Sườn phía đông dưới háng của Ma Lâm Tạp đúng là hơi kì lạ. Có một cục đen sẫm trơ trụi to bằng quả trứng mọc nhô ra. Một người có thị lực tốt đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ.
- Thấy chưa, đó chính là Ma Lâm Tạp. Bây giờ thì ông còn gì để nói nữa không. Khi nãy Đường mỗ cống nạp đồ tế thấy người này đứng cạnh ông nói nói cười cười. Nhiều người như vậy có thể làm chứng được. Điều này nói lên cái gì? Ma Lâm Tạp là bạn của ông, các người lúc nào cũng đi cạnh nhau.
Hơn nữa lần này hắn đến chắc lại để thương lượng làm thế nào để ám hại người trong bộ lạc, sau đó câu kết với Củng Âm giáo để bán hết lôi thạch trong bộ lạc chúng tâ đi.
Tất nhiên Đường Tín Thiên Trạch không thể bỏ qua cơ hội này được.
- Lão già họ Đường kia, ông thì có gì tốt đẹp. Ban nãy nhiều cao thủ giao đấu như vậy không lẽ đều là người nhà họ Đường các ông?
Chắc chắn là không thể nào. Cách thức giao đấu của những người này không giống lạng thuật. Chắc chắn đó là một loại võ nghệ khác.
Vì báo mối thù năm đó võ nghệ chưa cao nên bị liệt phải nằm giường của mình, ông đã câu kết với người ngoài hòng cướp đoạt vị trí đại tù trưởng.
Vậy thì có khác gì đem dâng cả bộ lạc chúng ta cho người khác. Ông đừng có cho rằng tôi là tên ngốc. Ông tuy nằm trên giường nhưng thực chất là giả bộ bị thương thôi.
Cái chân của ông vốn đã hồi phục lâu rồi. Ông đã cố gắng tích lũy lực lượng, chỉ cần có cơ hội là sẽ giật cái vị trí đại tù trưởng này.
Bây giờ khi cơ hội đã đến, các ông lại câu kết với cả thù truyền kiếp là Chu gia. Đó không phải là Á thúc của Chu gia hay sao?
Đó chính là bọn phản đồ của bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta.Trước đây tổ tiên chúng ta đã tiêu diệt hết bọn họ nhưng còn để cá lọt lưới.
Sau đó chúng lại kết hợp với Chu gia để chuyên đối đầu với chúng ta. Đừng có nghĩ rằng chúng tôi không biết ông ta nhé.
Nói đến đây Nạp Đông Lặc Bố đột nhiên chĩa mồm về phái Á thúc đang đứng.
Đột nhiên mọi ánh mắt đều dồn về phía Á thúc.
- Ông ta chính là Á thúc. Không sai đâu.
Đường Tín Thiên Trạch đột nhiên thừa nhận. Ông ta đưa mắt nhìn hết lượt mấy trăm người trong bộ tộc rồi nói tiếp:
- Lần này Chu gia đến đây để giảng hòa với bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta.
Hai bên đã đánh lẫn nhau mấy trăm năm rồi. Số những người chết vì giao đấu cũng không hề ít. Hơn nữa lúc nào cũng phải đề phòng đối thủ đánh lén.
Cứ tiếp tục như vậy thì không biết hai bên còn thiệt hại bao nhiêu nữa. Tình trạng này không thể cứ tiếp diễn được nữa. Chu gia cũng đã nhận ra được điều đó vì thế họ đặc biệt cử Á thúc đến đây để trao đổi với chúng ta.
Nếu có thể thương lượng được thì sau này hai bên sẽ sống trong hòa bình. Tôi cho rằng được như thế thì rất tốt. chúng ta không nên để cho những xung đột đẫm máu này cứ tiếp diễn mãi được.
- Ồ , Đường tù trưởng, làm như vậy thì chính là câu kết với Chu gia để hủy diệt bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta rồi còn gì.
Chu gia có tiền. Điều này thì ai cũng biết cả. Chu gia đã cho Đường gia các ông bao nhiêu tiền?
Đến lúc đó bộ tộc Nạp Tây Mễ chúng ta sẽ biến thành nô bộc của Chu gia. Ông đừng cho rằng Không Hóa tôi không hiểu những chuyện đó. Chu gia sớm đã nhằm vào đảo Chris này rồi.
Họ muốn khai thác và xây dựng nhà máy da ở đây. Khi đó toàn bộ người Nạp Tây Mễ chúng ta sẽ trở thành nô bộc của họ, kiếm tiền cho bọn họ.
Đường tù trưởng, cách nghĩ của ông rất tốt nhưng thật tiếc người Nạp Tây Mễ chúng ta ai ai cũng là hảo hán. Chúng ta quyết không để cho Chu gia thực hiện mưu đồ này.
Thực sự tôi không ngờ rằng hai người cạnh tranh cái chức vị đại tù trưởng kia lại là những người như vậy.
Nạp Đông Lặc Bố thì câu kết với giáo phái Củng Âm còn Đường Tín Thiên Trạch ông nhìn bên ngoài tưởng là người bị hại, ngày ngày nằm liệt trên giường giả bộ đáng thương.
Thì ra ông sớm đã câu kết với Chu gia. Những cao thủ này chắc chắn không thể là người trên đảo Hồng Sương.
Tất cả bọn họ đều đã hóa trang rồi. Không tin thì lấy nước rửa đi sẽ thấy bộ dạng thật của họ. Có thể khẳng định những người này đều là các cao thủ Chu gia mời đến.
Bọn họ đến để hủy diệt bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta. Các vị trưởng lão, các huynh đệ trong bộ lạc, chúng ta tuyệt đối không thể trở thành nô bộc của Chu gia được.
Người Nạp Tây Mễ chúng ta dũng cảm, không sợ chết. Ai đến cướp đoạt nhà cửa với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đấu với họ đến cùng.
Hai vị trưởng lão, có phải chúng ta nên triệu tập thanh niên trai tráng trong bộ lạc đến đây hay không? Chúng ta mà sợ đám người này hay sao?
Còn nữa, Nạp Đông Lặc Bố không còn thích hợp để làm tù trưởng nữa rồi, Đường Tín Thiên Trạch lại càng không được.
Chức vị đại tù trưởng này Không Hóa tôi tạm thời giữ. Hai vị trưởng lão thấy như vậy có được không? Tôi muốn nói rõ trước một chút, một khi giết sạch bọn người bên ngoài này xong
Tôi sẽ lập tức xuống khỏi vị trí này để bộ lạc chọn lựa một đại tù trưởng mới.
Không Hóa đột nhiên rất hùng hổ. Hắn nghiễm nhiên trở thành đại tù trưởng.
- Vậy là lộ ra cái đuôi hồ li rồi còn gì? Thay thế cái gì chứ? Không Hóa ông sớm đã nhằm cái chức vị này rồi.
Tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Đường Tín Thiên Trạch và Không Hóa. Tên Ma Lâm Tạp này tôi vốn không hề quen biết. Có lẽ đó là gian tế của giáo phái Củng Âm phái đến bộ lạc chúng ta.
Hơn nữa cũng rất có khả năng tên này câu kết với Không Hóa nên tới. Không Hóa, tâm địa ông thật ác độc.
Thực lực của ông không thể đọ được với Nạp Đông Lặc Bố tôi nên ông giở thủ đoạn đen tối này. Rõ là ông muốn bán cả bộ lạc chúng ta cho Củng Âm giáo rồi.
Các vị trưởng lão hãy thống lĩnh các huynh đệ trong bộ tộc, tôi với danh nghĩa là đại tù trưởng ra lệnh cho toàn bộ thanh niên trai tráng của bộ lạc tập hợp lại, tiêu diệt hết tên phản đồ Không Hóa và bọn phản tặc câu kết với người ngoài này.
Nhất định diệt bằng hết.
Nạp Đông Lặc Bố thấy có cơ hội thì nói xenh ngang vào ngay.
Tuy nhiên ông ta đã là người bị khống chế thì không còn tư cách gì nữa. Những lời ông ta nói chẳng có ý nghĩa gì cả.
Quả nhiên là như vậy. Nạp Đông Lặc Bố nói xong thì không có lấy một người để ý đến lời ông ta. Đây cũng là cái lẽ “giậu đổ bìm leo” mà thôi.
- Các huynh đệ, việc Nạp Đông Lặc Bố câu kết với giáo phái Củng Âm là có thật.
Tất cả chúng ta đều biết, Củng Âm giáo là kẻ thù không thể hòa giải của bộ lạc Nạp Tây
Mễ chúng tôi. Mười năm trước, bọn họ đã tổng tấn công bộ lạc chúng ta. Hàng ngàn các anh hùng hảo hán của bộ lạc chúng ta đã phải bỏ mạng. Hôm nay, nợ máu trả bằng máu. Chúng ta hãy đem tên tội đồ này lên đài hành hình để tiến hành điểu hình.
Lúc này Đường Tín Nhân Trạch lập tức vung lên thanh đao mổ.
- Đúng thế. Đường đường là đại tù trưởng mà lại cấu kết với Củng Âm giáo. Chỉ cần có hành vi bán bộ tộc thì đều phải chiuju điểu hình.
Không Hó trợn trừng mắt nhìn rồi nói.
- Đúng, đúng, điều hình..
Phía dưới có người hét lên. Thổ dân của đảo Hồng Sương và các thuộc hạ của Không Hóa cũng lập tức hét lên.
Nạp Đông Lặc Bố ra sức giãy dụa nhưng tiếng kêu của ông ta đã bị tiếng đồng thanh “điểu hình” lấn áp.
Không lâu sau bọn họ đã tới dàn tế.
Nạp Đông Lặc Bố bị trói cột vào một thân tra rất cao.
- Phóng điểu.
Vị trưởng lão tên Cách Lỗ hét lên. Chẳng bao lâu sau một con chim ưng cực lớn từ trong rừng bay ra.
Cái đầu của nó đã cao bằng nửa người. Nghe nói loại chim ưng này được người Nạp Tây Mễ chuyên nuôi để hành hình.
Loại chinh ưng này rất hung hãn. Nó nhìn thấy Nạp Đông Lặc Bố bị trói gô trên thân tre thì lập tức nhào ngay xuống.
Lũ động vật này không cần biết anh có phải đại tù trưởng hay không. Dưới cái miệng hung ác của lũ chim ưng ấy, hai con ngươi của Nạp Đông Lặc Bố bỗng chốc biến thành hai vũng máu rất đáng sợ.
Cả khu đó vọng lại tiếng kêu khiếp đảm của Nạp Đông Lặc Bố và cả tiếng hò hét phẫn nộ. Kiểu hành hình của chim ưng thì không thể lương thiện được rồi. Mười mấy con chim ưng lại sà xuống tranh nhau mồi ăn.
Chẳng mấy chốc, gan ruột đều đã bị rỉa ra. Máu tươi tung tóe khắp nơi. Cảnh tượng đó thật khiến người khác khiếp đảm. Có lẽ người Nạp Tây Mễ đã quen với cách hành hình sống đó, người trong bộ lạc họ đều không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng bọn người Diệp Phàm thì đều thấy rợn tóc gáy. Toàn thân lạnh toát, vã mồ hôi. Mấy chuyện giết người bọn họ đã từng làm nhưng cách giết người tàn khốc thế này, bọn họ chỉ thấy trên vô tuyến. Bây giờ lại được nhìn thấy cảnh tượng thật sinh động.
- Nạp Hải, Thản Bố, Khắc Hồng, Tĩnh Xuân và Xà Tín đều là đồng phạm. Mấy năm nay bọn người Nạp Đông Lặc Bố đã câu kết với Củng Âm giáo giết hại không ít người trong bộ lạc.
Tất cả đều tiến hành điểu hình hết.
Đường Tín Thiên Trạch lạnh lùng không chịu để thua bất cứ người nào. Tất nhiên cách mà ông ta đang làm chính là giệt cỏ tận gốc.
Một lát sau, mấy người bọn họ cũng bị trói lên trên thân tre hành hình. Lại là những chuỗi âm thanh thê thảm vang lên. Gần hai tiếng đồng hồ thì cuộc hành hình kết thúc. Đám thân tre chỉ còn lại một chút vương vãi và vài khúc xương chưa bị rỉa sạch thịt.
- Các huynh đệ trong bộ lạc, Đường Tín Thiên Trạch cấu kết...
Không Hóa thấy mọi thứ đã xong xuôi thì lên tiếng trước, định đem Đường Tín Thiên Trạch ra hành hình.
Nhưng Xa Nhất Đao ra tay còn nhanh hơn cả cái miệng hắn. Một đường đao lao ra, Không Hóa cách đó hơn trăm mét bị thanh đao của Xa Nhất Đao tóm được. Hơn nữa, một đường đao thuận đã lao đến tận thân tre.
Trong lúc đường đao lao đi, Không Hóa đã bị Xa Nhất Đao dùng thuật điểm huyệt để khống chế cơ thể hắn.
Đám chim ưng rừng đó lại hung hãn lao tới. Tiếng hét thê thảm lại vang lên.
Bọn thuộc hạ của Không Hóa cũng ào tới. Xa Nhất Đao vẫn theo cách cũ mà khống chế chúng. Tất cả đều bị đưa lên mấy thân tre.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, dưới các thân tre lại là đám xương vương vãi. Sau đó không có ai dám lên tiếng với Đường Tín Thiên Trạch nữa.
- Lần trước khi giao đấu với Nạp Đông Lặc Bố để tranh chức vị đại tù trưởng tuy tôi đã thua nhưng ngay từ khi bắt đầu tôi đã nghi ngờ Nạp Đông Lặc Bố câu kết với Củng Âm giáo nhằm ngầm thanh toán tôi. Cuối cùng lần này tôi cũng đã tìm ra được bằng chứng. Kẻ giết người cũng đã bị báo ứng. Đường Tín Thiên Trạch tôi cũng đã hồi phục lại sưc khỏe.
Đường Tín Thiên Trạch nói. Cả người ông ta đứng bật dậy, đi một vòng tròn. Đôi mắt ưng đó liếc nhìn các vị tù trưởng trước mặt.
Sau đó ông ta lại lớn giọng nói tiếp:
- Chức vị đại tù trưởng này Đường Tín Thiên Trạch tôi cũng không muốn đảm nhận. Nhưng vì bộ lạc tôi xin cử con gái tôi là Đường Châu Ái lên đảm nhiệm chứ vụ này.
Dù bây giờ nó còn trẻ, lang thuật cũng chưa hoàn hảo nhưng các huynh đệ hãy tin Đường Tín Thiên Trạch tôi.
Có tôi ở đây thì con gái tôi nhất định sẽ dẫn dắt cả bộ lạc ta có một cuộc sống bình an và hạnh phúc.
Hơn nữa con gái tôi cũng đã đi học đại học ở bên ngoài, đem về rất nhiều kĩ thuật tiên tiến. chẳng hạn như người của bộ lạc trên đảo Hồng Sương chúng tôi đã bắt đầu trồng hoa quả và một ít thực phẩm. Nếu cả bộ lạc chúng ta đều học được cách này thì sau này thú chúng ta đánh được có thể đem đi bán hết, tiền kiếm về có thể đổi lấy các vật dụng sinh hoạt cần thiết cho bộ tộc.
Các ông đã nhìn thấy chưa. Nhà của các vị tù trưởng đều có thứ phát sáng được gọi là điện. Phần lớn người trong bộ lạc vẫn dùng đèn dầu.
Mục tiêu của tôi trước tiên là để mọi người đều có thể dùng được đèn điện. Có điện rồi thì sẽ có chiếc hộp thần kì có teher nói chuyện, có người đi ra.
Một thế giới đầy màu sắc bên ngoài đang đợi chúng ta. Người Nạp Tây Mễ chúng ta không thể cứ lạc hậu mãi được.
Lời nói của Đường Tín Thiên Trạch rất có trọng lượng.