Ngô Tuấn bị tát năm sáu cái, trên mặt lập tức tím bầm. Gã giãy dụa muốn phản kháng.
Tuy nhiên, gã làm sao có thể là đối thủ của Diệp Phàm. Còn Phí Nhất Độ đứng cười lạnh xem náo nhiệt.
Tất nhiên Phí Nhất Độ biết miệng Ngô Tuấn thối quá tất nhiên cũng phải nhắc nhở chút.
- Dừng tay, sao có thể đánh người?
Đúng lúc này một giọng nói vang lên. Cùng với giọng nói tiếng phanh xe két một cái một chiếc xe dừng trước mặt Diệp Phàm năm cảnh sát uy phong nhảy ra khỏi xe.
- Tôi đánh người thì liên quan chó gì đến các người?
Diệp Phàm căn bản cũng không nghĩ dừng tay lại tiếp tục giơ tay lên. Tuy nhiên, Diệp Phàm ra tay là có chừng mực, nếu không Ngô Tuấn đã sớm bị đánh chết.
Phí Nhất Độ nheo mắt nhìn mấy cảnh sát có chút thương xót. Trong lòng tự nhủ, anh bạn, mấy người tự cầu nhiều phúc đi. Hôm nay Diệp Phàm đang nổi nóng, ngàn vạn lần đừng chọc hắn.
- Thằng nhóc còn cãi lại, còng tay nó lại mang về đồn. Mẹ kiếp, phản thiên phải không, đánh người gặp chúng tôi còn dám kiêu ngạo như vậy. Chẳng lẽ thiên hạ này không còn cảnh sát rồi sao?
Một cảnh sát có lẽ là lãnh đạo của mấy người này vẻ mặt cười âm hiểm ra lệnh.
- Cút ngay, chấp hành công việc đặc biệt.
Phí Nhất Độ tiện tay tìm trên xe một quyển chứng nhận ném ra trước mặt mấy người cảnh sát.
Người cảnh sát kia sợ tưởng là ám khí gì đấy, sợ tới mức quay người định chạy.
Tuy nhiên, bên cạnh có một cảnh sát cằm nhọn, hai người lập tức đụng vào nhau thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tuy nhiên, người cảnh sát cằm nhọn cũng nhặt giấy chứng nhận nhìn lướt qua. Lập tức giống như nhặt phải một viên than nóng vội vàng cầm hai tay đưa cho thủ trưởng.
Người cảnh sát kia vừa thấy, khóe miệng không khỏi co quắp vài cái, vội vàng hai tay cầm lấy giấy chứng nhận bước đến trước mặt Diệp Phàm, làm một động tác nghiêm nói:
- Chào Phó giám sát trưởng Diệp, tôi là…
- Ừ, thôi vậy, công việc tiến hành xong rồi, đi rồi.
Diệp Phàm khoát tay cầm lấy giấy chứng nhận xách Ngô Tuấn lên nhét vào trong xe, nhấn một hơi xe chạy đi rồi.
- Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa gây ra đại họa.
Người cảnh sát lau mồ hôi trán nói.
Mấy người cảnh sát khác tất nhiên là nhìn thủ trưởng không hiểu ra sao?
- Nhìn gì, biết vị vừa rồi là ai không?
Người cảnh sát vừa rồi không ngờ có vẻ đắc chí.
- Không rõ ràng lắm, chẳng lẽ là lãnh đạo lớn?
Một cảnh sát hỏi.
- Ha ha …
Người cảnh sát kia cười với vẻ mặt thần bí quay sang người nhặt giấy chứng nhận nay nói:
- Nhớ kỹ cho tôi, đừng nói lung tung ra ngoài, nếu không xử phạt kỷ luật.
- Hiểu rồi thưa cục trưởng.
Người cảnh sát cằm nhọn vội vàng nói. Mấy người khác tất nhiên có chút buồn bực, người ta không nói cũng không có cách nào.
- Tôi nói với hai cậu một chút, lão con lừa ngốc cũng chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên Đại Năng Giả. Có lẽ chỉ có thể là đặt nửa bàn chân vào cảnh giới Tiên Thiên thôi.
Diệp Phàm vạch trần bí mật.
- Làm sao có thể, bán Tiên thiên lợi hại như vậy thì Tiên Thiên Đại Năng Giả sao chịu nổi?
Ngô Tuấn có chút không tin, ánh mắt Phí Nhất Độ cũng không khác lắm.
- Ha ha, tôi đã thấy một người thật sự đạt cảnh giới Tiên Thiên Đại Năng Giả, bán Tiên Thiên trước mặt họ không khác gì giấy, người ta tùy tay vẽ vài cái có thể làm cho người cảnh giới bán Tiên Thiên chém đứt thành hai mảnh. Chúng ta thì sẽ thành gì? Luyện thật giỏi công mới là vương đạo, nói cách khác, hai cậu mới giữ được mạng nhỏ.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, đời này không chừng trông cậy vào đến bán Tiên Thiên.
Phí Nhất Độ ủ rũ buồn bực.
- Đừng nóng vội, cậu còn trẻ mà.
Diệp Phàm cười cười an ủi.
- Trẻ gì, cậu nhỏ hơn tôi đến 11 tuổi, tôi bây giờ mới đến lục đẳng.
Phí Nhất Độ nói.
- Yên tâm, một thời gian ngắn nữa sẽ cho cậu một cách.
Diệp Phàm nói.
- Một hướng mới.
Phí Nhất Độ lập tức cười.
- Đúng rồi, tôi nhớ mấy tháng trước đển Phủ Cổ và Phủ Nam Vân ở thành phố Kim Lăng cậu có nói, hiện tại “Đại công trình” tiến hành thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi, tất nhiên nói là trong vòng một năm khiến cho khách sạn của nhà họ Cổ ở Bắc Kinh nổi tiếng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm nhớ đến Can tướng của mình, trong lòng hắn có chút cay đắng, không có thanh kiếm Can tướng khả năng tấn công cũng kém đi rất nhiều.
Huyết Trích Tử tuy là đồ tốt nhưng chung quy cũng không bằng Can tướng đã sử dụng quen tay. Hơn nữa, tốc độ của Can tướng càng ngày càng mạnh, theo hắn lâu như vậy cũng có cảm tình. Binh khí và chủ nhân cũng chần mài giũa, càng sử dụng lâu càng quen càng hiệu quả.
Tuy nhiên, Can tướng bị người của Nam Vân chiếm mất, còn Thiên Minh của Nam Vân kia Diệp Phàm nhớ đến còn thấy sợ, không phải đối thủ của người ta làm sao có thể đòi Can tướng về.
Tất nhiên, Diệp Phàm cũng muốn đánh nhà họ Cổ một chút rồi nói tiếp.
- Không dài, có lẽ là một hai tháng nữa đại ca về Bắc Kinh rồi, khi đó sẽ không còn gặp được khách sạn kia rồi. Mẹ kiếp, kiêu ngạo trước mặt ông đây, đây là kết quả của sự kiêu ngạo.
Phí Nhất Độ thể hiện giọng điệu của Thái tử đáng rất ít thấy vì Phí Nhất Độ rất khiêm tốn.
- Có thể cho tôi biết một chút về cách của cậu được không để cho tôi cũng tốt theo dõi một chút.
Diệp Phàm cười khan một tiếng
- Đại ca, đây cũng không cần phải làm thế, cũng không phải chuyện gì vinh quanh. Tuy nhiên kính xin đại ca đừng nghi ngờ lung tung.
Phí Nhất Độ tôi tuyệt đối không sử dụng lực lượng nào của nhà họ Phí. Mọi việc đều là bạn bè hỗ trợ, bọn họ nghe nói phải trừng phạt Kim Đô tất cả đều góp sức.
Mấy người bạn của chúng ta mỗi người đều giống như không có việc gì, tất cả đều giống gà chọi.
Phí Nhất Độ vẻ mặt đắc chí.
- Không dựa vào nhà họ Phí cái rắm, những người bạn của cậu chẳng lẽ không nhìn vào việc cậu là người nhà họ Phí? Việc này, nói với cậu chỉ là lừa dối cậu thôi. Nếu không có thân phận nhà họ Phí có lẽ Phí Nhất Độ cậu cũng không là gì cả. Trên đời này, không có mấy người bạn chân chính.
Diệp Phàm hừ lạnh một
tiếng khinh bỉ nói.
- Hơi hơi..
Phí Nhất Độ cũng có chút ngượng ngùng, sau đó mạnh miệng nói:
- Việc này cũng bình thường, ai bảo tôi sinh ra ở nhà họ Phí. Tuy nhiên, mấy người bạn tôi nếu không phải nể mặt tôi có lẽ không chịu ra tay.
Ví dụ như anh mà nói, bạn bè dễ làm hơn có phải không? Đương nhiên, tôi cũng rất rõ ràng trong chuyện này.
Không thể so sánh với những người bạn kết nghĩa của anh. Khi có phúc còn có thể là bạn bè khi thực sự gặp việc lớn có lẽ cũng không thấy ai. Không có cách nào, thói đời là vậy.
- Đó là đương nhiên, đám bạn của tôi đều là đổ máu mới có được. Bạn bè đến cả tính mạng mình cũng có thể cho thì mới là bạn bè chân chính. Còn gì có thể so sánh với tính mạng có phải không?
Diệp Phàm cũng đồng ý với quan điểm này.
- Tuy nhiên, anh Diệp, lư hương này không lấy được về anh làm sao bây giờ?
Phí Nhất Độ quan tâm đến Diệp Phàm hỏi.
- Nếu không tôi tìm người đến nhà họ Đằng nói lư hương này lão gia muốn dùng một thời gian.
Tin rằng nhà họ Đằng cũng phải nể mặt tôi có phải không? Mục đích của chúng ta chính là kéo dài thời gian rồi nói sau.
Hơn nữa, đại ca cũng nói có lẽ người đoạt lư hương là người của Ngũ Đài Sơn.
Nhưng hiểu rõ là chúng ta không thể làm gì được Miếu Hoa Không. Có cách gì, Phi Không lợi hại như vậy.
Hôm nay nếu không có người con gái thần bí kia thì có lẽ chúng ta đã bị đánh cho tàn phế rồi ném xuống dưới chân núi rồi. Huống chi, mượn danh nghĩa ông cụ một chút thì bọn họ cũng không dám đi thăm dò có phải không?
- Đánh cho tàn phế thì ó thể, người như Phi Không cũng không có khái niệm pháp luật. Đương nhiên đại sư Quy Lâm xem qua thư giới thiệu có lẽ cũng chiếu cố một chút.
Chri có điều hơi vất vả. Tuy nhiên, mượn uy của ông lão nhà cậu thì tôi thấy không cần.
Tuy nói nhà họ Đằng sẽ không kiểm chứng nhưng tóm lại là liên quan đến danh dự của ông lão nhà cậu, chúng ta không thể làm như thế.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cũng đúng, việc này không nói nữa. Tuy nhiên, đại ca, có phải anh còn tiếp tục chó ngáp phải ruồi mới được. nói cách khác, giờ cao thủ xuất hiện, trong giới võ công cũng không phải nơi chúng ta sinh tồn rồi.
Phí Nhất Độ cảm thán nói.
- Chó ngáp phải ruồi, có ý gì?
Ngô Tuấn không kìm nổi xem vào một câu.
- Mắc mớ gì đến cậu, câm miệng.
Diệp Phàm hừ nói, Ngô Tuấn cũng không nói gì nữa.
Hỏi nữa chỉ sợ làm hắn tức giận ăn thêm cái tát tay. Tuy nói vừa rồi không bị thương nhưng Diệp Phàm vẫn làm cho Ngô Tuấn sợ.
Giờ toàn thân gã đau nhức, nói thật là đau thấu xương.
Vẻ mặt Diệp Phàm buồn bực đưa Ngô Tuấn về Hồng Diệp Bảo sau đó một mình về Phong Châu.
Hắn sợ nhà họ Đằng lại đến thúc giục chuyện lư hương. Lư hương thiếu chút nữa thành cái bóng đề Diệp Phàm.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm mệt mỏi mở cửa quăng quần áo xuống ghế nằm nghỉ ngơi một lúc trong lúc vô ý đảo mắt đến cái tủ âm từng. Lập tức Diệp Phàm kinh ngạc há hốc miệng.
Bởi vì Cửu lộc xuyên vân đỉnh đang làm hắn buồn rầu không ngờ ngồi yên trên tủ âm tường.
- Tại sao lại trở về được?
Diệp Phàm thất thanh kêu lên một câu sau đó vội vàng dụi mắt, hắn không thể tin được, chỉ sợ mình nghĩ ngợi nhiều quá hoa mắt.
Lúc mở mắt ra Diệp Phàm không ngờ dùng đôi mắt ứng nhìn lại, đúng thật sự là lư hương này đáng được đặt trên tủ âm tường.
- Đây không phải là hàng nhái của Lý Cường chứ?
Diệp Phàm đi đến phía tủ.
Cầm lấy cái lư hương kia quan sát cẩn thận, thật lâu sau Diệp Phàm buông lư hương xuống thở dài:
- Chắc chắn là hàng thật, sao lại thế?
Lúc này có tiếng mở cửa, Lý Cường bước vào thấy Diệp Phàm như vậy vội vàng nói:
- Tôi cũng không biết tại sao lại trở về, đêm qua về nhà phát hiện thứ này trên tủ âm tường. Lúc đó cũng không hiểu ra sao cả nghĩ mình hoa mắt. Sau đó cẩn thận nhìn lại hình như là không phải là giả.
- Có để lại giấy tờ gì không?
Diệp Phàm hỏi.