Những lời này Diệp Phàm nói rất tùy tiện. Con người Ninh Chí Hòa cũng rất được. Diệp Phàm cũng nợ tình nghĩa người ta nhiều rồi.
- Ha ha, hay là cậu đến tỉnh Thiên Vân chúng tôi đi. Lôi kéo luôn Hồng Phách Thiên Chân đến cho chúng tôi.
Ninh Chí Hòa tôi cũng sẽ không ép cậu đâu. Đến lúc đó giành công cho
cậu được rồi. Cậu nghĩ xem, La Khảm Thành ở Tấn Lĩnh đang rút roi ra bức cậu.
Còn Ninh Chí Hòa tôi thì trọng dụng cậu như bảo bối.
Như thế là thái độ hoàn toàn khác nhau rồi. Cậu thấy thế nào? Cứ suy
nghĩ cho kĩ đi.
Ninh Chí Hòa vừa cười vừa nói ra những lời này. Diệp Phàm nghe thấy suýt nữa nghẹn cả cổ họng.
Hắn nhịn không được, hét lên:
- Chú Ninh, chú nói thật hay đùa vậy. Cháu không chịu được mấy đòn hấp dẫn đâu nhé.
- Tất nhiên là thật rồi.
Giọng điệu Ninh Chí Hòa bỗng trở nên hết sức nghiêm túc.
- Ha ha, không lẽ chú định cho cháu lên chức phó chủ tịch tỉnh à. Nếu thế thật thì cháu sẽ phủi mông đến Thiên Vân ngay.
Diệp Phàm cười nói.
- Cái gì? Phó chủ tịch tỉnh? Cậu lắm tài nhưng Ninh Chí Hòa tôi không đủ quyền hạn cho cậu cái ghế ấy.
Trước đây khi còn làm việc ở ban tổ chứ Trung ương còn có thể nói được
vài lời. Bây giờ tôi đến Thiên Vân rồi, lời nói cũng trở nên vô nghĩa,
có đúng không?
Hơn nữa thời gian tôi đến Thiên Vân chưa lâu, nói một cách thô thiển thì mông còn ngồi chưa ấm.
Hoàn cảnh như vậy thì cậu chịu khó một chút đi. Một khi bên tôi ổn định rồi thì có thể dần dần tranh thủ thời cơ.Cơ hội còn rất nhiều, đừng nôn nóng quá.
Ninh Chí Hòa nói.
- Chịu một chút? Đó là chức vụ gì? Không lẽ lại là trợ lí chủ tịch tỉnh?
Diệp Phàm vẫn còn dao động.
- Sang bên tôi làm phó chủ tịch thường trực thành phố thì thế nào.
Thành phố chúng tôi là thành phó cấp tỉnh. Thành phố Long Gianh của Tấn
Lĩnh các cậu không thể bì nổi đâu.
Chịu nhẫn nhịn hai ba năm, nếu phó chủ tịch thường trực thành phố là cậu có thành tích gì khiến
người khác chú ý, khi thời cơ đến chúng tôi sẽ để cái ghế chủ tịch thành phố cho cậu.
Đó là cái chức cấp phó tỉnh chính thức. từ phó
chủ tịch thường trực lên chủ tịch thành phố là hợp lí rồi bởi vậy nên
chắc chắn được mà lại không khiến người ta thấy ngứa mắt.
Hai ba năm nữa cậu đũng ngoài ba mươi rồi. Tuổi này còn có thể thoáng một chút, tất nhiên thì vẫn con như là đặc cách.
Muốn đặc cách thì Diệp Phàm cậu lại phải có thành tích xuất sắc mới
được. Con đường này tôi đã nghĩ sẵn hết cho cậu rồi, có đi hay không là
do cậu tính toán.
Con đường mà Ninh Chí Hòa vẽ ra cho Diệp Phàm thật khiến người khác dao động.
Nhưng Diệp Phàm biết đề nghị đó cũng chỉ đáng chú ý thôi. Nếu thực sự
bỏ Tề Chấn Đào để chạy về Thiên Vân thì quá đắc tội với Tề Chấn Đào.
Hơn nữa Tề Thiên và hắn lại là huynh đệ tốt. Những chuyện đắc tội với huỵn đệ tốt hắn tuyệt đối không thể làm.
Cho dù hiểu rõ rằng con đường ở Phong Châu chông gai thì hắn vẫn phải kiên trì đi tiếp.
Hơn nữa, việc ở Phong Châu chưa giải quyết xong thì hắn nuốt không trôi cục tức này. Nếu muốn đi thì cũng phải giải quyết chắc chắn được việc
về Hồng Phách Thiên Chân đã. Phải áp chế được Thái Lượng đã hắn ta mới
giương cờ đi tiếp được.
- Ha ha, phó chủ tịch thường trực
thành phố, đó chỉ là chức phó, tuy cấp bậc không giống nhau nhưng cũng
đều là văn phòng chính thức.
So với tình hình bên Tấn Lĩnh
này của cháu thì cũng na ná. Bây giờ cháu quản lí hai khu vực, lại thêm
cái chức trợ lí chủ tịch tỉnh nữa.
Như vậy nếu so sánh thì không còn gì để nói nữa.
Diệp Phàm cười nói. Rõ ràng là hắn đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
Dù sao thì lăn lộn cùng Ninh Chí Hòa cũng vẫn có tiền đồ tương lai hơn
so với Tề Chấn Đào. Đến lúc đó chỉ cần Ninh Chí Hòa lộ diện, người ta sẽ phải nể tình nhà họ Phí. Trèo lên cái vị trí cấp phó tình cũng dẽ dàng
hơn một chút.
Dựa vào Tề Chấn Đào để leo lên vị trí cấp phó
tỉnh là không thể trừ khi là Phượng gia giúp cho Tề Chấn Đào ngồi lên
được cái ghế bí thư tỉnh ủy.
Mà hiện nay thì Ninh Chí Hòa
cũng đang ở thời điểm nhẫn nhịn. Có lẽ khi Phí Mãn Thiên về bộ nhậm chức thì ông ta sẽ ngồi lên cái ghế bí thư tỉnh ủy Thiên Vân.
Đây chính là kết quả của việc sắp xếp giữa các bên mà thôi. Đến lúc đó sự
giới thiệu của ông ta sẽ có hiệu ứng cao hơn. Tỉnh Thiên Vân là một tỉnh lớn trong cả nước.
Dân số đông đúc, diện tích lớn, kinh tế
đang ở thời kì phát triển mạnh. Nếu so với các tỉnh duyên hải thì cơ hội mà Thiên Vân mang đến càng nhiều hơn. Đối việc xây dựng một nơi tốt để
Diệp Phàm thể hiện năng lực thì khá là có lợi.
- Cậu còn chê
chức quan này bé hả? còn muốn rút lui à? Chức vụ này tuy bé hơn so với
của cậu ở bên Tấn Lĩnh. Tôi cũng biết cậu chỉ thích làm đầu phượng chứ
không thèm làm đuôi công nhưng chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đây chỉ là giai đoạn quá độ mà thôi. Sao lại gọi là quá độ? Vì phải có tính nhẫn
nại mối được.
Người làm quan như chúng ta phải luôn coi mình
như một con sói ngủ đông mới được. Khi nào có cơ hội chúng ta sẽ xuất
kích với tốc độ nhanh.
Ninh Chí Hòa giải thích.
- Cảm
ơn chú Ninh đã quan tâm đến Diệp Phàm. Cháu biết chú vì nghĩ cho cháu
nhưng chú cũng biết tính cháu đấy. Việc bên Tấn Lĩnh chưa giải quyết
xong thì cháu không thể đi được. Đợi khi giải quyết xong thì cháu cũng
dễ ăn nói. Đến lúc đó nếu chú Ninh thực sự cần cháu thì cháu sẽ đến.
Diệp Phàm thở dài nói bằng giọng điệu bộ đau lòng.
- Vậy được rồi. Cừ chờ xem sao vậy. Chỉ cần cậu nghĩ thông rồi, chắc
chắn đến thì bất cứ lúc nào Ninh Chí Hòa tôi cũng chào đón cậu.
Chỉ cần gọi một cú điện thoại cho tôi là được rồi. còn về chức vụ thì
có thể nghĩ cách mà, có đúng không? Nhưng chuyện hôm nay tôi muốn nói
với cậu lại là chuyện khác.
Nhiệm vụ của đồng chí Lam Tồn
Quân đã được trên quyết định xuống rồi. Tôi gọi để thông báo cho cậu
chuẩn bị một chút. Có lẽ trong vòng vài ngày nữa sẽ đến thành phố Hạng
Nam nhậm chức.
Ninh Chí Hòa nói.
- Thay mặt Lam huynh đệ, cháu xin cảm ơn chú Ninh.
Tâm trạng Diệp Phàm đã vui vẻ hơn một chút. Hắn ta hiểu rằng Ninh Chí Hòa báo cho hắn trước là nể tình với hắn.
Nếu không thì ông ta đã có thế báo trực tiếp cho Lam gia ở Tân Môn rồi. Mà Diệp Phàm cũng lẻo mép, nói được ra mấy chữ “Lam huynh đệ”.
Thực ra ý đó cũng là để nhắc nhở Ninh Chí Hòa rằng Lam Tồn Quân là anh
em tốt của hắn ta. Ông quan tâm đến một chút là đúng rồi. Tin rằng những lời lẽ như thế thì một đại soái vùng biên giới như Ninh Chí Hòa sẽ đoán được ra ẩn ý.
- Cảm ơn thì không cần thiết đâu. Sau này nhà cậu
có thể đến giúp tôi một số chuyện là được rồi.
Tỉnh Thiên Vân rộng lớn, tổng sản lượng kinh tế cũng khá nhưng GDP bình quân đầu người thì xếp hạng không cao trong cả nước vì Thiên Vân là một tỉnh đông dân.
Con số khổng lồ đó chia cho số lượng nhân
khẩu lớn thì kết quả thê thảm rồi. Tôi cần một đồng chí giỏi kiến thiết
kinh tế như cậu về để làm một số việc.
Chỉ khi kinh tế đáp ứng
được cho cuộc sống của người dân thì mới giàu mạnh được. Không no đủ thì làm sao tính đến chuyện khác được?
Chúng ta cùng bắt tay vực tỉnh Thiên Vân lên.
Câu nói cuối cùng của Ninh Chí Hòa rất có khí thế.
- Cảm ơn chú. Cháu cũng rất hi vọng sẽ có một ngày được làm việc cùng chú.
Diệp Phàm đáp lại. Sau đó hắn gọi cho Lam Tồn Quân. Quả nhiên là tiểu
Lam vẫn chưa biết. Điều này cho thấy chuyện này vẫn được bảo mật ở tỉnh
ThiênVân.
- Ôi, anh Diệp xem ra việc ở đảo Chris tôi không đi giúp anh được rồi. Thật là tiếc quá!
Lam Tồn Quân thở dài.
- Cậu không phải giả vờ mèo khóc tang chuột ở đây nữa. Bây giờ trong
đầu cậu chắc toàn việc đi Hạng Nam, làm thế nào để triển khai công việc. Người anh em, tôi chúc mừng cậu. Cuối cùng cũng có một vị trí trong
chính quyền. Tiếp tục phấn đấu đi, chừng ba năm nữa giành lấy cái ghế bí thư thành phố Hạng Nam.
Diệp Phàm tức giận cười nói.
- Tất nhiên là như vậy rồi. Chúng ta đều là những thành phần cốt cán cả.
Có thể nắm được cái ghế bí thư thành phố là góp sức thêm cho anh Diệp
rồi, có đúng không?
Rất vinh hạnh, rất vinh hạnh. Có thể trở
thành một thành viên cốt cán tôi rất vui mừng. Kiếp này lại còn có hạnh
phúc được làm việc với anh Diệp nữa. Lúc rảnh rỗi còn có thể ra ngoài
động chân động tay nữa, quá tuyệt!
Đây chính là cuộc sống mà Lam Tồn Quân tôi cần.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Tiếc quá, cứ nghĩ là cậu với cái cô tiểu thư Chu Na nhà họ Chu đó có hi vọng.
Như thế này thì người huynh đệ đi mất, trà nguội mất toi. Tôi nói này
tiểu Lam, cậu mà có được thiên kim tiểu thư nhà họ Chu thì sẽ rất có lợi cho công việc ở thành phố Hạng Nam của cậu đó.
Đến lúc cậu có được người ta, thông qua vị trí của vị tiểu thư đó, có khi nhà họ Chu lại đến Hạng Nam đầu tư cũng nên.
Diệp Phàm nói.
- Diệp ca quả là cao thủ tính toán. Cái này gọi là gì nhỉ? Thu hút đầu tư trên giường.
Lam Tồn Quân suýt nữa thì bị sự vô liêm sỉ của Diệp Phàm khiến cho té ngửa.
- Trên giường thì trên giường. Tôi đã nói qua rồi. Chỉ cần là việc có
lợi cho nhân dân thì tôi tình nguyện làm. Chỉ có thể vì nhân dân thì cái “hậu hắc học” của tôi mới lên đến trình ấy. Hơn nữa cũng chỉ là một cô
bé ngoại quốc, chúng ta cứ nhã nhặn phong lưu một chút. Cần gì phải
thương hoa tiếc ngọc có đúng vậy không?
Diệp Phàm nói.
- Cao thì đúng là cao thật. Diệp ca chỉ toàn cao kiến. anh cứ yên tâm. Dù là lần này có phải luyến tiếc ra đi
Nhưng tin rằng chỉ cần Lam Tồn quân tôi quyết tâm thì cơ hội lần thứ hai với cô Chu Na đó chắc chắn có.
Từ đó mà kéo thêm được khoản đầu tư nữa về. Đây chính là một thanh kiếm sáng loáng Lam Tồn Quân rôi mang đến Hạng Nam.
Hơn nữa mượn tiền của người nước ngoài để tạo phúc cho dân mình cũng không hổ thẹn với lương tâm có đúng không?
Chỉ có điều là lại có lỗi với Lâm Nhi, Lâm Nhi của tôi, thành thật xin lỗi.
Lam Tồn Quân đột nhiên quá khích.
- Cậu lại cái điệu mèo khóc tang chuột nữa à. Chắc đến lúc ấy, Tô đại tiểu thư đã bị cậu cho ra nước ngoài rồi.
Tuy nhiên thì vẫn không thể vì thế mà phá vỡ hạnh phúc gia đình được.
Cậu nhìn tôi đó, bây giờ những chuyện phong lưu ở bên ngoài rất ít.
Chúng ta là cán bộ. Cần chú ý khống chế những thứ hấp dẫn từ bên ngoài. Tất nhiên việc cậu túm cho được Chu Na chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Đó là vì sự nghiệp của bá tình mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng thế. Tất cả vì nhân dân.
Tiểu Lam nói không ngớt.
Diệp Phàm vừa gác điện thoại xuống chưa được bao lâu thì bố của Lam Tồn Quân đã đích thân gọi tới cảm ơn.
Tâm trạng của Diệp Phàm rất tốt. Có thể giúp được huynh đệ của mình hắn cảm thấy rất vui. Ít nhất, từ nay về sau, Lam Tồn Quân cũng sẽ bắt đầu
coi hắn là đại ca rồi.
Trong vòng mười ngày đó, Diệp Phàm
cũng rất bận.Hắn chưa đến Phong Châu. Ban ngày thì làm việc còn lại hắn
tập trung vào việc chữa bệnh cho Xa Nhất Đao.
Vì lần đi thu
nạp bộ lạc Nạp Tây Mễ này không có Xa Nhất Đao, lực lượng của bên Diệp
Phàm rất mỏng. Lần hành động này cần nhiều trợ thủ, năng lực càng cao
thì càng tốt.
Năm ngày sau, Diệp Phàm lại thử dùng lại huyết
xuân hoàn, lại một lần nữa tiêu trừ được ba mươi phần trăm độc tố tích
tụ trên người Xa Nhất Đao.
Sau đó lại qua hai lần giải đại độc nữa, người Xa Nhất Đao chỉ còn lại hai mươi đến ba mươi phần trăm độc tố.
Độc tố trên người gần được giải hết, Xa Nhất Đao cũng dần được giải ma
chú trên người, võ công đã đạt đến cấp đại viên mãn đỉnh thắng của thập
nhị đẳng.