- Nói, nói, nói cái gì chứ?
Đường Vân có chút bực mình lớn tiếng, nhìn vợ rồi nói :
- Bà không hiểu đâu, bây giờ càng làm thì càng nghiêm trọng hơn thôi.
Nghe nói ngay cả Ngọc Kiến Cường bên an ninh quốc gia cũng đã chủ động rút
ra. Mà trong đó vẫn dính dáng đến quân đội, nghe nói đám người Khổng
Phát Sinh không những tấn công quân nhân mà còn có nghi ngờ đến cả bí
mật quốc gia gì đó nữa.
Bà nghĩ bí mật quốc gia dễ chơi hay sao? Hiện giờ không nói đến người ngồi tù, ngay cả chúng ta còn sợ nữa là.
Bằng không, bên an ninh quốc gia có nói, cũng không thể ra được.
Đường Vân trước giờ chưa hề bị lụy như vậy, nằm ở ghế sopha.
- Vậy giờ phải làm sao?
Khổng Hà Hương cũng lo lắng lắm rồi. Sắc mặt cũng tối sầm lại nhìn ông chồng.
- Làm sao? Chẳng sao.
Đường Vân giơ cả hai tay ra.
- Tôi sẽ đi tìm anh tôi, nhờ ông ấy nghĩ cách.
Khổng Hà Hương cầm lấy túi rồi đi.
- Tìm Khổng Đoan ư? Chẳng ăn thua gì đâu.
Đường Vân hừ một tiếng.
- Sao lại không ăn thua? Nghe nói không phải cục công an thì cũng thuộc
chính quyền thành phố. Anh là chủ tịch thành phố nếu anh ấy ra mặt nói
vài câu thì cũng có chút hy vọng đúng không?
Khổng Hà Hương có chút nghi hoặc, nói.
- Vậy bà cứ đi đi xem. Tôi thừa biết Khổng Đoan sẽ không thể ra mặt.
Đường Vân châm chọc nói, tuy vợ ông ta cũng là người nhà họ Khổng, cũng gọi Khổng Đoan là anh.
Đương nhiên không phải anh em ruột, chỉ là do Khổng Đoan có quan hệ với Khổng Chính Húc bên Bộ xây dựng nên mới gọi là anh thế.
Đương nhiên là Khổng Hà Hương thân thiết với Bộ xây dựng. Nhưng quan hệ của
Đường Vân và Khổng Đoan không mấy tốt. Hai người chỉ mang cái bảng thân
thích tý thôi. Còn không thì cũng không loại trừ khả năng thành đối thủ
của nhau.
Nhìn vợ vội vã ra khỏi nhà, Đường Vân cười nhạt. Ông ta biết nếu vợ đến chỗ Khổng Đoan chắc chắn sẽ tìm người nhà họ Khổng có
uy lực để ra mặt hộ.
Đương nhiên cũng không nhất thiết là Khổng
Chính Húc đang kiêm nhiệm trong Bộ xây dựng. mà là người khác ví dụ nhu
em trai của Khổng Chính Húc – Khổng Chính Phong, tuy chỉ là cán bộ cấp
giám đốc sở nhưng người ta lại là Giám đốc Sở kiểm toán tỉnh Tấn Lĩnh.
Trong tay quản lý cả ngành kiểm toán toàn tỉnh, nên nhành này rất nhạy cảm,
lại là ngành quan trọng, tiến hành kiểm toán khâu trích khoản tài chính
của Tỉnh.
Người ta nói, lãnh đạo thời đại giờ nắm lấy vài chức vụ là được rồi. Ví dụ như bộ Tài chính nắm về tiền, mà để xét duyệt thì có thể bình an vô sự rồi. Còn bộ công an thì nắm chặt tay càng lớn…
Sáng ngày thứ hai.
Văn phòng làm việc của Diệp Phàm lại có mặt một vị khách đặc biệt. Cô nàng
Miêu Trúc – một trong ba gương mặt nổi bật trong đài truyền hình tỉnh.
- Phóng viên Miêu nay lại tới thăm nơi nhỏ bé này của chúng tôi chắc có gì chỉ dạy?
Diệp Phàm nhìn Miêu Trúc cố ý nói.
- Sao, không hoan nghênh sao?
Miêu Trúc nhìn Diệp Phàm.
- Sao dám, bí thư quèn như tôi không thể châm chọc được cô phóng viên nổi tiếng của đài truyền hình. Nếu không đang ở mục “đẹp” lại thành tài
liệu phản diện mất.
Diệp Phàm nói.
- Tôi biết Bí thư Diệp
còn chưa dịu. Nhưng việc hôm đó tôi có chút quá lời. Nhưng cũng vì muốn
thúc đẩy việc đó, muốn nhân dân của Hồng Cốc Trại sớm có thể thấy nước.
Chúng ta đều sinh sống ở Thành phố, ăn, uống, dùng đều sung túc, còn những
người dân kia đến cả quyền lợi dùng nước cũng không có đầy đủ, lẽ nào
đây không phải là việc Bí thư Diệp cần phải nhanh chóng giải quyết sao?
- Nếu như Bí thư Diệp thấy Miêu Trúc này nói sai, tôi cảm ơn bí thư đã cứu tôi. Nhưng chuyện gì ra chuyện đó.
Về vấn đề nước tôi vẫn sẽ theo bí thư Diệp. Nếu trong vòng 1 tháng bí thư
Diệp không thể giải quyết được vấn đề thì Miêu Trúc tôi sẽ cho bí thư
Diệp vòa mục phản diện.
Không ngờ cô Miêu Trúc này lại mạnh mẽ
vậy. Và Diệp Phàm cũng ngạc nhiên. Hắn ta cũng không ngờ người con gái
này lại vì dân đến vậy.
Ban đầu cứ nghĩ có người đứng đằng sau cô ta nhưng Diệp Phàm lại cảm nhận được Miêu Trúc không giống như giả vờ.
- Hay lắm.
Diệp Phàm đột nhiên vỗ tay, ra hiệu với Miêu Trúc nói :
- Nếu như phóng viên Miêu đã một lòng vì dân như vậy thì cũng không thể chỉ nói mồm không. Bằng không cũng chỉ là nói suông.
- Lần này Miêu Trúc tôi quyết tâm giúp nhân dân tại Hồng Cốc, tôi không muỗn họ phải tiếp tục cuộc sống như trước đây.
Miêu Trúc quay lại nhìn Diệp Phàm, nói :
- Tôi biết tôi chỉ là một phóng viên nhỏ, không thể qua mặt được một lãnh đạo cấp cao như anh.
Anh tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngồi đến chức Bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, chắc chắn có nhiều người giúp đỡ phía sau rồi.
Anh hoàn toàn có thể đến đài truyền hình Tỉnh và đuổi tôi đi. Nhưng tôi còn ở lại đài ngày nào thì tôi vẫn sẽ đấu tranh với Bí thư Diệp.
Mặc dù là tôi yếu thế nhưng tôi đã nói thì sẽ vẫn theo sát bí thư Diệp.
Nói xong Miêu Trúc lại giương hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tiểu nha đầu này rất cứng đầu.
- Được.
Sau khi Diệp Phàm hô lên một tiếng, rồi nói :
- Nếu như vậy, thì có một việc tôi cần cô ủng hộ…
Thế là Diệp Phàm nói một lượt về đoàn người bảo tàng cho Miêu Trúc.
- Được. Hôm trước khi báo cáo với lãnh đạo Đài về việc này, bên Đài đã quyết định tháng này tôi sẽ đi phỏng vấn.
Chuẩn bị tất cả những tài liệu và nhân vật có liên quan đến Hồng Cốc để tuyên truyền đi, làm một chuyên mục riêng. Và chứ khắc trên đá, tôi cũng tiện bảo họ chụp lại.
Một khi có giá trị, tôi sẽ mời họ tuyên truyền
một cách rộng rãi.Chỉ cần khiến nhân dân Hồng Cốc Trại vượt qua cảnh này thì việc gì Miêu Trúc này cũng làm.
Đương nhiên, bí thư Diệp
cũng không nên nghĩ tôi là đấng cứu thế gì cả. Cứ nghĩ rằng tôi là một
người chân thật, thực ra là tôi chỉ làm việc có tính chọn lựa thôi.
- Chủ yếu là do việc của Hồng Cốc Trại đã làm cảm động tôi.
Miêu Trúc chẳng suy nghĩ gì mà nói thẳng ra.
- Xem ra, nhân dân Hồng Cốc Trại gặp được cô phóng viên Miêu Trúc quả đúng là phúc
phận của họ.
Diệp Phàm cũng phải nhận xét như vậy.
- Tôi không có tác dụng như vậy, chỉ góp chút tác dụng vào dư luận thôi. Dùng sức mọn của tôi đẻ giúp họ .
Mà quan trọng là phải để việc này thành sự thật phải dựa vào các vị lãnh đạo như các anh. Và quan trọng hơn nhất là Bí thư Diệp.
Đây là lần thứ hai tôi dò hỏi Bí thư Diệp. và phát hiện ra bí thư chính là
đối tượng phỏng vấn cho chuyên mục đặc sắc của chúng tôi.
Ngày
trước khi bí thư Diệp làm việc ở các địa phương khác cũng đã tạo ra kỳ
tích. Tôi rất nghi hoặc, sao việc của Hồng Cốc Trại bé tẹo vậy mà lại
không giải quyết được sao.
Có thể là có gì bí mật chăng? Hay những kỳ tích trước kia của Bí thư Diệp là do nhân tạo mà ra?
Miêu Trúc dùng ngôn từ sắc bén, từng câu từng câu một như ép Diệp Phàm.
Diệp Phàm muốn nói chuyện của Hồng Cốc Trại ra nhưng lại tự kiềm chế được mình. Hắn ta cười nói:
- Sắp rồi, không cần một tháng, Hồng Cốc Trại sẽ giải quyết được vấn đề nước.
Còn về những thành tích trước kia, cũng không thể nói là kỳ tích. Chỉ là những việc mà Diệp Phàm tôi nên làm mà thôi.
Tôi cũng không coi đó là kỳ tích. Còn nghi hoặc thật hay giả, cô có thể đi kiểm tra. Đến những nơi đó là biết ngay thực hư.
Tôi chỉ muốn nói cho phóng viên Miêu biết, kim không sợ lửa. Diệp Phàm tôi
tuy chỉ là một cán bộ bình thường nhưng trong tim của tôi là toàn bộ
nhân dân chúng ta.
- Xem ra kỳ tích đúng là có thật. như vậy thì tôi hy vọng bí thư Diệp có thể “thần hóa” vấn đề của Đồng Lĩnh.
Miêu Trúc khép lại quyển sổ, nói :
- Hôm nay Đài chúng tôi quyết định ngày đầu phỏng vấn. Tôi cũng không
phiền bí thư Diệp nữa. Tôi chuẩn bị đi Hồng Cốc xem sao, xem xem họ khảo sát về vách đá ra sao.
- Cần giúp đỡ gì cô cứ nói với thư ký Mễ Nguyệt, chúng tôi sẽ ủng hộ cuộc phỏng vấn của cô.
Diệp Phàm thân thiết bắt tay Miêu Trúc.
Vừa tiễn Miêu Trúc ra thì Vương Triều gọi điện tói, có chút giận dữ nói:
- Con người Kỷ Cương Thành tuy cương trực nhưng đối với việc này thì ông ta lại quá quan trọng thái độ của Bí thư Lan Chính.
- Vương Triều, quan trường có quy luật của quan trường. Đối với những
việc như thế này không được dùng cặp mắt trên giang hồ mà giải quyết.
Giờ không phải thời đại đền ơn trả oán thế.
Trịnh Mãn là Phó giám đốc Sở xây dựng tỉnh. Mà còn dính dáng đến cả một bí thư huyện ủy và một cán bộ cấp Phó giám đốc.
Không thể không thận trọng Kỷ Cương Thành, hơn nữa nếu nói về cấp bậc, cần
phải điều tra lời nói của Trịnh Mãn – Kỷ Cương Thành đã không đủ làm chủ nhiệm ban giám sát ủy ban kỷ luật.
Ông ta nhất định phỉa mời Lan Chính. Mà Lan Chính là người dẫn đường cho Kỷ Cường Thành. Lấy một ví
dụ đơn giản, anh thường xuyên báo cáo tình hình cho tôi biết đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, trong mắt tôi chỉ có anh Diệp.
Vương Triều không ngại ngần gì nói.
- Được rồi, đừng đề cao tôi quá, Những lời này nói riêng còn được chứ
đừng nói công khai ra. Nhưng nghe giọng điệu của anh thì chưa hoàn thành việc này 80% đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Kỷ Cương Thành không xử lý được, nó là phải báo cáo cho bí thư Lan. Sau đó lại ép tôi, trực tiếp đưa tôi đi gặp bí thư Lan.
Ông Lan xem xong tài liệu cũng không có thái độ gì, chỉ nói cần phải bàn bạc với các đồng chí rồi đưa ra phương án giải quyết.
Khi đó tôi có yêu cầu đồng chí Lan xem xét sở kiểm sát hoàn toàn có thể khống chế được con trai của Liễu Tây Hà.
Bở vì hắn ta là người chủ mưu trong việc trạm điện ở Hồng Cốc. Chỉ dựa vào chứng cứ trong tay chúng ta là có thể ra tay.
Nhưng Bí thư Lan lại không đồng ý ngay. Mà chỉ nói chứng cứ chưa đủ, cần phải tiếp tục điều tra gì đó.
Xem ra ông Lan cố ý kéo dài việc này. Tôi nghi ngờ ông ta không cho chúng ta nói hết ra
Vương Triều tức giận nói.
- Ha ha, có thể “kéo dài” đã tốt. Nhưng, Vương Triều, Bí thư Lan là người chính trực, anh đừng có nghĩ lung tung. Có nhiều việc mà lãnh đạo có
cái khó của lãnh đạo. Anh phải thông cảm.
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười nói.
- Anh Diệp, tôi vẫn chưa hiểu.
Vương Triều có chút nghi hoặc.
- Tôi không cần tóm Lưu Sướng đường đường chính chính. Hắn ta không có tác dụng thúc đẩy việc của chúng ta.
- Tôi chỉ cần nước, chỉ cẩn Liễu Tây Hà ra mặt giải quyết việc này là
được rồi. Chỉ cần nhân dân Hồng Cốc Trại được lợi là được rồi.
Về phần Trịnh Mãn, 3 người họ có thể cả đời này không ra khỏi Ủy ban kỷ luật được Còn Lưu Sướng thì chỉ còn cách hóa vàng thôi.
- Cho dù có bắt hắn ta thì cũng chẳng ích gì với chúng ta. Mà ngược lại
còn khiến Liễu Tây Hà rơi vào thế chó cùng cắn giậu, như vậy lại khó
khăn hơn cho chúng ta.
Diệp Phàm giải thích.