theo trạm phát điện các anh đến cùng.
Hiệu trưởng Mã đứng lên. Cơn tức giận của hai bên ngày càng lớn.
-Được rồi, chuyện ra tòa hay gì thì tính sau, thứ nhất việc đầu tiên hãy để lại đó đã, đồng chí Bao Nghị, anh báo cáo một chút tình hình cụ thể những gì kiểm tra được.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc ngồi giữ bàn hội nghị.
-Bí thư Diệp, chủ nhiệm Lưu, cái này không kiểm tra thì không biết, vừa kiểm tra thì vấn đề quả là không ít. Tôi tự kiểm điểm trước hai lãnh đạo trước, đây là do Bao Nghị tôi không làm đến nơi đến chốn.
Làm còn chưa được cẩn thận. Như vấn đề dây điện. Bên cạnh có đường hành lang, đường dây điện bất ngờ đi trên đầu hành lang, hơn nữa cách mặt đất không tới hai mét.
Phải biết rằng, nhà xưởng này điện lưu tương đối cao, nếu đánh trúng người thì phải làm sao?