Nếu ông đây không sợ hoa độc này sao không dùng nhiều chất lỏng một chút
ngưng tụ thành bóng nước. Đến lúc đó không chừng tốt hơn cả lựu đạn.
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng lập tức liền triển khai hành động, không lâu sau
Sói hoa rộng gần 10m bị hắn ngắt mất một nửa lớn.
Ngoài ăn một phần hắn dùng một phần để dùng Thủy công ngưng tụ thành bảy tám
bóng nước bằng Sói hoa độc màu tím.
Trong lòng cũng càng lúc càng can đảm, nếu hắn không sợ độc này vậy chi bằng
đào hết quả của Sói hoa dưới đất lên.
Bởi vì cách này, các giáo đồ của Tam độc giáo bình thường không dám nghĩ đến.
Thứ nhất, quả của Sói hoa quả thực chôn rất sâu, đến mấy mét liền.
Thứ hai, đất căn bản đã nhiễm độc từ Sói hoa có lẽ trong phạm vi mười mét phía
dưới đều có độc thẩm thấu. Mà đào quả của nó ở dưới đất lên khác nào tự chui đầu
vào rọ?
Điểm này cũng là làm khó Diệp Phàm.
Hắn đã liên hệ được với Thiên Thông, bảo bọn gã triển hành hành động tấn công
giả, lấy tiếng súng và viên đạn thu hút sự chú ý của đối phương, để hắn tiện hành động.
Không lâu bên chỗ Thiên Thông đã vang lên tiếng đạn nổ ầm ầm.
- Không phải là bọn họ muốn chạy trốn chứ?
Tông Hà nhìn chằm chằm về phía có tiếng súng.
- Không tốt, thật sự muốn chạy thoát rồi, người to lớn kia đã nhảy lên, mau mời
một trưởng lão lại đây, không thể để cho bọn chúng chạy thoát.
Tông Hà vội vàng nói.
Trưởng lão Tông Vân vừa nhận được tin của Tông Hà vội vàng chạy đến.
Tuy nhiên, mấy người Thiên Thông lúc này hỏa lực mãnh liệt chưa từng có, mặc
dù Tông Vân có thân thủ thập đẳng trình tự ba bốn nhưng dù sao cũng không phải là săt
thép vẫn không dám lấy thân đỡ viên đạn và lựu đạn. Cho nên, tạm thời bên này vẫn lấy
phòng ngừa là chính.
Trong tiếng súng như sấm, Diệp Phàm thành con tê tê, hai tay giống như hai thanh
dao găm sắc bén xoay tròn.
Mà Sói hoa dưới đất phía trước không lâu đã không còn nữa, mười mấy giây sau
Diệp Phàm đã đến chỗ Chu Phương Tinh.
Hắn quan sát một chút, đột nhiên tuôn ra nội tức trong đất, cuối theo bóng nước
tự chế bằng Sói hoa màu tím hướng bốn phía tản ra ngoài.
Ba ba ba…
Dưới nội tức của Diệp Phàm, mấy quả bóng đều nổ tung, Trong phạm vi 50m bên
cạnh Chu Phương Tinh hình thành một vòng tròn khói độc. Khói độc màu tím dâng lên,
Chu Phương Tinh bị bao vây bởi khói độc.
- Có biến!
Bên kia có tiếng hét lớn, đạn loạn xạ bay qua.
Diệp Phàm đã đứng lên từ trước, thuận tiện trượt đến trước mặt Chu Phương
Tinh. Hắn không không dám dừng lại, nhanh chóng chuyển Chu Phương Tinh đã bị hôn
mê vì hoa độc ra ngoài.
Tông Phù Phong tuy nói là bản lĩnh mạnh hơn Diệp Phàm nhưng lão già này cũng
tương đối đau đầu với độc của Sói hoa. Cho nên, vẫn trừng mắt tìm kiếm, hơn nữa lão
cũng không tin có người có thể chạy trốn trong sương mù của Sói hoa độc màu tím.
Không biết là Diệp Phàm đã chạy ra khỏi đó rồi.
- Ông nội! Chu Đông chảy nước mắt lạy Diệp Phàm một lạy.
- Ông của cậu tạm thời trúng độc, còn giải độc như thế nào về nước nói sau. Các
cậu chờ một chút, tôi đi chế tạo một ít bóng nước độc về.
Diệp Phàm nói xong đi vòng vo trong Dược Viên đang bị phục kích. Bởi vì các giáo
đồ của Tam độc giáo đều đang ở bên ngoài Dược Viên, mà Dược Viên này lại khá lớn,
cho nên, Diệp Phàm di chuyển bên trong không bị ai làm phiền.
- Mẹ kiếp. nhiều sâm lâu năm như vây.
Ở một khu vực vườn thuốc Diệp Phàm mừng rỡ phát hiện có mấy chục gốc sâu
nhiều năm tuổi. Hắn bất chấp tất cả, rút lấy một củ, phát hiện đầu khá to, nhìn bề ngoài
thì ít nhất cũng phải có ba mươi năm rồi.
Tam độc giáo tích lũy thật sự là sâu, Diệp Phàm lập tức ra tay thành một gã nông
dân cần cù đào nhân sâm. Mấy chục gốc sâm có tuổi toàn bộ bị hắn cất vào túi da đặc
chế sau lưng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không tìm tiếp nữa sợ mấy người Thiên Thông không chịu
được. Cho nên, hắn trực tiếp đến khu vực Sói hoa.
Không lâu, lại đã làm ra hơn mười bóng nước độc. Mà hắn đã ăn đủ no, có lẽ là
Sói hoa trong Dược Viên này đã bị hắn làm cho tan nát hắn mới quay lại chỗ Thiên
Thông.
Diệp Phàm cho rằng phải có sức lấy nhân sâm nhiều năm tuổi ra cho mọi người
gặm như ăn khoai lang. Mỗi người ăn một hai gốc nhân sâm có tuổi xong thể lực cũng
đã được bổ xung rất lớn.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng khá đau lòng, những củ sâm có tuổi này nếu có
thể dùng phối hợp chế biến thuốc thì có thể chế biến rất nhiều thuốc hữu dụng. Với thứ
như vậy ăn sống thật là lãng phí, có lẽ còn không thể hấp thu được bốn phần dược tính.
Nghỉ ngơi mấy giờ xong, thấy sức khỏe của mọi người đã được phục hồi, Diệp
Phàm ra lệnh một tiếng, toàn bộ mọi người phá vây. Lúc này đúng vào lúc hoàng hôn.
Bóng nước độc lập tức lao ra hơn 10m mở đường, rất nhanh chóng. Bởi vì Diệp
Phàm đã cùng mọi người phối hợp.
Sau khi ném bóng nước ra xong dùng nội kình cho nổ tung, Diệp Phàm dùng Thủy
công đem nọc độc phân tán ra. Cùng với gió thổi, phạm vi bao phủ không dưới một trăm
mét.
Đối với sương độc màu tím này tất nhiên các giáo đồ của Tam độc giáo còn sợ
hãi, mà mấy người Diệp Phàm có mặt nạ phòng độc bảo hộ, chỉ có thể liều mình lợi
dụng sương độc xông ra ngoài.
- Quay lại!
Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy uy hiếp hét lớn.
Quả nhiên, tiếng nói vừa vang lên tên như mưa bay ra. Mà trong làn tên như mưa
hai bóng đen từ không trung đi xuống, hai bàn tay lật qua lại. Dưới hai bàn tay của hai
người một cỗ nội tức mạnh mẽ chấn động không khí nhằm thẳng vào đám người Diệp
Phàm.
Diệp Phàm cùng Thiên Thông thử đối kháng mấy chưởng, cảm giác thật sự là
không thể dùng lực, đành phải lui về sau.
Mà lần này dường như là xui xẻo, hai bóng đen đem theo mười mấy giáo đồ Tam
độc giáo bản lính tốt hơn từng bước ép sát, căn bản không cho mấy người Diệp Phàm
một cơ hội. Mà lúc này đạn cũng không dùng được.
Mấy người Diệp Phàm vừa tấn công vừa lui.
- Phía trước phát hiện một cái hố.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Hố, hố như thế nào?
Diệp Phàm
hỏi.
- Không rõ lắm, tối đen. Hình như là hang đá, có vẻ giống như một cái cổng.
Triệu Thanh Ngọc nói, lúc này đối phương công kích càng mạnh mẽ hơn. Từ ba
phía tấn công lại.
- Tôi thấy căn bản là họ muốn đẩy chúng ta vào hang.
Vương Nhân Bàng nhìn cái hang cách đó không xa nói.
- Hang này đoán chừng là hang chết của chúng ta rồi.
Diệp Phàm hừ nói. Hắn mạnh mẽ hướng lên không trung thử công kích mở một
đường máu.
Đáng tiếc hai trưởng lão của đối phương phát ra lực quá manhh, sau vài lần thử
đều bị bọn họ liên kết áp chế trở về.
Hơn nữa, vòng vây của đối phương càng ngày càng thu nhỏ.
Mấy người Diệp Phàm chỉ có thể lui vào hang.
Khi cách cửa hang khoảng ba mươi mét mọi người đã thấy rõ hình dạng cái hang.
Bên trong hình như đều là những tảng đá màu đỏ lửa, cửa hang hẳn là được mở
bằng sức người, lộ vẻ rất thô ráp, từ cửa động nhìn vào bên trong không rõ tình hình.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng có một cảm giác rất hưng phấn truyền đến.
Quái, tại sao hắn lại hưng phấn, chẳng lẽ bên trong có một độc dược siêu cấp?
Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Đây không biết có phải là Xà Quật trong truyền thuyết của Tam độc giáo?
Lúc này Tài Nhạ Nhẫn không kìm được nói.
- Xà Quật là như thế nào?
Vương Nhân Bàng sửng sốt, vội vàng hỏi.
- Trong truyên thuyết của Tam độc giáo có một Xà Quật, nghe nói là lão tổ tông của
bọn họ phát hiện xây dựng. Chuyên môn dùng để nuôi rắn, bên trong đủ các loại rắn.
Mà Xà Quật là nơi thích hợp nhất để rắn sinh trưởng, mà một số chi rắn rất độc đã
tạo ghép thành đôi ở Xà Quật.
Sự tạp giao này làm cho rắn càng ngày càng độc, cuối cùng được cao thủ của
Tam độc nuôi dưỡng mà thành.
Như Tha Hồng nghe nói cũng tới từ Xà Quật.
Tài Nhạ Nhẫn vẻ mặt lo lắng nói.
- Xà Quật này chẳng phải là tồn tại mấy trăm năm rồi sao, hơn nữa lịch sử trôi qua
lâu như vậy có phải là càng ngày càng nhiều rắn không? Mà thông qua tạp giao, nơi này
có lẽ tồn tại không ít chi rắn rất độc. không cần nói những thứ khác, chỉ cần đi xuống đó
đã làm cho anh thối chết. Tông Hà rất giỏi tính toán có lẽ là muốn đẩy hết chúng ta vào
Xà Quật thành bữa cơm lớn cho rắn.
Lam Tồn Quân hừ nói.
- Không đi xuống cũng chỉ có đường chết, không biết Xà Quật này có có đường
khác không nếu không thì chúng ta liền biến thành thức ăn cho rắn đi.
Đồng chí Tiểu Thiên có chút uể oải thở dài.
Gã mặt mày ỉu xìu quay người lại hô,
- Ở với bọn rắn thôi kia chi bằng xung phong liều chết, chết cũng được chết anh
hùng, hơn nữa còn có thể kéo theo vài đệm lưng, ha ha…
- Quay lại!
Diệp Phàm nắm được gã, lúc này bên ngoài càng gần lại, mấy người Diệp Phàm
hình như cũng cảm thấy sát khí của hai trưởng lão kia.
- Chết thế này so với làm thức ăn cho rắn thật là tốt.
Thiên Thông hét lớn.
- Đi vào, không đến thời điểm cuối cùng chúng ta không thể để cho rắn ăn.
Diệp Phàm hét lên.
- Họ Diệp kia, anh thật là độc ác.
Thiên Thông tức giận kêu lên một tiếng. Tuy nhiên, thấy những người khác đều
vào được gã cũng không nói gì nữa, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm đứng im không
nói gì.
- Còn có mấy trái lựu đạn?
Diệp Phàm hỏi Triệu Thanh Ngọc.
- Cộng lại có lẽ còn hơn mười viên.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Cửa hang này cần bao nhiêu viên để nổ?
Diệp Phàm hỏi.
- Nổ hang này, vậy chẳng phải là chúng ta tự diệt đương lui để cho rắn ăn sao?
Tiêu Thiên giơ chân hét lên.
- Không ổn không ổn, không thể làm như vậy, đó là đường chết.
- Bình tĩnh một chút, đã như vậy cậu muốn làm như thế nào? Đến lúc đó chúng ta
đi vào bên trong, bọn họ tấn công đến phía sau, phía trước có rắn độc, hai mặt đều là
địch không phải là bết bát hơn sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi ngược lại.
- Ai không biết như vậy, chỉ có điều chúng ta có nghĩ gì cũng không có hi vọng.
Thiên Thông buồn bã nói.
- Cậu còn muốn đi ra ngoài, có lẽ Tông Vô Thu đã ở bên ngoài chờ cậu rồi. Giết ở
cửa hang là chắc chắn không khó.
Ch onê, chúng ta chỉ có thể tìm đường sống trong cõi chết. Nếu Xà Quật này có
một đường ra khác chúng ta còn có đường sống.
Nếu như là động chết, chúng ta chính là bữa ăn ngon cho đám rắn độc. Thiên
Thông, cậu cần phải nghĩ cho kỹ, hiện tại định đi chịu chết hoặc là tạm thời còn sống?
Diệp Phàm hỏi.