Quan Thuật

Mạng Người Như Cỏ Rác


trước sau

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh thấu xương truyền đến, chỉ thấy vị Phó giáo chủ mặc tây phục kia bật người dậy trên chỗ ngồi, hung hăng đi cà nhắc trên vách đá, một đôi cánh chim ưng bay vào khoảng 5 mét trên không trung.

Lượn qua bên cạnh một cái, trong không trung hai tay vỗ một cái đánh thẳng vào Lam Tồn Quân.

Tiếng không khí nổ do luồng nội tức này gây chấn động không trung vô cùng chói tai, trong gang tấc, Lam Tồn Quân vội vàng kéo quả tạ đang tấn công hai giáo đồ trở về, xoay chuyển đánh tới Phó giáo chủ Tông.

Rầm rầm…

Một tiếng động kỳ lạ truyền đến, quả tạ bay của đồng chí Tiểu Lam bị nội tức do Phó giáo chủ Tông phát ra cuộn lấy đập ngược trở lại.

Nhìn thấy quả tạ sắp đập vào đầu Lam Tồn Quân, Vương Nhân Bảng cách đó hơn 10m, khẩn trương rời tay ném Nhu cực đao ra.

Xoẹt…

Sau khi tiếng động như tiếng vải bị xé rách truyền đến, Nhu Cực đao và tạ bay đập mạnh vào nhau.

Nhu Cực đao được Vương Nhân Bàng thu hồi bằng thủ pháp đặc thù, tuy nhiên, cả người anh ta bị lực quán tính của Nhu Cực đao đập vào kéo đi hơn 20-30m mới dừng lại được.

Lúc dừng lại được sắc mặt Vương Nhân Bàng tái nhợt, để cầm lại Nhu Cực đao của mình, tên này miệng vừa há đã phun ra một ngụm máu tươi. Cả người lập tức khuỵu xuống.

Sức lực vừa rồi quá mạnh mẽ, tuy rằng Vương Nhân Bàng trên mặt trông có vẻ không sao. Thật ra, nội tạng đã bị thương không nhẹ rồi.

Mà bên này, Lam Tồn Quân tuy vừa tránh khỏi được quả tạ bay đập vào, nhưng cánh tay vẫn bị quẹt qua một nhát. Một mảng da to bằng nửa lòng bàn tay bị xé đi. Đau đến nỗi tên này nghiến răng thiếu chút nữa gọi mẹ.

- Ông nội Thiên Thông của ngươi ở đây!

Thiên Thông vừa thấy không ổn, tên họ Tông kia quá ghê gớm. Phỏng chừng cũng là cảnh giới cửu đẳng Đại viên mãn. Tên này vội vàng đá mấy đá gãy lưng năm sáu tên giáo đồ rồi tới trước mặt Phó giáo chủ Tông.

- Các cậu cùng đánh Tượng Sơn, để tôi đối phó với ông ta.

Thiên Thông lúc này rất nghiêm túc, giống hệt như một đại tướng quân lâm trận chỉ huy thiên quân vạn mã.

Vương Nhân Bàng còn biết nói gì nữa, thực lực như thế, đành phối hợp với Lam Tồn Quân tấn công Tượng Sơn.

May rằng Tượng Sơn bị chuông của Thiên Thông gây ra thương tích không nhẹ. Bằng không, Vương Nhân Bảng bát đẳng tầng hai cộng thêm Lam Tồn Quân thất đẳng tầng hai phỏng chừng cũng không phải là đối thủ của Tượng Sơn.

Tuy nhiên, lúc này gần 40 cao thủ cỡ vừa trong đại sảnh cũng đã bị Vương Nhân Bàng và Thiên Thông xử lý hết phần lớn rồi.

Dưới sàn nhà máu me lênh láng, cánh tay cẳng chân bị chặt đứt la liệt khắp sàn, ai nhìn thấy cũng phải rùng mình. Bảy tám giáo đồ còn lại của Tam Độc giáo cũng bị dọa thủng bụng, chật vật đánh nhau với Lâm Yếu Phong, Triệu Thanh Ngọc và mấy tổ viên dự bị của Tổ đặc nhiệm A.

Nếu không có hai người là Tông Hà con của Tông Vô Thu và Tượng Sơn ở đây, có lẽ giáo đồ Tam Độc giáo giờ phút này chỉ hận cha mẹ không sinh ra thêm hai cái chân nữa để chạy trối chết rồi.

- Giết giết giết!

Lúc này bên ngoài vang lên khẩu hiệu. Bất ngờ hàng trăm người tràn từ bên ngoài vào. Tuy nhiên, những tên này vừa nhìn đã biết là chẳng ra sao rồi. Trong tay cầm theo những thứ như gậy gộc đao thương… vừa xông tới cửa sảnh.

Lâm Yêu Phong cầm đại đao xông vào đám người, một trận gió xoáy vụt qua, lập tức bảy tám người ngã xuống.

Lâm Yếu Phong giống như lên cơn nghiện chém giết. Như hổ trong bầy cừu. Mỗi đao xoẹt qua là có hai đến ba giáo đồ ngã xuống.

Mà mấy chục cung thủ bên ngoài lại không dám bắn lung tung sợ ngộ thương người bên mình, trên thực tế toàn bộ đã được sắp đặt. Chu Đồng và Mã Hán cũng không chậm chạp, như mãnh hổ trong bầy sói. Thứ vũ khí lạnh ngắt đó đều đang đoạt lấy tính mạng của những giáo đồ Tam Độc giáo một cách tàn khốc.

Sinh mạng như cỏ rác chính là định nghĩa của sinh mạng trong giờ phút này.

- Hừ!

Tông Hà đau lòng lại hừ lạnh một tiếng, trong tay áo tây trang kia đột nhiên phóng ra một thứ màu xanh lục.

Vật ấy chợt lóe đã lao đến trước mặt Lâm Yếu Phong, nhắm vào đầu hắn mà cắn. Lâm Yếu Phong không thể không quay lại tấn công thứ màu lục kia. Phát hiện hình như là một con rắn nhỏ.

Tuy nhiên, con rắn nhỏ này lại hung hãn dị thường. Lâm Yếu Phong thân thủ nhanh nhẹn không ngờ không chém trúng con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ lại có thể nhảy lên, mỗi lần nhảy có thể chuẩn xác rơi xuống người một giáo đồ khác mà cái đuôi lại nảy ngược lại công kích Lâm Yếu Phong. Nhìn thấy răng nanh sắc bén cùng những giọt chất độc muốn phun trào của con rắn nhỏ màu lục này.

Lâm Yếu Phong cũng không dám chậm trễ, nếu như bị bắn trúng phỏng chừng không chết cũng phải lột da. Con rắn nhỏ này được Tông Hà đào tạo từ nhỏ, tên là Lục Mang.

Hành động nhanh như tên bắn. Nọc độc trên người nó cũng là kịch độc mà Tông Hà tốn mấy chục năm đào tạo mới luyện được ra.

Tuy nói không thể so sánh với tố chất của Tha Hồng nhưng cũng không phải là Lâm Yếu Phong có thể chịu đựng được. Cục diện tạm thời lâm vào thế đóng băng.

Cách khoảng mấy trăm mét, dưới một hòn non bộ bình thường, có một căn phòng trong lòng đất được xây dựng toàn bộ bằng đá đỏ. Trước cửa có một người đang đứng, toàn thân mặc áo choàng màu lục, quần và giày đều màu lục. Người này chính là thuộc hạ của Tông Vô Thu, “Xa Thiên” đứng đầu Tứ đại kim cương.

Lúc này, một người mặc đồ đen vội vàng chạy tới. Hai tay ôm quyền thi lễ trước rồi nói:

- Hộ pháp Xa, bên ngoài sắp không trụ được nữa rồi. Bốn mươi huynh đệ họp trong sảnh sắp bị giết hết rồi. Nhân mã điều đến sau đó tất cả đều là đệ tử bình thường từ tam đẳng trở xuống. Mà cung thủ lại không thể bắn tên lung tung sợ ngộ thương đến người bên mình.

- Không phải còn có Phó giáo chủ Tông và Hộ pháp Tượng ở đó sao?

Xa Thiên thản nhiên hừ nói, đứng đó mặt không chút thay đổi, bất động.

- Đối phương cũng có cao thủ, có một tên non choẹt mặt béo đang đánh ngang tay với Phó soái Xa. Mà hộ pháp Tượng vừa rồi cũng bị tên mặt béo đó đánh lén bị thương. Bị hai tên này liên thủ quấn lấy rồi. Mà đối phương vẫn còn 5, 6 tên không vừa nữa, người nào người nấy đều như hổ như sói, các đệ tử bình thường căn bản không chống đỡ nổi.

Người mặc áo đen lo lắng nói.

- Bên nương nương Tài Nhạ thế nào?

Xa Thiên khẽ cau
mày hỏi.

- Đang giằng co ở bên trong, một tên thanh niên đang đơn độc đấu với Tha Hồng và Pháo Động. Tha Hồng tung người lên không phun nọc độc, không ngờ tên kia thi triển một loại thân pháp quỷ dị né được.

Mà độc chưởng của Pháo Động cũng tạm thời không làm gì được tên kia. Pháo Động nói có lẽ thực lực của tên kia đã đạt đến thập đẳng.

Bằng không, hắn làm sao có thể đột phá bao nhiêu tầng kiểm soát thiếu chút nữa đi vào được chỗ ở của Nương nương Tài Nhạ chứ. Anh em ở phía dưới đang cấp bách thỉnh cầu Giáo chủ lập tức xuất quan bắt cao thủ của Ngũ Độc giáo.

Người áo đen nói.

- Bà già Lưu Ly đâu rồi, bà ta không phải cửu đẳng tầng hai sao? Bình thường thì hống hách ở bên người Tài Nhạ. Sao hôm nay lại không làm được gì?

Xa Thiên khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng hừ nói. Dường như sinh mạng của giáo chúng bên ngoài như cỏ rác, không liên quan gì đến ông ta.

- Bà ta nói phải bảo vệ nương nương. Cho nên đi vào lầu rồi.

Người áo đen nói.

- Vớ vẩn, bà già kia đúng là đồ tiểu nhân. Bình thường chỉ biết to mồm, đến thời khắc mấu chốt thì chỉ muốn chạy lấy người.

Nếu tên thanh niên kia thật sự đột phá được phòng tuyến kết hợp giữa Tha Hồng và Pháo Động, phỏng chừng bà già Lưu Ly kia chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Từ lâu ta đã nói với giáo chủ là bà già này không đáng tin cậy, nhưng giáo chủ không chịu tin. Có lần còn nói ta bịa đặt, má nó, bây giờ không phải rõ rành rành ra đấy rồi hay sao?

Xa Thiên hừ một tiếng, liếc nhìn người áo đen một cái, nói:

- Lần này giáo chủ xuất môn cũng đã chịu một chút thương tổn, đang ở độc thất khôi phục công lực.

Lúc này tuyệt đối không thể quấy nhiễu. Mà ta phải bảo vệ giáo chủ cũng không thể rời khỏi đây được. Còn hộ pháp “Mã Thạch” đang đi xa, tạm thời không trở về được.

Hai vị trưởng lão khác cũng không ở trong giáo. Như vậy đi, ngươi cầm lấy lệnh bài của ta đi ra, yêu cầu bà già Lưu Ly lập tức giúp đỡ Tha Hồng và Pháo Động bắt tên thanh niên đó.

Có rất nhiều cách chết, chủ yếu phải bảo vệ nương nương Tài Nhạ. Nếu nương nương xảy ra chuyện, các ngươi đều phải chết, nói với bà ta đây lời Xa Thiên ta nói.

Xa Thiên tràn đầy bá khí, tấm áo choàng bị nội tức thổi tung, cả tấm áo choàng mở lớn dài hơn 3m, giống như mọc thêm một đôi cánh. Tay ông ta vừa cử động, một tấm lệnh bài màu đen to bằng tấm danh thiếp bay đến trong tay người mặc đồ đen.

Người mặc đồ đen không dám dài dòng thêm nữa, bởi vì, hộ pháp Xa Thiên đứng đầu Tứ đại hộ pháp, ở trong Tam Độc giáo cũng là một người không nói hai lời.

Hơn nữa, người này còn là vệ sĩ thân cận của Giáo chủ Tôn, thân thiết với Giáo chủ như anh em, ông ta ghét nhất là những người hay dông dài.

Có mấy lần không chịu được mấy tên dông dài, bị ông ta tát một cái chết mất ba người. Sau đó trong Tứ đại trưởng lão có một vị trưởng lão ý kiến một chút, còn bị Tông Vô Thu phê bình vài câu.

Công lực của vị trưởng lão kia ghê gớm hơn Xa Thiên rất nhiều, tuy nhiên, cuối cùng cũng chỉ có thể buồn bực mà ngậm miệng lại. Bởi vì có Tông Vô Thu che chở Xa Thiên, ông ta còn có thể làm gì. Cũng không thể róc xương lóc thịt Xa Thiên, cho nên, Xa Thiên này căn bản là tâm phúc trước mặt Giáo chủ.

Người áo đen tất nhiên sẽ không tự rước lấy phiền phức, vội vàng cầm lấy lệnh bài đi mất.

Tha Hồng vừa thấy nọc độc phun ra lần thứ nhất không ngờ bị Diệp Phàm tên này dùng thân pháp quỷ dị tránh được.

Con mãng xà này bắt đầu bực mình, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu kỳ quái, còn lắc lắc đầu. Pháo Động ở bên cạnh nhìn thấy đoán chừng nó cần sự phối hợp của mình.

Vì thế, hai tay nắm loạn trong tay áo một lúc. Bảy tám quả cầu màu đen to bằng quả bóng bàn xoay tròn, đồng thời phóng về phía Diệp Phàm ở bờ bên kia.

Mà lúc này trong lầu kẽo kẹt một tiếng, bà lão tóc bạc vừa rồi trốn vào trong lầu đã đi ra.

Lúc này bà lão cầm trong tay hai binh khí như hai dải lụa. Dải lụa khẽ múa vào trong không trung, trôi đến từ chỗ cách Diệp Phàm 50-60m.

Đừng nghĩ đây chỉ là hai dải lụa bình thường, Diệp Phàm hiểu nếu bị nó đánh trúng thì cũng không dễ chịu gì. Trong đó nhất định có phấn độc hoặc mấy thứ tương tự.

Còn Tha Hồng ở đối diện vừa nhìn thấy hai đại cao thủ liên thủ đánh Diệp Phàm, lập tức hưng phấn miệng há ra. Cái đuôi hung hăng đập một cái trên tảng đá.

Thân rắn đột nhiên nảy lên, trên không trung cuộn lại thành một quả cầu lăn thẳng về phía Diệp Phàm.

Trên thân rắn tỏa ra mùi thối tanh tưởi ngay cả Diệp Phàm cách nó hơn 10m cũng có thể ngửi thấy. “Má nó, chẳng lẽ định lăn lại đây cuốn lấy ông mày hay sao?” Diệp Phàm trong tích tắc ngẫm nghĩ, có điều, cũng không kịp suy xét gì nhiều.

Hai phi đao nhắm thẳng về phía bà lão tóc bạc, Lưu Ly vừa thấy chỉ có thể bất đắc dĩ điều khiểu dải lụa chuyển sang cuốn lấy phi đao.

Điều khiến Lưu Ly kinh ngạc chính là hai phi đao này như không có chút sức nào, nhẹ nhàng dùng dây lụa cuộn không ngờ lại rơi xuống đất.

So với sức công kích của những phi đao vừa rồi người thanh niên này phóng ra, dường như hai phi đao này chỉ là

Chẳng lẽ có mánh lới gì? Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lưu Ly chính là vậy, bà già này lập tức lui về bên cạnh hơn 10m với tốc độ cực nhanh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện