Tề Chấn Đào sau khi nâng chén rượu lên cạn một hơi dồn ép nói:
- Nể mặt lão Thiết, tôi cũng đồng ý một tiếng anh Tề, nhưng chuyện nhãi ranh này mắng tôi vẫn phải giải quyết. Nói đi….
“Tống Sơ Kiệt, Phó trưởng ban thường vụ Ban tổ chức tỉnh Nam Phúc, nghe nói là người được chọn duy nhất cho vị trí Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy”, Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần trong lòng khẽ giật mình, thở ra một hơi lạnh, thầm nghĩ, “ Mẹ nó! Làm sao lại là thiên kim của nhất tôn đại thần chứ, trên bàn này rút cuộc có mấy tượng thần.
Mới vừa rồi bác hai của tiểu thư Triệu Tứ đoán chừng còn là một tướng quân, cũng là nhất tôn đại thần, không biết gia thế của Lan Điền Trúc và Diệp Khả Khả như thế nào.
Diệp Phàm thật đúng là không đơn giản, quen biết toàn là những thiên kim công tử của những đại thần trong Tỉnh ủy? Nhãi ranh này đúng là dẫm *** chó! Nếu mò được bất cứ một bà vợ nào trong đó, mẹ nó chứ, anh chàng này cả đời sẽ vô cùng hưởng thụ.”
Lúc này Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần cuối cùng cũng toàn diện công nhận người anh em Diệp Phàm, hơn nữa càng âm thầm cảm thấy may mắn, cũng cảm thấy như bản thân gặp may mắn vậy.
- Tôi lúc ấy nóng vội quá thành ra hồ đồ, hình như anh Tề có nói: ‘Thằng nhóc, khí thế mạnh lắm! Tôi là Tề Chấn Đào của Tỉnh ủy, lập tức rời khỏi núi Thần Nữ, đây là mệnh lệnh.
Sau đó tôi đáp: Không được, đừng nói là Tề Chấn Đào! Cho dù có là Tề Thiên đại thánh tới đây cũng không có tác dụng.
Sau đó ngài lại ra lệnh nói: Nếu không quay lại, ông mày gọi quân đội đến đập chết loại tiểu binh quèn không tuân thủ kỷ luật mày đấy.
Tôi cũng tức giận quá hóa ra hồ đồ, nên nói liều: Đánh chết thì đánh chết! Phiền ngài nói với Đội trưởng Lý của Sở tỉnh một tiếng, đợi tôi giết tên vô lại đó rồi quay về, cảm thấy cao hứng lại kéo lên pháp trường bắn chết cũng không muộn.
Tôi… tôi lúc ấy hình như cũng không mắng người.
Diệp Phàm sớm đã nhớ ra, đành phải đem lời nói tối hôm đó kể lại một lần, hắn là bị dồn đến chân tường, cộng thêm Thủy thành tứ mỹ lại ở bên cạnh nhìn chằm chằm, không nói xác định là đi không được nên dứt khoát đem tất cả lời nói gì đó nói ra hết, nghĩ đến anh Thiết đang ở đây, có lẽ cũng không có chuyện gì.
- Còn không mắng người, anh nói chú Tề là Tề Thiên đại thánh, vậy không phải đã đem chú Tề so sánh với con khỉ sao! Ha ha…
Tiểu thư Triệu Tứ rất phiền não khi nghe Tề Thiên gọi Diệp Phàm là đại ca, nói ra một câu rất độc ác, ngay cả con khỉ cũng kéo ra so sánh được.
- Ha ha ha, Triệu nha đầu, người anh em của tôi mắng ông Tề là con khỉ cũng bình thường, mắng rất hay! Đừng tưởng rằng Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh thì có thể dồn ép người anh em của tôi lúc ấy chỉ là một quan chức trong thôn.
Lợi hại, mắng người là một tuyệt kỹ, anh Thiết ủng hộ cậu, mắng hay lắm, Triệu nha đầu, cháu là tiểu bối, đừng chạy loạn vào đây.
Theo lý thuyết cháu còn phải gọi Diệp Phàm một tiếng chú Diệp đấy! Ha ha ha, không tin cháu đi hỏi nhị bá của cháu, ông ấy xác định cũng nói như vậy.
Còn cả Tống nha đầu nữa, cũng giống vậy.
Thiết Chiêm Hùng cậy già lên mặt, thoáng cái ép tiểu thư Triệu Tứ và ba mỹ nhân còn lại của thành phố Thủy Châu á khẩu không nói được, hung hăng trợn mắt liếc nhìn anh Trư xui xẻo, ý tứ trong mắt chính là hãy đợi đấy, sau này chúng tôi sẽ tính sổ.
Lại dám làm trưởng bối của chúng tôi, đây không phải là đè đầu chúng tôi sao…
- Được được được! Thằng nhãi cậu có dũng khí, tôi cũng không so đo.
Ha ha ha… lão Thiết, tôi thật sự muốn đi làm Tôn hầu tử, có bản lĩnh dời sông lấp biển, lộn nhào một cái là đến được Yên Kinh, một cây đại bổng đánh tan tứ hải. Ài.
Tề Chấn Đào cười vui vẻ.
Lời nói của y cuối cùng cũng khiến Diệp Phàm thở phào một hơi, luôn miệng nói sau này không dám nữa.
Sau đó không khí bữa ăn rất là vui vẻ, Tào Vạn Niên cũng nắm được cơ hội nói được mấy câu với Phó chủ tịch Tề.
Diệp Phàm vốn muốn lôi kéo mấy câu với Tống Trinh Dao, nhưng người ta là một cô gái dù sao cũng không tiện, tìm không được lời nói để bắt đầu, xem ra phải đợi sau này từ từ nói chuyện vậy.
Kỳ thực ngay cả Diệp Phàm cũng không biết thân phận thật sự của phụ thân Tống Trinh Dao là Tống Sơ Kiệt, vì vậy sau khi biết được lập tức sau lưng mồ hôi lạnh cũng toát ra ướt đẫm.
Nhớ tới khoảng thời gian trước ở nhà giáo sư Lan cùng với Tống Sơ Kiệt một quan viên của tỉnh đảm nhận chức Phó trưởng ban thường vụ còn nói cười vui vẻ không có chuyện gì.
Sau khi biết được chuyện này đoán chừng sau này còn muốn nói cười tùy tiện như vậy rất là khó, trong lòng cũng có một luồng áp lực đè xuống.
Thiết Chiêm Hùng vừa nghe nói ngồi đối diện là Phạm Võng, đôi mắt khẽ nheo lại, cẩn thận quan sát một hồi, nói với Diệp Phàm:
- Đúng rồi! Không sai! Cậu mau chóng xin vị tiền bối đó đem ‘Lôi Âm Cửu Long Hoàn’ ra đi,
nếu có thể làm được mấy viên thì tốt rồi.
Có thể dùng tiền mua thì càng tốt, Liệp Báo chúng ta đồng ý một viên dược hoàn bán ra khoảng 5 vạn.
Ài! Thuốc hay khó cầu! Không phải cứ dùng tiền bạc là có thể đánh giá-.
Sau khi nói xong, bản thân Thiết Chiêm Hùng cũng một mực lắc đầu, đoán chừng tiền không thể đánh động được vị cao nhân ẩn sĩ mà Diệp Phàm bịa đặt.
Diệp Phàm cũng thầm nghĩ, “ Ai da, không ngờ dược hoàn lại còn đáng giá như vậy.
Nếu phối chế được hai ba mươi viên thì chính là ba bốn trăm vạn rồi, phát tài rồi.
Đáng tiếc là dược hoàn này cần phải có nước quả Thái Tuế có tính âm linh của nhà Lô Vỹ hợp thuốc, cây Thái Tuế của mình không có quả, cho dù là dịch cây trong thân cây cũng không thể lấy dùng bừa bãi.
Lấy quá nhiều làm chết người thì đáng tiếc quá.
Cái này có tiền mà không có dược liệu phối hợp chế biến, thật là đáng tiếc. “
Nghĩ đến việc này hắn cũng cảm thấy rất đau lòng, thật sự muốn chế biến nhiều hơn mấy viên ‘Lôi Âm Cửu Long Hoàn’, đáng tiếc không có dược liệu.
Trơ mắt nhìn đống tiền cực lớn mà không cách nào kiếm được, không tức giận mới lạ.
Sau khi ăn cơm xong, lúc đi Thiết Chiêm Hùng lại mặt dày hỏi:
- Chú em, nghe nói lẩu sói chuột của cậu hầm đầy một nồi lớn, hơn một trăm cân, mùi vị này quả thực tuyệt vời.
Chỗ còn thừa lão ca tôi sẽ đóng gói mang đi.
Nói xong lập tức gọi thủ hạ Trương Cường đang đứng ở cửa:
- Trương Cường, gọi ông chủ tới làm một thùng sắt giữ nhiệt tới đóng gói đi, mang về cho mọi người nếm thử.
- Đợi đã lão Thiết, ông cũng không thể mang đi toàn bộ, lão Tề tôi tốt xấu gì cũng là anh Tề của Diệp Phàm, vừa rồi anh chàng này cũng gọi rồi, ha ha….
Phó chủ tịch Tề mặc dù mới nói một nửa nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, xác định cũng muốn có một phần mang đi.
- Lão Tề, ông không keo kiệt như vậy chứ, lẩu thịt còn thừa lại một chút cũng phải chia sao.
Thiết Chiêm Hùng trợn hai mắt.
- Ha ha ha…
Tề Chấn Đào cười khan không trả lời.
- Diệp…Diệp đại ca, cha tôi nói sáng mai quay về, kêu tôi cũng gói cho ông một phần mang về, mẹ tôi cũng nói mùi vị rất tuyệt.
Lan Điền Trúc bất ngờ cũng mở miệng nhưng thanh âm có chút không đủ sức lực, dù sao ở trước mặt Phó chủ tịch Tề và Đoàn trưởng Thiết cũng hơi hoảng sợ.
- Tôi cũng muốn Diệp đại ca, cha tôi lần trước sau khi ăn qua vẫn cứ luôn nhắc mãi đấy.
Tống Trinh Dao cũng thân thiết gọi Diệp Phàm.
Tiểu thư Triệu Tứ và Diệp Khả Khả đương nhiên cũng muốn gói một phần mang về nhưng bọn họ đích xác vừa mới quen biết Diệp Phàm, vừa rồi còn châm chọc mấy câu, cho nên lúc này ngại mở miệng, tuy nhiên ánh mắt cứ quét đi quét lại trên người Đoàn trưởng Thiết và Phó chủ tịch Tề.
- Xong rồi, chút lẩu thịt này vẫn không đủ chia, ha ha, lão Tề, nhìn thấy không hả, đây chính là kết quả tranh giành với tôi.
Đoàn trưởng Thiết cười ha ha không ngừng.
- Anh Thiết, anh Tề, mỗi người một phần là được rồi.
Diệp Phàm quay đầu lại hỏi người quản lý đang đứng bên cạnh:
- Còn thừa lại bao nhiêu lẩu thịt?
- Diệp tiên sinh, con sói chuột của ngài có hơn một trăm ba mươi cân.
Mới vừa rồi đặt lên bàn 40 cân, có lẽ vẫn còn thừa lại 70 cân.
Ông chủ Vương người mặc áo dài thời cổ nói.
- Vậy thì thế này, bốn vị cô nương mỗi người một phần 6 cân.
Anh Tề 10 cân, phần còn lại toàn bộ cho anh Thiết.
Người của anh ấy nhiều, chia ít sợ không đủ phần.
- Thằng nhãi này, bên nặng bên nhẹ! Không được, phần còn lại tôi và lão Thiết phải chia đều, một hạt bụi cũng đừng nghĩ cho lão Thiết nhiều hơn.
Người quen của tôi cũng đông chứ, chiến hữu không hề ít hơn quân đội.
Tề Chấn Đào trợn mắt cười ra lệnh, lần này nói chuyện thậm chí lấy cả thân phận Phó chủ tịch tỉnh của mình ra lệnh, hoàn toàn xem Diệp Phàm là quan viên cấp dưới của mình.