Quan Thuật

Cùng Một Giuộc Cả!


trước sau

- Không đúng, bây giờ bố tôi đã nghiện cái giống thuốc lá này rồi. Mỗi tháng hai cây thuốc với ông ấy còn không đủ đó.

Bởi vì ông ấy lúc nào cũng xé giấy bọc ở bên ngoài ra sau đó mới cho sợi thuốc lá vào ống để hút.

Làm như thế lại càng lãng phí hơn . Nhét đầy ống hút phải cần đến lõi thuốc của ba điếu. Anh nói xem tôi còn lại được chút gì nữa?

Vương Nhân Bàng bực bội nói.

Lam Tồn Quân đang định bóc một bao ra hút thử thì Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng:

- Đồng chí Tiểu Lam, nếu anh dám hút thì anh sẽ hối hận đó.

- Là ý gì vậy, Diệp ca, hãy giải thích cho tiểu đệ đi.

Lam Tồn Quân cảm thấy rất mơ hồ khó hiểu.

- Trả thuốc lại cho tôi thì tôi sẽ giải thích cho anh.

Diệp Phàm cười nói.

- Đừng mắc lừa. Đã rơi vào tay anh Diệp thì liệu có lấy lại được hay không?

Vương Nhân Bàng cười nói.

- Cái này...

Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm. Anh ta còn phân vân chưa biết phải làm sao.

- Tin hay không là tùy anh. Đến lúc hối hận thì trên thế giới này không có thuốc hối hận bán cho anh đâu nhé.

Diệp Phàm lại cười một cách bí hiểm.

- Đừng giờ trò ma quái lừa gạt người khác nữa. Đừng có tin anh ấy. Anh ấy muốn lừa để lấy lại thuốc đó. Cứ hút đi!

Thiên Thông đứng bên cạnh cũng noí chen vào.

- Đồng chí Tiểu Lam, anh nghĩ xem, chủ nhiệm Điền đến đây tìm gặp tôi để bàn chuyện phiếm hay sao?

Diệp Phàm quyết định tung ra một con bài để dụ Lam Tồn Quân.

- Đúng vậy, chủ nhiệm Điền làm gì có thời gian rảnh. Cho dù là ông ấy và anh có mối quan hệ tốt thì cùng lắm cũng chỉ đến thăm hỏi một chút là đủ rồi. Người ta là người bận rộn, lấy đâu ra nhiều thơi gian để nói chuyện phiếm với anh như thế. Đúng rồi, Diệp ca, chủ nhiệm Điền đã nói chuyện gì với anh thế?

Vương Nhân Bàng nói rồi tự xoa đầu mình. Anh ta bỗng chốc cảm thấy có hứng thú.

- Ha ha. Chẳng có liên quan gì tới anh cả. Tuy nhiên lại có can hệ rất lớn tới Tiểu Lam. Tiểu Lam, trả thuốc lại đây. Anh phải nghĩ cho kĩ đó.

Diệp Phàm cười nói.

- Vậy thì...trả lại cho anh.

Lam Tồn Quân trả lại cho Diệp Phàm một cách tiếc nuối.

- Ha ha ha, thôi bỏ đi. Tôi cho anh đó. Trước hết thì tôi vẫn phải chúc mừng người anh em đã.

Diệp Phàm cười nói.

- Ý gì vậy Diệp ca? Hãy mau nói ra đi.

Thiên Thông vội giục. Không khí trong phòng bỗng chốc sôi động hẳn lên.

Diệp Phàm kể lại chuyện về thành phố Hạng Nam rồi nói tiếp:

- Người anh em Tiểu Lam, anh thấy chuyện này thế nào?

- Cảm ơn anh Diệp. Chắc chắn anh đã nói hộ tôi rất nhiều. Chuyện này dù sao tôi thấy cũng nên bỏ đi.

Dù sao bây giờ có muốn tránh cũng không tránh được. Có cơ hội được cống hiến cho chủ tịch cũng là vinh hạnh của Lam Tồn Quân tôi.

Còn chuyện về thành phố Hạng Nam thì tất nhiên là tôi rất thèm muốn rồi. Đó dù sao cũng là chức thị trưởng thành phố. Hi vọng Diệp ca sẽ nói lại giúp tôi với tổ trưởng Cung.

Tuyệt đối không được vì thế mà chú ý vào tôi. Lam Tồn Quân tôi còn muôn sống những ngày tháng tiếu ngạo, không thích ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đấm đấm giết giết, ngày nào cũng vung tay vung chân.

Tất nhiên nếu anh Diệp cần làm một số chuyện riêng thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi. Huynh đệ thì không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Việc này nói lên một chút thì cũng là một thú vui trong cuộc sống.

Lam Tồn Quân thành thực nói.

- Mẹ nó, thảo nào mắt tôi cứ chớp liên tục, linh cảm có chuyện không hay lại ập xuống đầu. Giờ thì như thế thật. Chủ nhiệm Điền này không để cho Thiên Thông tôi được yên thân. Vừa từ Lào xách thủ cấp về đã lại sắp phải làm nhiệm vụ mới rồi. Thật là khổ quá đi!

Thiên Thông lại bắt đầu càu nhàu.

- Lần này chỉ yêu cầu anh đi cùng đến năm nước châu Phi chứ có gì mà khổ. Ngày ngày được ăn cao lương mĩ vị. Vương Nhân Bàng tôi muốn còn chẳng được nữa là.

Vương Nhân Bàng lại giương giưởng vẻ mặt đắc ý khi thấy bạn gặp chuyện không may.

- Vậy thì anh đi là được rồi. Cái này tôi không thèm.

Thiên Thông gắt lên.

- Ha ha. Ai bảo anh vượt qua được thập đẳng làm gì? Anh là đại cao thủ. Về điểm này thì chúng tôi kém hơn anh. Đố kị còn không được nữa là, có đúng không? Lại còn được ngắm phụ nữa châu Phi nữa. “Đã” thế còn gì.

Vương Nhân Bàng bắt đầu giở giọng trêu trọc.

- Lại còn nghĩ đến cả phụ nữa châu Phi nữa. Hậu viện chắc bốc hỏa rồi hả?

Lam Tồn Quân cười nói.

- Đồng chí Tiểu Lam nói vậy là ý gì đây?

Vương Nhân Bàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lam Tồn Quân.

- Tài Thanh dã sắp xếp cho anh chỗ nào rồi?

Lam Tồn Quân lại cười hỏi lại.

- Ha ha ha,vị nào của anh đây? Tôi thì lại nghe nói rằng con gái của gia đình giàu có nào đó sau khi gặp cậu đã có thay đổi cách nhìn rồi.

Vương Nhân Bàng cũng không kém, sắc mặt lập tức trở lại bình thường.

- Chúng ta cứu được cô ta, ân oán trả xong hết rồi ,không nợ nần gì nữa.

Lam Tồn Quân sững người lại một chút rồi vội đáp lại ngay.

- Thanh toán? Nhà cậu cứ đợi mà xem. Cô gái đó, một khi...haha..Cậu muốn thanh toán cho xong nhưng chưa chắc người ta đã đồng ý. Đến lúc đó, ha ha...để Tô Lâm Nhi biết được thì nhà cậu gặp ối trò hay đây.

Vương Nhân Bàng nói đến đây lại bật cười.

- Ha ha. Nếu Tiếu Thập Lục Muội mà biết được Tài Thanh thì anh sẽ không có ngày nào yên ổn đâu.

Tất nhiên Lam Tồn Quân lấy ngay lại được “thế trận”.

- Được rồi, được rồi. Hai anh cũng chẳng khác nhau lắm, đều cũng một duộc cả.

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, anh mới là gay nhất đấy. Không biết chị Kiều mà biết được thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân liên kết lại chống cự Diệp Phàm.

- Cái này thì...việc nào cũng có nguyên cớ của nó mà. Tuy nhiên nên nhanh chóng tiễn cô ta đi mới được.

Diệp Phàm nói.

- Đúng vậy, ngày mai tiễn cô ta đi. Nếu không thì khác nào chứa một quả bom không hẹn giờ. Ngộ nhỡ có việc gì phiền phức xảy ra thì chúng ta đúng là xui xẻo thật!

Lam Tồn Quân gật đầu nói.

Hai giờ đồng hồ sau, Thiết Chiêm Hùng đến phòng bệnh của Diệp Phàm nói chuyện một lát.

- Thế nào rồi? anh Thiết chắc là có manh mối gì rồi hả?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Cũng gần như vậy.

Thiết Chiêm Hùng gật đầu, nhìn Diệp Phàm rồi nói tiếp:

- Vụ nghiên cứu khoa học thuộc bộ khoa học kĩ thuật quốc gia chủ yếu nghiên cứu về chính sách, phương châm và chiến lược phát triển nền tảng của đất nước. Tổ chức này sẽ đề xuất kế hoạch nghiên cứu phát triển trọng điểm nền tảng quốc gia, thực thi những dự án quan trọng trước mắt .

Tổ chức này còn giới thiệu và thực thi các công trình khoa học trọng điểm quốc gia và việc xây dựng các căn cứ chủ chốt trọng điểm, quy hoạch và chỉ đạo việc xây dựng các phòng thí nghiệm lớn của đất nước, khởi xướng công tác cải cách thể chế khoa học của cơ quan nghiên cứu, đảm nhận các công việc liên quan đến nghiên cứu nền tảng.

Phía dưới nó còn có ba phòng nữa. Một là phòng công tác mang tính nền tảng và tổng hợp. Hai là phòng xây dựng cơ sở. Ba là phòng quản lí các dự án lớn.

Thực ra nghe tên thì hay như vậy chứ thực tế chẳng có quyền hành gì cả. Hơn nữa cũng có một số chỗ tôi không hiểu cho lắm.

Đồng chí Thái Tiến Hậu là bí thư tỉnh ủy của
tỉnh Thiên Vân, đường đường là đại quan của một tỉnh, sao lại không hỗ trợ Thái Nhất Hoa leo lên một vị trí tốt hơn.

Thái Nhất Hoa chỉ cần ra khỏi bộ khoa học kĩ thuật, đến làm vụ trưởng ở bộ nào cũng tốt hơn so với bên ấy, có đúng không?

Chẳng hạn như đến làm bí thư thành ủy của một khu nào đó trong tỉnh Thiên Vân cũng tốt hơn là cứ làm ở bộ khoa học kĩ thuật sao.

- Không lẽ quan hệ của anh em nhà họ không tốt sao?

Diệp Phàm hỏi lại.

- Không thể nào. Tôi đã cho người đi thăm dò. Nghe nói Thái Nhất Hoa và Thái Tiến Hậu không phải là anh em ruột. Thái Nhất Hoa là con trai của Thái Trường Lâm- bạn chiến đấu của cha ruột Thái Tiến Hậu là Thái Phương Đình. Thái Phương Đình và Thái Trường Lâm quan hệ rất thân thiết. Khi còn trong quân ngũ hai người họ rất tốt với nhau.

Nghe nói, khi chiến đấu Thái Trường Lâm đã từng cứu mạng Thái Phương Đình. Sau đó vợ chồng Thái Trường Lâm gặp tai nạn giao thông nên qua đời. Trước khi chết Thái Trường Lâm giao lại người con trai duy nhất là Thái Nhất Hoa cho Thái Phương Đình.

Từ đó trở đi, Thái Phương Đình đối xử với Thái Nhất Hoa còn tốt hơn cả với con trai ruột của mình. Chịu ảnh hưởng của cha nên Thái Tiến Hậu cũng rất thương em. Quan hệ của hai người bọn họ rất tốt.

Còn về việc tại sao Thái Tiến Hậu không ra mặt hỗ trợ Thái Nhất Hoa thì toi không rõ.

Lão Thiết thuật lại tất cả.

- Thái Tiến Hậu cũng sắp “hạ cánh” rồi, Thái Nhất Hoa cũng thế. Có lẽ thấy không còn nhiều tiềm lực nữa nên không rat ay giúp.

Diệp Phàm đoán.

- Tuổi họ không giống nhau. Thái Tiến Hậu hơn Thái Nhất Hoa đến hơn chục tuổi. Thái Nhất Hoa vẫn chưa đến năm mươi đâu.

Một người ở vào độ tuổi đó lại là vụ trưởng như Thái Nhất Hoa thì vẫn còn có tiềm năng được đề bạt rất lớn.

Chỉ cần Thái Tiến Hậu khi còn đương nhiệm hỗ trợ ông ta thì việc đưa ông ta lên ghế thứ trưởng chẳng có khó khăn gì cả. Là bí thư tỉnh Thiên Vân, không có bệ đỡ thì không thể ngồi lên cái ghế ấy được.

Thiết Chiêm Hùng lắc đầu nói.

- Đúng là kì lạ thật. Không phải là hai người bọn họ bên ngoài quan hệ tốt mà bên trong thực không tốt. Thái Tiến Hậu đến cả Thái Nhất Hoa cũng không giúp đỡ thì việc chúng ta định nhờ liên hệ với ông ta qua Thái Nhất Hoa đúng là không có hi vọng gì rồi.

Diệp Phàm nói, giọng điệu có chút tiếc nuối.

- Không chừng là vậy thật.

Thiết Chiêm Hùng cũng khá là tiếc nuối, đoạn lại nói tiếp:

- Đúng rồi, ai đã nói cho anh chuyện giữa Thái Tiến Hậu và Thái Nhất Hoa?

- Là chủ nhiệm văn phòng Trung ương Điền. Chủ nhiệm Điền muốn Lam Tồn Quân thực hiện thêm nhiệm vụ bí mật bên ngoài nên mới bỏ ra cái ghế thị trường thành phố Hạng Nam của tỉnh Thiên Vân.

Cuối cùng trước khi đi có nhắc đến Thái Nhất Hoa. Lời nói đó chắc chắn là có ẩn ý. Nếu không có tác dụng gì chủ nhiệm Điền tuyệt đối sẽ không phí lời như thế.

Có lẽ chủ nhiệm Điền biết được chuyện gì đó giữa Thái Nhất Hoa và Thái Tiến Hậu nên mới nhắc nhở tôi rằng tìm ông ta sẽ có tác dụng.

Diệp Phàm cũng không giấu Thiết Chiêm Hùng, thành thật nói.

- Chi bằng tác động đến Tồn Quân, để cha cậu ta là Lam Bình Phong tiếp xúc với Thái Nhất Hoa xem kết quả thế nào?

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Đúng vậy. Lam Bình Phong là chủ tịch thành phố Tân Môn-một thành phố trực thuộc Trung ương, cũng coi như là một nhân vật cấp cao của quốc gia rồi.

Sau lưng nhất định cũng có người giúp. Nếu không ông ấy không thể ngồi yên trên cái ghế ấy được.

Diệp Phàm gật đầu đồng tình. Sau đó hắn nói tiếp:

- Nếu nhà họ Lam không ổn thì chúng ta sẽ hỗ trợ thêm cho Tồn Quân. Người anh em này là người biết tình nghĩa.

Lần này vì việc của tôi mà chút nữa đã mất mạng. Người anh em đã cũng nhau vào sinh ra tử như thế, Diệp Phàm tôi nhất định sẽ giúp.

Hơn nữa bây giờ lại có cơ hội này. Bộ trưởng Ninh lại làm chủ tịch tỉnh ở tỉnh Thiên Vân. Tôi nghĩ hai bên cùng tác động, thì cái chức chủ tịch thành phố Hạng Nam có đến sáu phần hi vọng.

- Có lẽ vậy.

Thiết Chiêm Hùng gật đầu đồng ý khoogn chút do dự.

Diệp Phàm gọi Tồn Quân đến nhắc nhở anh ta. Lam Tồn Quân hăm hở quay về làm việc ngay.

Bốn ngày sau, lúc này đã là ngày mười ba âm lịch.

Diệp Phàm đã cảm thấy hơi bứt rứt. Hắn thấy cơ thể đã phục hồi gần hết, nên nói với Cung Khai Hà cho quay trở lại làm việc.

Theo quy định, ngày mùng tám tết sẽ là ngày đầu tiên quay trở lại làm việc. Tuy Cung Khai Hà đã ngầm sắp xếp cho Diệp Phàm, xin phép tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh cho hắn nghỉ tới tận tết nguyên tiêu nhưng Diệp Phàm đã cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Hắn nằm suốt trong bệnh viện. Để giữ bí mật và cũng để cho các đồng chí sau khi quay trở lại làm việc đã khôi phục hoàn toàn nên Cung Khai Hà đã ra lệnh, không cho bất kì đồng chí nào trong số bọn họ được bật điện thoại để liên lạc với bên ngoài.

Nói theo cách của Cung Khai Hà thì chuyên tâm dưỡng bệnh, bảo vệ sức khỏe thì mới có thể làm cách mạng được.

Vì thế đến cả Kiều đại tiểu thư, Diệp Phàm cũng không có cách nào để liên lạc cả. Cung Khai Hà đã sắp xếp hai người chuyên theo dõi Diệp Phàm.

Diệp Phàm cũng không nỡ phụ ý tố của Cung Khai Hà nên đành nhận lời.

- Sức khỏe của cậu không phải cậu cứ nói là xong đâu nhé. Phải để các chuyên gia kiểm tra đã, sau đó mới tính.

Cung Khai Hà nói trong điện thoại.

- Vậy thì ông hãy nhanh cho các chuyên gia đến kiểm tra toàn diện cho tôi đi. Tôi cảm thấy ổn rồi. Tôi không thể tiếp tục nằm đây được nữa. Nếu ông vẫn kiên quyết bắt tôi nằm trong bệnh viện thì tôi chỉ còn cách đi mà không từ biệt thôi.

Diệp Phàm nói.

- Vậy được. Tôi sẽ thu xếp cho chuyên gia kiểm tra toàn diện cho cậu ngay.

Cung Khai Hà biết tên tiểu tử này nóng lòng rồi, muốn ngăn cũng không ngăn lại được.

- Còn nữa, thủ trưởng Cung. Những đồ trang sức đó, ông không thể thu lại hết được. Những thứ đã đánh dấu phải trả lại cho chúng tôi. Dù sao mọi người cũng đã xách thủ cấp về. Nếu không thì ông đã đau đầu rồi.

Diệp Phàm nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện