- Có hai người tứ đẳng, tuy nhiên, đại ca, anh cũng không thể
lấy đi của em, em trai mong anh giơ cao đánh khẽ. Em rất vất vả mới tìm
được hai cao thủ, thật không dễ dàng gì. Có người trong tổ như các anh
có người nào không bị các anh vét hết sạch rồi, còn dư đều là những mặt
hàng gai góc.
Tề Thiên vừa nói xong đã nghĩ ngay đến một vấn đề quan trọng lập tức giải thích nói.
- Cậu cũng thật là, thật sự coi anh đây là Hoàng Thế Nhân của Tổ đặc
nhiệm A có phải không? Dù thế nào tôi cũng không có khả năng đi đào góc
tường của cậu có phải không? Hơn nữa, tôi luôn phản đối, trước kia chú ý tôi, tôi không phải là người có hành động phản cảm này. Đừng dùng hai
mắt để nhìn. Cũng ông thể lùa hết những cao thủ tứ đẳng vào một lưới.
Còn phải để người ta sống đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi yên tâm, tôi tin rằng có hai người họ thì bắt Lưu Cường chắc chắn
là được. Hơn nữa chúng ta còn có thể mang súng, tuy nhiên đạn chỉ dùng
để phòng thân, không cẩn thận là chết người.
Tề Thiên nói.
Vừa lúc đó điện thoại reo lên, vừa nghe xong thì Tề Thiên đã quát lớn:
- Sao có thể thế?
Sau đó quát tháo vài tiếng sau đó vẻ mặt sầm lại cúp điện thoại. Sau đó lại bấm số khác gọi:
- Các cậu lập tức đến gần Phong Vân Lầu, lấy nơi đó là, trung tâm tản ra năm trăm dặm để lục soát Lưu Cường.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Thằng nhóc Lưu Cường không ngờ trốn thoát rồi. Hơn nữa còn đánh ngã sáu người của tôi. Thật tức chết, đáng người ngu ngốc vô dụng này, mười
người rõ ràng còn không bắt được năm. Còn có súng nữa chứ.
Tề Thiên tức giận mắng.
- Không đúng, Lưu Cường chẳng lẽ không dừng ở tứ đẳng? Nếu không, hai
người của cậu có thân thủ tứ đẳng cơ mà, đây có vấn đề rồi. Chúng ta lập tức đến đó xem. Để thằng nhóc này chạy trốn thật đáng tiếc.
Diệp Phàm nói xong đứng lên đi ngay ra ngoài.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ là ngũ đẳng, làm sao có thể?
Tề Thiên bước lên xe nói thầm.
- Rất có khả năng.
Diệp Phàm nói.
- Nếu như là ngũ đẳng thì hôm qua sao hai người tam đẳng đỉnh giai mà tôi cử ra có thể giữ lâu như vậy. Tuy nói hôm qua Lưu Cường có ý đùa giỡn
nhưng người ta ngũ đẳng có đùa giỡn thì cũng có thể thu phục hai cấp
dưới của tôi rồi.
Tề Thiên có chút không tin.
- Hẳn là
không nghĩ tới, là chơi hơi quá. Nhưng nhìn thấy súng thì đương nhiên
hơi sợ rồi. Ngũ đẳng thì sao, làm sao có thể đối phó với súng đạn.
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, có lẽ là thế. Mẹ kiếp, không thể tưởng tượng được Lưu Cường
lợi hại như thế, nếu có thể vào sư đoàn Hưởng Hổ cũng tốt.
Tề Thiên vỗ đầu gối rống lên một tiếng.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười khan một tiếng. Tề Thiên vừa thấy khóe miệng không khỏi giật giật. y cúi đầu xuống.
Biết Diệp Phàm nhất định không thể để cho sư đoàn Hưởng Hổ cũng mình được
vui vẻ, cùng tổ sao có thể cướp người. Y nghĩ đến điều này tất nhiên là
hơi đau lòng rồi.
- Lưu Cường bao nhiêu tuổi?
Diệp Phàm bắt đầu điều tra hộ tịch rồi.
- Tôi cũng không phải là người quản lý hộ tịch. Sao biết được.
Tề Thiên tức giận hừ nói.
- Không có nói thì phải bổ sung đấy, không phải cậu còn thiếu hai điều kiện sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Ngừng lại, tội thật sự không hiểu được tình hình của tên này, hẳn là hơn ba mươi đi.
Tề Thiên nóng nảy vội vàng kêu lên.
Với sức mạnh đôi chân của Lưu Cường thì có lẽ bây giờ đã chạy được năm dặm
rồi. Chúng ta đi như vậy vẫn chưa kịp, người cũng quá ít. Diệp Phàm đột
nhiên nghĩ đến vấn đề này.
- Nếu không thì bảo cảnh sát vũ trang hỗ trợ?
Tề Thiên nói xong nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
- Chỗ tôi tuy nói là có trên một nghìn người, nhưng đưa ra một nửa đã là
vi phạm quy định. Nếu điều động nhân mã có lẽ là bị xử phạt.
-
Bên cậu không cần phải cử thêm người, bộ đội có quy định của bộ đội, dù
cậu là sư trưởng cũng không được. Bảo cảnh sát có vũ trang cùng khó,
đừng để cho người ta tưởng có sự kiện gì lớn…
Diệp Phàm nói, ngẫm nghĩ một chút bảo dừng xe sau đó bước xuống.
Hắn gọi điện thoại cho Cung Khai Hà, nói:
- Thủ trưởng Cung, tôi có tình hình khẩn cấp muốn báo cáo với anh.
- Ít nói những lời vô nghĩa thôi, nói vào chủ đề chính đi.
Cung Khai Hà nói, vì thế Diệp Phàm nói rõ mọi việc và đưa ra yêu cầu:
- Tổ trưởng Cung, tôi muốn xin anh lập tức nói với người phụ trách cục An ninh Quốc gia thành phố Đồng Lĩnh, yêu cầu hỗ trợ sư đoàn Hưởng Hổ bắt
giữ Lưu Cường. Hơn nữa, tôi cũng cần tư liệu chi tiết của Lưu Cường,
phải nhanh chóng.
Đương nhiên, Diệp Phàm biết Cung Khai Hà không
thể trực tiếp hạ lệnh cho Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia Ngọc Kiến
Cường. Có lẽ sẽ cho Sở An Ninh tỉnh Tấn Lĩnh mệnh lệnh khẩn cấp.
Quả nhiên, gần năm phút đồng hồ sau điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa nhấc máy giọng của Ngọc Kiến Cường đã vang lên:
- Bí thư Diệp, tôi ở Cục an ninh quốc gia thành phố Ngọc Kiến Cường. Vừa
rồi mới nhận được chỉ thị của cấp trên hỗ trợ anh bắt giữ Lưu Cường. Anh bây giờ đang ở đây, tôi lập tức dẫn người đến. Về tư liệu của Lưu Cường thì chúng tôi đang thu thập.
- Chúng tôi cách Cục Công an khoảng 20km tính từ Phong Vân Lầu. Còn nữa, nếu gặp lính của sư đoàn Hưởng Hổ
các anh có thể cùng phối hợp với họ, liên hệ tin tức, cùng bắt giữ đối
tượng.
Diệp Phàm cũng không hai lời lập tức ra lệnh.
Cục An ninh Quốc gia không thể có tư liệu của người bình thường như Lưu Cường, nhưng Diệp Phàm tin Cục an ninh có cách của họ.
Quả nhiên, mười phút sau, Ngọc Kiến Cường dẫn vài người đến Cục công an thành phố.
Ninh Mãn vẻ mặt tức giận bước từ trên xe xuống. Nhìn y khá mất hứng, có lẽ đang từ bàn rượu ra đây.
Tuy nhiên, y thấy Diệp Phàm đã đến cũng chỉ biết lên tiếng chào, hỏi Bí thư Diệp đã muộn thế gọi
đến không biết có việc gì?
- Việc này cứ để Cục trưởng Ngọc nói đi.
Diệp Phàm ra hiệu cho Ngọc Kiến Cường.
- Cục trưởng Ninh, chúng tôi đang bắt giữ một tình nghi, tên là Lưu
Cường, là người thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân, năm nay 30 tuổi.
Mặt tròn, cao 1m75, đặc điểm rõ nhất chính là trên chóp mũi có một vết sẹo, nghe nói là mới có do đánh nhau với người khác.
Người này còn chưa kết hôn, trong nhà có… Trước kia từng làm việc giúp ông
chủ mỏ quặng. Chúng ta cần Cục Công an thành phố trợ giúp.
Ngọc Kiến Cường nói.
Ninh Mãn ợ lên một cái, phùn đầy mùi rượu ra đành phải gật gật đầu. Dù sao
việc này dính đến An ninh quốc gia, y cũng không dám chậm trễ. Trong
khoảng thời gian ngắn, xe cảnh sát đã xuất động toàn bộ, hình thành một
tấm lới, phong tỏa toàn bộ, vòng trong lùng bắt từng bước được mở rộng.
Mười mấy phút đồng hồ trôi qua vẫn chưa có tin tức liên quan đến Lưu Cường.
- Bí thư Diệp, nếu như nói Lưu Cường đã ra khỏi thành phố Đồng Lĩnh thì
không có khả năng. Thành phố chúng ta diện tích cũng không nhỏ, hơn nữa
chúng ta hành động nhanh chóng, hiện tại phạm vi vây bắt đã đến 30km.
Các trạm kiểm soát đều không phát hiện Lưu Cường. Tôi nghi ngờ y căn bản chưa rời khỏi Đồng Lĩnh, đang trốn ở đâu đó.
Ngọc Kiến Cường nói.
- Dân số của thành phố chúng ta hơn ba mươi nghìn, hơn nữa, dân ngụ cư
nữa thì ít nhất cũng có khoảng bốn mươi vạn dân. Hơn nữa, diện tích cũng không nhỏ, muố giấu một người cũng rất dễ dàng.
Ninh Mãn nói.
Đúng lúc này điện thoại của Ninh Mãn vang lên, y ừ à một hồi sau đó cúp điện thoại nói:
- Bí thư Diệp, có người gây rối ở Phong Vân Lầu, tôi phải đi giải quyết một chút.
- Gây rối, rốt cuộc sao lại thế này?
Diệp Phàm chau mày, hỏi tất nhiên là nghĩ không biết có phải đám lính của Tề Thiên gây rối với nhân viên của Phong Vân Lầu không. Có lẽ sau khi Lưu
Cường chạy xong thì Tề Thiên bí mật bố trí nhân sự bị người ta phát
hiện.
Vừa rồi nhận được điện thoại của Cục bảo vệ nói là quản lý
Khổng của Phong Vân Lầu báo cảnh sát nói là có người không rõ lai lịch
đang gây rối. Bảo vệ của đi ra ngoài đã bị đánh ngã mấy người.
Buổi tối Cục bảo vệ có trách nhiệm, cho nên đã tự mình đưa người đến đó.
Phát hiện mấy người đang quấy rối, bọn họ đã cùng với bảo vệ ở đó đánh
lại.
Đại sảnh của Phong Vân Lầu đều bị đập vỡ hết. Cục bảo vệ
thấy vậy lập tức dẫn người lên yêu cầu ngừng tay. Cũng ngừng tay nhưng
bọn họ nói là người của sư đoàn Hưởng Hổ tới đây đón bạn của họ.
Thật ra chính là mấy người lúc trước đánh đập ở đó. Ban đầu việc này Cục bảo vệ yêu cầu hai bên đên đến Cục để lấy lời khai. Cục bảo vệ cũng dễ giải thích.
Không thể tưởng tượng được đám người đó đi rất nhanh, nói là không có thời gian phải dẫn người đi lập tức. Hơn nữa, còn bắt một
số người thân của quản lý Khổng đi.
Quản lý Khổng đương nhiên không cho, gọi mấy người bạn đến vây bọn họ. Mà bọn họ lại lấy mạnh thắng yếu lại đánh nhau tiếp.
Cục bảo vệ muốn ngăn lại, tuy nhiên hai bên đều không nghe. Bởi vì bọn họ
xằng bậy, cho nên Cục bảo vệ mang người lên vây bọn họ không cho họ đi.
Kết quả là mười mấy cảnh sát cũng bị đánh, hiện tại đã đánh nhau thành một
đoàn, Cục bảo vệ thỉnh cầu trợ giúp của Công an thành phố, y không chống nổi.
Ninh Mãn nói.
- Chúng ta sang đấy xem, đây không phải là thêm phiền sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng bước lên xe. Không lâu sau đến hiện trường.
Thật đúng là náo nhiệt, đại sảnh của Phong Vân Lầu thành chỗ để luyện tập võ nghệ. Mời mấy tay đấm cùng mấy cảnh sát đánh mấy cấp dưới của Tề Thiên.
Tuy nói Tề Thiên ít người nhưng mấy người này đều là tinh anh của sư đoàn
Hưởng Hổ. Sư đoàn Hưởng Hổ là bộ đội tinh anh của quân khu Bắc Kinh, mà
bọn họ lại là tinh anh trong tinh anh.
Cho nên, lập tức đánh ngã
hai mươi mấy người. Một đám ôm chân kêu đau dưới sàn nhà, mà mấy cảnh
sát cũng bị đánh ngã vài người, đương nhiên, cấp dưới của Tề Thiên cũng
có người bị thương, bây giờ đang chiến đấu chỉ có ba bốn người.
Tề Thiên daãn 50 người đến đây, hiện tại toàn bộ tham gia lùng bắt, thật
sự cũng không có nhiều người. Nếu không, Phong Vân Lầu đã bị nện không
còn hình thù gì rồi.
- Dừng tay, tất cả dừng tay, tất cả dừng
tay. Tôi là Cục trưởng cục Công an thành phố Ninh Mãn. Dừng tay hết cho
tôi. Ninh Mãn cầm loa khếch đại hét khàn cả giọng. Mấy người cảnh sát
đến đây cũng uy phong vọt vào, lập tức tản ra hình thành tư thế đối
chọi. Nhìn cũng tương đối dọa người.