- Từ đã, hôm nay chúng tôi xuống đây là để nghe báo cáo về trạm trưởng trạm phát điện Hồng Cốc. Chuyện các anh nói thì từ từ. Bí thư Diệp, anh cũng không thể để toàn bộ Ủy viên thường vụ và các đại biểu Mặt trận tổ quốc ngồi chờ các anh chứ.
Hồ Quý Thiên quả nhiên ra tay.
- Nếu các đại biểu và lãnh đạo của Mặt trận tổ quốc có yêu cầu này, thì Cục trưởng Bao, việc này cứ từ từ, để trạm trưởng Thôi báo cáo xong các anh hãy gọi có được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vậy cứ từ từ đã.
Bao Nghị khoát tay áo nói, Dương Nghĩa và Trần Hùng lui xuống dưới.
- Đồng chí Diệp Phàm, nghe tổng giám đốc Quách nói là các anh chiếm đoạt nước của bọn họ. Việc này sao lại thế?
Trần Húc bắt đầu nổi bão.
- Rất xin lỗi, Chủ tịch Trần, đây là họ dùng từ sai. Chắc là bọn họ ‘trả nước’, là trả nước cho dân chúng Hồng Cốc Trại, chứ không có chuyện ‘cướp nước’ ở đây đâu.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Hả, trả nước, có ý gì?
Trần Húc hỏi.
- Căn bản chính là già mồm át lẽ phải, cái gì còn nước, còn nước là thế nào? Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ đang chờ các anh hôm nay xuống kiểm tra, chúng ta sẽ báo cáo việc này. Các anh phải giải quyết cho chúng tôi.
Trưởng trạm Thôi nói, tn hiển nhiên y vừa bị Bao Nghị làm cho hết hồn nên giọng nhỏ đi không ít.
- Đoàn cán bộ của Mặt trận tổ quốc chúng tôi có quyền giám sát, có chuyện gì anh cứ việc nói ra, không cần quan tâm đến cái gì. Có chúng tôi ở đây nhất định sẽ giải quyết công bằng. Nếu không giải quyết được chúng tôi sẽ chuyển đến các cơ quan có liên quan để giải quyết.
Chủ tịch Tỉnh kéo dài giọng.
- Trạm phát điện Hồng Cốc này là do tập đoàn Vạn Thắng mua lại của Ủy ban nhân dân huyện Đồng Lĩnh. Nhưng Bí thư Diệp của huyện Đồng Lĩnh căn bản không quan tâm đến những việc này, dùng biện pháp cưỡng chế hành chính yêu cầu chúng tôi xả nước đến Cốc Khê.
Mọi người đều biết khi trạm phát điện phát điện thì sẽ biến thành lợi nhuận, nước này nói trắng ra chính là tiền.
Cũng là điện mà trạm phát điện chúng tôi vận chuyện xuống cơ sở. Nếu nước không có thì chúng tôi lấy đâu ra điện.
Công nhân viên chức của trạm phát điện chúng tôi lấy gì để ăn? Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh yêu cầu chúng tôi xả nước, chúng tôi đề xuất dùng tiền mua cũng hợp lý.
Bởi vì, nước này tuy nói là ông trời cho nhưng hiện giờ đã thuộc về trạm phát điện Hồng Cốc chúng tôi. Trại Hồng Cốc muốn lấy nước ít nhất cũng phải bàn với chúng tôi.
Có kết quả mới nói đến chuyện nhường. Nhưng Bí thư Diệp không làm như vậy, trừng mắt chạy đến yêu cầu chúng tôi nhường, dựa vào cái gì vậy?
Chúng ta không để lại, không ngờ hắn ta xui cục trưởng Bao Nghị dẫn công an đến đánh bảo vệ cùng nhân viên của trạm phát điện chúng tôi. Đây là chính quyền, là Đảng sao?
Với hành vi này thì không khác gì hành vi của thổ phỉ trên ti vi mà tôi xem. Công ty chúng tôi có cách gì, đánh rơi răng cũng chỉ có thể nuốt trong bụng mà thôi. Dân không thể đấu cùng quan.
Tuy nhiên, hành vi của Bí thư Diệp rất hung ác, đã đến mức không nhịn nổi.
Quách Dương thật đúng là tạo thế, ăn nói rất tài, tuyệt đối không tồi.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh trả lời như thế nào?
Trần Húc nhìn nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Trạm phát điện là do tập đoàn Vạn Thắng chiếm cổ phần khống chế, đây là sự thật. Tuy nhiên, lúc trước khi xây dựng trạm phát điện, đã có mâu thuẫn với Hồng Cốc Trại.
Theo điều tra, lúc trước khi xây dựng trạm phát điện cũng không xem xét về đời sống người dân hai bên bờ sau đó phương án thay đổi, người dân Hồng Cốc Trại cũng không hiểu ra làm sao.
Hơn nữa, lúc trước khi xây dựng còn áp dụng thủ đoạn lừa gạt, nên tạo ra mâu thuẫn không ngừng giữa người dân của Hồng Cốc Trại và trạm phát điện.
Các đồng chí thử nghĩ lại xem, trạm phát điện chiếm hết nước phục vụ cho cuộc sống của họ, người ta có thể không gây sức ép sao? Các anh dùng nước để phát điện kiếm tiền, mà lại cướp mất nguồn nước ăn của bọn họ.
Bởi vì nước trong suối đã bị lấy cạn, cho nên, suối đã không còn là suối. Mà đồng rộng của Hồng Cốc Trại phần lớn đều bị nhiễm phèn.
Do vì không có nước, khiến cho tích lũy muối, làm cho sản lượng cây trồng thấp, động ruộng hiện giờ gần như không thể canh tác được.
Mấy ngày hôm trước, đoàn người của Chủ tịch Tỉnh, Bộ trưởng Bộ tài chính đã tự mình đến Hồng Cốc Trại khảo sát. Các chuyên gia đưa ra giải pháp chính là dùng nước để cải tạo ruộng đồng, làm giảm độ nhiễm phèn của đồng rộng.
Nước rất quan trọng đối với việc này, không có nước thì tất cả chỉ là lời nói suông. Lãnh đạo cấp trên rất quan tâm đến việc này, cũng giao cho tôi rằng nhất định phải giải quyết vấn đề nước sản xuất cho nhân dân Hồng Cốc Trại.
Cho nên, thành phố Đồng Lĩnh không thể không giải quyết mâu thuẫn này, hơn nữa, yêu cầu của tôi cũng không cao.
Chỉ yêu cầu bọn họ trả lại cho ba phần nước là được, coi như là chỉ xả một cống.
Trạm phát điện Hồng Cốc nhất định có tổn thất, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi cũng nghiên cứu bồi thường thỏa đáng. Tuy nhiên, bọn họ kiêu ngạo, mở miệng đòi ngay 200 nghìn.
Ha ha, nói như vậy thì một tháng suối Cốc Khê có thể thu vào mấy trăm triệu. Tôi muốn hỏi Tổng giám đốc Quách một chút, lợi nhuận một năm của trạm phát điện Hồng Cốc các anh là bao nhiêu? Chẳng lẽ là mấy trăm triệu? Ha ha, vậy thì cao rồi.
Cho nên, số tiền này tính từ đâu ra? Tính toán như thế nào? Mời tổng Giám đốc Quách cho tôi lời giải thích hợp lý và các chứng cứ xác thực.
Nếu không, các anh cố ý cãi lời Ủy ban nhân dân thành phố thậm trí là lừa dối Ủy ban nhân dân thành phố thì chúng tôi sẽ khởi tố trạm phát điện các anh tội lừa dối.
Mồm mép của Diệp Phàm cũng không vừa, bản lĩnh trả đũa
tuyệt đối không thấp.
Quách Dương sầm mặt.
- Một giờ 200 nghìn đương nhiên là chúng tôi có phép tính. Lượng nước chiếm phần quan trọng của trạm phát điện.
Nếu nước của con suối bị các anh dùng, hiện tại đang là mùa khô, chúng tôi không có đủ nước để vận hành máy phát.
Không thể đem lại lợi nhuận cho trạm phát điện, hơn nữa còn có cả tiền lương của công nhân, còn có phí vận hành trạm, thuế, hao tổn máy móc ... những khoản này đương nhiên là đến 200 nghìn.
Huống chi, giống như các anh yêu cầu thì nước sông không thể dùng đủ một tháng.
Nước cho phát điện của chúng tôi vẫn có thể đến hơn một trăm nghìn.
Thôi Tân Viễn căn bản đang tâng bốc, ai ở đây nghe mà không hiểu. Y cũng đúng là, muốn kiên trì lừa đảo đến cùng.
- Ha ha, trạm trưởng Thôi, anh định coi các đại biểu của Mặt trận tổ quốc là lũ ngốc phải không? Một lượng nước lớn như vậy anh nói giá trị mười triệu ai tin. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi trạm trưởng Thôi một chút, một kho nước lớn như vậy mở một miệng cống chẳng lẽ hết trong một giờ. Dương Nghĩa, từ hôm qua đến nay nước trên sông Thiên Phóng đã là bao lâu, máy có phải tạm dừng không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Báo cáo Bí thư Diệp, từ mười giờ sáng hôm qua đến giờ đã 25 tiếng.
Chúng tôi theo chỉ thị của anh đã mở một miệng cống, không phải tạm dừng máy bên trong.
Theo như tổng sức chứa, hình như cũng không có mất nhiều nước, hơn nữa các tổ máy phát điện vẫn đang vận hành bình thường.
Sau đó cũng hỏi thăm qua các nhân viên và nông dân, mới biết trạm phát điện Hồng Cốc cũng không phải chỉ tích trữ lượng nước của suối Cốc Khê.
Mà là lượng nước ở thượng du sông Lưu Tuyết, chiếm bảy phần nước của trạm phát điện Hồng Cốc. Cốc Khê chỉ chiếm ba phần.
Mặc dù đổ toàn bộ nước Cốc Khê vẫn có thể đảm bảo trạm phát điện hoạt động bình thường.
Lúc trước thiết kế chỉ có một tổ máy, hiện giờ tăng lên một tổ máy, thật ra cũng vì lúc trước không định lấy nước của suối Cốc Khê.
Hơn nữa lợi nhuận khá khả quan, nhưng sau đó tại sao lại lấy thêm nước của suối Cốc Khê, gây khó khăn cho đời sông nhân dân ở đây tôi cũng không rõ.
Dương Nghĩa đáp.
- Trạm trưởng Thôi, đồng chí Dương Nghĩa nói có đúng không?
Diệp Phàm ép tới.
- Hoàn toàn là nghe một phía nói bậy bạ, Thôi Tân Viễn tôi là người phụ trách trạm phát điện, chẳng lẽ không rõ về trạm phát điện hơn cảnh sát các anh sao? Tin vỉa hè cũng mang lên mặt bàn, làm gì cũng phải đều có chứng cứ. Không có chứng cứ chính là vu khống xằng bậy. Chủ tịch Trần, đồng chí Dương Nghĩa căn bản là nói bậy.
Thôi Tân Viễn buồn rầu nói.
- Ừ, trong phá án coi trọng chứng cứ, đồng chí Dương Nghĩa, những điều anh nói là sự thật.
Lúc này, Hồ Quý Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Nghĩa tất nhiên là có ý uy hiếp.
- Đây là việc mà tôi nghe nói, tuy nhiên, có độ tin cậy đến tám phần.
Dương Nghĩa đương nhiên không có chứng cứ, nên kém đi không ít.
- Nghe nói thì không được nói linh tinh, đồng chí Dương Nghĩa, anh là cảnh sát, phải hiểu tầm quan trọng của chứng cứ, nghe nói không thể làm bằng chứng, cho nên không thể nói loạn.
Việc này nói một cách nghiêmm túc thì không được. Hi vọng về sau anh chú ý, phải viết bản kiểm điểm sâu sắc, Hồ Quý Thiên tôi muốn xem.
Hồ Quý Thiên nắm được nhược điểm phản kích lại, tất nhiên là đánh vào mặt Diệp Phàm rồi.
- Ha ha, đồng chí Dương Nghĩa, anh nói có chín phần là sự thật, kiểm điểm này tôi nghĩ không cần viết.
Không ngờ Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên cười, nói những lời này làm cho Hồ Quý Thiên khá khó chịu.
- Bí thư Diệp, những lời này của anh có ý gì, Hồ Quý Thiên tôi tốt xấu gì cũng là Phó Giám đốc Sở Công an tỉnh.
Đối với mọi cảnh sát của tỉnh tôi đều có quyền chất vấn, huống chi đồng chí Dương Nghĩa làm việc không đúng, bịa đắt sinh sự.
Việc này, nói lớn thì chính là hù dọa đoàn đại biểu của Mặt trận tổ quốc, là chuyện vô cùng quan trọng.
Bí thư Diệp anh bao che sao? Tội bao che cũng không nhẹ. Đồng chí Diệp Phàm anh phải suy nghĩ cẩn thận.
Hồ Quý Thiên khí thế đang cao, nhắc nhở cả Diệp Phàm.
- Đồng chí Hồ Quý Thiên, tôi nghĩ anh chắc hiểu được, đồng chí Dương Nghĩa là cảnh sát của Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh, còn dưới sự quản lý của lãnh đạo Thành ủy Đồng Lĩnh, chẳng lẽ anh muốn điều khiển đảng và chính quyền sao?
Diệp Phàm giọng nói sắc bén, thiếu chúng nữa làm Hồ Quý Thiên tức chết.
Bởi vì Diệp Phàm cũng hơi quá, có ý chỉ trích Hồ Quý Thiên bất mãn với sự lãnh đạo của Đảng. Như thế ai mà chịu nổi