- Trị theo pháp luật!
Chủ tịch Liễu “hừ” một tiếng nhìn Quách Dương.
- Kiện ra tòa, mặc dù chúng ta có thể thắng nhưng không thể kéo dài được chủ tịch ạ. Tòa án bây giờ, dựa vào án này, hơn nữa lại liên quan đến Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh. Nhất định không thể trong một hai năm mà xong được. Hắn có thể kéo dài nhưng chúng ta không thể. Đến khi đó trạm điện cứ bị đình trị không sản xuất được thì không thể được.
Quách Dương lo lắng, lớn tiếng.
- Kéo dài cái gì, tuy là đã đến cuối năm rồi, nhưng chúng ta vẫn có thể làm một số việc mà. Người ta nói, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thì giơ tay biểu quyết, Mặt trận tổ quốc thì uống rượu, đó chẳng phải là nói Mặt trận tổ quốc của chúng chẳng có tác dụng gì hay sao. Thực ra nếu không việc này cũng quá phiến diện.
Vì thế chúng ta phải làm cho được vấn đề có quyền thì phải có trách nhiệm, dùng quyền thì phải chịu giám sát, lạm quyền thì phải trả giá, phạm pháp thì phải truy cứu.
Diệp Phàm không theo pháp luật, lấy thủ đoạn chính trị để giữ cân bằng, thậm trí uy hiếp trạm điện Hồng Cốc của một doanh nghiệp tư nhân, thực chất đây chính là lạm dụng quyền lực.
Trạm điện Hồng Cốc không phải là thuộc sự quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố, tất cả đều phải dùng pháp luật để giải quyết. Vì thế Quách Dương, anh đã quên rằng tôi cũng có cái mác là ủy viên Mặt trận tổ quốc tỉnh đấy.
Anh đã chỉnh sửa bản cáo trạng chưa, đưa qua đây, tôi lập tức đi một chuyến.
Liễu Tây Hà nói rất ung dung.
Một ngày nữa lại trôi qua, tổ chuyên gia cũng đã hoàn thành việc khảo sát toàn diện đối với trại Hồng Cốc. Chuẩn bị sáng ngày hôm sau sẽ trở về.
Tuy nhiên, khi hoàng hôn, Phó chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong mới vội vàng chạy đến.
- Ngồi, ngồi đi, uống ngụm trà đã rồi hãy nói tình hình.
Diệp Phàm mời Ngọc Xuân Phong ngồi.
- Uống không nổi nữa rồi, thực là tức chết đi được.
Sắc mặt Ngọc Xuân Phong không tốt, trà cũng không uống mà trực tiếp nói.
- Bọn họ không chịu xả nước có phải không?
Mặt Diệp Phàm cũng trầm xuống, nhìn Ngọc Xuân Phong nói tiếp:
- Chúng ta chỉ yêu cầu bọn họ xả khoảng 3 phần lượng nước, một yêu cầu nhỏ như thế cũng không chịu sao?
- Đừng nói đến 3 phần lượng nước nữa, tên trạm trưởng họ Thôi kia hôm nay đột nhiên khẩu khí hoàn toàn thay đổi, cứng như đá trong hầm cầu.
Nói là trạm điện Hồng Cốc là của tập đoàn Vạn Thắng. Chiều nay, cũng không hiểu ông ta kiếm được ở đâu về mấy chục tên bảo vệ đứng canh giữ trên đập Hồng Cốc, không cho mọi người vào.
Sau đó tôi vào bày tỏ thái độ, ông ta rất hung hăng, nói nước cũng là do tập đoàn Vạn Thắng bọn họ bỏ tiền ra mua.
Nếu muốn thuê nước của bọn họ cũng được, bảo chúng ta phải bỏ tiền ra. Mỗi một giờ bọn họ mở một cống xả thì chúng ta phải trả cho bọn họ 2 triệu. Đây chẳng phải là ăn cướp sao?
Ông ta còn ra vẻ nói đây đã là giá thấp nhất rồi. Còn nói với lượng nước đó mỗi giờ bọn họ có thể phát được 3 triệu số điện, đúng là ăn nói lung tung mà.
Dựa theo tính toán này của bọn họ, một năm trạm điện Hồng Cốc của bọn họ có thể kiếm được 5 đến 6 tỷ.
Ngọc Xuân Phong phẫn nộ nói.
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, nếu không được thì ép phải xả nước.
Diệp Phàm nói.
- Hôm nay nhất định không được. Bởi vì cục trưởng Bao bọn họ liên kết với nhau đang dọn dẹp ở dưới hạ lưu. Vừa nhận được báo cáo, nói là đã dọn dẹp xong, ngày mai có thể xả nước được rồi. Hơn nữa đều đã thông báo cho người ở dưới đó rồi.
Ngọc Xuân Phong nói.
- Nếu đã như vậy, sáng ngày mai chúng ta sẽ rẽ vào trạm điện Hồng Cốc trên đường về thành phố.
Sắc mặt Diệp Phàm cũng khó coi.
Đêm đến rồi, ba người Diệp Phàm, Thiên Thông và Trương Cường lại bận suốt đêm mới hoàn thành xong việc khắc chữ.
Đương nhiên, về phương diện phục cổ đánh lừa tai mắt mọi người thì những chuyên gia tổ khoa học năng lượng của Tổ đặc nhiệm A thực sự là cao thủ. Bởi vì có những lúc cũng cần phải làm giả.
Phun nước thuốc xong, lại dùng nước để rửa sạch, tất cả đã đâu vào đấy, ba người thu dọn sạch sẽ rồi rời khỏi Am Ngọc Diệp.
Rạng sáng ngày hôm sau tất cả mọi người đã rút lui. Còn Tam thúc công dẫn người dân ở trại Hồng Cốc tiễn các chuyên gia đến tận ngã ba trạm điện.
- Bí thư Diệp, tất cả người dân ở Trại đều mong chờ.
Khóe mắt Tam thúc công hơi ướt ướt, hai tay nắm chặt lấy tay của Diệp Phàm rất lâu không muốn bỏ ra. Diệp Phàm hiểu rằng, Tam thúc Công đã đem toàn bộ hy vọng của người dân ở Trại đặt lên vai mình. Diệp Phàm cảm thấy trọng trách lớn chưa từng thấy trên vai mình. Đây là hy vọng của người dân.
- Yên tâm, trước cuối năm nhất định có nước. Nếu không có nước tôi sẽ đến Hồng Cốc ăn tết cùng mọi người. Diệp Phàm tôi sẽ gánh nước cho mọi người ăn tết!
Diệp Phàm một lần nữa thể hiện thái độ cương quyết.
Không lâu sau thì đến chỗ con đập ngăn nước ở khe suối của trạm điện Hồng Cốc.
- Mở cửa ra!
Diệp Phàm ra lệnh, chỉ vài giây sau, khoảng 30 tên mặt quần áo bảo vệ chạy ra từ bên trong. Mỗi tên đều cầm gậy, dùi cui điện rất hung hăng.
- Bí thư Diệp, đám người này nhìn điệu bộ căn bản không phải là nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp.
Bao Nghị vừa nhìn lập tức kề sát tai Diệp Phàm nói.
Bên này Bao Nghị gọiDương Hồng Quân, trưởng phòng công an huyện Hồng Lĩnh lại, chỉ đám bảo vệ kia.
- Bí thư Diệp, ở đây ít cũng phải mười mấy tên là côn đồ ở huyện Hồng Lĩnh chúng tôi. Tên có vết sẹo trên mặt kia còn có biệt hiệu là một trong nhị hổ của Hồng Lĩnh, tên là Lý Thuận Ngưu.
Bình thường tên này chính là một đại ca. Đã từng nhiều lần vào tù. Tên đội mũ bảo vệ bên cạnh anh ta chính là một trong những thủ hạ giỏi của anh ta. Tên là Nhị Cẩu Tử, còn một tên là Tam Lăng Tử.
Bình thường những tên này rất hung hăng càn quấy ở huyện. Phòng vốn cũng đã chú ý đến bọn chúng rồi, chỉ là chưa tìm ra bằng chứng mà thôi.
Tên này cũng rất giản sảo, bản thân không bao giờ tự ra tay, đều là sai người đi làm. Hơn nữa, đàn em thân tín của anh ta tên nào cũng rất nghĩa khí.
Tình cờ có bắt được vài tên thì miệng cũng cứng như thép, không moi được nửa lời.
Trưởng phòng Dương Hồng Quân nói.
- Mấy tên côn đồ cũng đối phó không nổi. Trưởng phòng như anh để làm gì?
Bao Nghị lạnh lùng giáo huấn.
- Cục trưởng Bao, công an chúng tôi có gia đình, người thân. Lúc nào cũng có những lo lắng nhất định có phải thế không nào? Hơn nữa, hàng
ngày đều loanh quanh ở cái huyện này.
Tuy nhiên, chỉ cần có chứng cứ, chúng tôi quyết không nhẹ tay. Bình thường tên trạm trưởng Thôi này gọi anh xưng em với anh ta, ăn uống chơi bời, được bọn chúng bảo kê, trạm điện Hồng Cốc này không có ai dám đến quấy rối.
Nghe nói rất nhiều người dân trại Hồng Cốc trước kia đã đến nói chuyện phải trái đều bị chúng đánh cho sợ đấy. Bọn người này ra tay rất độc ác, tên nhẹ thì dùng gậy, tên nặng thì dùng đao đâm chém loạn xạ làm người ta phải chạy.
Đến bây giờ những kẻ đâm người cũng còn mấy tên đang nằm trong lệnh truy nã kia.
Trưởng phòng Dương vẻ mặt hổ thẹn nói.
- E rằng vẫn còn có nguyên nhân khác phải không?
Diệp Phàm liếc nhìn trưởng phòng Dương, thản nhiên hỏi.
- Ôi, việc này, sau lưng người ta đều có vài người xin hộ. Có lúc thực sự không coi tôi ra gì. Một khi chưa có bằng chứng xác thực, mọi việc làm không cẩn thận sẽ chuốc thêm phiền toái.
Trưởng phòng Dương mặt đỏ lên.
- Được rồi, Bao Nghị, ra lệnh đi. Anh đang chấp hành mệnh lệnh của Thành ủy, ủy ban nhân dân thành phố ở đây. Nếu bọn họ dám ngăn cản, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Vâng! Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Bao Nghị đứng nghiêm, xoay người theo điều lệnh, hô vang:
- Gọi người phụ trách của các người lập tức ra đây, chúng tôi là Cục công an thành phố, đang chấp hành quyết định của Thành ủy, ủy ban nhân dân thành phố.
Cổng mở, trạm trưởng Thôi từ bên trong đi ra. Ông ta nhăn mày hỏi:
- Cục Công an thành phố, đập nước của trạm điện Hồng Cốc chúng tôi phạm pháp sao?
- Hôm qua Chủ tịch thành phố Ngọc đã đến rồi, các ông vẫn chưa nhận được thông báo của Ủy ban nhân dân thành phố hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhận được rồi, tuy nhiên đó chỉ là yêu cầu của phía Ủy ban nhân dân thành phố các người mà thôi. Tôi vẫn nói một câu, muốn nước cũng được, nhưng nước là do công ty tập đoàn chúng tôi bỏ tiền ra mua. Chúng tôi có thể giảm cho các người 20% giá. Có lẽ hôm qua chủ tịch Ngọc cũng đã báo cáo vớ Bí thư Diệp rồi, tôi không nói lại nữa.
Thái độ của trạm trưởng Thôi hôm nay thực sự rất cứng rắn.
- Đây là quyết định của tập đoàn Vạn Thắng, công ty cấp trên của các ong sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên.
Trạm trưởng thôi trả lời.
- Ý là nếu chúng tôi không đồng ý thì các ông cũng quyết không xả nước có phải không nào?
Diệp Phàm khẩu khí cứng rắn.
- Đương nhiên!
Trạm trưởng Thôi nhắc lại.
- Nếu như các ông không để ý đến cả mệnh lệnh của Ủy ban nhân dân thành phố, thì chúng tôi cũng không cần phải khách khí nữa. Cục trưởng Bao, anh đưa chuyên gia vào xả nước. Nếu ai dám ngăn cản, lập tức bắt vì tội cản trở người thi hành công vụ rồi nói sau.
Diệp Phàm ra lệnh giọng chắc như đinh đóng cột.
- Lên!
Bao Nghị vung tay, mấy chục cảnh sát viên đều rút gậy cảnh sát và tấm chắn ra, tất cả xếp thành hàng tiến về phía trước rất oai phong.
- Lập tức bỏ vũ khí trong tay các người xuống, nếu không sẽ luận theo tội cản trở người thi hành công vụ!
Bao Nghị hướng vào đám giả bảo vệ kia hô lên.
- Đập nước này là tài sản cá nhân của trạm điện Hồng Cốc chúng tôi, mọi người không phải sợ. Chúng ta là chính nghĩa, bọn họ ngang nhiên dùng quyền lực xâm phạm.
Bọn họ là cường đạo, muốn cướp nước, nước chính là tiền của trạm điện chúng ta, bọn họ cũng chính là cướp tiền.
Nếu bọn họ dám làm bậy, chúng ta phải đấu tranh đến cùng. Việc này chúng ta đã báo cáo với tổng công ty.
Trạm trưởng Thôi rút vào trong đám người kia, đứng phía sau lưng họ lớn tiếng cổ vũ.
- Lên nào, lên nào...
Đám người giả bảo vệ dưới sự cổ động của Dương Bá, Nhị Cẩu Tử và Tam Lăng Tử cầm dùi cui điện giơ về phía trước.
- “Bốp” một tiếng, chiếc rùi cui điện của Nhị Cẩu Tử đập vào khiên chắn của một cảnh sát viên. Còn Tam Lăng Tử la hét điên cuồng, hung hăng xông vào cảnh sát.
Hôm nay bọn chúng được bữa xả giận, bởi bình thường chúng bị cảnh sát ức hiếp, hôm nay muốn xả giận giương uy.
- Dùng vũ lực chống đối pháp luật, tấn công cảnh sát đang chấp pháp. Các đồng chí, quyết bắt bằng được!
Bao Nghị hét lên.
Nhiều âm thanh hỗn loạn vang lên.
Trong sự ngạc nhiên của trạm trưởng Thôi, phát hiện trước mắt đã trở nên hỗn loạn. Những tên côn đồ kia tuy bình thường rất mạnh mẽ, ức hiếp nhân dân.
Tuy nhiên, hôm nay bọn chúng gặp phải những cao thủ đã qua huấn luyện là cảnh sát hình sự và cảnh sát chống bạo động của Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh. Dưới dùi cui của cảnh sát, không lâu sau bọn chúng đều đã nằm dưới đất.
- Ngươi còn muốn hung hăng, ta chỉ cần vung tay thì ngươi không còn răng ăn cháo!
Nhìn thấy Dương Bá Đầu, Nhị Cẩu Tử và Tam Lăng Tử vẫn đang chống cự, ba tên này cũng đã luyện võ từ bé, hơn nữa bình thường cũng đánh người không ít.
Cho nên, cũng đánh tới cùng. Bao Nghị tiến lên, một cước liền đạp vào bụng của Dương Bá Đầu.
Tên này lảo đảo, đập người vào lan can bảo vệ trên đập. “Coong” một tiếng chiếc rùi cui điện cũng bị đá bay xuống sông.
- Nếu muốn xuống sông gặp hà bá thì ngươi lên đây!
Bao Nghị lạnh lùng nói, một chân dẫm lên đùi tên này, khiến anh ta cắn răng chịu đau.