- Có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Dựa theo phỏng đoán của cha tôi, Tổ đặc nhiệm A còn có rất nhiều điều thần bí. Anh nghĩ mà xem, ngay cả Phượng gia cũng có được cao thủ thập nhất đẳng như Tống Thanh.
Tổ đặc nhiệm A là tổ chức thần bí nhất quốc gia. Cha tôi nói không thể nào chỉ đến thập đẳng đã ngừng phát triển. Chẳng qua là chúng ta chưa biết đến những cao thủ cấp độ đó thôi.
Đương nhiên, cũng không thể nào nhiều. Chỉ một hai người thôi, có lẽ đã đạt đến thập nhất đẳng, thậm chí là thập nhị đẳng rồi.
Những cao thủ đó, đồng chí Cung Khai Hà có biết hay không cũng khó nói rõ. Người biết rõ bọn họ có lẽ là Chủ tịch Đường.
Chưa đến lúc sự tồn vong sinh tử của Tổ đặc nhiệm A bị đe dọa, những cao thủ này không thể nào hiện thân. Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán của cha tôi thôi.
Vương Nhân Bàng nói.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, nói:
- Đúng là rất có lý, trước kia nói Lý lão là vương bài. Sau đó không phải xuất hiện một vương bài càng vương bài hơn đó sao, cũng là ông của cậu, Vương lão.
Không chừng sau này còn có các cao thủ siêu cấp Trương lão Đường lão… Cái này, cảnh giới không giống nhau, trình độ của các cao thủ gặp phải cũng không giống nhau.
Nhớ tới 10 năm trước tôi chỉ đạt đến tam đẳng. Lúc đó cho rằng cao thủ ngũ đẳng, lục đẳng đã là giấc mơ của chúng ta rồi.
Hiện giờ thì sao nào, ngũ lục đẳng quá vô dụng rồi. Thất bát đẳng cũng chẳng là gì, điều này cũng là vì cảnh giới của chúng ta đã cao hơn rồi.
Năng lực thế nào sẽ gặp được đối thủ hoặc thách thức và bạn bè thế ấy. Cậu nói xem có đúng thế không?
- Chính xác, ôi, Quốc thuật này, cảnh giới cao nhất là gì nhỉ?
Vương Nhân Bàng thở dài. Nhìn Diệp Phàm nhanh nhẹn như mèo, men theo căn phòng chuồn ra ngoài.
Sau khi dùng dụng cụ xác định phương hướng, Diệp Phàm men theo căn phòng chạy về phía Bắc.
Bên trong điện thờ cũng tương đối lớn, hơn nữa, giữa các phòng với nhau không có sự liên kết. Đều là các phòng riêng biệt, độc lập.
Phần phía trước có lẽ là kiến trúc điện thờ tô điểm bên ngoài, lúc đi vào phần thứ hai, Diệp Phàm phát hiện trên cơ bản không thấy bóng dáng các kiến trúc điện thờ. Các phòng này đều được dựng lên từ đá tảng, hình dạng phong phú đa dạng.
Diệp Phàm nhanh nhẹn tiếp cận căn phòng có bốn góc, tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm buồn bực là căn bản không thể nghe được những gì người bên trong nói.
Tên này dứt khoát không để ý đến nữa. Đi thẳng về phía Bắc.
Liên tiếp đi qua mấy chục căn phòng, Diệp Phàm đều quan sát. Dường như không phát hiện thấy người đàn bà người Nga tên Tài Nhạ mà Tông Lạc đã nói.
Lúc tên này định quay về liền nghe thấy giọng nói của một cô gái truyền đến, nói:
- Tô Phương, muộn thế này rồi còn phải ăn, bữa sáng mai làm nhiều một chút không giống nhau sao?
Giọng nói của cô gái này lại là tiếng phổ thông gượng gạo, Diệp Phàm chú ý lắng nghe cũng nghe ra được ý tứ đại khái là vậy.
- Em Ninh, em cũng không phải không biết Giáo chủ tốt với cô ấy đến thế nào. Đừng nói đã trễ thế này còn muốn ăn điểm tâm, cho dù muốn em đến Khách sạn Pa-Zhan mang một hộp đồ ăn về em cũng phải đi đúng không nào? Sau này nói chuyện nhỏ tiếng một chút, nếu như để cho người ta nghe thấy em cũng biết Giáo chủ sẽ làm gì em rồi đấy.
Tô Phương nhỏ giọng nói. Ngôn ngữ đang dùng lại là tiếng Anh. Diệp Phàm kêu lên vui vẻ, bởi vì tên này biết tiếng Anh. Là sinh viên xuất sắc Đại học Hải Giang mà, Diệp Phàm ít nhất cũng biết được ngôn ngữ cơ bản nhất chứ.
- Em… em biết rồi. Chỉ là em lo cô ấy ăn quá no không ngủ được. Hơn nữa, cô ta lần này muốn ăn thỏ bọc rắn, cách làm rất phức tạp. Phải giết thỏ rửa sạch, còn phải xử lý rắn. Hơn nữa, thủ pháp rất tinh tế, dùng gia vị cũng phải chú ý. Ít nhất phải hai tiếng đồng hồ mới làm xong, hiện giờ đã ba giờ rồi, đợi đến lúc làm xong thì trời cũng đã sáng.
Em Ninh nói.
- Đừng nói nhiều nữa, người ta bảo em làm thế nào thì em cứ làm thế ấy đi. Giáo chủ trở về rồi, vị Giáo chủ đó của chúng ta rất thần bí. Cũng không biết được là ở nơi nào. Có khi lúc này ông ta đang ở một nơi không xa nghe thấy những gì chúng ta nói đấy.
Tô Phương nói, em Ninh vừa nghe thấy thế, sợ sệt, lấm lét nhìn khắp bốn phía.
- Đừng nhìn nữa, bây giờ nhìn cũng có phải quá muộn rồi không? Làm tốt thỏ bọc rắn của em đi là được.
Tô Phương nhỏ giọng nói.
- Vậy thì tốt, cảm ơn chị, chị Tô.
Em Ninh có chút run rẩy nói. Hai người nói xong thì chia tay, Diệp Phàm tất nhiên sẽ không đi thưởng thức thỏ bọc rắn rồi.
Mà là theo đuôi Tô Phương. Từ những lời hai người nói chuyện với nhau có thể biết được, Tô Phương không chừng chính là người hầu của Tài Nhạ.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm có chút buồn bực chính là sau khi Tô Phương rẽ qua hai căn phòng thì vào một căn phòng nhìn có vẻ rất bình thường. Phát hiện sau khi Tô Phương đi vào, cởi quần áo rồi lên giường nằm.
Kỳ lạ, cô nàng này sao không đến chỗ Tài Nhạ ở? Diệp Phàm do dự một chút, khẽ khàng động nhẹ, chốt cửa liền mở ra.
- Ai?
Tô Phương vừa hỏi một câu cả người đã bị Diệp Phàm đẩy ngã vào giường.
Diệp Phàm nhanh chóng đóng cửa phòng và cửa sổ lại, hỏi:
- Cô tên là Tô Phương?
- Tôi… tôi là… Anh, anh là ai, sao biết nói tiếng Anh?
Tô Phương run rẩy hỏi.
- Tôi thấy cô tóc vàng mắt đen, dường như không phải người Lào?
Diệp Phàm cả người nằm lên ôm lấy Tô Phương chui vào chăn, trùm kín chăn lên, hỏi.
- Tôi là người Anh, tuy nhiên, tổ tiên tôi là người Hoa.
Tô Phương nói, giơ tay muốn đẩy Diệp Phàm ra, tuy nhiên, Diệp Phàm đưa ngón tay điểm một cái, Tô Phương liền không thể động đậy được. Sắc mặt Tô Phương biến đổi rõ rệt, cả người lại bắt đầu run lên.
- Đừng sợ, thành thật trả lời tôi sẽ giữ lại mạng cho cô. Sao cô lại đến đây được?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh là người của Ngũ Độc giáo sao?
Tô Phương hỏi.
- Hỏi nhiều như thế làm gì, tôi hỏi gì cô trả lời nấy.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Anh dẫn tôi về Trung Quốc tôi sẽ trả lời anh.
Tô Phương đột nhiên nói.
- Tại sao phải về Trung Quốc?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ngoại
của tôi là người Hoa, một năm trước, tôi đi theo đoàn nhạc đến Nga biểu diễn. Buổi biểu diễn rất thành công, tuy nhiên, đợi đến khi tôi tỉnh lại thì đã đến nơi này rồi. Sau này mới biết được là đã bị bọn họ bắt đến đây.
Tô Phương nói, nước mắt trào ra rơi trên má.
- Tại sao bọn họ lại bắt cô, chẳng lẽ nhà cô rất giàu, bọn họ muốn tống tiền? Tôi thấy dáng vẻ của cô chỉ có thể nói là bình thường, chẳng lẽ Tông Vô Thu lại để mắt tới?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, sau này tôi mới biết. Là Tông Vô Thu đưa Tài Nhạ về Nga chơi một chuyền. Vừa vặn xem buổi biểu diễn của tôi.
Tài Nhạ nói là thích nghe tôi đàn piano, kết quả là tôi bị bắt đến đây chuyên đàn piano cho Tài Nhạ nghe.
Một năm rồi, tôi không lúc nào là không muốn trở về. Chẳng qua, ở trong này một năm rồi, tôi chỉ có thể đi lại quanh cái sân điện thờ này, ngay cả bên ngoài bọn họ cũng không cho tôi đi.
Tuy nhiên, bọn họ đối xử với tôi cũng không tệ lắm, muốn ăn gì mặc gì cũng có. Tuy nhiên, đây không phải cuộc sống mà tôi muốn.
Tôi muốn về nhà. Sau đó tôi có từng nghe ngóng, cả đời này có lẽ không thể trở về được nữa. Nếu ngày nào đó Tài Nhạ không thích nghe tôi đàn piano nữa, phỏng chừng có lẽ ngày đó là ngày chết của tôi.
Tôi cũng từng nghĩ đến cái chết, nhưng, tôi muốn gặp lại mẹ và ông ngoại của tôi.
Trên mặt Tô Phương hiện đầy nét ưu thương.
- Nếu cô thực sự muốn trở về, vậy cô phải nói hết những gì cô biết được về nơi này. Chỉ khi nào tiêu diệt được Tông Vô Thu cô mới có cơ hội trở về.
Diệp Phàm nói.
- Giết ông ta, làm sao có thể?
Không ngờ Tô Phương buột miệng nói như vậy, Diệp Phàm không khỏi có chút buồn bực, hừ nói:
- Có gì mà không thể?
- Ông ta rất lợi hại, lúc trước khi mới đến, tôi hai ngày đàn piano một lần cho Tài Nhạ. Sau đó lâu rồi bọn họ cũng quản tôi lỏng hơn, cho phép tôi tự do đi lại.
Rồi sau đó, Tài Nhạ thích ăn gì, nói gì cũng là do tôi đi truyền đạt lại. Bởi vì buổi tối Tài Nhạ đột nhiên muốn ăn thỏ bọc rắn nên tôi mới đi tìm em Ninh.
Kỳ thực, em Ninh cũng là người rất đáng thương, em ấy là người Hoa. Vốn làm đầu bếp ở khách sạn, sau đó cũng là Tài Nhạ nếm qua món em ấy nấu mới giống tôi, cũng bị bắt đến nơi này.
Em Ninh đến đây đã hai năm rồi. Quan hệ giữa hai người chúng tôi rất tốt. Mà tôi tận mắt nhìn thấy lúc Giáo chủ tức giận, thật quá đáng sợ.
Có một lần 5 người, bị Giáo chủ một chưởng liền đánh chết. Hơn nữa, tất cả đều be bét máu thịt, ngay cả ruột gan tim phổi cũng bay cả ra. Những người này đều bị Giáo chủ đem đi cho “Tha Hồng” ăn.
Tô Phương đầy vẻ sợ hãi, nói.
- Tha Hồng là cái gì vậy?
Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Tha Hồng là một con rắn hổ mang chúa được Giáo chủ nuôi từ khi còn nhỏ, vốn có màu xanh lam, sau được Giáo chủ nuôi hàng ngày bằng độc, không ngờ trở thành màu đỏ.
Bây giờ nó lớn vô cùng, dài mấy mấy chục mét, đầu cũng to bằng cái miệng bát rồi. Nghe nói con rắn hổ mang chúa này là cha của Giáo chủ lai từ con trăn lớn mấy trăm năm và rắn hổ mang chúa kịch độc mà thành.
Cho nên, nọc độc nó phun ra có thể dài 70-80m, giống như một cơn mưa màu đen.
Con Tha Hồng này phun độc rất đặc biệt, nọc độc phun ra có chút giống mưa phùn, bao trùm một diện tích rất lớn.
Hơn nữa, nó có thể phun độc 7-8 lần liên tiếp. Hơn nữa, nọc độc đó còn có thể làm mục cả gỗ.
Có lần Giáo chủ bắt một kẻ thù cho Tha Hồng phun độc, vừa phun lên người đó, trong chốc lát toàn thân người đó đều mục nát cả.
Sau gần mấy phút trên thân thể người đó chỉ còn chừa một nửa da thịt, xương cốt đều hiện ra.
Tô Phương nói, mắt mở thật to, toàn thân run lên kịch liệt.
- Tối nay Tông Vô Thu có đến chỗ Tài Nhạ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không thấy, tuy nhiên, Giáo chủ đến không ai phát hiện ra. Không ai biết ông ta đến bằng cách nào. Bình thường khi ông ta không đến thì Tha Hồng canh bên ngoài cửa sân của Tài Nhạ. Những người lạ khác muốn đi vào chỉ có thể nói là nằm mơ. Toàn bộ sân này đều nằm dưới sự giám sát của Tha Hồng. Chỉ có mấy người quen thuộc như chúng tôi Tha Hồng mới cho đi vào.
Tô Phương nói.
- Ý cô là nếu tôi muốn vào đó căn bản là không thể nào sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Ừ, con rắn hổ mang chúa đó được huấn luyện từ nhỏ, cho nên, độ nhạy rất cao. Hơn nữa, nếu nó có phản ứng, cao thủ ở cách sân này không xa sẽ đi đến.
Cao thủ phụ trách bảo vệ Tài Nhạ tên là Pháo Động. Vóc dáng người này không cao lớn lắm mà gầy teo tóp. Tuy nhiên, nghe nói cô ta cũng là một cao thủ dùng độc.
Phối hợp với Tha Hồng lại kín mít không chút kẽ hở. Lúc trước Giáo chủ cười nói Tha Hồng và Pháo Động phối hợp ăn ý, hoàn toàn có thể thắng được cao thủ thập đẳng gì đó.
Tô Phương nói.
Thập đẳng cũng có thể thắng được, Diệp Phàm có chút buồn bực rồi. Cái này, mình còn thể hiện được gì nữa. Đi tìm Tài Nhạ chẳng khác gì đi nuôi rắn.
- Cô có muốn về nhà không?
Diệp Phàm đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Phương chăm chăm, hỏi.
- Muốn! Không thể về nhà, thà rằng chết đi còn hơn.
Tô Phương vẻ mặt rất kiên quyết.
- Em Ninh thì sao?
Diệp Phàm hỏi.