- Thật ra thủ trưởng Cung cũng có ý tốt, để cậu an tâm nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa cũng không có gì. Dù sao coi như là cho cậu nghỉ tết bù, phải không nào? Tôi nghĩ, Đồng Lĩnh thiếu cậu vẫn hoạt động bình thường có phải không? Không cần lo lắng quá công việc phải làm, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi. Gần hết năm các cậu đến Tam độc giáo, nghĩ đến đã thấy sợ.
Trương Hùng khuyên.
- Đúng vậy anh Diệp, ở Bắc Kinh chơi vài ngày hay ngày mai đến nhà tôi chơi, có lẽ Tân Môn anh cũng ít đến, cha tôi vẫn mong có thể ngồi cùng anh Diệp một chút.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Ừ, đúng rồi Tồn Quân, việc bên đó cậu giải quyết thế nào rồi?
Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến chuyện ở thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân.
- Cha tôi đang giải quyết, nói cũng khá phiền toái.
Lam Tồn Quân lắc lắc đầu có vẻ buồn bã.
- Sao vậy cậu Lam? Có phải là đã đến thời điểm quan trọng có quyết định rồi đúng không?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt quan tâm nói.
- Quan trọng là ở chỗ Thái Nhất hoa, cha tôi vẫn nghe hiểu, đã cùng người quen tiếp xúc với Thái Nhất Hoa một chút.
Tuy nhiên, Thái Nhất Hoa rất ít nói, căn bản là không đồng ý nói chuyện này với anh trai của y là Thái Tiến Hậu.
Cha tôi đã đích thân đi một chuyến, tuy nhiên, hình như cũng không được việc, việc này chúng tôi cũng có thể hiểu được.
Dù sao, chúng tôi cũng không có giao tình gì nhiều với Thái Nhất Hoa. Hơn nữa, chúng tôi cũng không giúp được gì cho Thái Nhất Hoa.
Lam Tồn Quân nói.
- Thái Nhất Hoa bây giờ là Cục trưởng Cục Nghiên cứu khoa học của Bộ Khoa học Kỹ thuật. Nếu như y đi lên một bậc chính là cấp thứ trưởng.
Khó khăn này quá lớn, ngay cả những người ngồi đây như chúng ta có lẽ cũng chưa có thực lực này. Nếu không, Thái Tiến Hậu là nhân vật có số của tỉnh Thiên Vân đã đẩy em của y lên lâu rồi.
Tuy nhiên, bộ Khoa học Kỹ thuật là một bộ môn vô bổ, chúng tôi giúp y đổi đơn vị khác, việc này chỉ có cậu Diệp mới làm được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Đổi đơn vị, khó khăn cũng khá cao. Dù sao cũng là từ đơn vị kém đến đơn vị tốt. Và hơn nữa chưa chắc đã thể hiện được chúng ta quan tâm đến y, có lẽ khó có thể làm y động lòng.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cha tôi cũng đã nghĩ qua, chẳng qua đối với cha tôi mà nói, ngay cả một chút này cũng khó làm được. Việc này ít nhất của phải cán bộ cấp Thứ trưởng thường trực mới có thể quyết định được. Hơn nữa, còn phải xem có ghế trống hay không, nếu không cũng không tốt.
Lam Tồn Quân buồn bực nói.
- Cậu Lam, khó hơn nữa thì vẫn phải giải quyết. Cách thì luôn có, qua mấy ngày nữa mọi người đi làm bình thường thì tôi sẽ nghĩ cách.
Diệp Phàm an ủi.
- Cảm ơn anh Diệp, cha nói là tiện thì cũng muốn đến thăm hỏi anh Diệp.
Lam Tồn Quân nói.
- Ha ha, tiện thì tôi phải đến hỏi thăm chú Lam mới đúng. Ông em, chúng ta là anh em sinh tử, chờ tôi về Đồng Lĩnh sắp xếp một chút sau đó sẽ đến Tân Môn.
Diệp Phàm cười nói.
Lúc này con trai của Trấn Đông Hải Trấn Lương vội vàng vào.
Diệp Phàm bảo cậu tangồi xuống.
Tuy nhiên, nhìn Trấn Lương có chút không được tự nhiên.
- Cậu Trấn, cậu có tâm sự gì đúng không? Nói ra cho mọi người một chút. Thủ trưởng Trấn mặc kệ còn hay không chúng tôi đều tôn trọng ông ấy.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, anh Diệp.
Trấn Lương đứng lên, cầm chén rượu vẻ mặt hổ thẹn nhìn Trương Cường nói:
- Chén rượu này trước tiên tôi kính anh Trương Cường. Anh Cường, nhất định anh phải uống hết, nếu không tôi không có mặt mũi nào nhìn anh.
- Sao lại nói như thế Trấn Lương?
Trương Cường cũng vội vàng đứng lên, có vẻ không hiểu.
- Uống trước đi rồi tôi nói tiếp.
Trấn Lương nói.
- Vậy được, hai anh em ta cùng cạn chén.
Trương Cường nói.
- Không phải, chén này tôi mời anh Cường, trước tiên anh đừng ép tôi nói nguyên nhân, uống trước rồi nói sau được không?
Trấn Lương nói.
- Vậy được, chúng ta uống một trận đã.
Trương Cường cũng không hỏi nữa, cạn ly cùng Trấn Lương.
Tất cả mọi người đều nhìn Trấn Lương, không hiểu y có chuyện gì mà xin lỗi Trương Cường.
- Anh Cường, anh Diệp, anh Thiết… Việc này tôi thật sự khó có thể mở miệng.
Trấn Lương vẻ mặt thật sự thẹn thùng.
- Không sao, đều là anh em, có gì cậu cứ nói thẳng là được.
Diệp Phàm nói.
- Là như vậy, lần này anh Cường có phải là đã không trúng cử không?
Trấn Lương hỏi.
- Ừ, thủ trưởng Cung cứn rắn ép cho Tiền Sâm, tôi không hiểu ông ấy có quan hệ gì với Tiền Sâm, cho nên tôi tức giận.
Diệp Phàm nói.
- Rất xin lỗi anh Diệp, việc này nguyên nhân là từ em.
Trấn Lương vừa nói một câu tất cả đều kinh ngạc nhìn y.
- Làm sao có thể thế được, việc này có liên quan gì đến cậu?
Lam Tồn Quân không kìm nổi hỏi.
- Thật sự là có liên quan đến tôi, bởi vì chuyện Tiền Sâm chính là tôi tìm tổ trưởng Cung nói. Ôi, rất xin lỗi anh Trương Cường,
Vẻ mặt Trấn Lương đỏ bừng nói.
- Cậu có khả năng sao? Không ngờ có thể làm chuyện đó, cậu không phải là làm cha cậu thất vọng sau?
Lang Phá Thiên lạnh lùng nói thẳng.
- Anh Lang, việc này quả thực tôi không thể nói được. Haiz, nói như thế nào nhỉ, việc này tôi cứ nói thẳng vậy.
Tiền Sâm thật ra là đệ tử của cha tôi. Vì cha là thủ lĩnh, một vị trí đặc thù nên ông ấy không thể để người ta bàn tán.
Cho nên, trong tay cha tôi, Tiền Sâm đáng lẽ đã lên cấp Thiếu tướng nhưng vẫn bị cha dành cho người khác.
Mấy năm trước trước khi qua đời luôn nói mãi. Tuy nhiên, vẫn không có cơ hội, lần này có cơ hội cho nên tôi mặt dày đi tìm tổ trưởng Cung.
Tổ trưởng Cung sau khi nhe chưa nói hai lời liền đồng ý ngay. Cho nên, chuyện lần này đều là Trấn Lương tôi phải xin lỗi Trương Cường.
Trước tiên tôi cạn ba chén, anh Cường, xin anh thôi hồng anh thứ cho tôi. Còn cả anh Diệp nữa, tôi cũng uống ba chén, xin anh đừng giận tổ trưởng Cung.
Mọi lỗi là do tôi hết.
Mắt Trấn Lương ngân ngấn nước, cầm chén rượu không nói gì uống sáu chén.
- Hóa ra là như vậy, Trấn Lương, cậu nói cho chúng tôi trước là được. Tin rằng Trương Cường cũng sẽ không so
đo việc này. Hơn nữa, Tiền Sâm là đệ tử của thủ trưởng Trấn, tôi thật sự là không hiểu được. Ôi, việc này Trấn Lương cậu cũng đừng cảm thấy tội lỗi, Trương Cường mất cơ hội lần này lần sau tôi tin tưởng vẫn còn cơ hội.
Diệp Phàm nói.
- Đúng thế, Trấn Lương, cậu đừng như vậy, tất cả mọi người đều là hiểu lầm.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Cậu Trấn, chúng ta uống ba chén, việc này coi như bỏ qua, từ nay về sau chúng ta không nhắc đến nữa.
Trương Cường tỏ vẻ độ lượng giơ chén rượu lên.
Mười giờ sáng thứ hai, Diệp Phàm dọn dẹp mấy đồ dùng rời viện.
Mà bệnh viện vì đã nhận mệnh lệnh nên không đồng ý để mấy người Diệp Phàm xuất viện, văn phòng của Phó viện trưởng suýt nữa thì rùm beng.
Đúng lúc đó Lý Khiếu Phong không ngờ vội vàng đến, ông ta nhìn Diệp Phàm nói:
- Tiểu Diệp, cậu đi theo tôi một chuyến, tôi có việc muốn nói với cậu.
Diệp Phàm không nề nà, đành phải theo Lý Khiếu Phong vào một gian phòng.
- Vẫn còn tức giận vì chuyện của Trương Cường đúng không?
Thấy Diệp Phàm lạnh lùng Lý Khiếu Phong cười nói.
- Nào dám, cách ông đều là lãnh đạo, tôi chỉ là lính lấy việc phục tùng là chính.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Ha ha…
Lý Khiếu Phong không ngờ mỉm cười nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Thật ra, tổ trưởng Cung cũng có chỗ khó, ông ấy không có cách nào. Cậu cũng đừng giận ông ấy, ông ấy vẫn rất cọi trọng cậu. Có yêu cầu nào của cậu mà ông ấy không đáp ứng không?
- Chuyện đó không nên nói, muốn tôi mang đầu đi làm việc thì dễ nói chuyện rồi. Một khi tôi kéo nhân tài vào trong đội thủ trưởng Cung đã làm gì, được chim quên ná, được cá quên nơm có phải không? Xa Nhất Đao là cao thủ đẳng cấp 12, bảo một đồng chí trong Tổ đặc nhiệm A đi tìm một người xem.
Diệp Phàm có chút tức giận.
- Được rồi, được rồi, cậu xem cái này trước rồi nói sau.
Lý Khiếu Phong cười tủm tỉm đưa một tập tài liệu ra.
- Cái gì đó, tôi không muốn xem.
Diệp Phàm không nhận.
- Không xem chắc chắn cậu sẽ hối hận.
Lý Khiếu Phong cười thần bí, dường như đang suy nghĩ gì đó.
- Tôi nói nhé lão Lý, ông trực tiếp nói là được, đừng đánh thuốc mê ở đây.
Diệp Phàm nói.
- Xem trước một chút, nếu cảm thấy tôi đang nói đùa thì sau này cậu không cần để ý đến tôi rồi.
Lý Khiếu Phong đưa ra Diệp Phàm không có cách nào đành nhận lấy mở ra.
Nhìn qua một lần Diệp Phàm lại nhìn lại một lần nữa, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Lão Lý, rốt cuộc là sao thế này? Việc này đêm qua bộ máy lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A quyết định, chẳng lẽ sáng nay lại mở hội nghị, sao tôi không nhận được thông báo.
- Ha ha, không cần mở hội nghị, đây là do một tay của thủ trưởng Cung. Trương Cường không phải muốn đến tỉnh Thiên Vân đảm nhiệm chức sư trưởng sao?
Nếu thiếu tướng được y mang từ Tổ đặc nhiệm A đi, ha ha, chức thiếu tướng không phải lại trả lại cho Tổ đặc nhiệm A sao?
Đến lúc đó Tiền Sâm chỉ cần chờ một thời gian ngắn có thể nhận quân hàm này. Một chút thời gian đồng chí Tiền Sâm vẫn có thể chờ.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Chiêu này của lão Cung hay nhỉ.
Diệp Phàm khen ngợi, quay người hỏi:
- Tuy nhiên, tôi nghĩ lão Cũng cũng đã phải đau đầu rồi đúng không?
- Đó là đương nhiên, thật ra, lần này Trương Cường xem như có một cơ hội lớn. Chẳng những được thăng quân hàm, hơn nữa việc chức vụ cũng được giải quyết xong.
Tuy nói không thể đến căn cứ Hải quân ở Phổ Hải như cậu nói lúc trước nhưng quân đoàn cơ giới cũng là một trong những đội quân tinh nhuệ.
Cũng không kém so với căn cứ Hải quân. Hơn nữa, Trương Cường đã từng huấn luyện ở Tổ đặc nhiệm A, cũng thích hợp có phải không?
Lý Khiếu Phong nói.
- Đúng thế, tôi còn phải cảm ơn lão Cung.
Diệp Phàm có chút xấu hổ nói.
- Ha ha, phải cảm ơn thì làm sớm đi, nếu không thì muộn mất.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Câu đi nhất định phải mang Trương Cường đi cùng, về việc trao quân hàm có lẽ sẽ làm nhanh thôi, Trương Cường cũng phải chuẩn bị tâm lý có phải không?
- Vậy tôi sẽ đi.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
- Cậu thật là mới có lợi đã cười rạng rỡ như vậy. Tuy nhiên, mấy vấn đề của cậu và Thủ trưởng Cung phải giải quyết hết, cậu không có ý đắc ý chứ?
Lý Khiếu Phong nói.
- Ý gì, tôi có gì đâu?
Diệp phàm hừ một tiếng, biết thiên hạ này không có bữa cơm trưa nào miễn phí.
- Không có gì, mang đến cho Thủ trưởng Cung hai viên Lôi Âm Cửu Long Hoàn là xong. Hơn nữa, lần này đến Tam độc giáo không phải cũng hi sinh hai đội viên dự bị sao, hai gã đội viên đều là tam đẳng đỉnh giai,
Lý Khiếu Phong cười khan một tiếng.
- Tạm thời chưa có cách nào, tôi chưa tìm được thuốc để chế biến. Không có thuốc mặc dù là lão tiền bối kia cũng không có cách nào đúng không? Tuy nhiên, một khi có thuốc tôi sẽ không tiếc.
Diệp Phàm nói.