Đường Tín Thiên Trạch ngồi trên chiếc ghế trúc do người mang đến. Đường Châu Ái dẫn đầu một đoàn khoảng sáu chục người tiến thẳng đến phía chủ đảo.
Người của bộ lạc Nạp Tây Mễ vẫn qua biển bằng thuyền mộc loại có người chèo. Không lâu sau họ đã đến chủ đảo Chris.
Đám lính gác trên đảo thấy Đường Châu Ái đem người đến lại thấy người nào cũng mang sói, mang chiêng nên họ tưởng là đến để cống nạp cho đại tù trưởng.
Theo luật lệ của bộ lạc thì tháng nào chủ đảo của các phân đảo cũng phải cống nạp thực phẩm hoặc là vật khác.
- Mẹ kiếp, chúng ta thành phu khuân vác hết rồi.
Thiên Thông vác một con lợn rừng không nén được tức giận thầm thì với Vương Nhân Bàng bên cạnh.
- Những người phu vác vinh quang. Chúng ta là các phu vác siêu cấp, anh xem, anh Diệp cũng vác dê núi kìa.
Vương Nhân Bàng cười đáp lại.
- Anh ta chỉ thích sói đột lốt người thôi chứ thích gì dê núi. Nghe nói bọn Đường Châu Ái suýt nữa đã bị Diệp Phàm sử theo luật rồi. Không ngờ anh ta còn biết cái trò lạt mềm buộc chặt, rõ ràng là muốn đùa bỡn các cô nương đó nhưng lại giả vờ giả vịt là thánh nhân. Tôi khinh. Nếu Diệp Phàm mà là thánh nhân thì thiên hạ này không có thánh nhân rồi.
Thiên Thông cười nói.
- Thì suýt nữa là tiến hành mà. Tiếc quá, tóm được thêm đám cô nưỡng ấy thì càng tốt hơn.
Tôi thấy Diệp Phàm cao ngạo quá, nói cái gì mà không thích những thứ đưa đến tận miệng.
Đó không phải là lúc để cao ngạo. Một khi bọn họ có thai với Diệp Phàm rồi trong nước lại cử thêm một hai cao thủ nữa đến để hỗ trợ thì chằng phải đảo Chris này đổi thành Diệp rồi hay sao.
Còn chúng ta thì cũng được thơm lây có đúng không? Là thành nhân hay không đều là nói nhảm cả. Nói như Thiên Thông anh đó, không lẽ anh không thích chuyện đó?
Vương Nhân Bàng nói đầy nuối tiếc.
- Hay là anh tiến lên đi. Nghe nói bộ lạc Nạp Tây Mễ này cho phép lấy nhiều vợ.
Như Đường tù trưởng đó, nghe nói có đến lcuj phòng. Vương Nhân Bàng anh cũng là cao thủ tình trường. Đến lúc đó anh chỉ cần dùng ánh mắt, dùng một nắm đấm các cô nương trong bộ lạc sẽ chạy theo anh hết.
Làm một chủ đảo khoái lạc cũng tốt lắm. Các cô gái trong bộ lạc sẽ do anh tùy ý. Nhừng ngày tháng đó tuyệt vời làm sao!
Thiên Thông nói, giọng điệu ẩn chứa sự chuyển dụ.
- Về tôi ấy, dụ dỗ được bao nhiêu cô gái đều không thành vấn đề. Nhưng xét về võ nghệ tôi còn chưa bằng Đường Tín Thiên Trạch được.
Muốn tranh giành kinh doanh ở đây cũng khó đó. Dù sao Thiên Thông anh cũng không nói là không thích. Cái vị trí chủ đảo khoái lạc đó nên để cho anh làm mới đúng.
Thế nào, cứ suy nghĩ đi. Diệp Phàm làm đại chủ đảo, Thiên Thông nhà anh làm chủ một phân đảo. Dù sao cũng có đấn mấy cái phân đảo, tính thêm số đảo nhỏ cũng đến mười mấy cái. Hơn nữa, các cô gái ở đây tuy nhiều nhưng nguyên thủy quá. Tôi không quen với cuộc sống nguyen sơ đó.
- Anh nói nghe cũng có lí đấy.
Thiên Thông đã có chút dao động trong lòng.
Bình thường anh nói là không thích đàn bà con gái nhưng xem ra đó cũng chỉ là cái vẻ đạo mạo bên ngoài thôi.Vương Nhân Bàng nghĩ thầm trong bụng.
Đường rộng nhất trên đảo cũng chỉ chừng ba mát. Nghe nói bình thường dùng để phi ngựa. Muốn vận chuyện những thứ hàng cần thiết cho cuộc sống thì họ đều dùng lạc đà.
Đi được chừng một tiếng đồng hồ bọn họ mới thấy một trại lớn thấp thoáng ở lưng chưng núi.
Tất cả đều là những căn nhà đơn giản làm bằng gỗ trúc. Quanh trại lại có rất nhiều các thân tre lớn, phía trên chúng treo các loại đầu thú, da thú.
Có nhiều mảng da thú còn vẽ nhiều bản đồ lung tung, các thân tre đều có máu chảy đầm đìa. Nếu bước lại gần mùi máu tươi có thể hun chết người, có lẽ đó là thần linh mà người bộ tộc Tây Nạp Mễ tôn thờ.
- Các ông cũng thờ phụng thần linh gì đó sao? Rút cuộc là thờ thần gì vậy?
Diệp Phàm tranh thủ ghé sát lại Đường Châu Ái hỏi.
- Lôi thần.
Cô ta đáp lại.
- Lôi thần? trông như thế nào vậy?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Toàn thân đỏ chói, giống với hình tượng Tứ Đại Thiên Vương mà trong truyện thần thoại của người Trung Hoa.
Theo truyền thuyết đảo Chris của chúng tôi là do lôi thần dùng một thanh lôi lớn cắt biển ra rồi nâng lên mà tạo thành.
Trên đảo có rất nhiều vật tượng trưng cho sấm chẳng hạn như lôi thạch chính là thánh vật mà lôi thần để lại.
Cái mà chúng tôi bị người nhà họ Chu lừa là thần thánh chính là thứ được mài ra từ một viên đá màu huyết.
Viên đá đó cao đến ba mét, rực một màu đỏ tươi như máu. Dường như viên đá tự nhỏ máu ra vậy. Mặt khác sấm cũng là lửa, lửa thì tất nhiên cũng màu đỏ.
Trong truyền thuyết còn có một việc kì quái nữa. Mỗi khi trời nổi sấm thì đều hướng về phía thần lôi. Điều kì lạ là tượng thần lôi sừng sững trên đảo Chris ấy không hề bị đánh hỏng mà ngược lại mỗi lần có sấm thì tượng thần lôi lại càng rực màu đỏ hơn. Có lẽ thần lôi đang dùng máu của chính mình để che chở cho bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi.
Thực ra máu tươi cũng là thứ tốt, là bảo vật trên người bất kì loài động vật nào. Máu tươi không tượng trưng cho thứ gì đáng sợ cả mà nó là biểu tượng của lòng dũng cảm cao độ.
Người Nạp Tây Mễ chúng tôi tôn thờ máu tươi, yêu thích máu tươi.
Đường Châu Ái giải thích.
- Ha ha ha..
Bỗng nhiên có tiếng cười vang dội từ đâu truyền đến. Thứ âm thanh chói gắt ấy khiến người ta phải đau tai.
- Đường tù trưởng từ sau trận chiến mười mấy năm về trước chư từng đặt chân lại lên đảo Chris. Hôm nay Đường tù trưởng dân theo lục tù trưởng đích thân mang tế phẩm đến cống ạp, Nạp Đông Lặc Bố cảm thấy vô vùng vinh hạnh.
Khi giọng nói ấy vang lên, Diêp Phàm nhìn thấy một người cao chừng hai mét bước tới. Bước đi của ông ta bừng bừng uy vũ khiến đá trải quanh đó cũng rung lên.
Diện mạo người này cũng rất quái dị. Ông ta trông giống một con beo, miệng hình như không phát âm được hết, nhìn bên ngoài thấy giống một cái miệng mèo nhưng khi nói thì rất quy chuẩn.
- Già rồi...Đường Tín Thiên Trạch chỉ có thể nằm trên giường thôi đâu giống Nạp Đông Lặ Bố có thể coi khắp nơi khắp chốn là nhà.
Đường Tín Thiên Trạch vuốt cằm nói.
Biết Nạp Đông Lặc Bố có ý hạ nhục mình nhưng Đường Tín Thiên Trạch cố nhẫn nhịn, sắc mặt không hề để lộ cơn tức giận.
- Lục tù trưởng Đường Châu Ái của đảo Hồng Sương khấu kiến đại tù trưởng.
Đường Châu Ái lên tiếng. Cả người cô ta quỳ sụp xuống, cử chỉ vô cùng thành kính.
Nghe nói người của bộ tộc Nạp Tây Mễ vô cùng sùn kính kẻ mạnh, thuộc hạ khi nhìn thấy bề trên đều như vậy.
- Lục tù trưởng đứng lên.
Nạp Đông Lặc Bố đưa một bàn chân ra, Đường Châu Ái
giơ tay thành kính sờ vào chiếc giày làm bằng lông thú. Đợi đến khi Nạp Đông Lặc Bố thu chân về, cô ta mới dám chậm rãi đứng lên.
- Lục tù trưởng, hàng hôm nay đem đến cũng không hề ít. Xem ra đảo Hồng Sương năm nay lại bội thu rồi.
Lúc đó một người đàn ông có khuôn mặt nửa đỏ nửa tím đứng bên cạnh Nạp Đông Lặc Bố vừa cười vừa lên tiếng.
Diện mạo người này vô cùng khó nhìn. Ông ta cười mà như khiến một bụng đầy thịt vừa ăn lúc sáng của Diệp Phàm trào ra hết.
- Xin chào Nạp Hải thủ lĩnh. Hôm ay may mắn săn được mấy con mồi. Hơn nữa đảo Hồng Sương chúng tôi kĩ thuật đánh cá tốt, chỉ có điều đại tù trưởng không thích ăn cá vì thế đổi lại chúng tôi ăn cá, để số mồi săn được dâng lên đại tù trưởng.
Đường Châu Ái thản nhiên nói.
Nạp Hải là đại ca của sáu đại cao thủ dưới tay Nạp Đông LẶc Bố. Nghe nói võ nghệ ông ta đã đạt đến thập đoạn đỉnh đẳng. Chẳng trách mà ánh mắt ông ta lại sắc bén đến vậy. Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ, đôi mắt ưng của hắn bắt đầu ngầm quan sát tên này.
Đường Châu Ái cũng rất thông minh, trong lúc nói chuyện cô ta đã ngầm giới thiệu ngũ đại tướng dưới tay của Nạp Đông Lặc Bố cho Diệp Phàm nghe.
Tuy nhiên Diệp Phàm phát hiện ra có một tên khuôn mặt rất yếu sắc, trông như một công tử bột vậy.
Hắn ta đứng bên cạnh ngũ đại cao thủ, ánh mắt đáng khinh đó rò soát hết lên người Đường Châu Ái. Người này chắc chắn không phải là người của bộ lạc Nạp Tây Mễ vì màu da không giống bọn họ.
Bọn họ đi vào đại sảnh.
Đại sảnh này khá là trang trọng, toàn bộ được làm bằng gỗ. Phía trên dùng gỗ tạo thành hình cái cầu vòm, vì thế không gian khá là cao rộng. Phía dưới lót bằng đá tuy nhiên nhìn chúng vẫn còn khá thô ráp.
Ở giữa đại sảnh có một chiếc ghế dựa rất lớn, bên trên phủ một tấm da sói. Tấm da sói này chắc chắn là của lang vương vì nó rất lớn, kéo ra ước dài khoảng hai mét.
Nạp Đông Lặc Bố ngồi xuống.
- Nắm lấy.
Diệp Phàm đột nhiên đứng bật dậy hét lên. Trong chốc lát, Xa Nhất Đao nhằm hướng Nạp Đông Lặc Bố mà tiến đến giằng lấy.
Một tiếng “ào” vang lên. Không ngờ Nạp Đông Lặc Bố cúng chớp lấy. Tuy nhiên bộ quần áo bằng da thú trên người ông ta vẫn bị Xa Nhất Đao cào nứt một mảng.
- Có thích khách. Đội cận về đâu.
Nạp Đông Lặc Bố hét lên nhưng bọn người Diệp Phàm đã bắt đầu ra tay rồi.
Một vật nhanh như đạn bay lao đén trước mặt Nạp Hải. Ông ta chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một quyền của Diệp Phám khiến cho máu tươi chảy thốc ra. Diệp Phàm còn liên tiếp đánh cho hỏng một số vật trên người ông ta rồi ông ta mới rơi xuống lăn trên nền đất. Biết có thể đánh được ông ta nên Diệp Phàm lại tiếp tục đánh thêm mười mấy đòn nữa cho đến khi cảm thấy tay chân ông ta đã gãy ra, hắn mới thôi.
- Giao lại cho cậu này Thiên Thông.
Diệp Phàm đá ông ta đến trước mặt Thiên Thông. Một Nạp Hải đã gần như gãy hai tay hai chân mà vẫn đánh lại được Thiên Thông thì Thiên Thông thực sự là một tên vô dụng rồi.
Diệp Phàm vụt đến trước mặt tên công tử bột.
Tên này thấy Nạp Hải bị người thanh niên này đánh cho gãy chân chỉ bằng một chưởng thì sợ tái xanh mặt. Hắn ta sờ xuống hông, một vật gì đó màu đỏ trong phút chốc lao về phía Diệp Phàm.
Đó chính là lôi thạch.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Phàm chính là triển khai thủy công. Một lớp mành nước được hình thành, lập tức bao quanh lôi thạch.
Một luồng nội khí bay đến trước mặt tên công tử bột, cắt đứt mối liên hệ giữa hắn và lôi thạch. Lội thạch lại bay đến trước mặt Diệp Phàm.
Tuy là lôi thạch nhưng cũng đã có chút cải tiến. Phía trên hình như có rất nhiều lỗ nhỏ.
- Định nghịch mấy thứ này đúng không? Đi mà tự nghịch.
Diệp Phàm cười bí hiểm. Lôi thạch trong nháy mắt lại bay đến trước mặt tên công tử bột. Tên này sợ hãi hét lớn:
- Đại tù trưởng cứu tôi với. Cha toi sẽ cảm tạ ông.
Nhưng lúc này chính tính mạng của Nạp Đông Lặc Bố cũng khó bảo toàn. Ông ta đã bị Xa Nhất Đao đá đi đá lại như một quả cầu da trên mặt đất, đâu còn thời gian để đến cứu tên công tử bột nữa.
- Đừng làm hại hắn. Hắn là con trai của giáo chủ giáo Củng Âm.
Một tên người Nạp Tây Mễ trọc đầu hét lên.
- Nạp Đông Lặc Bố, ông đem người của giáo phái Củng Âm về để hại người Nạp Tây Mễ chúng ta. Tội ông không thể tha thứ được.
Đường Tín Thiên Trạch nhân cơ hội đó hét lên:
- Nạp Hải, Thản Bố, Khắc Hồng, Tĩnh Xuân, Xà Tín, mấy người nghe cho rõ đây. Nạp Đông Lặc Bố phải chết. Từ này về sau vị trí đại tù trưởng này là của Đường Tín Thiên Trạch ta. Ai không phục sẽ bị tàn phế, còn không phục nữa thì phải chết.
Thịch...
Âm thanh đó vang lên, tiếp theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết. Bọn người Thản Bố khiếp sợ phát hiện ra, tên công tử bột Ma Lâm Tạp đã bị lôi thạch của bọn họ khiến cho phát nổ, toàn thây cháy đen, da thịt bị tróc ra, máu tươi tung tóe bốn phía.
Tuy nhiên hắn ta vẫn chưa chết. Tất nhiên đó là do Diệp Phàm đã khống chế lượng chất nổ trong lôi thạch.