Diệp Phàm lắc đầu hỏi:
- Lôi tiên sinh, anh xem khối Thiết đàn này có thể đáng bao nhiêu tiền? Dù sao cuối cùng mọi người cũng đều là người phàm, chuyện quan tâm nhất chính là vấn đề tiền năng. Cái gì mà cao nhã thanh khiết chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
- 10 vạn!
Lôi Thản phẩy tay.
- Cái này......
Tề Thiên vừa kêu ra được hai tiếng thì đã bị Diệp Phàm ngắt lời, chắc là Tề Thiên muốn nói “ nhiều quá’, trong mắt gã một khúc gỗ chỉ đáng để dùng làm củi đốt mà có giá đến 10 vạn thì đúng là điên.
Diệp Phàm điềm tĩnh:
- Quá thấp, không bán.
Nói xong hắn cầm luôn về làm Lôi Thản hơi ngẩn ra, hai mắt như sói nhìn trừng trừng vào khúc gỗ giống như vừa bị cướp vợ vậy.
Diệp Phàm cười thầm, dĩ nhiên đã sớm thấy vẻ khao khát trong mắt Lôi Thản nên biết là có thể gạ thêm ít tiền.
Tề Thiên bên cạnh cảm thán, “Một khúc gỗ hỏng như vậy, đại ca đem đi bán được 10 vạn, đúng là quá thể”.
- Như vậy đi, tôi nghe nói bên trong khối gỗ này còn có một lớp kép, có lẽ là bí mật gì đó, nếu như các anh để tôi cùng tham gia vào việc tìm ra bí mật này thì tôi sẽ trả thêm 5 vạn. Hơn nữa các anh lấy vật bên trong ra sẽ làm hư hao khúc gỗ, tôi trả giá vậy cũng là rất cao rồi.
Tuy nhiên tôi cũng nói rõ trước là bất kể các anh lấy được cái gì bên trong ra tôi cũng chỉ thưởng thức mà thôi, không tính chia một chén canh.
Hơn nữa sẽ tuyệt đối giữ bí mật cho các anh, vậy thế nào? Người khác không nói làm gì, Mã Lạp nhất định là biết tính tôi, đã hứa là không bao giờ nuốt lời.
Lôi Thản đưa ra điều kiện, xem ra gã cũng muốn tham gia vào việc tìm ra bí ẩn.
- Diệp tiên sinh, có Lôi Thản gia nhập cũng tốt. Lôi tiên sinh có kinh nghiệm phong phú về đồ cổ, cũng có hiểu biết về mộ táng.
Mã Lạp cũng muốn mời Lôi Thản tham gia nên nói góp vào, hồi hộp nhìn Diệp Phàm vì hắn là chủ trì.
- Ừ! Hoan nghênh Lôi tiên sinh gia nhập, ha ha, vậy trước tiên mở lớp kép ra lấy đồ rồi hãy nói, có phải bảo vật hay không là biết liền. Mã Lạp, anh cùng bàn bạc với Lôi tiên sinh, nỗ lực để giữ nguyên trạng khối gỗ, nếu không Lôi tiên sinh bỏ ra 15 vạn mua hai miếng gỗ hỏng thì đúng là tôi ngượng lắm.
Diệp Phàm cười nói.
- Được! Tôi sẽ gắng hết sức.
Mã Lạp dứt khoát đáp, cầm khối gỗ đi vào phòng bàn với Lôi Thản tìm cách lấy vật bên trong ra.
Diệp Phàm và Tề Thiên nhàn nhã uống trà:
- Tề Thiên, Lý Hoành Sơn vào quân đội ra sao rồi?
- Tiểu tử kia lúc đầu thì không chịu được kỷ luật, tuy nhiên sau đó được đoàn trưởng Thiết gọi tới nghiêm khắc dạy dỗ vài lần thì đã nghiêm chỉnh hơn nhiều. Như gã đã là gì, chim ưng mà đưa đến Liệp Báo cũng đều thành thỏ nhà hết, hắc hắc......
Tề Thiên cười âm hiểm, chắc là cũng đã tự tay giáo huấn Lý Hoành Sơn vài lần.
- Cậu không phải là nhân cơ hội trả thù đó chứ!
Diệp Phàm liếc xéo Tề Thiên.
- Hắc hắc, cũng có chút, tuy nhiên em cũng chỉ muốn gã tốt thôi. Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân. Một người bướng bỉnh sau này có nhiệm vụ quan trọng gì sẽ tạo nên tổn thất khôn lường, mất mạng như chơi.
Tề Thiên vẻ mặt rất nghiêm túc, cũng thật sự có bộ dạng của một thiếu tá tiểu đoàn trưởng.
- Diệp tiên sinh, chúng ta dùng dược vật và kỹ thuật xoáy tròn dao đã lấy thành công vật bên trong.
Nó là một miếng vải màu vàng trên đó có một đồ hình mờ, nhưng cũng không biết những chữ nhỏ trên đó là gì.
Đồ hình kia phóng to ra giống như ngắm hoa trong sương mù, làm cho người khác nhìn vào có một cảm giác mơ hồ phiêu lãng, , vô cùng quỷ dị
Mã Lạp cầm miếng vải màu vàng kia có chút bực bội.
Lôi Thản ở bên cũng thở dài:
- Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ rồi! Ngay cả cương thi tôi cũng đã gặp qua nhưng cũng không giải thích được tấm vải thần bí này, đúng là hồ đồ rồi.
- Lôi tiên sinh đúng là đã gặp qua cương thi?
Diệp Phàm tò mò, tổ tông của Lôi Thản nếu là người của Mạc Kim Môn thì biết đâu người này đúng là đã gặp qua cương thi.
Loài vật này được gọi là ‘Tông tử’, nếu nói không có thì cũng phù hợp với khoa học, nếu như nói có thì lại có vẻ mê tín, chẳng qua là chỉ mới nghe đồn đại, cũng chưa từng thấy qua.
Nghe Diệp Phàm hỏi như vậy, Tề Thiên và Mã Lạp cũng ngó chừng Lôi Thản để nghe lời giải thích.
- Ha hả! Đừng nhìn tôi như vậy, chuyện đó cũng không thần bí như các anh nghĩ đâu.
Lôi Thản nói vậy nhưng lại cười ra vẻ thần bí.
- Còn không thần bí, nghe nói vật kia còn có thể dùng để đuổi thi, gọi là di linh, thuộc về âm thuật Mao Sơn, cũng có thể dùng ngăn thi thể cương thi không bị rữa ra để đem về quê an táng.
Thuật sĩ cản thi nếu muốn làm vậy thì sẽ có chừng ba đến năm người , dùng dây thừng buộc lên cương thi rồi dán lên trán một tấm bùa màu vàng, sẽ có một thuật sĩ khác dùng thanh la mở đường, ban ngày nghỉ, ban đêm thì đi.
Vào lúc trời sáng thì dỡ là búa dựng thi vào tường, đến đêm lại tiếp tục lên đường. Những thứ này đúng là quá đáng sợ, nghe nói ai bị nó cắn cũng sẽ trở thành cương thi.
Khi biến thành cương thi rồi thì mặt sẽ trắng bệch, răng nanh dài ra.
Tề Thiên miêu tả như thật, khi nói tới đây lại bất giác rùng mình.
- Vật kia nếu là do thi thể biến thành thì đúng là đáng sợ, răng nanh dài cả mấy tấc.
Mã Lạp cũng gật đầu phối hợp.
- Ha ha ha......Các anh nghe ra ở đâu vậy, chắc là xem quá nhiều phim Hong Kong rồi. Thật ra cương
thi đúng là bốn chi đều cứng ngắc, đầu không cúi, mắt không nhắm, thân thể không bị phân hủy.
Tại sao lại không bị phân hủy, điều này thì chuyên gia khảo cổ cũng đã phân tích, chắc có liên quan đến cấu tạo của thổ nhưỡng và tính chất tính chua của nơi chôn cất không thích hợp cho thực vật sinh trưởng, vì vậy sẽ không có vi khuẩn.
Thi thể vùi sâu vào đó thì cho dù qua trăm năm cũng sẽ không phân hủy, thậm chí móng tay hay lông tóc vẫn còn mọc ra.
Thật ra cương thi được dùng sớm nhất trong buôn lậu thuốc phiện, các tay thuật sĩ chính là những kẻ buôn thuốc phiện giả trang.
Bọn họ cải trang, ngày nghỉ đêm đi, năm sáu người đồng hành chiếu ứng lẫn nhau, không phải là dùng dây thừng buộc lên thi thể mà.
Mà là dùng gậy gỗ do bốn người gánh, thoạt nhìn giống như cương thi bước đi nhưng thật ra là người đang mang chúng đi .
Di linh, giấy bùa màu vàng cũng là để che mắt thiên hạ. Hơn nữa cương thi rất thối, trên người còn có khí âm quái dị làm cho người khác không thở được.
Vì thế người bình thường sẽ không lại gần, còn quan binh cũng không khám xét vì cho là xui xẻo, rất thích hợp để vận chuyển thuốc phiện. Sở dĩ đi vào ban đêm là có lợi cho việc bảo tồn thi thể, còn thuốc phiện thì giấu vào trong thi.
Lôi Thản phân tích từ góc độ khoa học nên Diệp Phàm cũng rất đồng ý, ngay cả Tề Thiên và Mã Lạp cũng cảm thấy những lời đồn đại kia chỉ là khoa trương.
- Lôi tiên sinh chắc là cũng có bảo tồn cương thi, đó cũng là một loại đồ cổ mà.
Diệp Phàm thử dò xét xem Lôi Thản có điên đến mức như vậy không.
- Thật sao!
Hai con mắt của Tề Thiên nhanh chóng lồi ra, tuy vừa rồi Lôi Thản đã giải thích qua, nhưng để tiếp nhận lại là một chuyện khác, mắng thầm, “ Còn có loại ham mê này, thế giới này đúng là không có chuyện lạ gì mà không có”
- Diệp tiên sinh lợi hại, ngay cả chuyệ này cũng đoán ra. Không sai, trong mật thất của nhà tôi đúng là có một con, tuy nhiên......
Lôi Thản nói tới đây ra vẻ ngần ngừ, Diệp Phàm đoán là gã có chuyện gì đó khó nói .
- Tuy nhiên cái gì, nói mau đi Lôi đại gia, anh cứ chần chừ vậy thật làm tôi nghẹn chết.
Tề Thiên thúc dục.
- Ai! Nói thật với các anh vậy, khối Thiết đàn này có quan hệ với với con cương thi kia.
Loại gỗ Thiết đàn này rất hiếm có, giống cây sinh trưởng rất chậm, mấy trăm năm mới có thể lớn lên một đoạn. Cha tôi vẫn muốn tìm một khúc để tạc tượng Chung Húc thánh quân mà không được.
Lúc nghe Mã Lạp nói thì tôi lập tức chạy tới đây, khúc Thiết đàn này bảo tồn rất tốt, niên đại cũng rất cổ.
Nghe Diệp tiên sinh vừa rồi có nói là khối Thiết đàn này rơi từ trên bức tượng đá Chung Húc ở Lâm Tuyền xuống.
Điều này nói rõ khối gỗ này dùng để trấn cung, có cùng niên đại với cung Chung Húc, mà cung Chung Húc ở Lâm Tuyền đã có ba trăm năm, sau đó bị hủy đi rồi xây dựng lại cũng đã được một trăm năm.
Như vậy khối gỗ này cũng đã có gần 400 năm lịch sử rồi, mà mỗi lần sửa cung nói chung sẽ cố gắng bảo tồn, đồ nào giữ được thì cố gắng giữ, bất đắc dĩ mới dùng đồ mới.
Cho nên dù sao đây cũng là đồ cổ mà lão tổ tông lưu lại. Người Hoa Hạ chúng ta vốn vô cùng tôn trọng lão tổ tông
Về phương diện này, Lôi Thản rốt cuộc là một đại hành gia nên vừa nói ra cũng khiến Diệp Phàm cảm thấy hơi khó xử, thầm nghĩ, “ Nếu mình đem bảo vật trấn cung bán đi mà để người của Lâm Tuyền biết được thì cũng khá phiền phức.
Bọn họ vốn rất tôn trọng người xưa, bình thường chỉ là một cung cũ rách nát, nhưng vào những ngày lễ lạt sẽ có một vài hoạt động gì đó
Chuyện này cũng phải trở về hỏi cho rõ ràng, nếu không đụng đến người Lâm Tuyền họ lại chẳng đá tống mình đi, tốt nhất là cứ tạo giả một khối thay vào là tốt nhất. Vừa kiếm được tiền sửa cung vừa không phát sinh chuyện gì”
Lôi Thản dường như cũng nhìn thấy tâm tư của Diệp Phàm, cười nói:
- Diệp tiên sinh cũng không cần quá lo lắng, khối gỗ như vậy ở nhà tôi còn có mấy cái, hình thức cũng rất giống, chỉ là không phải gỗ Thiết đàn mà thôi, tôi đưa cho anh một khối lắp vào chắc là cũng không ai nhận ra, trừ phi mấy người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.
Tuy nhiên tôi sẽ cho người xử lý lại một chút, đảm bảo sau này ngoài tôi sẽ không ai biết được, ha ha.