- Đánh, đánh!
Đường Thành đầu tiên hét lớn một tiếng, đám người Lưu Cường cũng gọi là khá hơn.
- Tam hoàn nuốt nguyệt!
Phi Dương nổi giận, hét to một tiếng. Ba trưởng lão nhanh chóng dựa lưng vào nhau, ba thanh bảo kiếm liền dựng lên.
Trên thân kiếm toát ra hơi thở có thể làm chấn động lòng người đánh đến Tứ tượng thiên lôi.
Một tiểng nổ mạnh vang lên.
Thiên lôi va với Tam hoàn khí, một cột nước cao chừng ba mươi mét bốc
lên từ đầm nước. Ba vị trưởng lão bị cột nước bay lên không trung, mà
bốn người Vương Nhân Bàng cũng bị cột nước đè xuống đầm nước.
- Hay!
Các đệ tử phái Hoa Sơn hét lớn.
Tiếng trầm trồ vừa lắng xuống, kiếm khí lại chia thành bốn hướng đánh về phía bốn người trong đầm nước.
Đây là Đoạt mệnh liên hoàn tam tuyệt kiếm trận. Ba chiêu này là sát
chiêu đáng sợ nhất. Liên tiếp đan xen, không tiêu diệt được đối phương
là không ngừng lại.
- Dùng một chiêu cuối cùng, Thiên lôi diệt thế!
Vương Nhân Bàng vừa thấy không được, vùng đứng lên, bốn người từ trong
nước gạt ra bốn phía, hai tay bắt đầu khởi động, bốn thanh binh khí quấn lấy nhau.
Từ trong nước cắt qua cột nước lao lên không
trung. Bốn thanh binh khí xoay tròn, một vệt ánh mặt trời chiếu trên bốn thanh binh khí.
Hình thành một quả bóng bàn lửa. Trong nháy
mát, dưới tác dụng của nhu cực đao bóng bàn chuyển thành bóng chuyền lớn hướng về ba thành bảo kiếm đanh kết hợp trên không trung.
Nháy mắt đã đến trước mặt.
Rầm… một đốm lửa toát ra.
Một tiếng nổ rung trời đất vang lên, lập tức một cột nước cao chừng 4-5m dâng lên.
Cột nước lớn như thùng nước, tiếp theo là bảy cột nước tung lên, nước bắn tung tóe ra ngoài như những viên lựu đạn.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, trong đầm chỉ thấy nước bắn tung tóe, không thấy bóng dáng bảy người đâu.
Thật lâu sau, nước mới ngừng rơi. Thật khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt không ngờ không thấy bóng dáng bảy người đâu.
- Đi đâu?
Diệp Phàm thầm nói.
- Ở dưới nước.
Diệp Phàm hừ nói, đôi mắt ưng đã nhìn thấu dưới nước rồi. Nước trong
đầm phun lên vang dội như suối. Nước trong đầm giống như đang bị đun
sôi.
Không lâu sau, bảy người tất nhiên đều đi lên.
Phi Dương vừa mới lao ra khỏi mặt nước, mọi người có mặt thiếu chút
nước cười rộ lên. Bởi vì, lão già này đầu không ngờ không còn tóc, có lẽ là bị hỏa lôi cạo chọc trong chớp mắt rồi. Dưới ánh nắng mặt trời giống như một bóng đèn phát sáng nhìn rất rõ.
Mặt lão già này đỏ bừng lên. Hẳn là tức giận, rút từ dưới nước một thanh bảo kiếm kéo về phía Vương Nhân Bàng.
- Khoan đã, ván này chúng tôi nhận thua!
Diệp Phàm đột nhiên hét to một tiếng, tuy nhiên, Phi Dương hiển nhiên
không chịu buông tha, thanh bảo kiếm xoay tròn lao tới như không muốn để đối phương sống.
- Ừ!
Xa Nhất Đao đột nhiên giơ tay lên, oạch một tiếng quái dị vang lên, cả người Phi Dương và bảo kiếm đều bắn lên không trung.
Xa Nhất Đao hung hăng vung tay, cả người Phi Dương giống như một bao tải gai bay đi đụng vào vách đá cách đó hơn trăm mét.
Tiêu Tuế Tùng không kịp kinh ngạc, vội vàng giơ tay một trảo cách không nắm Phi Dương về.
Khâu Lâm và Cổ Dương đều kinh ngạc không dám có hành động gì. Chỉ ngơ
ngác nhìn Xa Nhất Đao, không hiểu được lão già này có bản lĩnh gì. Thậm
chí ngay cả Phi Dương trong tay y cũng giống như một thứ đồ chơi.
Mà đám đệ tử của Hoa Sơn và mấy người Đường Thành đã sớm nghẹn họng
nhìn trân trối. Cả đám ngơ ngác nhìn Xa Nhất Đao, không khác gì người
sống hóa thạch.
- Ôi, vẫn thua rồi!
Vương Nhân Bàng có chút buồn bã, y leo lên bờ, quần áo ướt sũng ngồi trên tảng đá cũng không muốn thay.
- Không cần tức giận, thực lực kém nhiều lắm.
Diệp Phàm đi đến vỗ vỗ vai y nói.
- Ngài có thân thủ thật tốt!
Tiêu Tuế Tùng nhìn Xa Nhất Đao thản nhiên hừ nói.
- Cũng vậy thôi!
Xa Nhất Đào vẻ mặt không thay đổi chút nào nói.
- Cậu đã là chủ soái, vậy được, trận tiếp theo chúng ta thử xem.
Lúc này Tiêu Thiên Đắc nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Mời!
Diệp phàm không nói hai lời giơ tay làm tư thế mời.
- Ha ha ha… Khách thành chủ rồi, tốt tốt!
Tiêu Thiên Đắc cười ha ha một tiếng, hai chân dậm một cái, dưới lực của đôi chân vươn hai tay ra không trung.
Trượt chừng hai mươi thước sau mới tiếp tục rơi xuống giữa đầm. Hai
chân sau khi hạ xuống dẫm nát trên mặt nước. Giầy chỉ chìm vào trong đầm khoảng 2-3cm sau đó lại nổi lên.
“Mẹ kiếp, tình báo Tổ đặc
nhiệm A thật đúng là quá già cỗi rồi. Tiêu Thiên Đắc đã đột phá cửu đẳng trong tổ còn nói người ta mới cửu đẳng đỉnh giai. Thật là muốn chết.”
Diệp Phàm không khỏi thầm bực tức trong lòng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không có gì đáng sợ. Dùng đôi mắt chim ưng dò xét một vòng
phát hiện Tiêu Thiên Đắc nhiều nhất chính là thập đẳng vị tầng thứ nhất. Bản thân hắn là tầng thứ hai đương nhiên cũng không sợ.
Hơn
nữa, Diệp Phàm có đôi mắt ưng cùng với chiếc kiếm Can tướng lại thắng
thêm một bậc. Đương nhiên,Diệp Phàm cũng không dám lạc quan mù quáng,
người ta dù sao cũng là chưởng môn của phái Hoa Sơn, không có bí thuật
gì đặc biệt thì quả là buồn cười.
- Ha ha…
Diệp phàm
cũng giang đôi tay thi triển Hổ ưng chi công của nhà họ Phí ra, nhảy lên chừng năm thước cao, trượt trên không trung hơn 10m trong nháy mắt đã
đứng đối diện Tiêu Thiên Đắc, dừng lại trên mặt nước không gợi chút sóng nào.
Tiêu Thiên Đắc không ngờ vô cùng bình tĩnh, nhìn Diệp Phàm nói:
- Cậu tuổi còn trẻ lại có thân thủ như thế, không tồi.
- Anh cũng thế!
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Đột nhiên, Tiêu Thiên Đắc lui mạnh về phía sau tới hơn 40m. Diệp Phàm
cũng bình tĩnh theo dõi y, không hiểu người này lui ra xa là muốn chơi
trò gì.
- Không thể tưởng tượng được người thanh niên lại không đơn giản như vậy, chắc còn chưa đến ba mươi nhỉ?
Khâu Lâm nhìn Diệp Phàm có chút kinh hãi nói.
- Tuyệt đối là thiên tài. Thiên Đắc 38 tuổi đột phá thập đẳng, chúng ta đã cho y là thiên tài rồi.
Không thể tưởng tượng được thế gian còn có thiên tài hơn so với y. Hơn
nữa, hôm nay tới đây mấy người đều khá trẻ tuổi, không vượt qua bốn
mươi.
Cũng không hiểu được thằng nhóc họ Diệp này từ đâu đến
mà quen nhiều cao thủ như vậy. Thằng nhóc này có lẽ xuất thân cũng không đơn giản.
Tiêu Tuế Tùng nói trên mặt không ngờ có vẻ khâm phục.
- Sư phụ của hắn chắc cũng là người tài giỏi, cũng không biết là ai?
Tuy nhiên, cứ xem chiêu thức của hắn có thể
nghiền ngẫm ra cái gì đó.
Khâu Lâm gật gật đầu, hơi có vẻ lo lắng nói:
- Cũng không biết môn chủ có thể chịu đựng được không?
- Nếu chỉ là thực lực đơn thuần có lẽ Thiên Đắc còn có thể thua trận
chiến đấu này. Nhưng ha ha, ông đã quên đây gọi là gì sao?
Tiêu Thiên Đắc mỉm cười thoải mái.
- Ha ha, tôi còn thực sự quên mất, đầm Khốn Long, Khốn Long chi đầm.
Khâu Lâm cũng vẻ mặt thoải mái cười.
- Đầm Khốn Long, Khốn Long chi đầm, chẳng lẽ trong đầm có gì đặc biệt?
Lỗ tai của Diệp Phàm không ngờ cách xa hơn 10 m nghe được Tiêu Tuế Tùng và Khâu Lâm nói chuyện, không khỏi thắc mắc trong lòng.
- Vạn Giang như biển, hãy ra cho chủ môn.
Đúng lúc này Tiêu Thiên Đắc hai tay mở ra, múc hướng xuống đầm nước, một lực mạnh mẽ truyền đến.
Nước gợn sóng mạnh mẽ, không lâu nước trong đầm bị nội tức của Tiêu
Thiên Đắc bốc lên một mảnh như khối đậu hũ bay lên không trung. Trên
không trung thật kỳ lạ hình thành một khối nước lớn như một cánh cửa.
Nước nhìn qua hơi có vẻ màu lam, có điểm giống như ma thuật của phù thủy Harry Potter gào thét hướng về phía Diệp Phàm.
- Cùng tôi nghịch nước, anh còn non lắm.
Diệp Phàm cười thầm trong lòng, bởi vì con dơi Vương nam lăng là người đùa nước lành nghề, Thủy công của hắn là tuyệt nhất.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng phải xem thực lực của người này một chút
trước. Cho nên, tùy tay vỗ xuống nước, một lực mạnh mẽ phản ngay trên
mặt nước.
Lập tức bọt nước tóe lên cao bảy tám mét. Diệp Phàm lại đi ra phía trước đẩy, bọt nước dưới tác dụng của Thủy công ngưng tụ xuống trong nháy mắt đã thành một khối tường dày đến nửa mét, rộng
chừng ba mét hoành tráng. Cánh cửa nước của Tiêu Thiên Đắc so với bức
tường nước của Diệp Phàm liền có vẻ đơn độc.
Sát sát…
Hai âm thanh quái dị vang lên, tấm nước của Tiêu Thiên Đắc gặp phải bức tường nước tất nhiên nước vỡ ra thành bọt nước rơi như hoa rụng xuống
đầm Khốn Long.
- Thủy công của thằng nhóc này so với Thiên Đắc còn lợi hại hơn.
Khâu Lâm thở dài, có chút dao động.
- Có lẽ là chuyên luyện Thủy Công, thiên hạ có đủ cái lạ. Chân công có, tay công có.
Chân công có, tuy nhiên, nếu bàn về ông vua của nước không ai có thể so sánh với con dơi Vương Nam Lăng rồi.
Vừa rồi họ Diệp kia tạo bức tường dày, đó là bản lĩnh của hắn cao hơn Thiên Đắc. Nếu không, nước còn mỏng hơn nhiều.
Tiêu Tuế Tùng khoe khoang.
- Con dơi Vương Nam Lăng, hình như chưa nghe nói qua về người này?
Trưởng lão thứ ba Cổ Dương không kìm được hỏi.
- Tôi cũng chỉ nghe lão môn chủ nói, truyền thuyết Vua nước Con dơi
luyện đến cuối cùng, khẽ chụp một cái có thể cuốn cả Trường Giang và
Hoàng Hà.
Việc này đương nhiên là có ý khoa trương, trên thực tế mà nói một chưởng của y có thể cuộn hết nước của đầm Khốn Long của
chúng ta lên.
Việc này đơn giản chính là dùng nội kình đến mức thành thạo thôi.
Đương nhiên, lợi hại như vậy không có cảnh giới như trong truyền thuyết là không thể nào đạt đến được. Ôi thế gian này có mấy người có thể đạt
đến cảnh giới như trong truyền thuyết?
Ngay cả lão chủ môn của chúng ta cũng đứng ở ngưỡng cửa này vừa bước ra một bước thôi.
Tuy nhiên, nếu cho ông ấy thêm mấy năm chắc chắn có được cảnh giới trong truyền thuyết.
Tiêu Tuế Tùng một tia khoe khoang chợt lóe rồi biến mất. Nếu bàn về
Tiêu Sắt Nhất thì vẫn là anh ruột của Tiêu Tuế Tùng, anh trai lợi hại
đương nhiên em trai đắc chí rồi.
- Thủy công lợi hại cũng chỉ dùng nước, nước mềm như vậy làm sao có năng lực gì?
Phi Dương có chút không phục hừ nói.
- Sai lầm rồi lão Phi.
Tiêu Tuế Tùng cười nói.
- Tôi chưa nói đã lại sai lầm rồi, trước kia mời việc có chín việc đều
là do tôi sai. Nhưng, lần này chắc chắn là thắng một lần trở về.
Phi Dương hơi có vẻ đắc ý cười một tiếng.
- Đương nhiên sai lầm rồi, tuy nói nước mềm, nhưng ông chưa nói qua
sao? Nước có thể trở thuyền, cũng có thể lật thuyền tích đất vì núi,
giọt nước là biển, Hải Nạp Bách Xuyên, số lượng nhiều, lực bao nhiêu.
Tiêu Tuế Tùng nói.