Quan Thuật

Phương Pháp Chữa Trị Thần Kỳ.


trước sau

- Chuyên gia đã đi chưa?

Diệp Phàm hỏi:

- Chuẩn bị đi rồi.

Mễ Nguyệt nói:

- Cô đi nói với chuyên gia Lưu một tiếng, bảo bọn họ chờ một lúc, tôi sẽ tới ngay.

Diệp Phàm nói. Trong lòng tự nhủ vốn không muốn ra tay, không ngờ chuyên gia đến đây cũng không có tác dụng gì, chính ta đành phải ra tay rồi.

Không lâu sau, xe đã vào Tống gia.

Ở thành phố này Tống gia có một biệt thự rất rộng, nhìn qua biệt thự cũng không hiện đại, đoán chừng cũng xây dựng trước khi giải phóng rồi.

Tuy nhiên, diện tích khá rộng. Hơn nữa, quang cảnh xung quanh rất đẹp. Nghe nói biệt thự này là một người Hà Lan xây dựng trước khi giải phóng, chính là kết hợp phong cách Châu Âu và phong cách Trung Quốc.

- Thái độ của Tống Hương Quân thế nào?

Diệp Phàm vừa xuống xe vừa hỏi Mễ Nguyệt.

- Còn có thể là thái độ gì nữa, tâm trạng suy sụp, toàn bộ người của Tống gia đều đã về rồi. Giống như chuẩn bi hậu sự vậy.

Bởi vì, các chuyên gia nói ông Tống thực sự bị ung thư vòm họng. Đối với kết luận này, Tống gia lúc ở nước ngoài chữa bệnh các bác sĩ đều nói như vậy.

Bây giờ chủ nhiệm Lưu cũng đồng ý với cách nói này. Anh nói đi, người của Tống gia còn có thể vui được sao?

Mễ Nguyệt nói:

- Bọn họ không nói gì với chúng ta về chuyện cao tốc?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Thật ra Tống tổng có nói qua với tôi, nói là đợi sự việc của ông qua đi sẽ lập tức sắp xếp người qua đây.

Cô ấy còn nhắc lại, tuyệt đối không được lỡ lời đâu đấy. Tuy nhiên, hiện tại tình trạng Tống gia như vậy, tôi cũng ngại đứng tại nơi này mà thúc giục bọn họ lập tức làm việc có đúng hay không?

Dù sao thì con người đều có cảm tình. Chính là trong lòng tôi có chút mệt mỏi.

Mễ Nguyệt nói:

Hai người đi vào biệt thự Tống gia. Thấy trong đại sảnh có hai mươi mấy người. Nam nữ già trẻ đều có, ai cũng là vẻ mặt bi thương.

- Anh là chủ nhiệm Lưu?

Bởi vì có Mễ Nguyệt nhắc nhở, cho nên, vẻ mặt Diệp Phàm mỉm cười đi qua lên tiếng chào hỏi.

- Tôi là Lưu Phương Hải, việc này, trưởng ban Trương cũng nói qua với tôi rồi. Chẳng qua, thật ngại quá trợ lý Diệp.

Trên mặt Lưu Phương Hải có chút xấu hổ.

- Việc này vốn rất khó, ông Tống đã đi chữa bệnh ở nhiều nước có trình độ cao rồi. Mọi người nói đều không có cách chữa trị. Chủ nhiệm Lưu cũng đã tận lực. Chúng ta là người chứ có phải là thần đâu có phải không chủ nhiệm Lưu.

Diệp Phàm nhanh chóng an ủi, chuyển lời:

- Không biết ông Tống nằm ở đâu, tôi muốn đi thăm.

- Chuyên gia đều nói là không còn cách nào anh xem có ích lợi gì!

Không thể tưởng tượng được một người trẻ tuổi tóc xõa ngang vai của Tống gia chạy nhanh qua Diệp Phàm.

- Đừng nói như vậy trợ lý Diệp, thật ngại quá. Trong lòng Cường Phú cũng đau khổ.

Tống Đỉnh lập tức bày tỏ xin lỗi.

- Cường Phú nói sai sao hả chú, anh ta nói hoàn toàn không sai. Chuyên gia cũng không có cách nào, trợ lý Diệp anh xem cái gì, mèo khóc chuột thôi.

Đừng cho là tôi không hiểu mục đích anh tới đây. Hình như đến là để xem ông chúng tôi. Trên thực tế, không phải là muốn thúc giục chúng tôi nhanh chóng sắp xếp người đi xử lý chuyện cao tốc Đồng Lĩnh.

Người này làm quan lòng dạ hiểm độc rồi. Cũng không có tình người rồi. Người giàu đều giàu đến tận nhà rồi.

Nào ngờ Tống Hương Quân cũng vội vàng nói:

- Đó là suy nghĩ của anh, Diệp Phàm tôi cũng không nghĩ như vậy. Đương nhiên, mặc dù cũng bình thường, điều này, là cô Tống đã đồng ý việc của chúng tôi, nếu như nếu bây giờ chủ nhiệm Lưu đã tới, hơn nữa rất tận lực. Chúng tôi đã hoàn toàn chấp thuận. Nhưng người bên kia phải lập tức làm. Việc này tôi cũng không làm sai gì, ngược lại anh lại phản đối phê bình tôi. Đây là cái lý gì vậy?

Diệp Phàm hừ lạnh nói:

- Không làm thì làm sao hả anh Diệp?

Em trai Tống Hương Quân là Tống Cường Phú nhìn chằm chằm sát vào Diệp Phàm. Giơ tay ra bắt tay.

- Em trai, không được nói lung tung. Việc mà Tống Hương Quân tôi đồng ý nhất định sẽ làm. Anh Diệp, chậm nhất là ngày kia, Tập đoàn Thần Lộ sẽ có người đến Đồng Lĩnh giải quyết việc này. Tuy nhiên, hôm nay, Tống gia chúng tôi không hoan nghênh anh, đối với loại người dối trá như anh Tống Hương Quân tôi rất coi trọng anh, anh đi đi.

Tống Hương Quân lạnh lùng hừ nói:

- Tổng giám đốc Tống, sao ông lại có thể nói trợ lý Diệp như vậy. Người ta dù sao cũng đi từ Đồng Lĩnh đến hỏi thăm ông Tống. Trợ lý Diệp phải nịnh bợ Tống gia các người sao? Nực cười!

Mễ Nguyệt tức giận, am thanh khô khốc.

- Hai người đều cút đi!

Tống Cường Phú đi tới, chỉ vào Diệp Phàm và Mễ Nguyệt. Nếu như anh không đi thì cũng là ý muốn đuổi anh đi.

- Chủ tịch hội đồng quản trị Tống, Diệp Phàm tôi lập tức có thể đi. Tuy nhiên, tin rằng ông sẽ hối hận cả đời đấy.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng xoay người muốn đi.

- Trợ lý Diệp nói vậy có ý gì, là đang uy hiếp Tống gia chúng tôi sao?

Tống Đăng Vân liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Uy hiếp Tống gia các người, tôi không có ý đó. Hơn nữa, Tống gia các người còn chưa đủ trình độ, Chỉ có điều, tôi nói anh không nghe rõ, đi thôi.

Diệp Phàm đương nhiên cũng lên giọng, Tống gia anh muốn lấy thế đè người, Diệp Phàm tôi lại càng không phải là người yếu đuối.

- Không đủ trình độ, ngay cả anh một cán bộ quèn cũng dám nói ra những lời này. Không cần anh phải nói, ngay cả nhân vật số một số hai ở Đồng Lĩnh cũng không dám nói ra những lời như thế. Tôi thật sự không ngờ, người trẻ tuổi bây giờ lại kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, nhưng kiêu ngạo đến nỗi nói không đủ trình độ như vậy thì thật là một tên ngu ngốc.

Tống Cường Phú không ngờ kiêu ngạo mỉm cười.

- Tên tiểu tử như anh có tư cách gì mà phê phán Diệp Phàm tôi, Diệp Phàm tôi đúng là một cán bộ nhỏ. Nhưng dù sao cũng tốt hơn anh. Người trẻ tuổi, đừng có ở đây mà nói với người năm sáu mươi tuổi. Có bản lĩnh thì đừng dựa vào gia đình, Diệp Phàm tôi đây dựa vào chính bản thân mà tiến lên. Anh thì có cái gì mà lấy ra để khoe khoang, lấy ra xem xem?

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói:

- Cường Phú, đừng có nói linh tinh, trợ lý Diệp, tôi muốn hỏi anh những lời anh vừa nói có ý gì, Tống mỗ ngu dốt, mong anh giải thích một chút.

Tống Đăng Vân bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói. Dù sao gừng càng già càng cay, đoán Tống Thanh Vân nghĩ gì.

- Nếu tôi nói có thể chữa trị khỏi bệnh cho ông Tống nhà anh anh có tin không?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Không thể nào.

Lúc này, chủ nhiệm Lưu đến cùng một nhân viên buột miệng nói ra.

- Tôi cũng cho rằng không thể nào.

Tống Đăng Vân gật gật đầu.

- Vậy sao…., cáo từ!

Diệp Phàm nói:

- Từ từ đã, nếu có thể nói mạnh như thế, vậy thử một chút đi. Đến
lúc đó mà không chữa khỏi bệnh cho ông nhà tôi…., chúng tôi phải gác lại chuyện cao tốc Đồng Lĩnh lại. Đương nhiên, trợ lý Diệp không dám đi thử những lời vừa nói như vậy những lời kia cũng coi như là “Thối lắm” rồi.

Tống Hương Quân cũng ăn nói thô bạo rồi, người phụ nữ này đúng thật là chua ngoa, không ngờ lại lấy việc này ra làm khó Diệp Phàm. Kỳ thật, cô gái này muốn trở mặt đây mà.

- Nếu tôi may mắn chữa khỏi bệnh thì sao?

Diệp Phàm cười nhạt một tiếng.

- Tống Đăng Vân sẽ bái phục, mặc kệ chuyện đường cao tốc Đồng Lĩnh gặp nhiều khó khăn, chúng tôi lo tất cả. Hơn nữa, nội trong ba ngày sẽ xử lý công bằng việc này. Bệnh của cha tôi nếu như chữa khỏi, Tống gia tôi sẽ quyên góp cho Đồng Lĩnh các ông 20 trường trung học và tiểu học. Coi như là Tống gia chúng tôi giúp đỡ đi.

Thương nhân Tống Đăng Vân kia rất khí thế, có vẻ như khí thế khá lớn.

- Đồng ý!

Diệp Phàm hừ nói:

- Đưa tôi đi xem xem.

Kỳ thật, đêm qua đã sớm lén vào Tống gia kiểm tra qua rồi. Phát hiện ông Tống chỉ là bởi vì thần kinh có chút tắc nghẽn, hơn nữa xương cằm có chút gấp khúc gây ra nên mới như thế. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm dò xét mới phát hiện ra điều này.

Cho dù là có dùng thiết bị quét hình ra-đa hiện đại tốt nhất cũng không cách nào phát hiện ra tình trạng nhỏ này.

Diệp Phàm nhìn qua, nếu lúc đầu dùng cách Âm Vô Đao chữa trị cho cá không gai, hơn nữa lại thêm thủy công của Bát Vương vừa mới có đặc điểm mới, dùng nội lực hoàn toàn có thể làm thẳng lại chỗ hơi gấp khúc ở cằm lại.

Đối với việc này các chuyên gia cảm thấy không thể tin nổi Diệp Phàm bởi vì có năng lực đặc biệt mới làm được. Cho nên thằng này phải có đầu óc mới có thể chữa trị được như vậy, lấy các hạng mục lớn như vậy của đường cao tốc làm tiền đặt cược. Tự nhiên cũng là vì kích thích Tống gia. Hơn nữa lấy được lợi ích của Tống gia rồi.

Sau khi lên lầu, chủ nhiệm Lưu cục bảo vệ sức khỏe cũng rất hứng thú. Tuy nhiên, trong phòng này không ai tin tưởng Diệp Phàm có thể chữa khỏi cho ông Tống đã được tuyên bố là mắc bệnh ung thư miệng. Ngay cả Mễ Nguyệt cũng không tin nổi, cô nàng này đi theo sau Diệp Phàm với vẻ mặt u buồn.

Ông Tống há miệng ra, vẻ mặt đau khổ nằm trên giường, bên cạnh có một cái ống treo xuống miệng, dùng để hút nước miếng ra.

Diệp Phàm cũng giả vờ gải vịt đưa tay ra sờ nắn, làm cho người ta có cảm giác người này đang mát xa. Hơn nữa lại còn là cái loại mát xa giả một lần hai ba mươi đồng.

Kỳ thật người này đang lặng lẽ dùng nội công với thủy công làm mềm xương cốt, quả nhiên có hiệu quả. Thành công làm xương thẳng ra.

Sau đó, hai tay Diệp Phàm lại vung loạn trên không trung, giờ phút trong mắt mọi người Tống gia chính là phô trương giả thần giả quỷ.

Giằng co nửa giờ, mọi người Tống gia có chút không kiên nhẫn. Mà hai mắt chủ nhiệm Lưu đều muốn híp lại rồi.

Đúng lúc này, Diệp Phàm giống như chữa không khỏi bệnh cho người ta đang luống cuống rối loạn hoặc là nói rất mệt mỏi.

Chân đứng không vững nghiêng cả người đụng tới chỗ ông Tống. Mọi người trong phòng sợ tới mức kêu to lên, người này sợ nên nhanh chóng giữ lấy mép giường không giữ ông Tống.

Tuy nhiên, tay lại trượt không nắm được mép giường, nhưng thật ra ngay lập tức tay đặt lên miệng ông Tống. Một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, dưới sự vô ý của Diệp Phàm không ngờ miệng của ông Tống khép lại.

Khép thì khép lại rồi nhưng tất cả mọi người tin rằng sẽ lập tức mở ra thôi.

Tuy nhiên, lần này kỳ tích đã xuất hiện. Chiếc cằm kia không ngờ không mở ra.

- Tôi....Tôi đã khỏi chưa ?

Ông Tống khó khăn nói rõ ra được mấy từ này.

- Cha, lẽ nào cha đã khỏi rồi. Chú ý một chút, nói nhỏ thôi.

Tống Đăng Vân vội vàng hỏi, hay là lo lắng miệng lại khép lại.

- Không sao, lần này cảm giác thật tốt, ta có thể cảm nhận nhận được đấy.

Ông Tống nói mượt hơn rất nhiều.

- Việc này….Thật ngại quá. Nhất thời không dừng tay lại ngay đoán chừng là ấn hơi mạnh một chút. Thật đúng là quá may mắn. Không thể tin được chó ngáp phải ruồi lại có thể chữa khỏi bệnh cho ông Tống. Thật ngại quá ngại quá, Diệp mỗ còn có việc đi lên Tỉnh ủy, xin cáo từ.

Vẻ mặt Diệp Phàm xấu hổ nói xong xoay người muốn đi.

Chủ nhiệm Lưu không ngờ lẳng lặng ở phía sau xem xét Diệp Phàm, cũng không biết ông này suy nghĩ cái gì. Đoán chừng là suy nghĩ trăm lần cũng không có lời giải đáp.

Nói là Diệp Phàm chữa khỏi cũng giống như thế, nói không phải cũng không phải. Rõ ràng người này có chút chó ngáp phải ruồi không ngờ lại chữa khỏi. Chẳng lẽ thiên hạ lại có nhiều chuyện trùng hợp đến như thế.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện