Quan Thuật

Nhổ Cỏ Phải Nhổ Tận Gốc


trước sau

- Ông là Hồng Ý, là đường chủ phân đường ở thành phố Pa-zhan có phải không?

Diệp Phàm ngồi ở trên ghế, hỏi.

- Đường chủ chính là tôi, đó chính là tên của tôi, làm sao nào?

Hồng Ý quát, chửi thề một tiếng, bị Lam Tồn Quân cho ăn một cái tát vào mặt. Năm ngón tay hiện rõ trên mặt ông ta.

- Mày thích hoành tráng à hoành tráng cái rắm ý, trước mặt chúng ta mà còn dám càn rỡ hả, mày có tin ngay lập tức bố sẽ rút mấy cái răng của mày không.

Mặt Lam Tồn Quân đầy sát khí mắng, Diệp Phàm có tính toán, rõ ràng là tương kế tựu kế, giả mạo người Ngũ Độc giáo.

Bởi vì Tam Độc Giáo vốn chính là một nhánh của Ngũ Độc Giáo Trung Quốc, bởi vì bất hòa với thủ lĩnh nên đã đi sang Lào sáng lập Tam Độc Giáo

Đến tận bây giờ hai giáo vẫn còn phát sinh tranh chấp. Căn bản vẫn là kẻ thù truyền kiếp, cho nên, bọn Diệp Phàm mới làm cho Hồng Ý hiểu lầm là Ngũ Độc Giáo đến quấy rầy.

Phỏng chừng, thạch lũy kia cũng chuẩn bị để đón tiếp Ngũ Độc Giáo.

- Mày có bản lĩnh thì giết ông nội Hồng Ý mày đi!

Hồng Ý không hề để ý đến miệng đang chảy máu, cắn răng quay đầu nhìn chằm chằm Lam Tồn Quân mắng.

- Mày chỉ là một quả bóng, bố mày giết mày còn dễ dàng hơn giết một con gà!

Lam Tồn Quân tức điên lên, liên tiếp cho Hồng Ý mười mấy cái bạt tai. Anh ta dừng lại chắc là do đã cảm thấy mỏi tay rồi. Diệp Phàm cũng không ngăn cản, nghe nói đồng chí Lam Hồng Quân gần đây có chút buồn bực, cho nên, cho anh ta giải tỏa một chút cũng tốt. Không xả ra thì không xong, xả ra rồi sẽ càng thêm khỏe hơn.

- Được rồi!

Diệp Phàm khoát tay, nhìn nhìn Hồng Ý hỏi,

- Tổng giáo của các ông ở đâu, chỉ cần ông nói ra, đưa chúng tôi đến đó. Tôi cam đoan ông sẽ được an toàn suốt đời.

- Muốn phá Tam Độc Giáo chúng ta, anh cứ nằm mơ đi.

Giáo chủ của chúng ta là vô địch đấy.

Không ngờ Hồng Ý phá lên cười ngang ngược.

- Vậy được, cứ coi là giáo chủ của các ông vô địch, nhưng ông ta cũng không thể cứu được mạng sống của ông đâu!

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Người Hoa có câu nói, sau mười tám năm, vẫn là một hảo hán!

Hồng Ý ngẩng cao đầu nói.

Diệp Phàm hiểu được, căn bản ông ta trúng độc quá sâu. Chắc là giáo đồ được nuôi dưỡng từ nhỏ của Tam Độc Giáo, muốn thuyết phục ông ta không khác gì nói chuyện viển vông.

- Có phải các ông đang giữ một người có tên là Chu Phương Tinh đúng không?

Đột nhiên Diệp Phàm thay đổi giọng nói.

- Bắt rồi!

Sau khi sững sở một lúc Hồng Ý thốt ra, quay người lại nhìn Diệp Phàm, giờ mới hiểu ra nói,

- Hồng Ý tôi rút cục hiểu rồi, hóa ra là Chu gia nhờ các anh đến đây phải không? Có phải Ngũ Độc Giáo các anh cũng nhắm vào ‘chén Cửu hương’ của Chu gia? Chẳng lẽ các anh cũng biết trong đó có bí mật. Sao có thể thế được, đây là một bí mật lớn.

- Ông có thể biết tại sao chúng tôi lại không biết chứ, đã là bí mật trong thế giới này thì người trong thế giới này sẽ biết được. Hơn nữa, giáo đồ Ngũ Độc Giáo chúng tôi nhiều hơn so với các ông, cao thủ nhiều hơn so với các ông, quan hệ rộng hơn so với các ông. Biết nhiều hơn các ông thì có gì là lạ. Đừng nghĩ là các ông biết được bí mật này thì chúng tôi không biết nhé.

Rõ ràng Diệp Phàm đang gạt lào già này.

- Đúng thật là các anh đã biết rồi.

Sắc mặt Hồng Ý tương đối khó coi.

- Ha hả, tất nhiên, chúng tôi và Chu gia đã giao dịch với nhau rồi.

- Các anh là đồ khốn khiếp, chẳng phải chỉ là món đồ chơi giải độc sao, không ngờ các anh giết chết nhiều anh em của tôi như vậy. Khốn khiếp!

Hồng Ý tức giận mắng rất to.

- Hóa ra ‘chén Cửu Hương chẳng những dùng để pha trà mà còn dùng để giải độc, cảm ơn ông nói cho tôi biết bí mật này.

Diệp Phàm cười nhạt một tiếng. Hồng Ý đờ người ra, vẻ mặt không khác đang khóc cho lắm.

- Chu Phương Tinh ở đâu?

Diệp Phàm nghiêm mặt quát lớn.

- Muốn tôi nói ra, trừ khi mọc trời mọc ở đằng tây. Đến đây đi, cho tôi một đao, phải hung ác một chút, ông nội Hồng Ý cũng sẽ không một chút nhăn nhó đâu.

Hồng Ý vỗ ngực, đúng thật người này không hề sợ chết.

Diệp Phàm biết có nói nhiều cũng không có tác dụng, dứt khoát thi triển Phân cân thác cốt thủ rất nặng tay trên người Hồng Ý.

Không lâu sau, Hồng Ý như con rắn bị sốt rét đong đưa.

Tuy nhiên điều khiến cho Diệp Phàm khá thất vọng chính là ý chí nghị lực của người này đúng là quá kiên cường. Đến giờ vẫn kiên trì chịu đựng không chịu hé răng. Sợ hành hạ nữa tên này sẽ chết, Diệp Phàm đành phải nối lại xương cốt trên người ông ta.

Nhìn lão già này tê liệt ngồi dưới đất, mồ hôi đầy người, Diệp Phàm nhíu mày có chút cảm giác đúng là miệng cọp gan thỏ.

- Không thể làm cho ông ta mở miệng thì khó có thể điều tra được tung tích của Tam Độc Giáo, làm sao có thể cứu được Chu Phương Tinh đây. Hơn nữa Trương Cường vẫn chờ chúng ta lấy thuốc giải độc về.

Vẻ mặt Vương Nhân Bàng âm trầm, nói.

- Tôi chưa từng thấy người nào có ý chí nghị lực như ông ta, ngay cả đến người chuyên dùng các thủ đoạn như tôi, cũng không có cách nào khác. Ôi, xem ra, từ nhỏ bọn chúng đã được Tam Độc Giáo tôi luyện rồi.

Diệp Phàm thở dài, ngẫm nghĩ một chút nói

- Nếu thật sự không xong, chúng ta không phải đi tìm giáo chủ Tam Độc Giáo, tôi nghĩ Hồng Ý là cao thủ cửu đẳng. Là Đường chủ Phân đường cửa nhà của Tam Độc Giáo. Chẳng lẽ tổng giáo chủ giáo Tam Độc lại không tiếc nhân tài như vậy?

- Cũng chưa chắc chắn.

Vương Nhân Bàng lắc lắc đầu, nói,

- Đối với một độc giáo hung tàn, chỉ để ý đến bản thân và lợi ích, tuyệt đối sẽ không nói đến tình cảm. Từ việc bọn họ đối xử với nhau tàn khốc ngay trong giáo, có thể cảm nhận được điều này. Có phải anh định dùng Hồng Ý để đổi lấy Chu Phương Tinh và thuốc giải cho Trương Cường không, phỏng chừng là không thể. Hơn nữa, chúng ta còn có thể bị bại lộ.

- Tra hỏi những người khác, tôi không tin tất cả người trong Phân đường đều cứng đầu.

Diệp Phàm vung tay lên, đem lão già thổi sáo và ba người còn sống của giáo Tam Độc vào phòng, tất cả đều dùng phân cân thác cốt thủ.

Trong bốn người thì có một người sau khi vừa thi triển Phân cân thác cốt thủ không lâu, liền miệng phun máu đen và chết rồi, không hiểu là bọn họ giấu độc ở đâu nữa.

Tuy nhiên, lão già thổi sáo quản lý côn trùng độc, một trong ba người còn lại, mở miệng kêu lên:

- Tôi có bí mật quan trọng muốn nói!

- Nói nhanh
đi, cái mạng của ông còn được giữ lại!

Vương Nhân Bàng trừng mắt lên hỏi.

- Giáo chủ của chúng tôi là Tông Vô Thu, ông ta có đứa con thứ hai là Tông Lạc đang sống ngay tại thành phố Pa-zhan.

Lão già thổi sáo kêu lên.

- Ông có biết rõ giáo chủ Tam Độc Giáo không?

Vương Nhân Bàng hỏi.

- Không biết rõ lắm.

Lão già thổi sáo nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,

- Chắc trong chúng tôi chỉ có mỗi Đường chủ Hồng Ý là biết được giáo chủ.

- Vậy từ trước đến giờ các ông chưa từng đến căn cứ của giáo à?

Vương Nhân Bàng tiếp tục dùng tiếng Lào để hỏi.

- Có một vài người đã đến, tuy nhiên, đều bị bịt mắt rồi đưa đến.

Lão già thổi sáo nói.

- Tình hình bên trong như thế nào đây?

Vương Nhân Bàng hỏi.

- Hình như là một khe sâu, có một vài phòng ở. Còn có người làm ruộng nuôi gà, các thứ khác cũng bình thường không có gì là khác các thôn khác cả. Hơn nữa, bọn họ không cho người tự ý đi lại, chúng tôi chỉ có thể nhìn trộm mấy lần.

Người thổi sáo nói.

- Giao cách thức bí mật thổi sáo đuổi côn trùng độc của ông ra.

Thiên Thông hỏi.

Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng cố ý không dịch, khiến Thiên Thông kêu lên:

- Mau phiên dịch cho ông ta nghe đi. Nhanh lên! Đừng có lề mề nữa.

- Đưa tiền đây, phiên dịch một câu mất một trăm ngàn.

Vương Nhân Bàng đưa 10 ngón tay ra.

- Anh định cướp ngân hàng à, làm gì mà đắt vậy?

Hàm răng của Thiên Thông nghiến lại kêu kèn kẹt.

- Nghe nói lần này anh đi cũng không phải là đi không, một lần xuống sẽ được 2 vạn. Tôi phiên dịch một câu lấy có một trăm ngàn, là tính rẻ cho anh đấy.

Vương Nhân Bàng nghiêm trang nói.

Thiên Thông giận tới mức nghiến răng nhìn Diệp Phạm, tuy nhiên, Diệp Phàm coi như không nhìn thấy, lấy thuốc ra hút, anh ta nóng nảy, hừ nói:

- Một câu mười ngàn, hơn nữa thì tôi không hỏi nữa.

- Thống nhất vậy nhé!

Vương Nhân Bàng cười tủm tỉm, lập tức phiên dịch nói,

- Ý này chính là nói, nói cái gì tới, ôi, đúng rồi, phải hỏi như vậy….

Diệp Phàm quả muốn cười, mặt Thiên Thông đỏ bừng lên, mắng,

- Hỏi có một câu anh nói nhảm mấy chục câu, không được không được, hỏi như vậy là không được.

- Anh muốn cái đó làm gì?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Thú vị!

Thiên Thông thốt ra, thiếu chút nữa Diệp Phàm cứng họng. Ra hiệu Vương Nhân Bàng hỏi một chút, bởi vì, lấy thứ đồ này về biết đâu có lúc lại có tác dụng.

- Tôi không có?

Không thể tưởng được lão già thổi sáo lại lắc đầu.

- Ông không có biện pháp gì quản lý rắn độc và độc trùng sao.

Cơ bản Vương Nhân Bàng không tin.

- Tôi không có thật, những rắn đốc và trùng độc này đều là do bọn họ nuôi dưỡng. Lâu dần sẽ nghe lời, hơn nữa, cây sáo này cũng là bọn họ đưa cho, họ chỉ có dạy tôi thổi thôi.

Tôi chưa từng nghe thấy bí thuật đuổi rắn. Hơn nữa, nếu phải đuổi rắn, chắc phải tự mình nuôi dưỡng thì mới được.

Bằng không, làm sao rắn có thể nghe lời ông được. Cần phải có thời gian tiếp xúc với rắn mới được, đương nhiên đó cũng chỉ là tôi đoán thôi.

Người thổi sáo vội vàng nói.

- Nói đi, Tông Lạc ở đâu?

Sau đó Diệp Phàm lại hỏi.

- Việc này tôi biết được là do một lần nghe thấy Đường chủ gọi điện thoại. Con trai Tông Lạc của giáo chủ chính là chủ khách sạn Thanh Thủy trong thành phố Pa-zhan.

Vẫn đang ở thành phố Pa-zhan, lúc đó tôi còn nghe lén được Hồng Ý khuyên giáo chủ không nên ép Tông Lạc quá. Hình như là Tông Lạc không muốn quay lại tổng giáo, cũng không muốn làm Thiếu giáo chủ của giáo.

Hơn nữa hình như còn khuyên cha mình không nên hại người nữa và vân vân. Kết quả là cha con bất hòa liền bỏ nhà đi đã mấy năm nay.

Tự mình mở khách sạn, từ đó chưa một lần nào quay lại Tam Độc Giáo.

Lão già thổi sáo nói.

- Khách sạn Thanh Thủy, con trai muốn dùng nước để rửa sạch tội nghiệt của cha mình. Tuy nhiên, anh ta đã quá ngây thơ rồi.

E rằng, anh ta có mở khách sạn này thì cha anh ta – Tông Vô Thu vẫn dùng thuốc độc hại người để kiếm tiền. Trên đời này, cứ có những tội nghiệt không rửa sạch được.

Tuy nhiên, người ngoài không ngờ rằng Tông Vô Thu có người con trai như vậy.

Diệp Phàm thở dài, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói,

- Xem ra Tông Lạc là người tốt, là một người trẻ tuổi có lương tâm. Chúng ta sẽ dùng anh ta để đi đổi lấy Chu Phương Tinh. Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở mọi người, phải chú ý bảo vệ anh ta an toàn.

- Trên cơ bản sẽ không cần bảo vệ, chẳng lẽ Tông Vô Thu có thể xuống tay giết con ruột của mình hay sao?

Lam Tồn Quân nói.

- Cũng có thể lắm chứ, nếu Tông Lạc làm nguy hại đến sự tồn vong của giáo Tam Độc. Tôi nghĩ, loại người ngang ngược có dã tâm như Tông Vô Thu tuyệt đối sẽ không nương tay đâu.

Vương Nhân Bàng nói suy nghĩ của mình.

- Đôi khi viên đạn không có mắt, trong khi chiến đấu cũng có thể sẽ ngộ thương Tông Lạc. Chúng ta không phải là bọn giết người, không thể tạo nghiệt sát như vậy được. Đương nhiên, những kẻ đáng chết chúng ta sẽ không thể nương tay. Ví như, Tam Độc Giáo hại người, bọn họ thì lại có bản chất khác.

Diệp Phàm nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện