- Chú, cũng tại chú giải thích không rõ ràng mà, có đúng không?
Lý Ngưu bắt lấy nhước điểm, cười to.
- Thằng nhóc này, mày thì biết cái gì, ‘xem như’ ý ở đây là đúng rồi.
Vẻ mặt ‘già nua’ của Lý Tuyên Thạch cũng đỏ lên.
“‘Xem như’ thì ai mà không hiểu chứ, chú cũng giải thích đâu có rõ ràng gì”
Lý Ngưu nói thầm trong bụng. Thấy Lý Tuyên Thạch giơ tay lên, liền chạy đến chỗ Diệp Phàm.
- Thật ra còn chưa kết hôn, chúng tôi cũng đã đăng ký rồi. Được rồi, đừng có nói chuyện này nữa. Tuyên Thạch, hôm nay mọi người vui vẻ chứ.
Diệp Phàm đi lên bắt tay mọi người.
- Được được, đập Thiên Thủy này cũng phát đạt. Đám trẻ con đi học không mất tiền, cho đến tận trung học. Đều là do công ty của thôn bỏ tiền ra.
Lý Tuyên Thạch cười nói, trông bộ rất đắc ý.
- Thế cũng mừng cho mọi người.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, đây là đùi dê tôi tự ướp. Lúc về cậu nhớ mang đi nhé, cái này để lâu cũng không sợ hỏng đâu, treo lên bếp ăn dần.
Lúc này có một ông cụ bê một cái rổ đến nói. Một lúc sau, trước mặt Diệp Phàm xếp cả một đống rổ, nào là chân lợn rừng, chim trĩ, rau dại đều có.
Diệp Phàm đẩy lại cũng không xong.
- Yên tâm, cái này để tôi thu cho. Đến lúc cậu đi thì tôi sẽ chuyển đến tận Cổ Xuyên cho.
Lý Tuyên Thạch cười nói, sau đó cùng với Diệp Phàm đi vào Cung cũ.
Nhìn thấy trong đại sảnh có đặt một nồi lớn, mùi thơm của mấy món ăn thôn quê bay ngào ngạt. Còn mẹ nuôi Diệp Kim Liên thì chất một đống củi dưới nồi, còn Diệp Hào thì dùng một chiếc muôi lớn đảo miếng thịt trong nồi.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, Diệp Phàm lại ngẩng đầu lên nhìn căn phòng trước đây mà Diệp Nhược Mộng ở, đôi mắt hắn đã ướt từ lúc nào.
- Phàm Tử, con mau ngồi xuống đi, đây là Viên Viên đúng không, mau ngồi đi con.
Mẹ nuôi đứng lên, định đi ra đằng sau múc nước.
- Mẹ nuôi, hôm nay mẹ ngồi đi, để cho Viên Viên múc nước cho mẹ rửa mặt.
Diệp Phàm liền ngăn mẹ nuôi lại rồi nhấn vai bà ngồi xuống.
- Không nên không nên, tuyệt đối không được. Phàm Tử à, một người vợ xinh đẹp thế này con phải chăm sóc chu đáo chứ, sao để làm việc nặng như vậy được.
Diệp Kim Liên vội xua tay nói.
- Mẹ nuôi, mẹ cứ để con làm.
Kiều Viên Viên vội nói, định đi ra sau lấy nước.
- Không nên, không nên.
Diệp Kim Liên có chút nóng nảy rồi.
- Mẹ nuôi, mẹ để cho Viên Viên lấy nước cho mẹ đi. Trước kia đều là mẹ lấy cho con, hôm nay con dâu của mẹ về đây rồi, mẹ để cho cô ấy làm đi.
Diệp Phàm lại nhấn vai Diệp Kim Liên xuống.
- Mẹ, để cho em dâu đi đi.
Diệp Hào đứng bên cạnh cũng nói xen vào một câu.
- Vậy…được…được…thật là ngại quá…
Diệp Kim Liên hai mắt cũng ướt từ lúc nào, bà cũng không cử động nữa.
Kiều Viên Viên rất cẩn thận, không ngờ tự mình lấy nước cho Diệp Kim Liên rửa mặt. Đôi mắt Diệp Kiem Liên đã rớm lệ. Diệp Phàm biết, là bà nhớ đến Diệp Nhược Mộng rồi.
Không lâu sau, Bí thư Khu ủy Lâm Tuyền Đoàn Hải tới rồi.
- Đoàn Hải, nghe nói khu Lâm Tuyền đã được xác định là khu hành chính cấp Cục trưởng. Đây chẳng phải là các cậu đã thoát khỏi quản hạt của Ngư Dương rồi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không đâu.
Đoàn Hải lắc đầu nói.
- Không ư?
Diệp Phàm có chút khó hiểu nhìn Đoàn Hải.
- Vẫn thuộc quản hạt cuẩ Ngư Dương, hơn nữa Bí thư Thị ủy Ngư Dương Ngọc Nhã Chi hiệ là Ủy viên Thường vụ Thành ủy Mặc Hương. Cô ấy là cán bộ cấp phó giám đốc sở, quản lý cấp cục trưởng như tôi cũng là chuyện bình thường mà.
Đoàn Hải cười nói.
- Thì ra là thế, tuy nhiên, hiện tại cậu cũng là một trong những ủy viên Thường vụ Thị ủy Ngư Dương. Hơn nữa còn nắm trong tay khu Lâm Tuyền, cũng không tệ rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng không tệ lắm, tất cả là nhờ Bí thư Diệp cả.
Đoàn Hải cảm kích nói, sau đó đứng dậy, giơ chén rượu lên rất cung kính.
- Cứ ngồi đi, chúng ta từng là đồng nghiệp, không nên khách khí như vậy.
Diệp Phàm kéo tay Đoàn Hải ngồi xuống. Hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan hiện giờ làm việc ở đâu?
- Ông ấy à, haiz, Tạ gia hiện tại rất xui xẻo.
Đoàn Hải thở dài.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm hỏi. Trong lòng mơ hồ đau nhói. Bởi vì hắn nghĩ đến Phương Nghê Muội, người từng cùng hắn thân mật vài lần.
Tuy vài năm rồi không gặp, nhưng không thể quên được. Hơn nữa, hình ảnh tinh khiết của Phương Nghê Muội mãi ở trong lòng Diệp Phàm mà không thể xóa nhòa được.
- Tạ Cường năm kia bị trúng gió, hiện giơ vẫn phải nằm trên giường. Tạ Cường thì như thế, còn người của Tạ gia ở tỉnh cũng về hưu gần hết.
Trên đời này là như thế đấy, người vừa lui trà đã nguội lạnh rồi. Tạ Đoan vốn là Bí thư Đảng ủy xã phía dưới.
Nhưng vì tầng trên của Tạ gia bị mất quyền lực. Tạ Đoan cho tới nay cũng không được đề bạt. Hiện giờ cũng đã ba lăm ba sáu rồi, đến chức Bí thư Đảng ủy xã cũng bị người khác ngồi mất rồi, hiện tại ở phòng Thủy sản, thị xã Ngư Dương đảm nhiệm chức trưởng phòng.
Mà ở Ngư Dương này thì làm gì có thủy sản gì chứ, phòng Thủy sản kia căn bản chỉ là một chiếc thùng rỗng mà thôi. Năm trước có người đề nghị xóa bỏ hoặc xáp nhập vào đơn vị khác.
Tuy nhiên, Bí thư Ngọc không đồng ý. Chỉ có điều cơ bản không cấp tiền cho phòng Thủy sản này.
Nghe nói khi có cấp trên xuống kiểm tra công việc, Tạ Đoan không khỏi ngượng chín mặt, bởi vì không có tiền mà dẫn người ta đến chỗ ăn tử tế. Kết quả là Cục Thủy sản thành phố cũng có ý kiến với anh ta.
Cho rằng anh ta đang cố ý giả nghèo giả khổ. Người có tiền thì lúc nào cũng nhìn vào cái túi tiền của mình để suy đoán mà. Tạ Đoan khổ sở trong lòng, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì.
Đoàn Hải thở dài nói.
- Chẳng lẽ không đi tranh thủ kiếm chút tiền.
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy Tạ
Đoan này cũng có chút vô dụng rồi. Phương Nghê Muội đi theo anh ta thì cũng khổ thôi.
- Tranh thủ rồi chứ, nhưng Bí thư Diệp cũng biết đấy. Ở Ngư Dương bốn gia tộc Ngọc, Tiếu, Tạ, Phí là mạnh nhất.
Bốn gia tộc này tranh đấu ngầm với nhau, sau Tạ gia gặp xui xẻo rồi. Ba gia tộc còn lại đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội để xuống tay dìm Tạ gia cho chết hẳn.
Hơn nữa, Tạ Cường lại bị trúng gió như vậy. Trụ cột của Tạ gia bị gục ngã như vậy, mà ở trên lại không có ai nâng đỡ, cho nên đương nhiên Tạ gia bị suy hẳn rồi.
Ở thành phố có nhiều người biết rằng bốn gia tộc này tranh đấu với nhau, hơn nữa còn có tin đồn rằng người của Tạ gia trên tỉnh đắc tội một vị lãnh đạo quyền to.
Cho nên, khi Tạ Đoan đi xin tiền, cũng có những người phụ trách đồng tình, muốn cấp cho một ít đấy, nhưng lại sợ ba gia tộc kia, rồi lãnh đạo trên tỉnh không bằng lòng cho nên không dám.
Như vậy hình thành một vòng tuần hoàn ác tính, kết quả là không có ai dám giúp đỡ người của Tạ gia.
Đoàn Hải nói.
Đối với việc tầng trên của Tạ gia bị ngã, thì trong lòng Diệp Phàm cũng biết rõ. Và người khiến cho tầng cao của Tạ gia bị ngã gục chính là hắn.
Lúc trước trong quân đội có người của Tạ gia được đề nghị phong hàm thiếu tướng nhưng cũng bị Diệp Phàm phá hỏng. Còn lão già đảm nhiệm chức Phó ban thư ký trên tỉnh bởi vậy cũng bị thất sủng mà cho về hưu sớm. Cho nên, Tạ gia toàn bộ bị sụp đổ.
Cái này gọi là Thắng cực tất suy…
Tạ gia thịnhb hay suy thì Diệp Phàm cũng chẳng quan tâm làm gì, chỉ có điều Phương Nghê Muội mà sống khổ quá thì Diệp Phàm cũng có chút hổ thẹn trong lòng.
- Giám đốc lâm trường Cảnh Dương đã lên Phòng Lâm nghiệp thị xã chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa, cái này nghe nói cũng có biến cố thì phải.
Đoàn Hải lắc đầu nói.
Buổi tối, Diệp Phàm không có việc gì làm. Kiều Viên Viên ở nhà nói chuyện cùng với Diệp Kim Liên. Còn Diệp Phàm thì đi ra mộ của Diệp Nhược Mộng.
- Nhược Mộng à, anh đến thăm em đây.
Đôi mắt Diệp Phàm đỏ hoe, lệ đã rơi từ lúc nào rồi.
- Nhược Mộng, anh chỉ ân hận là lúc đó không có cách nào để cứu em. Nhược Mộng, em ở Thiên quốc vẫn khỏe chứ.
Diệp Phàm ấp úng, sau đó uống cạn một bát rượu đầy.
Diệp Phàm khóc, hắn ôm đầu mình, Lý Tuyên Thạch và Đoàn Hả hai mắt cũng đỏ hoe, đứng ở đằng xa hút thuốc.
Một lúc sau, Diệp Phàm nhổ sạch sẽ những cây cỏ dại trên mộ Diệp Nhược Mộng. Sau đó Lý Tuyên Thạch và Đoàn Hải lái xe đưa hắn đến lâm trường Cảnh Dương.
Chiếc bàn uống trà trong phòng Trịnh Khinh vượng được chuyển vào giữa mấy người vừa ngồi vừa đứng, ông ta đang chơi bài với cấp dưới của mình.
Sau vài năm gặp lại Giám đốc lâm trường Cảnh Dương Trịnh Khinh Vượng, Diệp Phàm quả thật không dám nhận. Trịnh Khinh Vượng nhiều nhất năm nay mới ngoài bốn mươi, làm sao trông lại già nua như vậy, tóc trên đầu cũng bạc đi không ít rồi.
Trước kia trông ông ta giống như một nho sinh, còn lúc này đây lại xuề xòa ngồi đánh bài với cấp dưới. Miệng thì hô một cách thô tục: “Chín cơ này, cho mày chết, dám ăn của bố mày à”. Cái này, đúng là hắn không thể tin được đây chính là Giám đốc lâm trường Trịnh của mấy năm về trước.
Còn cô nhân tình nhiều năm của Trịnh Khinh Vượng là Phương Lan Hinh cũng đang đứng bên cạnh ông ta. Nghe nói Phương Lan Hinh đã ly hôn, Trịnh Khinh Vượng cũng vậy. Cho nên bây giờ bọn họ thoải mái mà được ở bên nhau.
- Cậu tìm ai?
Lúc này một người không đánh bài nhìn Diệp Phàm đang đứng giữa cửa, hỏi.
Nghe thấy anh ta hỏi vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. Lúc này, một người từng biết Diệp Phàm liền thốt lên:
- Là Chủ tịch thị trấn Diệp đến.
- Đừng gọi bậy, làm sao mà vẫn là Chủ tịch thị trấn Diệp được, hiện giờ…
Trịnh Khinh Vượng buông quân bài lơ khơ xuống, nói.
Tuy nhiên rất lâu rồi ông không liên lạc với Diệp Phàm rồi. Cũng không biết hiện tại Diệp Phàm đã đảm nhiệm chức vụ gì rồi. Cho nên nhất thời không biết gọi thế nào.
- Ha ha, Giám đốc Trịnh, cứ gọi là Chủ tịch thị trấn Diệp cho thân thiết,
Diệp Phàm chủ động đưa tay ra bắt trước.
- Vâng vâng.
Trịnh Khinh Vượng gật đầu, đưa tay ra bắt chặt lấy tay Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp hiện tại đã là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh rồi.
Đoàn Hải đứng bên cạnh giới thiệu. Tự nhiên, ai nấy đều nhìn hắn với vẻ hâm mộ, chen chút gì đó ghen tị nữa.
Những người khác sau khi chào hỏi Diệp Phàm xong cũng biết ý mà lui ra ngoài. Trịnh Khinh Vượng kêu người chuẩn bị một chai rượu và chú đồ nhắm, mấy người cùng ngồi xuống nói chuyện.
- Giám đốc Trịnh, tôi thấy ông cũng ở đây thời gian khá dài rồi. Cũng nên trở về thị xã công tác rồi.
Diệp Phàm nói.
- Muốn, muốn chứ, nhưng khó…
Trịnh Khinh Vượng lắc đầu cười chua xót, sau đó cầm chén rượu lên một hơi uống sạch.