Quan Thuật

Có Thể Gây Sức Ép


trước sau

- Thực sự là không liên quan đến chuyện đó. Cô Dương, cô hiểu nhầm rồi.

Diệp Phàm nghiêm túc trả lời.

- Được rồi, được rồi. Khi nào muốn kể thì cứ tìm cô.

Dương Quyên nói thêm vài câu, lắc lắc đầu rồi cuối cùng bước ra ngoài.

Diệp Phàm gọi điện cho Lý Khiếu Phong mới biết được người giới thiệu Đằng Cách là Dương Quốc Đào-người được tổng cục chính trị điều xuống để tăng cường công tác chính trị. Còn người giới thiệu Tiền Sâm là Tây Môn Đông Hồng- tổ phó thường trực tổ đặc nhiệm A.

- Tiểu Diệp cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lí đấy.

Lý Khiếu Phong nói.

- Lão Lý, ý của ông là lần này việc của Trương Cường có lẽ không có hi vọng lắm?

Diệp Phàm giật mình hỏi lại.

- Cái này thì tôi không dám khẳng định nhưng tình thế có vẻ không tốt lắm.

Lý Khiếu Phong nói.

- Có phải ý của Cung Khai Hà không phải là Trương Cường?

Diệp Phàm đã đoán ra được chút gì đó.

- Việc này tôi không rõ nhưng cậu nghĩ xem, Tây Môn Đông Hồng là tổ phó thường trực tổ A hơn nữa thế lực của ông ta cũng khá hùng hậu.

Về bên chính quyên, quân đội hay giới thương gia ông ta đều có nhiều người hậu thuẫn. Một gia tộc phát triển toàn diện như vậy mới là đáng sợ nhất.

Diệp Phàm, mấy năm gần đây cậu đã phát triển hơn rồi nhưng so với một gia tộc quyền thế như vậy thì cậu vẫn yếu hơn chút ít.

Chẳng hạn như về mặt võ thuật. Cậu đạt đến thập đẳng nhưng chắc cậu chưa được gặp Tây Môn Tân Thông của nhà họ Tây M. Người đó đã là cao thủ cấp hai của thập đẳng rồi. Hơn nữa nhà họ Tây Môn có lẽ không chỉ có mình cao thủ Tây Môn Tân Thông.

Vì thế dù có so về mặt cậu mạnh nhất thì cậu cũng không chiếm ưu thế. Nói thật ra thì cậu ở vào thế yếu. Hơn nữa về bên chính quyền và quân sự cậu cũng không thể đọ nổi với nhà họ Tây Môn đâu.

Giới thương nhân thì tôi không cần nói đến nữa. Nhà Tây Môn từ cổ chí kim đều là sừng sỏ trong giới buôn bán. Còn về chức vụ trong tổ A thì cậu cũng không bằng người ta.

Người ta là tổ phó thường trực tố A, tầm ảnh hưởng và quyền lực trong tổ A cũng khiến Cung Khai Hà phải nể.

Lý Khiếu Phong nói rất thẳng thắn.

Diệp Phàm biết những lời lão Lý nói cũng là sự thật, tuyệt đối không phải là công kích hắn. Ông ta đã đặt mình vào vị trí của hắn nên mới nói như vậy.

- Không lẽ tôi không có hi vọng lật ngược tình thế hay sao?

Diệp Phàm hỏi lại.

- Trừ phi bây giờ cậu đã là cao thủ thập nhất rồi, khiến cho Cung Khai Hà không thể không vì cậu mà nói đỡ vài lời, nhà họ Tây Môn cũng vì thế mà sinh ra ghen ghét. Có lẽ như vậy mới có tác dụng. Dù sao thì giới quốc thuật cũng rất xem trọng năng lực võ nghệ. Đến lúc đó cậu không cần nói thì họ cũng sẽ tự tìm cách rút lui. Tất nhiên bây giờ cậu nghiemx nhiên không thể là cao thủ thập nhất đẳng được, đúng vậy không?

Lý Khiếu Phong hỏi.

- Tất nhiên là không thể rồi. Võ nghệ không phải là thứ nói qua đẳng mấy là qua được.

Diệp Phàm trả lời.

- Tuy nhiên còn một cách nữa có thể sẽ có hiệu quả.

Lý Khiếu Phong úp úp mở mở nói ra một câu.

- Cách gì vậy, lão Lý? Ông hãy mau nói đi.

Diệp Phàm hỏi.

- Bắt sư phụ của cậu lộ diện. Ông ấy chắc là cao thủ thập nhị đẳng. Chỉ cần ông ấy lộ diện thì quốc gia chắc chắn sẽ giữ thể diện cho ông ấy. Tôi tin rằng nhà Tây Môn cũng sẽ nể mặt ông ấy. Ha ha ha...

Lý Khiếu Phong cười nói.

- Ông ấy không thích những việc như thế này. Hơn nữa ông ấy cũng đi du lịch mấy năm rồi, đến tôi cũng tìm không được nữa là.

Diệp Phàm nói.

- Thật là không đúng lúc.

Lý Khiếu Phong thở dài.

- Lần này nếu bọn họ không nâng quân hàm cho Trương Cường thì Diệp Phàm tôi cũng cay cú đó.

Diệp Phàm bực tức nói.

- Những lời này của cậu là lời nói trong lúc tức giận rồi. Chúng ta làm việc phải viện lí lẽ mới được chứ thời buổi này nói mấy lời bực bội dọa nạt người khác thì không ai sợ đâu.

Những gì bây giờ cậu cần làm là khiến cho bản thân mạnh hơn, khiến cho thế lực của cậu lớn hơn, lớn mạnh đến nổi người khác nhìn vào cũng phải nể sợ, khiến cho một số đồng chí khi xem xét việc gì đó không thể khong nghĩ đến cảm giác của cậu. Lúc đó cậu mới thực sự làm nên chuyện.

Bằng không thì cậu đi làm loạn một phen cũng có ích gì? Trái Đất này không lẽ không có cậu thì không quay được sao? Tổ A đã thành lập được mấy chục năm rồi, trước kia trong tổ không có Diệp Phàm cậu, chẳng phải tổ vẫn có thể làm việc và tồn tại đến tận bây giờ hay sao, hơn nữa lại ngày càng vững mạnh.

Huống chi tuy Trương Cường có công lớn, có lợi thế nhưng hai ứng viên kia cũng không phải là kẻ bất tài vô dụng.

Đội viên nào của tổ A là kẻ bất tài chứ? Có một số ngành bên chính quyền anh có thể trà trộn vào được chứ công việc của các đội viên chính thức của tổ A đều là công việc vung đao liếm máu.

Người không có năng lực thì sớm đã bị “treo” rồi. Thế thì còn nói gì đến chuyện đề bạt nữa. Không phải là Lý Khiếu Phong tôi thích phê bình cậu nhưng thái độ đó của cậu là không đúng.

Muốn cho Trương Cường được nâng hàm, được, cậu hãy thể hiện thực lực đi. Đến lúc đó thì đồng chí Khai Hà cũng không nói được gì cả.

Suốt ngày mang giọng điệu sẽ không gánh vác trách nhiệm chỉ khiến cho các vị lãnh đạo ngày càng thấy phản cảm với cậu, rồi lại cho rằng cậu không được việc lớn. Gặp khó khăn là trốn tránh, không dám gánh vác trách nhiệm.

Giọng điệu Lý Khiếu Phong nghiêm túc chưa từng thấy. Có lẽ ông ta muốn nhắc nhở Diệp Phàm một trận.

- Lão Lý, nếu ông thực sự nghĩ về Diệp Phàm tôi như vậy, tôi sẽ xin đồng chí Khai Hà rút ra khỏi tổ A.

Trái đất này có mất di bất cứ ai thì vẫn cứ quay, tin rằng tổ A thiếu đi Diệp Phàm tôi thì cũng không sao. Diệp Phàm tôi không có gia thế, không có bệ đỡ gì, có chăng thì chỉ là một tấm lòng vì huynh đệ.

Bời vì các huynh đệ này đều đã vào sinh ra tử, đem tính mạng ra để làm việc cùng Diệp Phàm tôi. Hơn nữa, nhiều lần chúng tôi cũng đã dốc lòng vì đất nước.

Vì thế nên tôi mới vì họ mà giành lấy chút lợi ích chính đáng. Vậy mà cũng không được thì tôi còn làm nên chuyện quái gì nữa.

Diệp Phàm đã tức giận thực sự. Hắn ta không thèm nghe Lý Khiếu Phong giải thích gì thêm nữa, dập luôn điện thoại. Sau đó chuông điện thoại lại đổ một hồi nhưng hắn không nhấc máy.

- Cái tính ương ngạnh của cậu ta lại thế rồi. Thật là bướng bỉnh.

Lý Khiếu Phong quát một câu rồi nhìn Cung Khai Hà. Sắc mặt ông ta có chút khó coi.

- Có phải là lại tức
giận để gây sức ép gì rồi không?

Cung Khai Hà vẫn giữ bình tĩnh, hỏi lại Lý Khiếu Phong.

- Lại thoái thác chuẩn bị không làm nữa. Việc này ông tự lo liệu đi. Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở ông đấy nhé.

Nhưng Diệp Phàm nói cũng có cái lí của cậu ta. Nếu gia đình Tây Môn Đông Hồng có thực lực hùng hậu thì sao không để họ đi giải quyết vụ tam độc giáo để thể hiện uy phong của họ?

Đừng có chuyện gì khổ, chuyện gì phiền cũng nghĩ tới Diệp Phàm. Lúc cần các ông thực sự thì lại không thấy các ông đâu. Làm như thế sẽ khiến người khác thất vọng đồng chí Khai Hà ạ.

Lý Khiếu Phong bị cơn tức giận của Diệp Phàm ảnh hưởng nên cũng làm dữ.

- Lão Lý, chẳng phải tôi đã sớm nói với ông rồi sao. Ông xem, tôi cũng đã đủ phiền phức rồi. Bây giờ đến ông cũng ép tôi.

Tôi đã nói rồi. Trong ba người bọn họ nếu nói về thực lực thì Tiền Sâm vẫn là người thích hợp nhất. Đó là tôi xem xét từ thực thực tế của tổ A và đất nước, đúng không?

Tất nhiên, ông nói tôi có chút thiên vị cho bên Tây Môn Đông Hồng, nói thực là có nhưng không chiếm đến tuyệt đại đa số đâu.

Ông nói xem, nếu lần nâng quân hàm này giành cho Trương Cường thì Tiền Sâm vất vả ở Đại Hùng Sơn bao năm đều công cốc à?

So với Trương Cường thì người ta càng cần hơn cái quân hàm thiếu tướng ấy. Tiền Sâm chính là Đại Hùng Sơn mà chúng ta nhìn thấy. ông cũng biết tầm quan trọng của Đại Hùng Sơn với đất nước và tổ A đấy.

Đồng chí Tiền Sâm đã vất vả thầm lặng ở đó mười mấy năm, người ta không ca than nửa lời. Tôi hi vọng ông có thể nói rõ với Diệp Phàm, hi vọng cậu ta có thể hiểu cho chúng tôi.

Lại còn đồng chí Đằng Các nữa. Không phải ông không biết trường hợp của đồng chí ấy. Tôi thực sự rất khó xử. Đến lúc đó, đồng chí Dương Quốc Đào lại nhắc lại chuyện cũ, lại nói tổ A chúng ta bài trừ lực lượng bên ngoài gì đó.

Dù sao thì cái tai này của tôi cũng chắc chắn phải nghe rồi. Tôi cũng không để tâm nữa. Chuyện này dù Diệp Phàm có nghĩ thông suốt hay không thì vẫn cứ là như vậy thôi.

Cung Khai Hà đã định sẵn rồi. Lý Khiếu Phong biết ông ta cũng khó xử nên thở dài rồi bước ra khỏi phòng.

Bất kể thế nào thì “vận động phiếu bầu” vẫn là việc cần làm.

Diệp Phàm cũng đã điểm qua cả tám vị ủy viên đảng ủy của tổ A trừ chính hắn ra.

Diệp Phàm gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng dù sao thì Thiết Chiêm Hùng cũng hiểu rõ chút tình hình của tổ A.

Thiết Chiêm hùng ở tổ A cũng đã mấy chục năm. Mạng lưới “tình báo” khá phong phú hơn nữa các mối quan hệ của ông ta cũng tốt, về cách giải quyết một số vụ việc cũng có biện pháp riêng.

Huống chi Lão Thiết đứng từ góc độ người bên cạnh để phân tích vấn đề, chắc chắn có thể nhìn thấy nhiều thứ mà bản thân không nhìn ra được.

Thiết Chiêm Hùng rất quan tâm đến chuyện của Trương Cường vì Trương Cường chính là mộ trong bốn thuộc hạ có tài từng theo Thiết Chiêm Hùng. Cũng bởi vậy nên vừa nghe Diệp Phàm nhắc đến chuyện của Trương Cường, Thiết Chiêm Hùng lập tức đến ngay bệnh viện.

Sau khi nghe Diệp Phàm nói, Thiết Chiêm Hùng trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp:

- Tôi nghĩ chuyện này cậu cũng đã xó dự định riêng rồi đúng không?

- Đúng thế. Tôi cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Diệp Phàm đáp lại.

- Cậu hãy nói trước dự định của mình đi sau đó tôi sẽ cùng cậu cân nhắc, xem xét lại.

Chiêm Thiết Hùng uống một ngụm nước, đưa cho Diệp Phàm một điếu thuốc. Hai người bọn họ bắt đầu thảo luận trong phòng bệnh.

- Ngoài tôi ra thì trong tổ A còn có tám vị ủy viên Đảng ủy nữa. Tám người này tôi sẽ lần lướt nói đến. qua lời của Lão Lý tôi có cảm giác thủ trưởng Cung khá nghiêng về tư lệnh viên Tiền Sâm của căn cứ địa Đại Hùng Sơn.

Mà ứng viên có đến ba người liền, ngoài Tiền Sâm và Trương Cường ra còn có Đằng Các.

Tôi cũng không biết rõ về Đằng Các. Trước kia có cùng chiến đấu với nhau nhưng lúc đó ông ta chỉ là một đội viên bình thường, không khiến tôi chú ý đến nhiều lắm.

Nhưng Tiền Sâm thì lại là một đối thủ đáng gờm, hơn nữa so với Tiền Sâm thì Trương Cường không nắm ưu thế cho lắm.

Huống chi Tiền Sâm lại được Cung Khai Hà hỗ trợ, được tổ phó thường trực Tây Môn Đông Hồng giới thiệu.

Hai vị đứng đầu tổ A, hai vị thủ trường thứ nhất và thứ nhì đều ủng hộ Tiền Sâm nên tôi cảm thấy thiếu tự tin.

Có lẽ, chuyện của Trương Cường có đến tám mươi phần trăm là không có hi vọng nhưng dù thế nào Trương Cường cũng là huynh đệ của Diệp Phàm tôi, cũng là huynh đệ của Thiết ca.

Dù có biết là không có hi vọng tôi vẫn cứ phải gây sức ép đã rồi tính tiếp. Nếu không thì chúng ta thật không được coi ra gì, có đúng vậy không?

Diệp Phàm nói, giọng điệu có chút xúc động.

- Đúng vậy.

Thiết Chiêm Hùng gật đầu nói:

- Cả hai vị thủ trưởng đều nghiêng về Tiền Sâm, Trương Cường đã rơi vào thế yếu.

Theo thể chế hoạt động hiện nay thì có thể nói rằng Trương Cường không có lấy một phần trăm hi vọng.

Tuy nhiên, cậu đã chuẩn bị gây sức ép một phen thì tôi thấy cũng được. Chuyện này không gây sức ép thì họ đúng là không coi cậu và Trương Cường ra gì cả.

Gây sức ép rồi mà vẫn thất bại thì vẫn khiến cho họ hiểu rằng Diệp Phàm cậu có thực lư\cj chứ không phải là kẻ đớn hèn.

Lúc thích hợp thì cũng là lúc nên thể hiện năng lực của mình. Dù có ở đâu, lúc cần lộ diện vẫn cứ phải lộ diện. Nếu không người ta lại cho cậu là đổ bỏ đi đó.

Lần này thì Lão Thiết đã khẳng khái ủng hộ Diệp Phàm lộ diện để gây sức ép.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện