- Làm bạn với người nước ngoài, Hoa Đông Thành tôi không làm việc bán nước đấy. Hoa Đông Thành này nghèo chỉ có một nhà xưởng, dù có phải đóng cửa xưởng cũng không bao giờ hợp tác với bọn cẩu tặc phương tây.
Hoa Đông Thành nói đến đây liền nhìn Chu Xương Trung cùng mấy người Diệp Phàm, rất đau lòng nói :
- Thật sự là tôi không ngờ.
Tôi không ngờ các anh làm cán bộ của nhà nước, là cán bộ quản lý đời sống cho nhân dân vậy mà các anh lại ủng hộ cho tôi hợp tác với người phương tây, đi ngửi rắm của bọn nó sao?
Lẽ nào đây chính là kết quả phát triển thời đại? Tôi thật sự rất đau lòng. Nếu như tất cả cán bộ chính quyền đều như các anh thì đất nước chúng ta sẽ không thể về quá khứ được. Cái thời đại này nghĩ mà kinh, tuyệt đối không thể thế được.
Diệp Phàm nhìn Mễ Nguyệt suýt chút nữa cười thành tiếng. Hoa Đông Thành này đúng là khéo tưởng tượng.
- Chú Hoa, không phải là ngửi rắm của người phương tây, mà là hợp tác đôi bên cùng có lợi, sao lại nói là ngửi rắm của người ta chứ?
Nếu như hợp tác cùng người ta thì họ phải đến Phong Châu. Mà nhà họ Hoa là người đi tiên phong trong ngành sản xuất hàng da của Phong Châu, đương nhiên không thể không biết đến tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân của Pháp chứ?
Diệp Phàm nhanh chóng vào vấn đề, để tránh Hoa Đông Thành xui khiến các thành viên trong nhà họ Hoa.
- Trợ lý Diệp, anh nói lời này, tôi thật sự tức giận. Thời nhà Thanh chúng tôi bị bọn quỷ phương tây ức hiếp là quá đủ rồi.
Ngày trước đất đai của chúng ta đã bị chúng cướp đi, lại còn nói tô giới gì đó. Và còn viết cái gì mà người Hoa và chó không được vào.
Chúng ta đã bị ức hiếp như vậy chưa đủ sao? Lẽ nào còn muốn dụ bọn chó đấy đến Phong Châu này. Sau rồi lại làm nhà xưởng, rồi lại viết biển “người Phong Châu và chó không được vào” sao. Tôi thật không thể ngờ được. Nghe nói trợ lý Diệp có chức vụ không khác gì nhiều so với Bố chánh sứ thời nhà Thanh vậy mà lại có thể nói ra những lời bán nước như thế. Nếu trước kia mà thế thì gọi là Hán gian đó.
Hoa Đông Thành có vẻ tức giận, thổi tí râu, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói :
- Còn nói về tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, đừng nghĩ Hoa Đông Thành tôi là người cổ hủ.
Không phải họ nằm trong danh sách 100 doanh nghiệp nổi tiếng thế giới sao? Chỉ một chiếc túi xách da thôi mà bán tới vài nghìn, vài chục nghìn đồng. Một chiếc áo da có giá từ một trăm nghìn tới vài trăm nghìn tệ.
Lương tâm của bọn phương tây đem cho chó ăn. Da của nhà họ Hoa làm ra chất liệu tốt nhưu vậy mà một tấm da không thể bán cao quá mấy nghìn tệ, thế mà bọn họ bán những một trăm đến vài trăm nghìn tệ.
Như thế khác gì cướp tiền của người khác. Đúng là một lũ thổ phỉ phương tây, một doanh nghiệp lừa dối, cướp tiền như vậy mà còn nói là Top 100. Đúng là một bảng xếp hạng khốn nạn. Tôi thèm vào!
Hoa Đông Thành diễn như thật, cũng như nhổ nước bọt xuống nền nhà. Chỉ có điều không có nước bọt chảy ra. Ông già này chắc chắn là rất tức giận rồi. Chẳng thèm để ý gì nữa.
- Cha, người ta dựa vào quy định Quốc tế để xếp hạng như vậy. Là những doanh nghiệp có quy mô, vốn liếng và có khoa học kỹ thuật cao.
Nếu như nhà chúng ta cũng quy hoạch như vậy thì cũng có thể đứng trong bảng xếp hạng top 100 trên thế giới. Như vậy không phải sẽ còn ép rất nhiều doanh nghiệp phương tây phải ở dưới mông chúng ta sao?
Cha, trợ lý Diệp nói rất có lý. Nếu như hợp tác với tập đoàn người ta mở xưởng, thì bọn họ phải đến chỗ chúng ta tìm ăn. Giờ là thời đại nào rồi.
Thời đại nhà Thanh cũng đã không thể quay lại nữa rồi, đất nước chúng ta giàu rồi, đứng dậy rồi. Người ta đến Phong Châu tìm ăn, không phải là chúng ta đến nơi họ tìm ăn.
Hơn nữa, họ đến Phong Châu thì chúng ta là chủ, họ chỉ là khách.
Lúc này con trai thứ hai của Hoa Đông Thành là Hoa Hướng Bắc vội vàng nói.
- Hướng Bắc, con đừng nói với cha những điều vô dụng đó. Biết con luôn nói bên tai cha là phát triển, phát triển.
Cha thấy con đã bị những hào nhoáng làm mê muội đi rồi phải không? Phát triển, phát triển, phát triển cái gì chứ? Không phải chúng ta đang làm rất tốt hay sao?
Nhà xưởng nào mà không mua da của chúng ta. Nếu không trả chúng ta sẽ không đưa cho họ da. Đến lúc đó người phải chịu tổn thất là họ chứ không phải chúng ta.
Hàng da của nhà chúng ta lúc nào cũng cung không đủ cầu thì còn muốn tìm gì hợp tác nữa. Không những tốn kém mà bí mật kỹ thuật cũng sao mà giữ được.
Đây là thứ để nhà họ Hoa “ăn cơm”. Một khi lộ ra ngoài thì chúng ta sẽ mất đi “bát cơm” mà ăn.
Não của con không bị ngâm nước đó chứ? Đừng có cái chủ ý đó. Bằng không sẽ không phải là con của Hoa Đông Thành ta.
Hoa Đông Thành tức giận, giáo huấn ngay con trai.
- Chú Hoa, con trai chú nói không sai. Chỉ là hai người không hiểu hết nhau, chỉ là hai hướng quan điểm khác nhau mà thôi.
Cách nghĩ của chú cũng có lý, sợ tiết lộ ra kỹ thuật. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng để chú giữ lại kỹ thuật của chú.
Hoặc là kỹ thuật của nhà họ Hoa sẽ là lợi thế để hợp tác.
Sau này ví dụ nhà họ Hoa hợp tác với họ, nhà họ Hoa chiếm bao nhiêu cổ phần, kiếm được bao nhiêu tiền thì nhà họ Hoa không phải cũng sẽ nhận được một khoản nhất định sao?
Tôi tin rằng nếu đã hợp tác thì số tiền mà nhà chú kiếm được sẽ nhiều gấp nhiều lần hiện nay. Thời đại phát triển rồi, chúng ta cũng phải phát triển cùng thời đại chứ, nhìn xa một chút.
Huống chi, ai có thể biết những chuyện về sau, ai dám đảm bảo da thủ công của nhà họ Hoa sẽ vẫn mãi là người đứng đầu ở Phong Châu này?
Vẫn cần phải xem xét kỹ đúng không?
Đồng chí Vạn Đạt Thành từ
nãy không nói gì, giờ đã lên tiếng.
Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ “hỏng bét rồi”, bởi vì nhưu thế này chắc chắn là càng khiến Hoa Đông Thành kích động mà thôi.
Quả nhiên Hoa Đông Thành đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Vạn Đạt Thành nói :
- Hoa Đông Thành tôi là người có con mắt nhỏ hẹp, nếu như theo các anh nói thì là tầm nhìn hạn hẹp.
Tôi như vậy mà các anh nói tôi hợp tác sao? Như vậy chẳng phải như hợp tác cùng “chuột”hay sao? Không được, không được.
Còn nói về tương lai của hàng da nhà họ Hoa chúng tôi, việc này không cần các cán bộ quan tâm. Hoa Đông Thành tôi phải đóng cửa cũng không cần cầu cứu đến các vị.
Thôi được rồi, nói đến đây thôi. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Duy Nhất, tôi phải đi nhà xưởng rồi, thay tôi tiễn khách.
Vừa nói xong Hoa Đông Thành cầm chén trà lên. Đây là tục bưng trà tiến khách thời cổ đại.
Diệp Phàm cùng mấy người buồn bực bước ra ngoài.
- Ngoan cố hết sức, đúng là quá ngoan cố rồi. Tôi thấy tuổi của ông ta không phải già tới mức không đi được. Nhưng sao lại là một cư dân còn sót lại từ thời nhà Thanh. Thật là tức chết đi được.
Vạn Đạt Thành tức giận, cong môi lên nói.
- Trưởng ban Vạn, Hoa Đông Thành không già, chưa đến 70 tuổi, khi ông ấy ra đời thì nhà Thanh đã bị tiêu diệt. Còn tại sao ông ấy lại có tư tưởng như vậy đó là vì ông ấy chịu ảnh hưởng của người cha là Hoa Thượng Khê. Hoa Thượng Khê không những là một thương nhân nổi tiếng mà còn là một đồng chí yêu nước. Khi liên minh tám nước đánh vào, Hoa Thượng Khê đã lên thủ đô tham gia vào đoàn dân binh, cùng họ đi đánh giặc.
Chỉ vì chính quyền nhà Thanh hủ tục, bất tài, cuối cùng ông ta cũng thoát được thân. Từ đó rất hận bọn phương tây. Mà Hoa Đông Thành từ nhỏ chịu ảnh hưởng của cha nên với hận người nước ngoài như vậy.
Chu Xương Trung nói.
- Như vậy thì phiền phức rồi, chủ yếu lần này đến là thuyết phục ông ấy hợp tác với tập đoàn bên Pháp. Mà đối với ông ấy thì tập đoàn đích thị là người nước ngoài, Khi liên minh tám nước thì Pháp cũng cầm đầu. Giờ bảo ông ấy hợp tác với họ thì chắc mặt trời mọc hướng tây mất rồi.
Mễ Nguyệt không kìm được thở dài, rồi nhìn Diệp Phàm.
- Không ngờ trên đời này vẫn còn có người bướng bỉnh như vậy, lẽ nào lại chịu vậy sao. Thật tiếc là không tìm được nhà họ Hoa thứ hai. Bằng không hà tất gì chúng ta phải làm như thế này. Để rồi bị người ta khinh bỉ.
Diệp Phàm nói xong liền cười phá lên.
- Trừ phi Hoa Đông Phong không còn chèo lái con thuyền nhà họ Hoa nữa thì may ra còn có cơ hội, còn nến không thì chỉ thế mà thôi.
Vạn Đạt Thành nói chắc 100 %.
Chu Xương Trung cũng gật đầu nói :
- Từ sau khi lần trước trợ lý Diệp nói, chúng tôi đã cử người bên địa khu đi nhiều lần nhưng lần nào cũng vậy. mặt mũi đều xám xịt vào không nói. Rõ ràng là không gặp người.
- Thật vui!
Thái Lượng đập tay lên bàn, khiến cho chén trên bàn đều rung lên. Cũng không biết rằng tay ông ta có đau hay không.
- Bí thư Thái, chúng ta thành công rồi, cạn, cạn, cạn…
Ủy viên địa ủy quản lý thủy lợi, phó chuyên viên Trần Bân Nhất đang cưới ha ha cùng cạn ly.
- Vẫn là bí thư Thái tính như thần.
Trương Yểu cũng cười và giơ chén lên.
- Bí thư Thái, cứ như thế này, không biết ngày mai tên kia có cảm thấy mất mặt về Đồng Lĩnh không?
- Nếu anh là Diệp Phàm thì anh có về không?
Thái Lượng nhing Thái Quy Diêu hỏi.
- Việc này…
Thái Quy Diêu chần chừ một lúc, lắc đầu rồi nói :
- Nhất thời tôi chưa nghĩ đến vấn đề này.
Nếu về thì không ăn nói gì với Tỉnh. Và cái chức cũng sẽ khó giữ. Không về thì ngày mai họ có thể làm được gì?
Lại đến nhà họ Hoa thì chỉ thêm mất mặt thôi. Khi nãy ông Hoa đã tức giận rồi. Nếu Diệp Phàm còn tiếp tục đi nhất định người ta sẽ không gặp.
Nếu như không đi, lẽ nào Diệp Phàm còn dự án đầu tư khác, hình như chúng ta đều chưa nghe nói đến.
- Nếu là ở lại chơi thì cũng chỉ ở vài ngày làm ra bộ, bằng không sẽ không qua được cửa ải tỉnh. Và mặt cũng không giấu vào đâu được. Có thể cuối cùng sẽ tìm ra được lý do nào đó. Ví dụ Đồng Lĩnh có việc gấp phải quay về. Có thể về sau sẽ không quay lại nữa.
Trần Bân cười nói.
- Không có trách móc sao, chắc chắn là có. Chỉ có điều cũng chẳng tác dụng gì. Chỉ là tỉnh sẽ nhắc nhở mà thôi. Cuối cùng mất mặt, lại nhờ Tề Chấn Đào ra mặt nói là xong mà. Nhưng cứ thế này thì cái chức trợ lý Tỉnh cũng đi toi rồi.
Trương Yểu cũng ngân dài nói.
- Chu Xương Trung nghĩ đã dựa được vào núi, nhưng kết quả thế nào chứ. Tôi phải để cho lão Chu biết không phải ai cũng kết giao được. chẳng ra sao cả.
Thái Lượng lạnh lùng nói.