Khi nãy Diệp Phàm không chỉ phát hiện ra ông ta có hành động vậy mà tay sờ thấy hạt đậu trong túi quần mà bắn ra.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên đồng chí Ninh Mãn đang trông chờ Diệp Phàm cứu
viện cũng không hề biết . Đương nhiên Tề Thiên không phát hiện ra hạt
đậu nhưng ông ấy cũng biết việc này có liên quan đến Diệp Phàm. Nếu
không sao lại trùng hợp vậy. Lão già này lại dám chỉ tay vào mặt Tề
Thiên này sao?
- Đồ vô dụng.
Khổng đại thiếu gia tức giận. vốn không để ý, nhưng rồi lại đứng lên cho lão Giám đốc kia một chưởng. Lão già kia lăn trên đất mấy vòng mới dừng lại.
Nhưng ông ta không dám kêu ca gì. Chỉ là đau đến mức chảy nước mắt, cuối cùng cũng đứng dậy được.
Chắc chắn là sợ cậu chủ cho thêm trận nữa nên phải tránh xa Khổng Đông Phong đến vài bước. Đương nhiên mấy chục người của ông ta cũng không dám kéo
ông ta. Ai ai cũng chỉ đứng nhìn trần nhà. Nếu lúc này mà đi kéo thì
chẳng khác gì tự đánh mình. Giờ Khổng Đông Phong như con chó cắn người,
gặp ai mà chẳng cắn.
- Được rồi, có chuyện gì thì bàn bạc giải quyết là được. Việc gì mà phải bực tức thế?
Lúc này Diệp Phàm đã thu ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh lại.
Ninh Mãn như thấy được âm thanh gì đó, liền gật đầu lớn tiếng :
- Đúng đúng, các đồng chí, cứ làm theo chỉ thị của Bí thư Diệp đi.
- Bí thư cái gì chứ, là loại nào mà dám tham gia vào?
Khổng Đông Phong không nhìn Diệp Phàm mà trực tiếp nói ra, có chút tức giận.
- Khổng công tử, nói gì vậy?
Đồng chí Ngọc Kiến Cường bước lên nói. Không chịu được nữa, đối với Ngọc
Kiến Cường thì nhà họ Khổng cũng chẳng có gì. Dù sao thì tính đặc thù
của ngành an ninh này cũng đã quyết định tính chất công việc của ngành
này là như vậy rồi.
- Như thế là sai sao?
Khổng Đông Phong nhìn Diệp Phàm khuôn mặt vẫn khinh thường.
- Ha ha, nếu nói đến “loại nào” thì chắc phỉa lấy chiếc quạt ra trong mùa đông này. Nghĩ lại cầm cái quạt lông ấy chính là Khổng Minh tái thế,
thanh niên mà, vẫn nên thực tế, không phải cái gì cứng thì chứa vật thì
mới không phải thứ gì.
Diệp Phàm châm chọc cười nói.
Bốp bốp…
Tề Thiên vỗ tay, cười nói :
- Đúng là Bí thư Diệp chân thành. Bí thư Diệp là bí thư thành ủy của Đồng Lĩnh, là nhân vật số một của Đồng Lĩnh.
Nếu bí thư Diệp cũng chỉ là những “đồ vật” thì chúng ra bao nhiêu công tác tại Đồng Lĩnh cũng chưa thành những “đồ vật” sao?
Đã thành đồ chơi rồi thì chơi đi, nhưng có những kẻ còn không bằng đồ
chơi. Nghĩ rằng vào phá lầu mà có thể là độc nhất trên đời sao. Trên thế giới này chẳng có cái gì là độc nhất cả. may ra thì cũng có “thứ hai”.
Tề Thiên có vẻ kỳ quái, suýt chút nữa thì Khổng Đông Phong như Phật ra đời rồi lại thăng thiên.
- Được rồi, sư đoàn trưởng, anh đến Phong Vân Lầu làm gì?
Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi đến để bắt những kẻ tấn công lại thuộc hạ của tôi.
Tề Thiên rất cung kính nói.
- Các anh đến bắt tội phạm thì bắt sao lại đến Phong Vân Lầu nhà họ Khổng làm gì? Lại còn đánh đập nữa, các anh nghĩ rằng nắm chức vụ lớn là muốn làm gì thì làm sao? Nước cộng hòa này là xã hội pháp chế, là xã hội hòa bình. Các anh phải tuân thủ theo pháp luật.
Khổng Đông Phong lại lên giọng.
- Tội phạm chứa chấp ở trong Phong Vân Lầu, tại sao chúng tôi không thể đến đây?
Tề Thiên cố ý khoanh hai tay rồi hỏi :
- Tiểu đoàn trưởng Trương, các cậu có phát hiện ra tội phạm ở đây không?
- Bí thư Diệp cũng đến ăn đêm sao?
Lúc này có tiếng nói quen thuộc vang lên. Không phải là Khổng Đoan thì còn
là ai nữa. Bên cạnh là Trì Hạo Cường. Diệp Phàm liền hiểu luôn. Chắc
chắn là đến cứu nhà họ Khổng đây.
- Báo cáo sư đoàn trưởng, khi nãy một tên tội phạm đã chạy, còn lại 4 tên thôi. Trong 5 tên đó, tên cầm đầu là Khồng Phát Hiện.
Sau khi đã xác minh, phát hiện ra Khổng Phát Hiện là chú của ông chủ Khổng Đông Phong của Phong Vân Lầu này.
Thảo nào bọn họ cản trở chúng tôi bắt người lại còn quấy rối nữa, để cho tên cầm đầu chạy thoát mất.
Phong Vân Lầu này vốn là nơi chứa chấp tội phạm. Hơn nữa chúng tôi còn phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ nữa.
Trương Vệ Thành lập tức báo cáo.
- Nói bậy, họ đến để ăn chơi chứ có liên can gì đến Phong Vân Lầu chúng tôi?
Khổng Đông Phong giơ chiếc quạt chỉ vào Trương Vệ Thành trừng mắt nói.
- Tiểu đồng chí, ăn nói phải cẩn thận, không thể đoán già đoán non được.
Khổng Đoan nhìn Trương Vệ Thành, lập tức lên tiếng.
- Thuộc hạ của chúng tôi toàn là người thành thật không giống như một số người.
Tề Thiên lạnh lùng nói, rồi hỏi :
- Tiểu đoàn trưởng Trương cậu nói tiếp đi. Khi nãy ở đằng sau đã phát hiện ra gì kỳ lạ?
Quả nhiên khi nghe Tề Thiên nói vậy, Diệp Phàm đã thấy miệng Khổng Đoan
giật giật. Còn Khổng Đông Phong lại như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diệp Phàm còn phát hiện ra trong lúc không để ý thì ông ta cứ mở, cụp
chiếc quạt trên tay. Xem ra tâm trạng không được bình tĩnh.
- Khi nãy, vừa mới đến trinh sát, để nhận rõ địa hình, chúng tôi đã chụp được ảnh. Phát hiện ra đằng sau Phong Vân Lầu là…
Trương Vệ Thành nói đến đây.
Khổng Đoan lập tức nói chen vào:
- Sư đoàn trưởng, các anh bắt tội phạm là có nguyên do của các anh. Nhưng đấy là việc của các anh, việc phát sinh khi nãy chỉ là hiểu lầm mà
thôi. Còn đã chạy đi 1 tên thì các anh nên nhanh đi bắt lại đi. Anh nói
có phải không Sư đoàn trưởng, bí thư Diệp, anh nghĩ sao?
- Như
vậy sao được, bắt tội phạm cũng không được làm hỏng đồ nhà người ra có
đúng không? Khi nãy ông chủ Khổng Đông Phong còn nói bồi thường gì mà?
Tôi thấy nhất định phải làm rõ
chuyện này trước sau đõ sẽ cùng nhau
thương lượng giải quyết có đúng không? Chúng ta không thể để thương nhân bị tổn thất được, phải giữ công bằng cho họ chứ.
Diệp Phàm nghiêm chỉnh nói.
- Đúng vậy, nếu như đúng là do thuộc hạ của tôi làm thì chúng tôi sẽ bồi
thường. Nhưng nếu như là do Phong Vân Lầu thì Tề Thiên này không bỏ qua
dễ dàng đâu. Mà nếu tên tội phạm đã chạy thoát kia là do mấy người ở
Phong Vân Lầu ngăn cản chúng tôi nên mới chạy thoát, thì Phong Vân Lầu
phải chịu trách nhiệm này.
Tề Thiên nói.
- Giám đốc Khổng, tôi thấy tổn thất không có gì quan trọng, chỉ là mấy cái bàn cái ghế thôi, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
- Cứ coi như vậy đi, sư đoàn trưởng cứ đi bắt tội phạm đi đã. Nếu như để
tội phạm chạy mất làm ảnh hưởng đến xã hội thì chúng ta cũng như đồng
phạm rồi còn gì. Bí thư Diệp, anh thấy Long Nhai này còn chưa kiến thiết xong, vẫn còn bề bộn lắm. Nếu như để lâu, người càng ngày càng đông sẽ
gây ra sự cố giao thông có đúng không?
Khổng Đoan nhanh chóng tiếp lời.
Đương nhiên “chuyện” đằng sau của Phong Vân Lầu Khổng Đoan là người rõ. Ông
ta đang muốn nhắc nhở Khổng Đông Phong không được “xé” chuyện thêm nữa.
Hôm nay đúng lúc quan trọng thì lại có mặt những người của sư đoàn Hưởng Hổ. Nếu như có sao thì anh ta cũng phải chịu.
- Có chút phiền phức, nhưng nếu chưa giải quyết được việc thì không thể nghỉ được.
Diệp Phàm cố ý chau mày, thực ra là đang làm khó dễ Khổng Đông Phong.
- Họ Diệp kia, muốn giải quyết thề nào tùy anh. Hôm nay, nếu như không bồi thường cho Phong Vân Lầu thì đừng có mơ ra khỏi đây.
Không ngờ Khổng Đông Phong lại nổi máu điên như vậy. Hắn nhìn Diệp Phàm rồi hừ nói.
- Tôi cũng có ý đó, nếu như đồng chí Khổng Đông Phong muốn giải quyết triệt để thì tốt quá rồi.
Diệp Phàm chọc lại Khổng Đông Phong rồi nói :
- Cục trưởng Ngọc, theo như báo cáo khi nãy nhóm tội phạm quân sự, và đội an ninh đều chứa chấp ở Phong Vân Lầu này.
Mà tại Phong Vân Lầu cố ý bảo vệ như vậy nên mới để 1 tên tội phạm trốn thoát.
- Việc này đã liên can đến an ninh quốc gia, đồng chí Ninh Mãn, Sư đoàn
trưởng Tề hãy cùng phối hợp với Cục trưởng Ngọc điều tra việc này. Việc
lần này do đồng chí Ngọc là người nắm nhiệm vụ điều tra xử lý.
Khổng Đoan có chút trầm ngâm. Không ngờ việc này lại ảnh hưởng đến quốc gia. Như vậy thì thật là phiền phức.
- An ninh quốc gia thì sao. Khổng Đông Phong này thứ nhất là chẳng làm gì phạm pháp cả, hai là không thông đồng để bán nước. Cục trưởng Ngọc muốn điều tra giải quyết gì xin cứ tự nhiên.
Khổng Đông Phong vẫn có bộ mặt lạnh tanh.
- Sưu đoàn trưởng Tề, khi nãy đồng chí Trương có nói khi điều tra đã chụp được ảnh, ít tài liệu, xin lấy ra cho chúng tôi xem. Còn nữa, 4 tội
phạm bắt được khi nãy cũng đưa ra cho nhân viên công tác đi.
Cục trưởng Ngọc nghiêm nghị nói.
- Có thể giao cho anh những thứ này nhưng đồng chí phụ trách về các tài liệu này của chúng tôi sẽ liên hệ cụ thể với các anh.
Tề Thiên gật đầu, rồi cũng nhìn Diệp Phàm một cái và thấy Diệp Phàm cũng khẽ gật đầu. Sau đó quay sang hỏi :
- Tiểu đoàn trưởng Trương khi nãy cậu nói phát hiện ra gì, nếu không phải là cơ mật quốc gia thì hãy nói cho Bí thư Diệp, Cục trưởng Ngọc và Cục
trưởng Ninh ở đây biết đi.
- Báo cáo sư đoàn trưởng, khi nãy
chúng tôi vào bắt các phần tử phạm tội làm phá hoại an ninh quốc gia thì phát hiện ra đằng sau của Phong Vân Lầu còn có nơi rất đặc biệt, kín
đáo.
Bên trong có hàng trăm cô gái và khách làng chơi. Theo những chứng cứ mà chúng tôi có được thì sau Phong Vân Lầu này chính là nơi
chứa chấp mại dâm.
Và 5 người đang bị nghi ngờ lại đang
ẩn ở phía sau của Phong Vân Lầu, mà trong 5 người này, 1 người đã chạy
thoát còn lại 4 người đang ôm 4 cô gái mại dâm, chơi những trò đồi trụy.
Trương Vệ Thành báo cáo.
- Muốn vu cáo cho ai thì cần gì phải nói nhiều. Các anh chơi trò này cũng quá cũ tối. Phong Vân Lầu của chúng tôi đã mở được lâu rồi.
Toàn dân ở thành phố đều biết chúng tôi đều làm ăn theo quy định của pháp
luật. Ngoài ăn uống ra thì chúng tôi còn có những dịch vụ giải trí khác.
- Còn về việc mại dâm như các anh nói, tuyệt đối là không có.Các anh muốn vu cáo cho ai thì phải tìm lý do cho hợp lý, đừng dùng những trò này
với tôi.
- Nhà họ khổng chúng tôi không phải là bùn đất mà dễ để các anh nhào nặn ra gì thì nhào nặn.
Khổng Đông Phong vẻ mặt lãnh đạm nói. Diệp Phàm sớm đã nhận ra khí phách người này có gì không ổn định.
- Hay là chúng tôi sẽ cho phát đoạn video ghi lại ngay bây giờ? Như này cũng tốt, để xem xem tôi nói đúng không?
Trương Vệ Thành cười nói.