- Phó trung đoàn trưởng, cấp bậc cục trường. Nhìn qua thì là điều chuyển ngang còn có vẻ giống như đề bạt. Tuy nhiên, tôi hiểu âm mưu của bọn họ.
Bao Nghị nói.
- Chỉ sợ là nhìn vào vị trí của cậu ở Đồng Lĩnh đi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Không sai, quyết định điều chuyển tôi vừa tuyên bố, cục công an thành phố Đồng Lĩnh không thể một ngày không có chủ.
Bao Nghị vừa mới nói đến đây Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Nhất Định là để Trì Hạo Cường kiêm nhiệm có phải không?
- Sai rồi, không phải là Trì Hạo Cường, đương nhiên y cũng muốn nói không làm thông được ở trên tỉnh. Cuối cùng đề bạt đồng chí Ninh Mãn Phó Bí thư Đảng ủy Công an thành phố kiêm chức Cục trưởng cục Công an thành phố. Anh xem xem đây rõ ràng là đối đầu với anh. Bọn họ biết anh không thích Ninh Mãn mà còn cố tình đẩy Ninh Mãn vào vị trí này, đây không phải là đánh vào mặt anh sao?
Bao Nghị giận giữ nói.
- Ninh Mãn không phải là đã bị tôi xử phạt sao, hơn nữa tôi chưa về, việc bổ nhiệm Cục trưởng Cục công an thành phố phải được hội nghị thường vụ cùng với Sở Công an tỉnh đồng ý mới được. Ngoài ra, quyền quyết định là ở Thành ủy Đồng Lĩnh chúng ta, tôi không về làm sao quyết định, làm bừa bãi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Bọn họ nói là anh đi hỗ trợ việc phá án bí mật, đặc sự đặc bạn, Phó Chủ tịch tỉnh phân công quản lý công an Trần Húc dẫn một số cán bộ Tỉnh ủy xuống dưới chủ trì hội nghị thảo luận vấn đề này. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng cử người tham gia. Hơn nữa, lúc đó những ủy viên thường vụ khác cũng tham gia thảo luận.
Bên ngoài là thảo luận, trên thực tế người ta đã quyết định từ trước. Việc này, tuy nói là Vương Long Đông cùng Mễ Nguyệt phản đối Ninh Mãn.
Nhưng, anh không ở Thành ủy, nên Trần Húc theo dõi sát sao, cuối cùng tất nhiên là cưỡng ép thông qua.
- Có lẽ là Khổng Đoan và Xa Thiên vui vẻ vì người khác gặp họa đi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Có lẽ Khổng Đoan muốn Trì Hạo Cường kiêm nhiệm. Nghe nói Ninh Mãn trước đây đi theo Cao Thành cùng Khổng Đoan cũng không hề qua lại. Tuy nhiên, bị lão già Trần Húc theo dõi, Khổng Đoan có làm gì có lẽ cũng không có hiệu quả nên liền ngậm miệng. Mà Xa Thiên cũng là mong Ninh Mãn được nhậm chức này.
Bao Nghị nói.
- 13 ủy viên thường vụ tôi không có ở nhà, còn có Ngọc Xuân Phong, Mễ Nguyệt và Vương Long Đông cùng với tư lệnh phân quân khu Lã, lần này có năm người, bên kia chỉ có tám, Phượng Thủy Linh có phải là không bỏ phiếu không? Còn Phó bí thư Vi đâu? Hai người họ không bỏ phiếu hay là phản đối, bọn họ không có cách nào thông qua.
Diệp Phàm hỏi.
- Phượng Thủy Linh giơ tay nói thật ra Phó bí thư Lý đã không bỏ phiếu, bọn họ có bảy phiếu nên thông qua.
Bao Nghị nói.
Cúp điện thoại không lâu sau Vương Long Đông gọi điện thoại đến nói qua tình hình không khác những gì Bao Nghị nói.
- Long Đông, cậu nói xem, ai là chủ phía sau việc này?
Diệp Phàm hỏi.
- Có lẽ là trốn không khỏi nhà họ Khổng kia, nghe nói Ninh Mãn vừa nhậm chức sẽ thả Đường Sở.
Hơn nữa, chỉ phạt một chút đã được giải quyết rồi. Đây là người đang ngang nhiên đánh người ở Phòng thẩm vấn của Cục Công an.
Ninh Mãn cũng lớn mật rồi, hơn nữa, biết rõ anh y còn làm như thế, Ninh Mãn không phải muốn đối địch với anh sao?
Vương Long Đông tức giận nói.
- Ninh Mãn đúng thật là cứng rắn.
Diệp Phàm hừ nói:
- Chuyện của em trai hắn điều tra thế nào rồi. Có việc gì không? Chúng ta cứ để y cười một thời gian ngắn, đến lúc đó chúng ta tận diệt y.
- Đã có manh mối, đáng tiếc Bao Nghị đã bị điều đi rồi. Mà Cục trưởng Vương Triều vì chấp hành nhiệm vụ bí mật tạm thời không liên lạc được. Nếu không hai bút cùng vẽ có lẽ hiện tại chúng ta có thể bắt Ninh Mãn.
Vương Long Đông có chút tiếc nuối nói.
- Đừng nóng vội, nếu xui xẻo tuyệt đối y không chạy thoát.
Diệp Phàm nói, quay người hỏi:
- Dự án đường cao tốc bên chỗ Chủ tịch thành phố có hành động gì không?
- Nghe nói lão Tất rất quan tâm đến việc này. Tết có đến hỏi thăm các đơn vị liên quan. Tuy nhiên, nghe nói hiệu quả không tốt. Người ta không tin y, nghe nói lão Tất trở về rất tức giận thiếu chút nữa đập vỡ bàn.
Vương Long Đông nói.
- Ôi, việc này là từ dự án phát điện. tôi còn hi vọng lão Tất có thể quyết định, như vậy có thể trợ giúp cho dự án phát điện.
Diệp Phàm thở dài.
- Tôi thấy việc này có lẽ anh phải đích thâni ra tay. Tất Vân Lý thật đúng là không có tác dụng nhiều lắm.
Vương Long Đông nói.
- Bí thư Diệp, nghe nói bộ Tài chính bên kia đã có tin tức?
- Có phải là tiền đã được cấp xuống?
Diệp Phàm vui vẻ hỏi.
- Không rõ lắm.
Vương Long Đông nói.
Cúp điện thoại xong Diệp Phàm quyết định đến Phong Thanh Lục một chuyến.
Buổi trưa Diệp Phàm cầm hai bình rượu đến nhà Phong Thanh Lục.
Bởi vì trước đó nhận được điện thoại của Diệp Phàm cho nên nhà họ Phong đã làm cả bàn đồ ăn. Xem ra, rất coi trọng đối với Diệp Phàm. Phong Thanh Lục rất nhiệt tình, tự mình xuống đón Diệp Phàm.
- Gần tết hình như không thấy cậu?
Phong Thanh Lục tươi cười nói.
- Có chút việc phải ra nước ngoài vài ngày.
Diệp Phàm nói, Phong Thanh Lục cười không hỏi tiếp. Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái cười nói:
- Lần này cậu đến chắc hẳn không riêng việc chúc tết đúng không? Chúng ta là người một nhà, có việc gì cậu cứ trực tiếp nói là được.
- Tôi đây cứ nói thẳng nhé, nghe nói khoản tiền mà Bộ Tài chính cấp cho Đồng Lĩnh đã có manh mối?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã đến tài khoản sở Tài chính tỉnh của cậu rồi.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm nói.
- Không có gì, việc này đã nói từ trước rồi.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Tôi vừa trở về không hiểu là được nhiều hay ít?
Diệp Phàm hỏi.
- Xét thấy tình hình của Hồng Cốc Trại đặc biệt, qua thảo luận quyết định cấp
cho các cậu 100 triệu. Việc này chủ yếu là giúp đỡ cho Hồng Cốc Trại các cậu cho nên nhiều hơn một chút, các địa phương khác sẽ không vượt quá năm mươi triệu.
Phong Thanh Lục cười nói nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái:
- Cậu còn phải nhanh chóng lấy tiền về đi.
- Có lẽ sẽ ít đi một chút rồi.
Diệp Phàm thở dài, cấp trên cấp tiền xuống dưới qua mấy cửa đều phải ít đi một chút.
- Cậu nói với Chấn Đào một tiếng là được, hẳn là không thể thiếu của cậu. Túi tiền của Ủy ban nhân dân tỉnh nắm giữ trong tay Chấn Đào đó. Ngươi của mình còn cắt xén cái gì, quy định cũng là do người làm ra.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Đừng nói là chú Tề nữa, thật sự keo kiệt. Tôi đến Đồng Lĩnh mấy tháng rồi ông ấy chưa cho tôi một hạt bụi. Chuyện lần này không ngờ ông ấy giật giây để tôi đi hỏi Tề Thiên lấy khoản tiền này. Giúp đỡ cái gì.
Diệp Phàm hơi có vẻ bất mãn nói.
- ha ha ha…
Phong Thanh lục rốt cuộc không kìm nổi phá lên cười:
- Bố con thật là thú vị, bố không ngờ tính kế kiếm tiền trong túi con. Tuy nhiên, cậu đã hỏi Tề Thiên chưa, có nhiều hay ít?
- Còn chưa hỏi, tôi nghĩ, tiền cũng có rồi, bọn họ là sư đoàn đặc chủng, tuy nói kinh tế khá dư dả nói cũng không thể cho bừa, tránh cho người khác bàn tán. Tôi nghĩ đến lúc đó đường của Hồng Cốc Trại không phải xây dựng sao? Bảo Công binh của bọn họ giúp đỡ mở đường, ủng hộ một ít thuốc nổ là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu đó, cậu còn lợi hai hơn so với việc trực tiếp đòi tiền.
Phong Thanh Lục nói.
- Vụ trưởng Phong không hiểu là bộ Tài chính của các anh có vị trí Vụ trưởng nào trống không?
Diệp Phàm nghĩ đến chuyện của Lam Tồn Quân thuận miệng hỏi một câu.
- Cậu hỏi làm gì? Có phải phía dưới có đồng chí nào muốn về bộ không?
Phong Thanh Lục hơi ngạc nhiên hỏi.
- Không phải, có người bạn ở bên Bộ Khoa học Kỹ thuật. Anh cũng biết, đơn vị đó không có nhiều việc, anh ấy cũng là Vụ trưởng, nếu có thể đến bộ Tài chính thì coi như là điều chuyển ngang. Tuy nhiên, đơn vị của các anh tốt hơn nhiều, khó khăn có lẽ rất lớn.
Diệp Phàm nói.
- Việc này chỉ sợ quá khó khăn, thật ra vừa mới có một vị trí, Vụ trưởng quản lý nhân sự mấy hôm trước vừa về hưu.
Tuy nhiên, vị trí này mặc dù ở bộ chúng ta nhưng cũng là vị trí quan trọng, nếu bạn của cậu muốn đến đây, trước tiên phải thông qua Ban tổ chức Trung ương.
Thứ hai, việc này mặc dù tôi cũng không giúp được. Nếu như là cấp dưới một chút, thì có thể giúp được một chút, vị trí này là vị trí quan trọng.
Phong Thanh Lục nhíu mày.
- Tôi hiểu, vị trí này không khác gì Ban tổ chức cán bộ của bộ Tài chính, mặc kệ là ở đâu thì người quản lý nhân sự điều là người quan trọng. Mà nhân vật số một cũng sẽ theo dõi sát sao. Dù sao nhân vật số một quyền lực lớn là thể hiện ở việc quản lý nhân sự.
Diệp Phàm tỏ vẻ hiểu rõ.
- Cậu hiểu được là tốt, tuy nhiên, nếu có cơ hội thích hợp tôi sẽ sắp xếp để nói với Bộ trưởng một chút.
Tuy nhiên, tiếng nói của tôi tác dụng không lớn. Dù sao, tiểu Diệp, nói thật với cậu, tôi cấp cuối cùng trong Đảng ủy.
Vừa mới lên cũng chỉ một năm đúng không? Việc này cần có thời gian.
Phong Thanh Lục có ý là không phải không giúp mà là không thể giúp.
- Tôi hiểu chú Phong, tuy nhiên, bộ trưởng hiện tại không biết là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn là Bộ trưởng Lan Học Bân, có lẽ cậu biết ông ta?
Phong Thanh Lục nói.
- Không có quen biết gì, tuy nhiên, Phượng Húc Quốc trước kia hình như là Thứ trưởng không phải sao?
Diệp Phàm nói đúng là cha của Phượng Khuynh Thành.
- Hiện tại ông ấy là thứ trưởng thường trực, là nhân vật số hai của bộ. Hơn nữa gia thế của ông ấy mạnh, đảm nhiệm chức thứ trưởng cũng bốn năm năm rồi.
Có lẽ Lan Học Bân về hưu ông ấy có thể đi lên. Trước kia Chấn Đào cũng là cậu giới thiệu cho nhà họ Phương, chứng tỏ quan hệ của cậu với nhà họ Phượng cũng không tệ lắm.
Việc này, không chừng cậu có thể đi tranh thủ một chút. Ít nhất nếu thứ trưởng Phượng đồng ý lên tiếng, tôi cũng đi nói một chút.
Việc này nắm chắc năm mươi phần trăm. Dù sao, tuổi tác của Bộ trưởng cũng lớn, có lẽ không ngồi vị trí này lâu nữa.
Trong lúc quan trọng này ông ấy vẫn rất quan tâm đến đề cử của Thứ trưởng Phượng. Vấn đề quan trọng là cậu phải nắm được Thứ trưởng Phượng mới được.
Phong Thanh Lục nói.
- Chú Phong, nói thật, giao tình của cháu với nhà họ Phượng cũng không tốt, trước kia chỉ là do Phượng Lão đế đập nước Thiên Thủy câu cá tình cờ gặp.
Mấy năm nay cháu ít qua lại nhà họ Phương, hơn nữa nhà họ Phượng biết cháu là con rể của nhà họ Kiều, có lẽ quan hệ này càng xa cách đi không ít.
Gặp Phượng Húc Quốc nói chuyện, chắc chắn gần như kết quả bằng không. Tuy nhiên, dù thế nào cháu cũng sẽ thử một chút.
Diệp Phàm nói.