- Nhìn bề ngoài đương nhiên
không được như trước kia, hiện tại chỉ có hơn một trăm đệ tử, trong đó
gần một nửa đều là làm việc vặt.
Còn các đệ tử thật sự có lẽ
khoảng 30 người. Trong số 30 người này đã số có thân thủ trên dưới nhị
đẳng đến tứ đẳng. Tứ đẳng trở lên cũng không nhiều, không vượt quá 15
người.
Chưởng môn hiện tại là Tiêu Thiên Đắc, thân thủ cửu
đẳng đỉnh giai. Ngoài ra còn có bốn trưởng lão, theo thứ tự là Phi
Dương, Khâu Lâm, Cổ Dương, Tiêu Tuế Tùng.
Đều có thân thủ
thập đẳng. Tuy nhiên, anh Diệp, một môn phái có mấy ngàn năm lịch sử như vậy không thể nhìn như bề ngoài nhìn thấy.
Tư liệu của chúng ta đều là từ trước kia. Hơn nữa, bí mật bên trong môn phái chúng ta không thể biết được.
Thực lực trên thực tế hẳn là mạnh hơn một chút.
Trương Hùng thận trọng nói.
- Tiêu Sắt Nhất khả năng còn sống đi, theo tuổi thì có lẽ hiện giờ ông ta đã trên một trăm mười tuổi.
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ ràng lắm, trên tư liệu không nói về người này. Nghe nói mấy
chục năm rồi không xuất hiện cho nên, cơ sở dữ liệu cũng chúng ta cũng
không điều tra được người này. Tuy nhiên, theo tính toán thì có lẽ còn
sống. không có gì xuất hiệu bất ngờ thì sống trên một trăm tuổi là không thành vấn đề.
Trương Hùng nói xong ngẫm nghĩ một lát lại nói:
- Anh Diệp, không cần nói đến Tiêu Sắt Nhất, ngay cả lực lượng hiện giờ anh cũng phải cận thận.
- Không chờ được… dù sao cũng phải đi thử một chút. Hoa Đông Thành đang vội, nhất định phải lấy lại được Đế vương giám, bằng không sẽ không hợp tác. Không có cách nào, ngày mai nhất định phải đi một chuyến. Tuy
nhiên, bọn họ hiện giờ đang ở đâu? Có thay đổi không?
Diệp Phàm hỏi.
- Bây giờ là một vùng đất thuộc Hoa Sơn, thật ra chính là một thôn nhỏ.
Trương Hùng nói.
- Anh vừa đi có thể vừa hỏi, tuy rằng thôn này ít người biết đến.
Sauk hi cúp điện thoại Diệp Phàm và Xa Thiên bàn bạc một chút, cảm thấy rằng việc này vẫn phải rất thận trọng. Cho dù chỉ giải quyết hết các
trưởng lão của phái Hoa Sơn cũng phiền phức.
Diệp Phàm dẫn đầu cùng với Tuyết Nha, Xa Thiên, Vương Nhân Bàng, Xa Nhất Đao cùng đi.
Tuy nhiên, chưa kịp xuất phát thì kế hoạch của Diệp Phàm đã bị phá hủy.
Cung Khai Hà gọi điện thoại đến, nói:
- Diệp Phàm, nghe nói các cậu chuẩn bị đến phái Hoa Sơn có phải không?
- Trương Hùng nói cho anh à?
Diệp Phàm có chút tức giận.
- Đừng đoán linh tinh, là Vương Nhân Bàng không cẩn thận lỡ miệng nên đồng chí Thành Trạch biết được.
Cung Khai Hà nói.
- Người này thật đúng là miệng đàn bà!
Diệp Phàm không kìm nổi cáu lên.
- Ha ha, các cậu không phải không làm lộ chuyện gì mà chúng tôi không
thể biết. Huống chi, mấy người bạn của cậu chúng tôi đều biết rõ, đừng
có giấu diếm, yên tâm, tôi sẽ không ngăn họ.
Cung Khai Hà cười nói.
- Tôi sợ lang sói bên trên.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Lần này các cậu đi, tôi không có yêu cầu gì khác chỉ hi vọng cậu có
thể mấy đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A đi cùng.
Cung Khai Hà nói.
- Quái, thủ trưởng Cung, anh quan tâm đến tôi như vậy từ lúc nào vậy?
Diệp Phàm châm chọc.
- Ha ha, tôi vẫn quan tâm đến anh thôi.
Cung Khai Hà cười nói.
- Đừng vòng vo, có gì cứ nói thẳng, tôi biết anh bận rộn, làm lãng phí thời gian thấy xấu hổ.
Diệp Phàm nói.
- Cũng không có việc gì, dù sao phái Hoa Sơn là một phái lớn ngàn năm
nay. Tôi hi vọng anh có thể mang Đường Thành, Thái Nguyệt, Cát Thanh và
Tân Thu đi cùng để có thêm kiến thức.
Hơn nữa, mấy năm nay
mấy người này cũng rất xung, dù chỉ có chút thân thủ nhưng đi ra ngoài
đều thể hiện tư thế thiên hạ đệ nhất.
Làm cho bọn họ thấy thế nào mới là cao thủ chân chính, đây là cơ hội khó có của họ.
Trên đời này tuy nói cao thủ không ít nhưng cơ hội có thể nhìn thấy cũng không nhiều.
Quan sát cao thủ so chiêu đối với bản thân cũng là một cơ hội học tập. Hơn nữa, bọn hắn cũng có thể làm người giúp việc.
Huống chi, có them nhiều người khi cậu hoàn thành công việc cũng có người vỗ tay có phải không?
Cung Khai Hà nói.
- Chúng tôi cũng không thể cho bọn họ nhìn không có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Mấy người các cậu đều có trợ cấp của tổ, ngoài ra các cậu cần gì cứ
nói với chúng tôi. Ví dụ như thiết bị tin tức… Thật ra, tôi vẫn còn có
chút lo lắng cho các cậu. Phái Hoa Sơn quá mạnh mẽ, trong các cậu bất cứ ai bị thương tôi cũng đau long.
Cung Khai Hà nói.
- Đúng, sợ khi làm nhiệm vụ chúng tôi không thể đi đúng không?
Diệp Phàm châm chọc.
- Đúng thế, tuy nhiên, Tiểu Diệp, cậu cũng đừng cho là tôi ngoài công
việc không có gì khác. Trên thực tế mà nói, người đều có tình cảm, các
cậu làm gì Cung Khai Hà tôi đều ghi nhớ.
Cung Khai Hà giống như rất tốt bụng.
- Việc Trương Hùng nhậm chức phó bộ anh vẫn chưa nói với cấp trên.
Diệp Phàm hừ nói, tất nhiên có thể đòi điều kiện sẽ đòi. Nếu không, muốn đợi đến cơ hội lão Cung làm soa cho hắn cơ hội.
- Ôi, việc này, nói thì rất phức tạp, chờ cậu về rồi tôi sẽ từ từ nói chuyện với cậu.
Cung Khai Hà có chút thẹn thùng nói.
- Dù sao hiện giờ tôi đang rảnh, anh cứ nói trước cũng không sao.
Diệp Phàm ép sát, trong long tự nhủ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì anh cũng không còn để ý đến một sợi lông của tôi.
- Có lẽ cậu cũng đoán được một chút, việc này không phải do tôi.
Cung Khai Hà nói.
- Anh đồng ý không phải là có thể quyết định sao?
Diệp Phàm vẫn không buông tha, truy tiếp.
- Cậu thật sự nghĩ rằng quyền lực của tôi lớn đến mức có thể quyết định vị trí Thứ trưởng bộ An ninh quốc gia sao? Cậu hoàn toàn lầm rồi.
Cung Khai Hà nói.
- Tôi biết anh không quyết định được, nhưng đề cử của anh cấp trên rất
quan tâm. Việc này anh cũng không cần phải nói dối tôi, tôi hiểu được
phân lượng của anh.
Diệp Phàm nói.
- Cậu đừng quá đề cao tôi, thật sự không có được phân lượng như cậu nghĩ đâu.
Cung Khai Hà giải thích nói.
- Trương Hùng phải thế nào mới có thể đi lên đươc?
Diệp Phàm hỏi.
- Nói thật với cậu, lần này y không có cơ hội. Mặc dù tôi nói cũng
không tốt. Cậu cho là Trương Hùng không có trọng lượng trong mắt tôi có
phải không?
Tôi đều nhìn thấy, có thể nói như vậy, cậu chính
là người hiểu rõ về Trương Hùng. Thật ra, việc y làm tôi đều rõ ràng
nhưng tôi không nói.
Bởi vì, tôi biết được cậu sẽ không xằng bậy. Hơn nữa, nhiều lần ra sức vì đất nước, là việc tư lẫn với việc riêng.
Suy nghĩ của cậu không xấu, hơn nữa, cậu cũng không làm gì với chúng tôi, tôi đều biết điều đó.
Trương Hùng giúp cậu
chẳng khác nào đang giúp đất nước. Tuy nhiên, chuyện này thật sự không được.
Cung Khai Hà nói thật lòng.
- Một cơ hội nhỏ cũng không có?
Diệp Phàm vẫn cố hỏi, trong lòng cũng hơi buồn, cảm thấy quyền lực quá nhỏ thật đúng là bất lực.
- Thật sự không có.
Cung Khai Hà trả lời.
- Rốt cuộc là vị tôn thần đó phải tiếp nhận bạn của Đỗ Nguyệt. Con mẹ
nó, tôi đánh cho tàn phế xem y đi lên như thế nào? Các anh cho một người tàn phế thăng chức đi.
Diệp Phàm lên cơn tức.
- Xem cậu đó, lại nói ngốc ngếch rồi.
Giọng Cung Khai Hà rất nghiêm túc.
- Quan trọng là nhà họ Đường có phải không?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Ông ta đương nhiên là mấu chốt, tuy nhiên, cậu còn có thể nói với hai vị đầu sỏ thì việc này có lẽ còn có hi vọng. Nói thật, tôi khuyên cậu
không cần đi giằng co.
Cung Khai Hà nói.
- Khi chưa quyết định tôi vẫn phải đi gây sức ép. Việc này nhất định phải gây sức ép.
Giọng Diệp Phàm rất kiên quyết.
- Ôi…
Cung Khai Hà thở dài, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Tùy cậu, tuy nhiên, phải chú ý một chút, ngàn vạn lần đức cáu giận.
Nói vậy thôi, cậu suy nghĩ kỹ rồi làm, thận trọng, thận trọng, thật thận trọng!
Cung Khai Hà nói lên ba chữ thận trọng. Có thể thấy được việc này khó khăn.
Hoa Sơn là một dãy núi nổi tiếng của Trung Quốc. Độ cao 2154,9m so với
mặt nước biển. Phía bắc là thung lũng của sông Hoàng Hà, phía nam là Tần Lĩnh, cách dãy núi Tần Lĩnh một dãy núi đá hoa cương.
Cùng
với sự thay đổi của thiên nhiên, Hoa Sơn cũng bị thiên nhiên biến hoa
thành các hang động, dãy núi rất sinh động. Là danh thắng cấp quốc gia,
khu du lịch cấp 5 của nhà nước.
- Vách đá xoay chuyển trời đất, cũng thường thôi.
Xa xa trông thấy dãy núi đá lưng trừng của dãy Hoa Sơn, Vương Nhân Bàng khinh thường nói.
- Đó là do tầm mắt anh hạn hẹp, phái Hoa Sơn là môn phái hàng nghìn năm nay, nổi tiếng khắp nơi xưa nay.
Mà võ công của phái Hoa Sơn nổi tiếng nhất là kiếm thuật, trả qua mấy
trăm năm phát triển đã hình thành một hệ thống kiếm thuật hoàn hảo.
Sau đó qua nhiều thế hệ của phái Hoa Sơn rèn luyện, kiếm thuật của phái Hoa sơn lại càng phát ra nhiều tinh tú, danh tiếng nổi tiếng khắp giang hồ. Bởi vậy, phái Hoa Sơn được gọi là kiếm phái.
Đến lúc đó, cậu bị người ta giết không lưu lại một mảnh giáp nào là được.
Thiên Thông châm chọc Vương Nhân Bàng.
- Ha ha, tôi bị người ta làm thành như vậy, còn anh, Thiên Thông, bị
các trưởng lão của người ta đánh cho thành đầu heo đến nỗi về nhà bà xã
cũng không nhận ra rồi.
Vương Nhân Bàng cười gượng đáp.
- Ha ha, đến bây giờ còn chưa có bà xã. Anh xem xem, chúng ta có mấy
người có bà xã. Cho nên, việc này không phù hợp với anh rồi.
Thiên Thông cười đắc chí.
- Nếu không, Thiên Thông hai ngày nữa tôi giới thiệu cho anh một cô vợ. Bằng không, cả ngày độc thân cơm nóng cũng không được ăn thật đáng
thương.
Diệp Phàm nhìn Thiên Thông một cái, y sợ đến mức liều mình khoát tay nói:
- Chớ làm loạn, tôi còn chơi chưa chán.
- Ha ha ha…
Tất cả mọi người cười ồ lên.
- Nghe nói “Đoạt mệnh lien hoàn tam kiếm tiên” của phái Hoa Sơn rất lợi hại.
Vương Nhân Bàng nói sang chuyện khác.
- Hiện tại chú ý chính là vô chiêu thắng hữu chiêu. Chiêu thuật trước mặt thực lực cũng không là gì.
Thiên Thông hừ nói, sau khi đột phá thập đẳng vị hậu tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.
- Sai rồi Thiên Thông.
Diệp Phàm cười nói.
- Sao tôi lại sai? Diệp Phàm, cậu chỉ giáo một phen xem.
Thiên Thông không phục quay sang nhìn Diệp Phàm một cái.
- Ví dụ cao thủ trong nhà có thể bức ra nội khí cách xa mười mét, nhưng chiêu thức không rập khuôn như vậy.
Anh muốn tấn công không thể không dùng đến chiêu thức. Nội khí là phần
cứng, chiêu thức là phần mềm, hai người tướng không thể thiếu một người.
Đương nhiên, nếu hai bên thực lực kém nhau xa thì chiêu thức không là
gì cả. Ví dụ như thập đẳng đối với ngũ lục đẳng chiêu thức là vô dụng.
Chiêu thức của cậu tinh xảo đến thế nào người ta vẫy tay một cái có thể giải quyết được cậu. Nhưng, đối với thực lực không kém nhiều như vậy ví dụ như đều là thập đẳng vị, chiêu thức lợi hại sẽ thể hiện ra rồi.
Diệp Phàm cười nói.