Dương Quốc Đào và Lan Viễn Kim biết Đằng Các không diễn rồi, hơn nữa Cung Khai Hà có hứa hẹn lần sau nếu có sẽ nghĩ đến Đằng Các đầu tiên.
Cho nên, hai người cũng hiểu được cơ hội của Đằng Các cũng không tệ lắm. Bởi vì, Tổ đặc nhiệm A trên cơ bản hai năm một đều có danh ngạch nhất định.
Đằng Các chỉ cần đợi hai năm sau là ván đã đóng thuyền rồi. Cho nên, đối với Đằng Các Dương Quốc Đào dứt khoát từ bỏ cho.
Nếu đã từ bỏ Đằng Các, hai người cũng không có khả năng ủng hộ đối thủ Diệp Phàm. Tất nhiên là y và Lan Viễn Kim đều bầu cho Tiền Sâm.
Cho nên, cộng thêm cả Cung Khai Hà và Tây Môn Hồng, Tiền Sâm tổng cộng có được bốn phiếu.
Mà mấy người Đằng Các không ngờ rất quỷ dị chiếm được sự tán đồng của Lâm Đống.
Mà Trương Cường và Diệp Phàm, Kế Vĩnh Viễn, Đới Thành cũng lần lượt giơ tay, Mà Thôi Kim Đồng cũng tỏ vẻ bỏ cuộc.
Cứ như vậy, chín vị ủy viên thường vụ không ai có được số phiếu quá bán. Nói về lý thì việc này phải gác đến hội nghị tiếp theo rồi.
Tuy nhiên, Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Theo số phiếu, ba người được đề cử đều chưa quá bán, theo quy định thì kết quả bỏ phiếu này không được công nhận.
Tuy nhiên, xét thấy công việc của chúng ta có tính đặc thù, cấp trên lại thúc giục gấp yêu cầu chúng ta nhất định hôm nay phải báo cáo người giới thiệu lên trên.
Không có cách nào, chúng ta đành phải theo quy định tiến hành lần bỏ phiếu thứ hai. Đồng chí Đằng Cái vòng thứ nhất đã xuất cục rồi, tuy nhiên, suy xét đến nhiệm vụ mà đồng chí đang chấp hành hiện giờ, chúng ta cho anh ấy một cơ hội, cho nên đợt bỏ phiếu thứ hai vẫn có ba người được đề cử.
Tuy nhiên, trong lần bỏ phiếu trước tôi đã nhắc nhở một số đồng chí phải cân nhắc tổng hợp mọi mặt, không thể coi đại sự của Tổ đặc nhiệm A là trò đùa.
Nếu hôm nay không thể tìm ra được người đề cử, quân ủy nói qua, những đơn vị khác đã báo cáo rồi, chỉ có chúng ta vẫn kéo dài.
Cho nên, buổi tối nếu không có kết quả để báo cáo coi như chúng ta bỏ cuộc. Chẳng lẽ các đồng chí thực sự muốn nhìn thấy chúng ta vứt bỏ chức danh này sao?
Các đồng chí, bản lĩnh chính trị các đồng chí rèn luyện hàng ngày đi đâu? Bắt đầu đi, tôi đồng ý để cử Tiền Sâm thăng chức thiếu tướng.
Cung Khai Hà lần này không do dự, trực tiếp chỉ mặt gọi tên người đầu tiên. Hơn nữa Cung Khai Hà còn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn ba người Kế Vĩnh Viễn, Thôi Kim Đồng và Đới Thành một cái.
Mà Cung Khai Hà cũng khá bẩn, biết Đằng Các không thể được nhưng lại cho y một cơ hội, đây chính là thuận nước giong thuyền.
Tuy nhiên, kết quả bỏ phiếu không khác gì lần trước mấy, giống với lần bỏ phiếu thứ nhất. Kế Vĩnh Viễn cùng Đới Thành vẫn kiên trì bầu cho Trương Cường. Mà Lâm Đống Quốc vẫn bầu cho Đằng Các.
Tuy nhiên, lần này thái độ của Thôi Kim Đồng có thay đổi, y đã trầm mặc, hơn nữa cũng không lên tiếng.
Thấy mọi người giơ tay biểu quyết một hồi, Tây Môn Hồng nhíu mày nói:
- Hiện giờ Tiền Sâm có bốn phiếu, Trương Cường ba phiếu, lão Thôi, cuối cùng là anh bầu cho ai, chẳng lẽ anh thật sự muốn làm tội nhân của Tổ đặc nhiệm A, để cho tiêu chuẩn lãng phí? Làm cho các lãnh đạo Quân ủy chê cười chúng ta bên này không đoàn kết, ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong sao? Lão Thôi, anh phải chú ý đại cuộc. Đại cuộc!
Lời nói này rất rõ ràng, Thôi Kim Đồng có bầu cho Trương Cường cũng vô ích. Ngay cả là một nửa thì cuối cùng vẫn lãng phí một xuất. Còn bầu cho Đằng Các càng vô dụng, chỉ có bầu cho Tiền Sâm mới có tác dụng.
- Tôi đồng ý đề cử đồng chí Tiền Sâm.
Thôi Kim Đồng giơ tay rất chậm, cũng rất nặng nề, tuy nhiên, cuối cùng cũng là giơ tay lên. Nói những lời này xong Thôi Kim Đồng hơi có chút trầm xuống, y nhìn trộm Diệp Phàm một cái, vẻ mặt xin lỗi.
- Đồng chí Tiền Sâm có năm phiếu, đồng chí Trương Cường có ba phiếu, đồng chí Đằng Các một vé, đồng chí Tiền Sâm thắng.
Cung Khai Hà nói xong lập tức ra lệnh cho đồng chí ghi biên bản bên cạnh nói là chuẩn bị tài liệu báo cáo Quân ủy…
- Đồng chí Cung Khai Hà, trong vòng nửa năm hi vọng anh không cần tìm tôi. Sang năm mới, tất cả mọi người cùng quây quần vui vẻ thì tôi và Trương Cường không được thế, vẫn vì Tổ đặc nhiệm A mà giết giặc.
Tất cả các anh em đều mang cái đầu đi, kể cả xuất phát từ tinh thần nhân đạo, Diệp Phàm tôi quyết định rồi, ai nói cũng vô dụng.
Hôm nay là tháng hai, ít nhất đến tháng tám, hy vọng Tổ đặc nhiệm A không phân cho tôi bất cứ nhiệm vụ nào.
Tôi còn phải chuyên tâm công việc của chính quyền, lời này hôm nay tôi nói trước mặt mọi người ở đây, nếu trong vòng nửa năm tới muốn ép tôi tham gia hành động thì các ông sẽ nhận được đơn xin từ chức.
Nếu nhà nước nhất định ép tôi, tôi sẽ đi xa.
Diệp Phàm nổi giận, Cung Khai Hà và Tây Môn Hồng cũng không thể ức hiếp người như thế, không ngờ buộc Thôi Kim Đồng bỏ phiếu.
Nếu như nói không có phiếu đó thì sẽ lãng phí một xuất thì không thể nào. Hoàn toàn có thể đưa cả hai lên để Quân ủy quyết định. Nhưng Cung Khai Hà không cho Diệp Phàm cơ hội, Diệp Phàm cảm thấy nỗi tức giận này không nhịn được nữa.
Diệp Phàm vừa nói xong, căn bản không để ý đến những đồng chí khác, đứng ngay dậy bỏ đi.
Cung Khai Hà mặt tối sầm có thể so với mực đen.
- Đây là thái độ gì, nghĩ là giỏi rồi thì thế có phải không? Tôi thấy phải phê bình, tôi đề nghị lấy danh nghĩa Tổ đặc nhiệm A cánh cáo Đảng đối với đồng chí Diệp Phàm. Thật kỳ lạ, cái này là cái gì.
Lúc này, Tây Môn Hồng cũng không nhịn được nữa, thịch một tiếng đập xuống bàn nói.
- Đúng vậy, tôi đồng ý, sớm nên như vậy. Loại oai gió tà khí quyết không thể để hắn tiếp tục phát triển.
Nếu như tiếp tục nữa hắn còn không đái trên đầu chúng ta sao. Tôi thấy, tư tưởng của đồng chí Diệp Phàm có vấn đề nghiêm trọng.
Tôi đã nói từ trước, đồng chí này có vấn đề, nhưng các anh không tin, thấy không, hiện giờ có vấn đề
lớn có phải không?
Nếu làm cho tất cả các thành viên của Tổ đặc nhiệm A có tính tình như hắn, mỗi người tự cao tự đại thì Tổ đặc nhiệm A còn có sức chiến đấu sao?
Còn làm sao có thể tăng sức mạnh của bộ máy và sức lãnh đạo được. Luồng gió này không thể để dài nhất định phải ngắt ngay.
Tôi thấy, cảnh cáo trong Đảng còn nhẹ, hẳn là phải nặng hơn mới đúng.
Dương Quốc Đào nghiêm mặt hừ nói.
- Nặng hơn, nặng hơn, cậu có thể biết, đến khi có nhiệm vụ quan trọng cần người không có người đi Dương Quốc Đào cậu có ra trận được không? Nếu cậu có thể làm được, Đới Thành tôi giơ tay tán thành. Không cần nói phạt nặng đồng chí Diệp Phàm, khai trừ cũng hoàn toàn hợp lý.
Đới Thành lạnh lùng hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm tuy nói là nói nhảm nhưng cậu ấy nói cũng có lý, gần sang năm mới, ít nhất chúng ta đều cùng người nhà đoàn tụ.
Bọn họ thì ở Tam độc giáo giết giặc, chắc chắn đáng sợ, đó là mang đầu đi làm nhiệm vụ, mấy ngày nay bọn họ đã liếm máu để tồn tại.
Chúng ta so với họ hạnh phúc hơn nhiều. Tôi còn nhớ rõ, đã nhiều năm rồi vào ngày tết đồng chí Diệp Phàm đều có nhiệm vụ.
Cho nên, hắn đề xuất muốn nghỉ ngơi nửa năm cũng có lý có phải không? Hơn nữa, chúng ta cũng có thể cố gắng giảm bớt nhiệm vụ sao?
Một số nhiệm vụ nhỏ tại sao phải phiền cậu ấy?
Lúc này Kế Vĩnh Viễn thở dài nói.
Thôi Kim Đồng cùng Lâm Đống Quốc không lên tiếng, Lan Viễn Kim cũng không lên tiếng.
- Tổ trưởng Cung, theo anh thì sao?
Dương Quốc Đào còn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.
- Ghi tội ghi tội, nhắc nhở, cậu muốn làm công tác tư tưởng thì được nhưng cũng không thể mở miệng là ghi tội, ngậm miệng là ghi tội. Tất cả mọi người đều ghi tội thì công việc lấy ai mà làm. Tan họp.
Cung Khai Hà tâm trạng cực kỳ không tốt, mặt buồn rầu nói xong bước nhanh đi.
- Tôi làm công tác tư tưởng, điều này chẳng lẽ sai lầm rồi?
Dương Quốc Đào cảm thấy oan ức vẻ mặt buồn rầu nói thầm một câu.
- Cậu đúng, tuy nhiên, tổ trưởng Cung cũng không sai, đồng chí Thôi cũng không sai, hơn nữa, ghi tội cũng đáng ghét có phải hay không?
Lan Viễn Kim khuyên nhủ.
- Nói cái rắm gì lắm, có để cho tôi yên tĩnh một chút được không?
Lâm Đống không ngờ quát lên một câu rồi cũng bỏ đi.
- Công tác Tư tưởng là một cái rắm, thái độ của cậu là gì vậy?
Dương Quốc Đào tức giận chỉ theo lưng Lâm Đống nói.
- Đừng nói nữa Quốc Đào, về ăn tết tết đi, đừng làm mình tức giận. Rắm này thả ra cho thoái mái môt chút.
Lan Viễn Kim kéo Dương Quốc Đào ra ngoài.
- Chúng ta làm công tác cao thượng như vậy không ngờ thành cái rắm rồi? Đây là thái độ gì đây?
Dương Quốc Đào vừa bị kéo đi vừa nhổ một bãi.
- Thằng nhãi..
Tây Môn Hồng dùng chân di di điếu thuốc trên sàn nhà, chân đá két một tiếng.Một cước này Tây Môn Hồng cẳn bản là giẫm lên Diệp Phàm.
- Anh Thiết, không thành công, tôi cùng lão Cung cãi nhau trở mặt rồi.
Diệp Phàm tức giận gọi điện thoại cho Thiết Chiêm Hùng.
- Thôi vậy, đừng nóng vội, đừng tức giận, việc này có lẽ lão Cung cũng có áp lực.
Thiết Chiêm Hùng khuyên.
- Lão có rắm áp lực, mẹ kiếp… vào sinh ra tử có tác dụng cái rắm.
Diệp Phàm tức giận.
- Cậu em, tôi khuyên cậu một câu, đừng xúc động tức giận như vậy. Kỳ thật cậu bình tĩnh lại suy nghĩ, trong này chắc chắn có nguyên nhân. Tây Môn gia là một nguyên nhân nhưng chỉ một Tây Môn gia thì không thay đổi được quyết định của Cung Khai Hà, cậu suy nghĩ xem Cung Khai Hà trước kia đối xử với cậu như thế nào?
Thiết Chiêm Hùng phân tích khuyên nhủ.
- Tàm tạm, so với Lỗ Tiến tốt hơn nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Vậy là được rồi có phải hay không? Tôi nghĩ, Cung Khai Hà không phải là không muốn nể mặt cậu, có lẽ việc này người ta có áp lực.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ai có quyền lực lớn như vậy gây áp lực cho lão, ngoại trừ mấy vị lãnh đạo, người khác làm sao có thể làm cho lão Cung kiêng nể. Nếu mấy vị lãnh đạo kia muốn sắp xếp một cấp thiếu tướng không phải chỉ cần nói một câu sao, sao phải gây áp lực cho lão Cung. Lời này tôi không tin là lạ như vậy đâu.
Diệp Phàm nói.
- Việc này cũng không nhất định là mấy vị đó. Tuy nhiên, áp lực này có lẽ cũng còn nhiều mặt, ví dụ như tình cảm, cậu nợ người khác một ân tình cũng phải trả có phải không, còn có nguyên nhân khác như món nợ phong lưu. Người thân thiết của cậu yêu cầu cậu làm gì cậu cũng phải giải quyết có phải không?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Anh Thiết, anh nghĩ thật sự nhiều quá, cứ đi uống vài chén thôi vậy, tết hai anh em chúng ta đều không có cơ hội gặp gỡ. Xem lão Lang có thời gian không, còn cả Tồn Quân, Nhân Bàng và Trương Cường nữa đều gọi ra cùng gặp nhau đi.
Diệp Phàm cười nói, buồn bực cũng vơi đi một chút. Nghĩ lại lời nói và việc làm của mình cũng hơi quá khích một chút.
Không lâu hai người đã gọi bạn bè đến đủ.
Diệp Phàm đang uống rượu với mấy anh em, thì Cung Khai Hà cũng vội vàng mang cặp công văn vào Trung Viên Hải.