- Bí thư Diệp hôm nay hứa hẹn như vậy là có chút liều mạng.
Vương Long Đông có chút lo lắng.
- Không hứa hẹn mà được sao? Cậu cũng thấy đấy, cô nàng Lan Trúc kia giống như gà chọi cứ bám chặt lấy vậy.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ừ, cô nàng này thật sự làm người ta sinh ghét. Lúc đó hận không thể
tiến lên cho cô ta một chưởng. Tuy nhiên, có lẽ sau lưng cô nàng có
người giật dây. Người này là ai nhỉ?
Vương Triều suy nghĩ một chút nói.
- Người này chức vị vụ sẽ không thấp, cậu không phát hiện, Chủ tịch tỉnh Điền, Phó chủ tịch tỉnh Tề, bộ trưởng Phong đều ra mặt.
Lúc đó đều có ý giúp Diệp Phàm. Tin rằng với kinh nghiệm của Lan Trúc chắc chắn là nhìn thấy được.
Tuy nhiên, cô vẫn một mình tiếp tục, đáng tiếc. Nếu lúc đó tảng đá đập chết cô nàng thì đỡ rườm rà.
Vương Long Đông có chút bực tức.
- Không được, đập chết thì đó là chuyện phiền toái. Hơn nữa, cô nàng này
bộ dạng còn rất nhiều năng lượng. Hơn nữa, ở đài truyền hình tỉnh cô ta
cũng có chỗ dựa. Nghe nói được xưng là một trong Tam tỷ của đài truyền
hình tỉnh. Tuy nhiên, tôi có thể là ân nhân cứu mạng của cô nàng, tôi
muốn xem sau này cô phỏng vấn đắp nặn Bí thư Thành ủy như Diệp Phàm tôi
thế nào.
Diệp Phàm thì cười nói.
- Đúng thế, lấy oán trả ơn hẳn là việc cô nàng không làm được.
Vương Long Đông gật đầu.
- Bí thư Diệp, độ mạnh yếu còn chưa đủ lớn nhỉ?
Vương Triều nói.
- Bao Nghị có tin gì không?
Diệp Phàm nhìn Vương Triều.
- Bao Nghị có bạn ở Ủy ban kỷ luật tỉnh, chuyện về ba người Trịnh Mãn ở trạm phát điện Hồng Cốc đã điều tra xong.
Khi nhân chứng vật chứng tài liệu đầy đủ, vì sao Kỷ Cương Thành con chưa ra tay. Chỉ với những chứng cứ này hoàn toàn có thể đệ trình viện kiểm sát bắt Liễu Sướng lại.
Có phải là người này cũng sợ, còn gọi là “Hắc diện hổ”. Tôi xem ngoại hiệu là bạch.
Vương Triều vẻ mặt khinh thường hừ nói.
- Không hẳn thế.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhìn hai người nói:
- Hắc diện hổ còn có nhiều bà bà.
Mà hắc diện hổ còn muốn xem thái độ của Đại bà bà Chủ nhiệm Ủy ban kỷ
luật. Có lẽ Liễu Tây Hà cũng đã chào hỏi với Lan Chính mấy hôm trước
rồi.
Việc này Lan Chính đang ở sự được mất lợi hại của kỳ thi. Kỷ Cương Thành tuy nói là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất nhưng cũng chỉ là chủ nhiệm cấp Phó giám đốc sở.
Muốn bắt một người có thực lực như Liễu Sướng nhà họ Liễu, y phải theo chỉ thị của bí thư Lan. Nếu tôi đoán không nhầm thì việc này sẽ việc lớn hóa nhỏ.
Nhiều nhất là
nhà họ Liễu dùng tiền trừ họa. Việc này sẽ không đặt trên mặt bàn, đương nhiên ba người như Trịnh Mãn chắc chắn xong đời. Ba người bọn hắn chỉ
có thể làm người chịu tội thay.
- Đây không phải quá thuận tiện
cho Liễu Sướng sao, nếu bọn họ chấm dứt chuyện này, thì vấn đề nước của
chúng ta không giải quyết được.
Hơn nữa, chúng ta cũng không nuốt nổi cục tức này. Liễu Tây Hà xuống đài chúng ta phải khiến y phục hoàn toàn mới được.
Nếu không, Bí thư Diệp, lời hứa của anh trong một tháng làm sao để giải quyết? Chẳng lẽ thật sự phải về nhà bán khoai lang sao?
Vương Long Đông có chút nóng nảy.
- Bán khoai lang, đó là không thể. Nếu Lan Chính có thể hóa giải việc này, mà Liễu Tây Hà lại đang giả ngu không hề làm gì.
Có lẽ chuyện hôm nay ngày mai sẽ truyền ra ngoài. Đến lúc đó sẽ cho Liễu Tây Hà thấy y quyết tâm chơi với tôi.
Đây cũng không phải là vấn đề của trạm phát điện Hồng Cốc, mà là Liễu Tây
Hà của tập đoàn Vạn Thắng đấu với Diệp Phàm tôi, mà lợi thế chính là
nước.
Vẻ mặt Diệp Phàm đầy sát khí.
- Dù sao chứng cứ hôm
đó tôi cũng hỗ trợ Kỷ Cương Thành. Tuy nhiên, trong lúc cần thiết tôi có thể đưa ra điều kiện. Viêc này chứng cứ đều được làm thành hai phần.
Cho nên, tôi vẫn còn có một phần. Nếu không thì cứ giao cho Lý Long
thôi. Đến lúc đó Lý Long chỉ cần lên tiếng kêu gọi, Lam Chính muốn hóa
giải cũng không được.
- Ừ, việc này cậu làm rất khá. Tuy nhiên,
tôi nghĩ, cậu hỗ trợ Kỷ Cương Thành với danh nghĩa là hỗ trợ nhân dân
Hồng Cốc Trại thôi.
Mà Kỷ Cương Thành cũng biết trong tay cậu còn có một phần tài liệu tương tự. Cho nên, việc này cậu cứ trực tiếp ngả
bài với Kỷ Cương Thành.
Trước tiên thăm dò phản ứng của hắn xem
thế nào. Đến lúc đó, có lẽ Kỷ Cương Thành sẽ nói lộ ra ý tứ của Bí thư
Lan. Đến lúc đó Kỷ Cương Thành không đi thì cậu trực tiếp gặp Lan Chính
là được.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Cũng đúng, dù sao tôi cũng là Phó cục trưởng cục hình sự Bộ Công an. Tôi muốn xem Lan Chính nể tôi như thế nào.
Vương Triều gật gật đầu.
Sáng ngày thứ hai, Vương Triều vội vã đến thành phố Long Giang.
9h sáng, Diệp Phàm vừa bước vào văn phòng, tư lệnh viên phân quân khu Lã gọi điện thoại đến:
- Bí thư Diệp, có chút chuyện lạ.
- Lạ, cái gì lạ?
Diệp Phàm hỏi, kéo ghế lại gần.
- Sáng sớm hôm nay mới hơn 7 giờ hơn, Phó chính ủy quân khu tỉnh Mâu Ngưu Phong đã vội vàng từ tỉnh thành đến thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Tư lệnh Lã nói.
- Thiếu tướng Mâu đến, anh ta đến đây làm gì?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Nói là tôi dẫn ông ta đên sư đoàn Hưởng Hổ Đồng Lĩnh một chuyến.
Tư lệnh Lã nói.
- Chỉ hai người các anh đi sao, còn có ai nữa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn có một đồng chí, tuy nhiên, nửa đường mới lên, tôi cũng muốn hỏi nhưng không tiện.
Bí thư Diệp, anh nói xem, Phó Chính ủy Mâu đến đó làm gì? Sư đoàn Hưởng Hổ là vương bàn của quân khu Bắc Kinh. Tuy nói cùng hệ thống quân đội với
phân quân khu tỉnh.
Nhưng, cấp trên của người ta là quân khu Bắc
Kinh, cũng không phải là quân khu tỉnh chúng ta. Ban đầu tôi nghĩ Phó
chính ủy Mâu đại diện cho quân khu tỉnh đến thăm hỏi sư đoàn Hưởng Hổ.
Làm công tác của quân đội địa phương, anh ta đến thăm sư đoàn Hưởng Hổ cũng là bình thương. Tuy nhiên, hình như không phải là thế.
Bởi vì phó chính ủy đi xuống không. Hơn nữa chỉ dẫn theo hai người lính, một là thư ký, một là lính cần
vụ
Nếu như là đi thăm hỏi nhất định là phải đi đông người.
Tư lệnh Lã có chút khó hiểu.
- Lão Lã, anh nói xem, có phải có liên quan đến chuyện xảy ra ở khe suối Cốc Khê không?
Diệp Phàm có linh cảm.
- Đúng rồi, chẳng lẽ là nhà họ Đường tìm người nói giúp. Đường Sở không
phải là bị giam ở sư đoàn Hưởng Hổ sao? Đường Vân biết tìm tôi tôi sẽ
không cố gắng nhiều, hơn nữa sư đoàn Hưởng Hổ cùng cấp, chúng ta cũng
không cần biết họ. Cho nên, cấp trên đưa người đi rồi. Tuy nhiên, có lẽ
Chính ủy Mâu cũng không được việc lắm.
Lã Lâm nói
- Cũng không nhất định, tuy nói phân quân khu tỉnh không quản lý sư đoàn Hưởng Hổ, nhưng dù sao cũng cùng hệ thống quân đội.
Mâu Ngưu Phong không biết khi nào thì trở thành thủ trưởng một tập đoàn
quân, không phải lúc đó là thủ trưởng của sư đoàn Hưởng Hổ sao?
Những việc này đều có thể liên quan, hơn nữa, phó chính ủy Mâu nếu có thể đi đến vị trí này lại là tướng quân.
Một mình trong hệ thống quân đội chắc chắn là không thể nào lên được vị trí này. Mà chúng ta quân khu tỉnh chúng ta cũng thuộc sự quản lý của quân
khu Bắc Kinh đấy thôi.
Đã cắt đứt xương cốt và gân, trong chuyện này chắc chắn sẽ có chút liên quan rồi.
Diệp Phàm không có cùng suy nghĩ.
- Hẳn là có liên quan, nếu không, phó chính ủy Mâu không thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay.
Lã Lâm nói.
- Yên tâm, Mâu Ngưu Phong đi cũng không có cách nào. Đến lúc đó không
chừng còn tái mặt. Anh phải chú ý một chút, bảo người cùng đi với anh
chú ý vị trí của mình.
Diệp Phàm thận trọng dặn dò, bởi vì Liễu
Nguyệt ngay cả Lã Lâm cũng không rõ ràng lắm. Diệp Phàm sợ Lã Lâm tự
dưng gây phiền toái.
- Tôi hiểu rồi, tôi đi cùng một liên lạc và
một văn phòng thôi. Đến lúc đó tôi sẽ không nói bất kỳ cái gì có có liên quan đến việc đó.
Lã Lâm nói.
Không lâu, Lã Lâm lại gọi
điện thoại đến, nói là người đi cùng phó chính ủy Mâu lên nửa đường đúng là Đường Vân. Hơn nữa Đường Vân còn mang theo hai xe tải vật phẩm.
Chuyện này thật là rõ ràng rồi, nhất định là tìm người nói giúp. Dù sao, Đường Sở bây giờ còn đang bị giam ở sư đoàn Hưởng Hổ, chưa được thả thì Đường Vân không thể nào nuốt nổi cơm. Đương Vân đem vật phậm đến tất nhiên là để làm thân vời Tề Thiên rồi.
Hơn 10 giờ sáng, Tề Thiên nhận
được báo cáo của cảnh vệ nói là Phó chính ủy quân khu tỉnh Mâu Ngưu
Phong cùng tư lệnh Lã đi cùng đã đến rồi.
- Người đến không thiện…
Sau khi đặt điện thoại Tề Thiên hừ một tiếng, bởi vì vừa rồi đã nhận được
điện thoại của Diệp Phàm từ sớm, đã đoán được đại khái ý tứ.
Tuy
nhiên, phải có cấp bậc lễ nghĩa Tề Thiên vẫn phải làm. Hơn nữa, người ta mang theo hai xe vật phẩm tất nhiên cũng phải nhận trước rồi.
Cho nên, y dẫn theo bộ máy lãnh đạo của sư đoàn đến cửa tiếp đón, dù sao cũng là thiếu tướng tới mà.
Hai bên vừa nói chuyện vừa đi bộ vào phòng khách của sư đoàn.
- Phó chính ủy Mâu hôm nay có thể đến sư đoàn Hưởng Hổ của chúng tôi thật là vinh dự cho chúng tôi. Những năm vừa quan quân khu tỉnh đều cử một
đồng chí đến hỏi thăm binh lính chúng tôi. Sư đoàn Hưởng Hổ chúng tôi
đều rất cảm kích. Lần này các anh đến còn đem theo nhiều quà như vậy,
việc này lại làm phiền toái thêm phân quân khu đóng ở Tấn Lĩnh các anh.
Tề Thiên thản nhiên nhìn phó chính ủy Mâu một cái, mỉm cười giả vẻ khiêm tốn nói.
- Ha ha, đó là việc nên làm. Các anh đóng quân ở Tấn Lĩnh chúng tôi đây là đất nước cử các anh đến.
Là vì bảo vệ tổ quốc mà đến, hơn nữa vừa rồi nghe tư lệnh Lã nói các anh
còn dùng thời gian rảnh để góp phần xây dựng địa phương.
Ví dụ như làm đường, nghe nói các anh còn giúp phân quân khu huấn luyện quân.
Sư trưởng Tề thật là tốt. Tôi thay mặt cho phân quân khu Tấn Lĩnh cảm ơn các anh đã ủng hộ địa phương.
Mâu Nghưu Phong đã tung ra đề tài rồi. Đầu tiên là tâng bốc Tề Thiên để sau đó van xin hộ.
- Đâu có đâu có, góp phần xây dựng địa phương là việc chúng tôi nên làm.
Quân dân cùng kết hợp, hơn nữa Bí thư Diệp của Đồng Lĩnh cũng rất quan
tâm tới xây dựng sư đoàn Hưởng Hổ chúng tôi.
Có gì khó khăn anh
ấy đều giải quyết giúp. Ví dụ như lần này xây dựng khu nhà ở cho binh
lính đã được phân quân khu thành phố và Thành ủy Đồng Lĩnh ủng hộ mạnh
mẽ.
Tình cảm quân dân máu mủ tình thân còn có gì phân biệt có phải không?
Tề Thiên bật cười ha hả, chờ chính ủy Mâu ra bài.
- Quân đội vì xây dựng quốc phòng có cống hiến lớn, mà quân nhân các anh cũng vì bảo vệ quốc gia mà cố gắng.
Đường Vân cũng xen vào một câu để làm quen với Tề Thiên.
- Ừ, cảm ơn, Phó chính ủy Mâu, đồng chí này là thủ trưởng quân khu tỉnh à?
Tề Thiên biết rõ còn cố tình hỏi