Cung Khai Hà đưa ra một số điều kiện đề cử, Diệp Phàm vừa nghe trong lòng đã muốn chửi má nó. Nếu chỉ xét riêng kinh nghiệm lý lịch thì Trương Cường trước tiên sẽ thua Tư lệnh Tiền Lâm của căn cứ Đại Hùng Sơn một bậc.
Mà các số liệu về phương diện năng lực cũng khá mơ hồ, bởi vậy cũng không thể chứng minh Trương Cường mạnh hơn Tiền Sâm nhiều. Cung Khai Hà vừa nói ra hai điều kiện này, phương hướng nhắm tới đã khá rõ ràng rồi. Những người ngồi ở đây đều là cáo già cả, có ai không hiểu đạo lý này.
Xem ra, Cung Khai Hà đã quyết tâm để danh ngạch Thiếu tướng này cho Tiền Sâm rồi.
- Đồng chí Đằng Các rất tốt, đã nhiều lần tham gia những hành động quy mô lớn. Hơn nữa, mấy năm trước trong trận mê cung Sahara biểu hiện cũng rất nổi trội, vinh quang nhận được hai bậc công…
Dương Quốc Đào bắt đầu thổi phồng Đằng Các lên.
Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi nhớ trận chiến Sahara là do đồng chí lão Nghiêm phụ trách, sau rồi anh làm người chỉ huy đội thứ hai đi qua đó. Sau khi lão Nghiêm hy sinh hành động lần đó do anh toàn quyền phụ trách. Đồng chí Đằng Các liền đi theo anh, về biểu hiện của cậu ta hẳn anh là người rõ ràng rất. Bằng không, sau khi trở về cũng sẽ không được ghi hai bậc công đúng không?
Lão già này, muốn lợi dụng ta sao? Diệp Phàm cười lạnh trong bụng một tiếng, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, lần đó, nói một cách chuẩn xác hẳn là đội thứ ba do tôi phụ trách.
Mà lúc đó ngay cả vương bài của Tổ đặc nhiệm A chúng ta đã cũng hiện thân. Chiến đấu vô cùng thảm thiết, ôi, đồng chí Nghiêm Thế Kiệt của chúng ta đã hy sinh anh dũng rồi.
Lần hành động đó đồng chí nào cũng dốc sức. Hoàn toàn không để ý đến sống chết. Mà khi đó đồng chí Đằng Các đang giúp đỡ đồng chí Trương Cường.
Dưới sự dẫn dắt của đồng chí Trương Cường. Đồng chí cũng biểu hiện hết sức anh dũng. Sau khi kết thúc hành động đồng chí Trương Cường nói là đồng chí Đằng Các đã giúp đỡ anh ta đánh chết ba gã đội viên đặc chiến ngoại quốc.
Hơn nữa, bản lĩnh của ba gã bị giết kia còn cao hơn Đằng Các. Đồng chí Trương Cường nói, may mắn cho đồng chí Đằng Các giúp đỡ, bằng không muốn đánh được ba tên đó đúng là rất khó.
Diệp Phàm nói, Dương Quốc Đào vừa nghe, thiếu chút nữa chửi má nó. Trong lòng tự nhủ, anh đang khen Đằng Các hay là khen Trương Cường thế.
Việc này đương nhiên là sự giảo hoạt của Diệp Phàm khiến cho đồng chí lão Dương cực kỳ tức giận rồi. Đằng Các anh dũng, Diệp Phàm đã thừa nhận.
Nhưng, anh ta có anh dũng đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi. Diễn viên chính mới là Trương Cường. Trương Cường đương nhiên càng anh dũng hơn so với anh ta. Diệp Phàm khéo léo lợi dụng lời nói của Dương Quốc Đào nhưng thật ra lại là lót một đoạn đường cho Trương Cường.
Dương Quốc Đào buồn bực, khóe miệng Tây Môn Đông Hồng lại hiện một nét cười khiến người ta nghiền ngẫm. Dường như đang xem xem hai thằng hề vô dụng làm trò.
Bởi vì, Tây Môn Đông Hồng biết, Trương Cường cho dù có anh dũng đến đâu, Đằng Các có biểu hiện nổi trội đến đâu thì lần thăng hàm này cũng không có phần của bọn họ.
Tây Môn Đông Hồng hoàn toàn lấy tư thế của người chiến thắng xem hai người Dương, Diệp tốn công tốn sức.
- Ha ha, đồng chí Trương Cường luôn luôn công tác tại Báo Săn. Binh đoàn Báo Săn đều là những người kém cỏi từ tứ đẳng trở xuống.
Trong cuộc chiến tại Sahara đồng chí Trương Cường mang theo đội viên của Báo Săn. Tổng bộ phái Đằng Các đi để làm người chỉ huy.
Mà Trương Cường mới là người giúp đỡ đồng chí Đằng Các. Đồng chí Diệp Phàm, hiện giờ mới có vài năm mà anh đã nhớ nhầm rồi sao? Cũng không thể lẫn lộn đầu đuôi nhé.
Dương Quốc Đào thản niên cười, tất nhiên muốn ngầm chê bai Báo Săn.
- Đồng chí Quốc Đào, điểm này tôi không nhớ nhầm chút nào. Trương Cường mang theo đội viên của Báo Săn, lúc đó Tổng bộ suy xét đến việc đội viên của Báo Săn dù sao cũng không phải đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.
Cho nên, bản lĩnh kém một chút. Bởi vậy mới phái Đằng Các qua giúp đỡ những đội viên mà đồng chí Trương Cường mang theo tiến hành công kích vòng ngoài.
Tuy nhiên, sau đó, tình hình đội viên chính thức của chúng ta căng quá, mà ngay cả đội viên của Báo Săn cũng phải ra trận toàn bộ. Thương vong tương đối thê thảm và nghiêm trọng, bởi vì cuộc chiến quá khốc liệt.
Để bảo vệ những đội viên mới của Báo Săn, Trương Cường chiến đấu rất hăng…
Diệp Phàm nói đến đây thì định huơ tay huơ chân.
Không ngờ Dương Quốc Đào đột nhiên lên tiếng ngắt lời Diệp Phàm, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, hiện tại chúng ta đang thảo luận Trương Cường và Đằng Các ai là người chịu trách nhiệm trong trận chiến Sahara, chứ không phải bảo anh miêu tả quá trình chiến đấu.
- Ơ?
Diệp Phàm giả vờ kinh ngạc quay đầu nhìn Dương Quốc Đào nói:
- Không miêu tả quá trình chiến đấu thì sao có thể khiến các vị lãnh đạo đang ngồi tại đây hiểu được ai là người chịu trách nhiệm? Hơn nữa, đối với người chỉ huy phụ trách hành động lúc ấy là tôi, tôi không rõ ai là người chịu trách nhiệm chẳng lẽ đồng chí Dương Quốc Đào anh còn rõ hơn cả người chỉ huy ở chiến trường là tôi? Hay là đồng chí Quốc Đào nằm mơ đi đến Sahara rồi?
Diệp Phàm nói một tràng, sắc mặt Dương Quốc Đào đã tím tái cả vào. Còn những đồng chí khác muốn cười nhưng không khí này lại không thích hợp để cười, cho nên, cả đám đều phải chịu đựng khá khó chịu. Như Thôi Kim Đồng cũng phải giả vờ ngáp để che giấu tiếng cười bật ra khỏi miệng.
Đoán chừng là các đồng chí khác thấy biện pháp này của lão Thôi có hiệu quả. Cho nên, lần lượt bắt chước theo, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng hội nghị liên tục vang lên tiếng ngáp.
- Thủ trưởng Cung, anh nói một chút xem, lúc đó phái Đằng Các đi có phải là để phụ trách chỉ huy tổ công kích ngoại vi Báo Săn mà Trương Cường mang theo hay không. Tôi nghe nói lúc đó thảo luận trong hội nghị đã thông qua.
Dương Quốc Đào sắc mặt khó coi, hỏi.
- Cái này cũng lạ, năm đó lúc xảy ra cuộc chiến ở Sahara đồng chí Dương Quốc Đào dường như vẫn đang công tác tại Tổng cục Chính trị. Làm thế nào nhỉ, chẳng lẽ trong chín vị ủy viên của chúng ta có đồng chí nào đã quên mất kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A? Tôi một chút cũng không tin có đồng chí nào
lại tiết lộ tình hình hội nghị lúc đó ra ngoài phải không nào?
Diệp Phàm lúc nói câu này quét mắt nhìn Lan Viễn Kim một cái. Bởi vì lúc ấy lão già này có mặt tại đó.
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Phàm, ánh mắt mọi người đều nhìn về Lan Viễn Kim.
Sắc mặt lão già này lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Tuy nhiên, bắt gặp ánh mắt không tín nhiệm của mọi người xoáy vào mình như vậy, tên này rốt cuộc không nhịn được, chép miệng một cái nói:
- Điều này không cần đồng chí Diệp Phàm nhắc nhở, thành viên Tổ đặc nhiệm A đều nghiêm túc tuân thủ kỷ luật của Tổ.
Lời của Lan Viễn Kim là để sáng tỏ, trên thực tế cũng là đang tỏ thái độ mình không nói với Dương Quốc Đào bất cứ chuyện nào có liên quan.
- Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, tuy nói năm đó tôi chưa gia nhập Tổ đặc nhiệm A, nhưng tôi hiện tại dù gì cũng là một trong những ủy viên thường vụ của Tổ.
Tôi làm công tác chính trị tư tưởng, tất cả mọi người đều biết. Cho nên, có một lần giở tài liệu đã vô ý đọc được cuộc chiến ở Sahara.
Cuộc chiến ở Sahara đặc biệt tàn khốc, ngay cả vương bài của chúng ta cũng bị trọng thương không thể không rời khỏi Tổ. Mà tinh thần những đồng chí như Nghiêm Thế Kiệt rất đáng để chúng ta học tập.
Cho nên, muốn làm công tác tư tưởng đương nhiên không thể quên những điều này. Cũng không phải có vị đồng chí nào lắm mồm nói cho tôi cái gì cả.
Tuy nhiên, bất kể như thế nào, sự thật vẫn là sự thật. Tôi nghĩ, việc này Tổ trưởng Cung hẳn biết rõ nhất.
Dương Quốc Đào lại muốn kéo Cung Khai Hà vào.
- Xin lỗi, chuyện này lúc đó chỉ là một chuyện nhỏ. Chúng tôi lúc ấu chuyên chú về vấn đề bổ nhiệm chỉ huy tiền phương và người phụ trách đội.
Nhiệm vụ của người chỉ huy tiểu tổ thì giao cho chỉ huy tiền phương sắp xếp. Những chuyện như chuyện tiền tuyến, hẳn là chỉ huy tiền phương rõ nhất.
Người ta có câu, tướng ở bên ngoài có lúc không làm theo quân lệnh. Là chỉ huy tiền tuyến, anh ta sẽ căn cứ tình huống thực tế để xác định người phụ trách tiểu tổ.
Nếu đều phải do chúng tôi sắp xếp, chỉ sợ chúng ta chưa quen thuộc tình huống cụ thể ở tiền phương mà thành ra chỉ huy một cách mù quáng, điều này rất bất lợi với nhiệm vụ của chúng ta.
Cho nên, để chỉ huy tiền phương sắp xếp là hợp lý.
Lời này của Cung Khai Hà vừa nói ra, mặc dù không nói rõ ai là người chịu trách nhiệm, nhưng đã trả lời ngầm đồng chí Dương Quốc Đào. Bởi vì, Diệp Phàm lúc ấy chính là chỉ huy tiền phương! Chức tổ trưởng này đương nhiên là do chỉ huy sắp xếp.
- Ha ha, nhớ không rõ thì chuyện này chúng ta không tranh luận nữa.
Dương Quốc Đào tìm lối thoát cho mình.
- Xin lỗi Chủ nhiệm Dương, có một chuyện tôi muốn làm rõ, có thể thỉnh giáo anh một chút không?
Diệp Phàm lại không dễ dàng để lão già này thối lui như thế. Chẳng ai lại bị người khác đánh cho một gậy mà lại tha cho cả.
- Ờ, anh nói đi.
Dương Quốc Đào vẻ mặt bình tĩnh nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, nếu tôi nhớ không nhầm đồng chí Đằng Các năm 2003 cảnh giới chỉ đạt tới ngũ đẳng Khai Nguyên, mà quân hàm cũng chỉ là thượng tá, chuyện này có thật hay không?
Diệp Phàm thản nhiên cười hỏi. Trong đôi mắt chim ưng pth khóe miệng Cung Khai Hà không khỏi giật giật.
- Cái này tôi không rõ lắm.
Mặt Dương Quốc Đào trầm xuống thuận miệng nói.
- Là thật.
Không ngờ Tướng quân Lâm Đống Quốc đột nhiên xen vào một câu chứng thực. Bởi vì Tướng quân Lâm là Tổ phó phụ trách phương diện tư liệu của Tổ. Lời ông nói đương nhiên cực kỳ có quyền uy.
- Tướng quân Lâm, tuy nói tư liệu của tất cả các thành viên của Tổ đều do anh quản lý, thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A chúng ta không quá nhiều. Nhưng, thành viên vòng ngoài ít nhất cũng hàng chục ngàn phải không?
Dương Quốc Đào có ý là nhiều người như vậy sao ông có thể đều nhớ rõ toàn bộ được.
- Ha ha, rất xin lỗi đồng chí Quốc Đào. Toàn thể thành viên Tổ tôi không thể nhớ rõ hết. Tuy nhiên, đối với mấy chục thành viên chính thức của Tổ đầu ốc Lâm Đống Quốc tôi vẫn có thể nhét vào được.
Nói ví dụ như đồng chí Dương Quốc Đào anh sinh năm 1950, năm nay 55 tuổi. Ba tuổi còn chưa biết nói chuyện, lúc đó người trong nhà còn hoài nghi không biết có phải anh bị câm hay không.
Sau này bốn tuổi bị một bà chị hàng xóm tát một cái mới bắt đầu nói chuyện. Lúc đó là bởi vì anh bất ngờ cắn vào mặt người ta…
Lời này của Lâm Đống Quốc mới nói một nửa, sắc mặt Dương Quốc Đào đại biến, ông đang có ý bôi nhọ tôi, cho nên vội vàng nói:
- Ngừng! Ngừng!
- Ngừng gì? Còn tiếp, chưa hết mà? Tôi đều nhớ kỹ. Bằng không, sao có thể chứng minh tôi nhớ rất dai phải không nào? Đồng chí Quốc Đào, anh cứ coi như là tư liệu làm bằng chứng đi.
Lâm Đống Quốc thản nhiên hừ nói.
- Tổ trưởng Cung, đồng chí Đống Quốc đang đi đầu làm trái kỷ luật Tổ.
Dương Quốc Đào kêu lên.
- Ừ, đồng chí Đống Quốc phải chú ý một chút. Không thể tùy ý tiết lộ bất kỳ tư liệu nào của thành viên Tổ.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi biết rồi, chỉ là nói vài chuyện lúc nhỏ của anh ấy để chứng minh tôi có thể nhớ kỹ thôi. Sau này tuyệt đối sẽ không nói gì. Xin lỗi Tổ trưởng Cung, tôi thất lễ rồi.
Lâm Đống Quốc nói, nhìn Dương Quốc Đào một cái, lạnh lùng hừ nói:
- Tuy nhiên, vấn đề vừa rồi đồng chí Diệp Phàm đưa ra đồng chí Dương Quốc Đào vẫn chưa trả lời rõ ràng thì phải?