- Cái này có nói cũng là một bí mật. Năm đó khi tôi vừa tốt nghiệp được điều đến đập nước Thiên Thủy, trấn Lâm Tuyền tỉnh Nam Phúc công tác.
Vô tình khi có vụ lở đất, đã phát hiện ra một mộ cổ thời nhà Đường.
Diệp Phàm nói nửa vời bèn dừng lại, viện trưởng Trương nóng vội, không chịu được bèn hỏi luôn:
- Lẽ nào chiếc kim đó là đào được trong mộ cổ thời nhà Đường sao?
- Đúng, đúng, đúng. Đúng là viện trưởng thông minh thật.
Diệp Phàm nói như khen học sinh tiểu học, viện trưởng Trươn rất tức giận.
Nhưng lại sợ hắn tức nên chỉ có thể hỏi :
- Như vậy có thể nói cái kim này là do người thời nhà Đường hay các
triều đại xa hơn làm ra? Khi đó trong mộ cổ có lưu lại phương pháp làm
chiếc kim đó không?
- Phương pháp chế tạo, khi đó vừa mới đào lên thì dân làng đã đến thay nhau tranh đoạt rồi. Bởi vì việc xảy ra
quá bất ngờ mặc dù tôi là tổ trưởng tổ công tác ở đập Thiên Thủy nhưng
sau khi nhân được thông tin, đến đó thì đã muộn rồi.
Khi đến nơi thì chỉ còn lại vêt tích tan hoang thôi, tôi cũng đau xót không chịu được.
Trong mộ còn có nhiều tiền, báu vật, và những thứ có giá trị. Đương nhiên người dân trong thôn thích tiền, vàng, đồ báu rồi.
Còn cái kim này được đính trên một mảnh vải, mảnh vải này không có sức hấp dẫn nên đã bị một đứa trẻ trong thôn tiện tay vứt ra ngoài thảm cỏ bên mộ.
Diệp Phàm nói đến đây thì chuyên gia La đau khổ mà kêu lên :
- Đúng là một đứa trẻ ngốc. Sao lại phung phí của trời như thế? Tiền
vàng có giá trị gì chứ, cái kim này mới là đồ tốt, đúng là ngu ngốc.
- Cũng đúng thôi, người dân chỉ biết đến vàng bạc thôi. Còn không biết đến giá trị của vật này. Sau đó vài ngày đứa trẻ đó nhớ ra và lấy về
để tôi biết được nên tôi mới có.
Nhưng đáng tiếc tôi đã tìm
bao lần mà không thấy phương pháp làm ra chiếc kim châm này. Tôi nghĩ
chắc chắn là bị người nào đó trong thôn lấy được rồi.
Bây
giờ còn hay không cũng khó mà nói. Biết đâu lại làm đồ nhóm lửa rồi,
hoặc cũng có thể đang được cất giữ, cũng không thể biết chính xác được.
Diệp Phàm cố ý bịa chuyện, chắc chắn đám người viện trưởng Trương sẽ đến đập Thiên Thủy để tìm ra phương pháp đó.
Như vậy cứ để họ bỏ sức ra chút, đến lúc đó nói chuyện với Lý Tuyên
Thạch của đập Thiên Thủy, lấy chút tiền tiêu là được rồi.
Loại kim này nếu như không có nội công và nguyên liệu đặc biệt thì chẳng bao giờ làm ra được. Đến lúc đó dùng một phương pháp giả cũng có thể
lừa được bọn này.
- Đập nước Thiên Thủy, tên của thôn này rất hay. Không biết là ở chỗ nào của tỉnh Nam Phúc?
Quả nhiên viện trưởng Trương bắt đầu thăm dò về thôn này.
- Ha ha, là đập nước Thiên Thủy, thành phố Lâm Tuyền, huyện Ngư Dương, thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc.
Diệp Phàm cười nói. Nói tỉ mỉ cho đám người viện trưởng Trương. Chứ sao mà họ lại cố gắng hỏi về địa điểm như thế.
- Trợ lý Diệp, chiếc kim này đúng là thần kỳ. Nhưng dùng nồng độ đậm như vậy mà hội trưởng Lôi vẫn bình yên vô sự.
Chúng tôi đã thử rồi, nhưng vừa mới cho vào con lợn thì nó đã lăn quay ra chết. Và ngay sau đó dạ dày liền mục nát.
Không hiểu trợ lý Diệp có cách nào mà có thể rửa sạch ruột bằng dung
dịch nồng độ cao đó mà lại không khiến cho ruột bị ảnh hưởng gì?
Có phải là đã dùng kim châm có chất dung hòa không?
Chuyên gia La Mễ Sinh hỏi thẳng.
- Việc này, nói ra cũng dài lắm. Nhưng giờ tôi mệt rồi, ngủ chút đã. Đợi khi tỉnh lại tôi sẽ kể cho các vị nghe.
Diệp Phàm nói xong liền ngáp, duỗi thẳng người ra nhắm mắt ngủ.
Đám người viện trưởng Trương đành phải gượng cười, tựa vào đệm xe. Đương nhiên là không ngủ được rồi.
Chỉ khổ cho 4 cô y tá xinh đẹp. Mát xa đến rơi rụng cả tay nhưng hắn
ta vẫn không xuất ra. Mà lãnh đạo lại không ra hiệu nghỉ tay. Thế là 4
cô lại tiếp tục mát xa, đến nỗi mồ hôi trán cũng đổ ra rồi.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không ngủ thật, chỉ là nhắm mắt luyện công.
Ngủ 6, 7 tiếng, Diệp Phàm nghĩ cũng sắp đến Phong Châu rồi lên cố ý tỉnh lại, nhìn cửa sổ xe nói :
- Sắp đến rồi chứ?
- Đã đến thành phố Phong Châu rồi.
Viện trưởng Trương nói, đương nhiên ông ta có chút giận dữ. Cũng có cảm giác như Diệp Phàm đùa giỡn với họ.
- Ôi chao, sao lại ngủ lâu như thế chứ. Thế này đi, câu chuyện đó đợi sau khi tôi có thời gian sẽ kể cho các vị nghe. Đương nhiên, nếu như
các vị có thể đợi thì ngày kia sau khi tập đoàn Hồng phách thiên chân
đến khảo sát, tôi sẽ bỏ chút thời gian nói với các vị. Đương nhiên các
vị đều có hứng thú đúng không? Chỉ có điều đến lúc đó cũng không chắc
là có thời gian không. Là có thể dành ra chút thời gian…
Diệp Phàm ra vẻ xin lỗi.
- Có hứng thú chứ. Nhưng đợi ở đây hai ngày thì chúng tôi không có
thời gian. Bệnh viện còn nhiều việc đang chờ, thế này nhé, trợ lý Diệp, có thể nói với chúng tôi giờ không?
La Mễ Sinh có vẻ mặt cầu khẩn nói.
- Không có thời gian rồi, giờ tôi phải vào họp tổ thu hút vốn đầu tư
để chuẩn bị công tác cho ngày kia. Mà còn phải gặp trưởng ban thư ký Đỗ để báo cáo tình hình đoàn khảo sát tới.
Diệp Phàm ngáp một cái nói.
- Trưởng ban thư ký Đỗ, lẽ nào là trưởng ban Đỗ Thanh Linh của tỉnh ủy?
Viện trưởng Trương ngay người, há hốc mồm miệng.
Không ngờ bí thư La lại quan tâm đến chuyện của Phong Châu như vậy.
Đáy chẳng phải là xem trọng con người Diệp Phàm này sao? Đến cả trưởng
ban thư ký Đỗ cũng đến giúp Diệp Phàm làm việc.
- Vâng, đúng là cô ấy. có thể là đã đang đợi ở trong phòng họp rồi. Các vị nói xem, tôi còn thời gian đâu mà nói chuyện này nữa? Nếu như
nói thì trưởng
ban Đỗ không tát vào mồm tôi rồi.
Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi nói.
- Đương nhiên, việc của trưởng ban Đỗ là quan trọng. Vậy hãy nhanh chóng về báo cáo cho cô ấy.
Viện trưởng Trương chua xót nói, trong lòng tức phát điên lên.
Không ngờ cả một chẳng đường dài bụi bặm về Phong Châu lại còn có cả 4 cô y tá xinh đẹp mà ngay đến bản thân còn nuốt nước bọt vậy mà cũng
không moi được tí gì có giá trị từ hắn ta.
Biết rằng để bảo
được 4 cô nàng này viện trưởng Trương đã phải hứa nhiều, nào là thưởng, nào là thăng chức, nào là ưu đãi phúc lợi…
Kết quả là công dã tràng. Cả đoàn người viện trưởng Trương đều buồn bực.
Đương nhiên họ cũng không bỏ qua cơ hội giao lưu gặp gỡ với trưởng ban Đỗ. Cùng với Diệp Phàm vào phòng họp, tán chuyện vài câu với trưởng
ban Đỗ.
- Vất cả cho viện trưởng Trương rồi.
Đỗ Thanh Linh khoảng chừng 40 tuổi. Giữ gìn nhan sắc nhìn như phụ nữ 30 tuổi.
Khuôn mặt đẹp hơn so với người phổ thông. Ăn mặc thoải mái chứ không
như quần áo đi làm, nhưng con người này toát ra một khí chất khiến người ta phải động lòng.
- Không vất vả gì, chính bí thư La đích thân chỉ thị chúng tôi phải hộ tống trợ lý Diệp về. Trợ lý Diệp đúng là một người vì công việc. Sức khỏe còn yếu nhưng vẫn vội vã lo cho công việc. Chính bí thư La cũng khen ngợi trợ lý Diệp. Chúng tôi có là gì so với tinh thần làm việc của trợ lý Diệp?
Viện trưởng Trương vừa tâng bốc Diệp Phàm và cũng là tự mình khiêm tốn nói vài câu.
- Sao lại nói như vậy viện trưởng Trương đích thân đưa tôi về, tôi
thực sự rất cảm kích. Tinh thần này của viện trưởng Trương, Diệp Phàm
tôi phải noi theo. Cảm ơn viện trưởng Trương cùng mọi người. Có thời
gian quay lại tỉnh nhất định tôi sẽ mời mọi người dùng cơm.
Diệp Phàm tỏ vẻ cảm kích, trong lòng nghĩ, các vị muốn có được bí mật của
tôi thôi, chứ không sao lại đi về cùng, ta còn chưa chết thì các vị
cũng không có được.
- Sao lại nói như vậy chứ, trợ lý Diệp
đến tỉnh là khách rồi. Chúng tôi là chủ, nên mời cơm phải là chúng tôi
mời mới đúng chứ? Lúc nào trợ lý Diệp đến cứ gọi điện cho tôi, cứ chọn
chỗ trước. Nếu đến nhất định gọi cho tôi nhé. Lần này trợ lý Diệp đã
giúp chúng tôi rồi, còn chưa mời được bữa cơm chúng tôi đúng là ngại
quá.
Viện trưởng Trương tủm tỉm cười, trông như con hồ ly già.
- Trợ lý Diệp cũng không tính là khách, người ta là trợ lý chủ tịch
Tỉnh. Có một phòng làm việc chuyên ngay bên cạnh phòng của chủ tịch
Tỉnh.
Trưởng ban Đỗ cười nhìn Diệp Phàm.
- Thật ngại
quá trưởng ban Đỗ, phòng làm việc chuyên dùng đó tôi chưa ngồi ở đó được một ngày. Đúng là mất chức rồi, nhưng lần sau quay lại nhất định phải ngồi lại, chứ không như vậy cũng quá lãng phí đúng không?
Diệp Phàm cười.
- Trợ lý Diệp, bí thư La đích thân chỉ thị lần này tôi đến để giúp tổ thu hút đầu tư Phong Châu các anh khiển khai công việc.
Muốn thế nào thì anh hãy xác định, trước tôi sợ anh về không kịp nên đã mở cuộc họp nhỏ để sắp xếp một số công việc rồi.
Đợi lát nữa anh xem qua đi, nêu như thấy không được thì phải nói với tôi chúng ta sẽ điều chỉnh lại.
Bí thư La nói, Làm tất cả để tập đoàn Hồng phách thiên chân ở lại
Phong Châu của chúng ta. Đây là một cơ hội lớn của Phong Châu, một
doanh nghiệp lớn mạnh trên thế giới lại ở Phong Châu, đó chính là một
sự kiện lớn cho toàn tỉnh chúng ta.
Đỗ Thanh Linh nghiêm túc nói.
Những người cùng viện trưởng Trương thấy vậy liền biết điều, cáo từ về tỉnh. Đương nhiên là họ tức giận lắm, ngay cả 4 cô y tá đi cùng cũng
không được gì.
Vừa lên xe, câu đầu tiên viện trưởng Trương nói là :
- Đồ vô dụng.
- Viện trưởng, chúng em đã làm hết sức rồi. Mà ông cũng thấy đấy, trợ lý Diệp đúng là khó khăn, chúng ta có được anh ta nhưng cũng không có
cách nào đúng không?
Y tá Lan tủi thân nói.
- Hết sức, hết sức gì chứ. Tôi thấy các cô phải kiểm điểm lại bản thân đi.
La Mễ Sinh hừ nói, đột nhiên lại đổ hết tức giận lên đầu mấy cô y tá.
- Chúng em không có sai sót nào mà chủ nhiệm La.
Y tá Lan nói nhỏ nhẹ.
- Còn không ư, các cô xem các cô đã làm gì? Còn mặt mũi nào ngồi đây mà nói.
Chủ nhiệm La trừng mắt nhìn mấy cô y tá.
Y tá Lan biết việc… của các cô đã bị chủ nhiệm La có nhiều kinh nghiệm lâm sàng nhìn ra rồi. Đột nhiên cô ta đỏ bừng mặt, ánh mắt tội nghiệp nhìn viện trưởng Trương.