- Bí thư Diệp, đây chẳng qua chỉ là một việc đánh nhau. Nếu là người
bình thường, việc này bọn họ cũng là bình thường đúng không?
Cởi
bỏ trang phục cảnh sát ra, bọn họ đều là người bình thường. Hơn nữa, mọi người đều có lúc tính tình không tốt. Anh xem, đồng chí Đường Vân vì
chuyện của con mà đã làm việc hơi quá khích, nhưng việc này cũng có
nguyên nhân của nó có phải không?
Bất cứ ai phải trường hợp này
không nhiều người có thể giữ bình tĩnh được. Ngay cả Khổng Đoan tôi có
lẽ cũng không làm được, cho nên, việc này tôi thấy cứ phê bình một chút
như vậy thôi. Xem như cảnh cáo nhắc nhở họ.
Khổng Đoan đứng ra van xin hộ.
- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, vừa rồi tôi không kiểm soát được cảm xúc, lời nói việc làm có hơi quá khích.
Đường VÂn cũng vội vàng rèn sắt khi còn nóng, muốn giải quyết xong việc này.
- Đúng vậy Bí thư Diệp. Thái Quân tấn công lãnh đạo cũng không đúng. Tuy
nhiên, lúc ấy có lẽ bị đồng chí Đường Vân tát một cái nên trong lúc hồ
đồ đã làm chuyện ngu ngốc.
Mà thư ký Dương ló đầu ra phát hiện
việc này xong thì đồng chí Ninh Mãn có chút hơi chậm chễ. Có lẽ vì thư
ký Dương cũng không thấy rõ ràng.
Còn tưởng đồng chí Đường Vân và Thái Quân giao lưu. Mọi chuyện cũng không thể yêu cầu các đồng chí có
thể làm hoàn mỹ hết mọi việc có phải không?
Mà đồng chí Ninh Mãn sau đó chạy đến ngăn lại, việc này cũng hoàn thành trách nhiệm của lãnh đạo.
Viễn Quân giải thích nói.
- Hình như anh nói đồng chí Ninh Mãn chẳng những không có tội còn có công phải không? Chẳng lẽ muốn Diệp Phàm tôi cấp giấy khen cho đồng chí Ninh Mãn, khen ngợi ông ta chậm trễ ngăn cấp dưới đánh nhau?
Diệp Phàm nhìn Viễn Quân lạnh lùng hừ nói.
Viễn Quân nhất thời nghẹn lời không nói được, y nhìn Ninh Mãn Ninh Mãn lập tức hiểu rồi. Y đỏ mặt nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này là tôi giải quyết có chút không ổn. Tôi thừa
nhận khuyết điểm với các lãnh đạo. Kính xin các lãnh đạo có thể cho tôi
cơ hội nhận khuyết điểm.
Ninh Mãn dùng từ vô cùng khéo léo, chỉ nói không ổn và khuyết điểm giống như y không có sai lầm.
- Đồng chí Ninh Mãn, xem ra, anh còn chưa nhận ra sai lầm của mình. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện này chỉ là không ổn, anh không có sai lầm sao?
Dù thế nào, anh chậm đi ra can làm cho tình hình càng nghiêm trọng đây cũng giống như một sai lầm nghiêm trọng.
Còn đồng chí Đường Vân, anh thật sự có phải là quá khích không? Đây không phải là quá khích, đây là rất sai lầm nghiêm túc.
Là lãnh đạo, sao có thể để cho mình muốn đánh người thì đánh. Điều này làm cho dân chúng sẽ có ý kiến về các lãnh đạo của chúng ta.
Cho nên, xem ra, đồng chí Ninh Mãn và Đường Vân vẫn chưa nhận thức sâu sắc, còn chưa nhận thức được sai lầm của mình.
Diệp Phàm nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn toàn bộ mọi người một cái rồi nhìn Dương Lương nói:
- Như vậy đi, tạm thời xử phạt hai đồng chí Ninh Mãn và Đường Vân ghi nhớ.
Đương nhiên, xử phạt ghi nhớ này chỉ nói miệng chứ không ghi vào hồ sơ chính
thức. Ghi vào hồ sơ hay không phải xem thái độ biểu hiện của hai đồng
chí.
Hai đồng chí sau khi trở về hãy viết hai bản kiểm điểm, viết xong giao cho tôi một bản. Chủ tịch Khổng, cùng Bí thư Viễn còn cả Bí
thư Trì một bản nữa.
Đến lúc đó, nếu bản kiểm điểm này không sâu sắc thì sẽ triệu tập ba đồng chí để xử lý các anh.
Đến lúc đó do cuộc họp Bí thư quyết định, hai vị đồng chí nghĩ thông suốt. Tối nay dừng ở đây, tôi còn chưa ăn tối, giải tán đi.
Diệp Phàm nói xong đứng lên muốn đi.
- Bí thư Diệp, đây chẳng qua là một sự kiện đánh nhau bình thường, nhắc
nhở ghi tội bằng miệng cũng được cơ mà? Các đồng chí đều có sai lầm của
mình, chúng ta có thể giúp họ sửa sai có phải không? Việc này, có thể
không ghi tội được không?
Khổng Đoan cau mày nói.
- Đúng vậy, Bí thư Diệp, việc này tôi thấy hoãn một chút thì thế nào?
Viễn Quân cũng nói tiếp ngay.
- Một việc bình thường, việc này đối với người bình thường mà nói thì là
một việc bình thường. Nhưng, ba người họ là ai, vừa rồi tôi đã nói rồi,
ba người họ đều là lãnh đạo của Cục công an thành phố. Đây là việc nhỏ
sao? Việc này mà truyền ra ngoài thì ảnh hưởng thế nào, hai đồng chí có
nghĩ đến hay không? Nếu không xử lý nghiêm túc để cấp dưới noi theo,
chính quyền, đảng chúng ta không phải loạn lên sao?
Hơn nữa, cục Công an là đơn vị như thế nào không phải hai đồng chí không rõ. Đây là cơ quan chấp pháp nhà nước.
Trong cơ cấu này tư tưởng tác phong nhất định phải vượt qua thử thách, không
thể lệch qua quỹ đạo một chút. Một khi phát hiện có tiểu nhân sẽ phải
sửa chữa đúng lúc.
Huống chi, vấn đề hôm nay đã rất lớn rồi. Việc này quyết định như vậy đi, nếu hai đồng chí thấy Diệp Phàm tôi nói
không đúng có thể đem chuyện này ra thảo luận trong hội nghị thường vụ,
giúp ba đồng chí sửa sai cũng tốt thôi.
Đến lúc đó, chuyện này
giải quyết như thế nào là do các ủy viên thường vụ quyết định. Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế. Tôi còn cho họ tự nhìn lại mình, không
ghi vào hồ sơ, đây là còn xem biểu hiệu của bọn họ.
Đây là cho họ một cơ hội. Cho nên, cơ hội này nhất định các anh nhất định phải nắm lấy.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Bí thư Diệp, kiểm điểm này chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ. Ghi tội này
có thể tạm thời không truyền đạt mệnh lệnh không chúng tôi sẽ viết kiểm
điểm sâu sắc.
Đường Vân vừa thấy nóng nảy.
- Đúng vậy, Bí thư Diệp, chúng tôi nhất định sẽ sâu sắc kiểm điểm mình. Ghi tội này có thể để vậy không?
Ninh Mãn cũng vội vàng nói với vẻ mặt tối đen.
- Không cần nói, việc này quyết định như vậy đi. Nhanh về mà tự kiểm điểm sâu sắc đi.
Diệp Phàm không do dự xoay người bước đi.
- Hừ các anh đã làm cái trò gì thế này. Cục trưởng không giống cục trưởng, đội trưởng không giống đội trưởng, làm bừa bãi
thôi.
Khổng Đoan tức giận hừ lạnh một tiếng cũng bước đi, mà Đường Vân tất nhiên cũng đuổi theo sát rồi.
Tuy nhiên, sau đó tiếng hừ lãnh của Viễn Quân cũng vang lên:
- Tôi thấy, bí thư này cũng không giống bí thư. Còn gì là Đảng ủy công
an, còn gì là hình tượng, có thể quản lý được Công an Chương Hà, kiểm
sát, tòa án sao? Quả thật là giống bọn lưu manh.
Lưu manh còn mạnh hơn so với những người cố ý gây sự nhiều. Còn bắt nạt trên, dọa dưới, cho nên, ít nhất, bọn họ rất ngay thẳng.
Khổng Đoan bước đi không quay đầu hừ nói.
Đây là nhà họ Đường muốn gây sự để đẩy tôi chết. Bí thư Viễn, y quá kiêu
ngạo rồi, không thể để y tiếp tục nữa, cứ tiếp tục như thế còn có chỗ
cho chúng ta đứng sao?
Ninh Mãn vẻ mặt tức giận nói.
- Cậu cũng thật là đồ vô dụng. Nếu muốn làm phải làm không dấu vết mới được,
cùng cùng làm gì để người ta biết hết thế? Cậu khống chế cấp dưới mình
thế nào vậy, người không nghe lời như vậy còn để ở lại đây sao?
Viễn Quân bất mãn mắng Ninh Mãn.
- Việc này, tôi thật không nghĩ là hai người Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh nhìn thấy, hơn nữa, rõ ràng còn dám nói ra. Hai người kia, tôi sẽ
không bỏ qua cho hai người bọ. Cho tôi một tuần thôi.
Ninh Mãn hừ lạnh nói, mặt sầm lại.
- Giờ nói những lời này còn có ích gì, hôm nay tôi mất hết thể diện rồi. Tuy nhiên, Đường Vân cũng quá kiêu ngạo rồi.
Không phải ỷ có nhà họ Khổng sao? Viễn Quân tôi muốn cho y hiểu được, nhà họ
Khổng không là gì ở Tấn Lĩnh. Bộ xây dựng có thể quản được việc ở Tấn
Lĩnh sao?
Viễn Quân nói đến đây nhìn Ninh Mãn một cái, nói,
- Tuy nhiên, hôm nay việc của hai cậu đều bị Diệp Phàm nắm được. Kiểm
điểm này cậu phải viết sâu sắc một chút, nói cách khác thì hắn muốn
trừng phạt không tha cho các cậu thì phiền toái.
- Tôi sẽ kiểm điểm sâu sắc.
Ninh Mãn gật đầu, nắm chặt nắm tay lại.
- Kiểm điểm, Diệp Phàm muốn không phải là kiểm điểm.
Viễn Quân hừ lạnh nói.
- Tôi biết, là hắn đang ép tôi. Muốn tôi ủng hộ hắn, không có cửa nào. Ở
Đồng Lĩnh này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, trong mắt tôi chỉ có bí
thư Viễn ngài thôi, những người khác là cái đếch gì.
Ninh Mãn bày tỏ lòng trung thành nói.
- Ha ha, Ninh Mãn, miệng cậu trơn tru lắm. Tuy nhiên, Diệp Phàm sao biết
được chuyện xảy ra ở đây? Hẳn không phải là cậu gọi cho hắn chứ?
Viễn Quân cười cười khá thích thú với những lời nịnh bợ của Ninh Mãn.
Đây không phải là nịnh bợ, đây là lời tâm huyết của tôi. Tuy nhiên, đánh chết tôi cũng không thể gọi hắn đến đây.
Hơn nữa, tôi tin tưởng Đường Vân cũng sẽ không gọi đến. không phải là Khổng Đoan đã đến rồi sao? Việc như thế này cũng không phải là chuyện gì vinh dự, khiến Diệp Phàm biết được không phải là phiền toái sao?
Việc này, tôi đoán tám phần là Trì Hạo Cường làm, mẹ kiếp, lão già này thật to gan.
Ninh Mãn tức giận.
- Hừ, hẳn là y, chúng ta đẩy cậu lên, vượt qua Trì Hạo Cường, y muốn quản việc nhưng không có quyền. Đã mơ vị trí của cậu đã lâu, Bao Nghị chuyển đi làm y thấy hi vọng, lúc ấy ngay cả Khổng Đoan cũng muốn kéo Trì Hạo
Cường lên.
Tuy nhiên, kết quả thái độ của nhà họ Khổng rất mơ
hồ,mà bên chúng ta đã chiếm ưu thế, hơn nữa, cậu đừng tưởng rằng nhà họ
Khổng rất giỏi.
Thật ra, nhà họ Khổng ở Tấn Lĩnh cũng đã là hoa
cúc hôm qua, không nở được lâu nữa. Tuy nhiên, nghe nói quan hệ giữa
Đường Vân và Trì Hạo Cường cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ có điều chỉ sợ Đường Vân và Trì Hạo Cường liên kết áp chế cậu thôi. Sau này cậu càng phải cận thận một chút, mà áp lực lớn nhất của cậu đến từ Diệp
Phàm.
Bao Nghị bị chúng ta dùng thủ đoạn không theo nguyên tắc
thông thường chuyển đi, làm Diệp Phàm tức trào máu. Hắn có lẽ đang tính
toán thu hồi lại chỗ của cậu.
Cho nên, vị trí hiện giờ của cậu,
nói là cẩn thận cũng không đủ. Cho nên, tôi mới bảo cậu phải cẩn thận
nhiều hơn nữa, chuyện ngày hôm nay là thất sách.
Tôi biết cậu muốn lợi dụng chuyện này chỉnh ngã Đường Vân. Tuy nhiên, kết quả thế nào lại lam cho Diệp Phàm có lợi.
Sau này làm việc phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, phải làm cho tốt. Phải làm
cho người khác hận cậu ngứa cả răng mà không nắm được cậu mới gọi là cao thủ.
Viễn Quân thật ra tán gẫu với Ninh Mãn lại thành ra dạy dỗ.
- Diệp Phàm cũng không có gì đặc biệt, trong tỉnh ủy Tấn Lĩnh hình như
chỉ có Tề Chấn Đào là ủng hộ hắn. Tề Chấn Đào hiện tại cũng bị Bí thư La áp chế, gã muốn xoay người cũng khó khăn. Cho nên, Diệp Phàm muốn được
cấp trên ủng hộ cũng chỉ là ảo tưởng.
Ninh Mãn chép miệng nói.