- Trợ lý Diệp, anh nói rất có lý. Tuy nhiên, hiện tại tôi chỉ là đại diện cho nhà họ Đằng bí mật trao đổi với trợ lý Diệp một chút.
Chúng tôi cam đoan, khi ba nhà đàm phán xong chính thức khởi động việc xây dựng tuyệt đối sẽ không để công trình vì tiền mà bị cản trở.
Hơn nữa trước khi xây dựng cũng không cần nhiều tiền như vậy. Một dự án lớn như vậy thời gian xây dựng cần ít nhất một hai năm.
Một khoản tiền mặt lớn như vậy để nguyên trong ngân hàng là một sự lãng phí lớn.
Đảm bảo dòng tiền lưu động cũng là đảm bảo sự phát triển của nhà họ Đằng.
Nhà họ Đằng chúng tôi phát triển cũng có thể đảm bảo lớn hơn nữa cho sự phát triển của Phong Thiên có phải không?
Hơn nữa, căn cứ vào mức đầu tư lớn ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phong Thiên.
Đằng Dũng tiếp lời, quả thật gã đơn giản là đang dùng lư hương để ép Diệp Phàm thôi. Rõ ràng hiện giờ cũng nói rõ lý do.
- Anh nói những lời này có ý gì? Đầu tư lớn, đây là quy định của công ty.
Tuy nhiên khi tranh chức hội trưởng các anh đã ký kết hợp đồng rồi. Một khi lúc đó bổ nhiệm Hoa Đông Thành làm Chủ tịch hội đồng quản trị Phong Thiên thì nhà họ Đằng các anh phải hết sức ủng hộ chủ tịch phát triển tập đoàn chứ.
Không phải là giờ công ty còn chưa khởi công các anh đã muốn bỏ gánh.
Chẳng lẽ nhà họ Đằng không có chữ tín nào sao? Chẳng lẽ nhà họ Đằng không nhận hợp đồng do chính mình ký kết?
Giọng Diệp Phàm bắt đầu sắc bén lên. Quay người dùng giọng hòa hoãn nói:
- Tổng Giám đốc Đằng, tôi hi vọng nhà họ Đằng các anh có thể tập trung vào tập đoàn Phong Thiên ở Phong Châu.
Phải suy nghĩ cho công ty, có tiền mọi người cùng nhau kiếm. Mà không phải có ý tưởng gì khác, những suy nghĩ này không được.
Anh là người trên thương trường, hẳn là hiệu được lực bên ngoài khó lay động nhưng bên trong công phá rất dễ dàng.
- Điều này không cần trợ lý Diệp nhọc công lo lắng, làm thế nào tốt cho công ty nhà họ Đằng chúng tôi tự giải quyết. Tuy trợ lý Diệp là người làm được trong quan trường nhưng ở lĩnh vực kinh doanh thì Đằng Dũng tôi cũng nói một câu không khách khí, chúng tôi tuyệt không kém hơn anh.
Đằng Dũng căm tức, giọng bắt đầu lớn lên.
- Ha ha, có một số việc tổng Giám đốc Đằng cũng không cần phải, ngông cuông, kiêu ngạo quá mức. Tôi công tác trong chính quyền nhưng tôi tin tưởng rằng nếu tôi kinh doanh thì chưa chắc đã thua anh.
Có một số việc đều có quy tắc cả, ai không theo quy tắc đó là không thể.
Nếu không phải là chuyện của tôi thì tôi mặc kệ. Việc các anh góp vốn với tập đoàn Hồng Phách là do một tay tôi đỡ lên.
Cho nên, mọi cử động của tập đoàn Phong Thiên đều ở trong mắt tôi. Tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì. Ngoài ra, tôi hi vọng tập đoàn Phong Thiên có thể càng chạy càng xa.
Nếu anh muốn không theo quy tắc tôi sẽ theo dõi tập đoàn Phong Thiên này đến cuối cùng.
Diệp Phàm cười giọng cũng càng ngày càng gay gắt.
Vẻ mặt hắn cũng tối sầm liếc nhìn Đằng Dũng nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi cũng muốn khuyên các anh phải chú ý đúng mực. Có những việc nên nói, có những việc nói ra gây hậu quả cũng phải nuốt vào.
- Trợ lý Diệp nói vậy tức là việc này không thể thương lượng có phải không?
Đằng Dũng tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Muốn chuyển khoản tiền này đi thì không có thương lượng, trừ phi tập đoàn Phong Thiên được thành lập xong. Nói cách khác bất cứ kẻ nào muốn chuyển khoản tiền này bao gồm cả Chủ tịch hội đồng quản trị Hoa Đông Thành cũng không được.
Diệp Phàm nói.
- Được!
Đằng Dũng gật đầu một cách cứng nhắc nhìn Diệp Phàm nói:
- Ông cụ nhà chúng tôi hết sức nhớ đên Cửu lộc xuyên vân đỉnh, tôi biết trợ lý Diệp có chút khó xử muốn giữ lại vài ngày.
Tuy nhiên, ông cụ nhà tôi hôm nay nói nếu không đem về ông ấy sẽ giận.
Hơn nữa, ông cụ đã già, đều đã hơn chín mươi tuổi chúng tôi cũng khó giải thích.
- Anh nói rõ một chút xem.
Diệp Phàm hừ lanh một tiếng.
- Việc này trợ lý Diệp hiểu đấ, chúng tôi chỉ muốn lấy lại lư hương thôi. Ngại quá, về sau trợ lý Diệp muốn xem thì lại nói.
Tuy nhiên, hiện giờ tôi phải đem lư hương về rồi. Nếu không, ông cụ đã đến Phong Châu chờ rồi.
Nếu không lấy được lư hương về thì Đằng Dũng tôi vê không thể giải thích. Nếu ông cụ tức giận đến tận nhà trợ lý Diệp đòi thì ngại quá.
Đằng Dũng giọng hơi ngại ngùng.
- Ha ha, đúng lúc tôi xem xong rồi, mà ông cụ ở Bắc Kinh cũng vừa cho người đưa lư hương đến, đúng lúc rồi.
Diệp Phàm cười ra hiệu cho Lý Cường:
- Lý Cường, cậu bảo vệ cậu Đằng đem lư hương về nhà họ Đằng, phải chú ý an toàn.
Diệp Phàm nói những lời này tất nhiên khiến Đằng Dũng sửng sốt vẻ mặt kinh ngạc không thế che dấu “a…a..” lên một tiếng.
- Tổng giám đốc Đằng có phải là bị đau răng không, nên đến bệnh viện sớm một chút. Đau răng tuy không phải là bệnh nhưng đau cũng khó chịu.
Lư hương này trước tiên tổng Giám đốc Đằng xem một chút có phải thật không? Tuy nhiên, có lúc tôi nghĩ làm người phải phúc hậu một chút. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Diệp Phàm nói những lời này là ám chỉ cảnh cáo nhà họ Đằng.
Sau khi Đằng Dùng giả vờ giả vịt nhìn một chút rồi chào về, và nói:
- Hộ tống thì không cần thiết, giữa ban ngày chẳng lẽ còn có thể gặp cướp có phải không? Nếu quả thật trị an của Phong Châu chúng ta như vậy thì công ty của chúng ta phải suy tính một chút.
- Ha ha, người dân Phong Châu chất phác, chỉ sợ là cướp ở nơi khác thôi. Tôi phải nói với Chủ tịch địa khu Lâm một tiếng, tấn công cướp ở nơi khác là không thể trì hoãn.
Diệp Phàm châm chọc, coi nhà họ Đằng là cướp rồi.
Đằng Dũng tất nhiên đen mặt đi rồi.
- Sao có thể?
Đằng
Vân Thanh nhíu mày nhìn Cửu lộc xuyên vân đỉnh.
Đằng Định Phong đã tìm chuyên gia đến giám định, kết luận là hàng thật, tuyệt không phải là hàng nhái.
- Việc này thật đúng là lạ, mấy ngày ngày trước con đến hỏi trợ lý Diệp không lấy được lư hương ra.
Hiện tại lại có lư hương, chẳng lẽ trợ lý Diệp cũng không làm bể. Chuyên gia cũng đã giám định qua, không phải là hàng giả.
Trên lư hương cũng không có dấu vết sửa chữa nào. Có thể chắc chắn lư hương này chưa từng gặp qua chuyện không may.
Đằng Định Phong vẻ mặt buồn bực nói.
- Không phải lạ mà là rất lạ, chẳng lẽ người để lại tờ giấy kia chơi chúng ta, mục đích là gì?
Đằng Vân Thanh nhìn con trai cùng em một cái.
- Chẳng lẽ là nhà họ Hoa làm, hay là nhà họ Chu của tập đoàn Hồng Phách làm?
Đằng Dũng lỡ lời.
- Đúng là có thể.
Đằng Định Phong vỗ đầu nhẹ một cái nói:
- Cứ như vậy, nhà họ Hoa có thể nói là thành công trong việc nâng lửa giận của trợ lý Diệp đối với chúng ta. Cứ như vậy không phải càng có lợi cho việc nhà họ Hoa ngồi vững trên vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị sao? Hơn nữa, nếu nói là nhà họ Chu cũng có thể.
Tôi tin tưởng nhà họ Chu cũng không tốt gì. Chẳng lẽ bọn họ là một trong 100 công ty lớn nhất thế giới, người ta không thể không nghĩ khống chế công ty mới thành lập Phong Thiên.
Một khi bắt đầu làm rối có lẽ họ sẽ dùng cái khác để gây mâu thuẫn giữa nhà họ Hoa và Diệp Phàm.
Cuối cùng hai nhà đều có mâu thuẫn với Diệp Phàm, sau khi ba hổ tranh chấp tất có người bị thương.
Cho đến lúc này thì nhà họ Chu sẽ chiếm được ưu thế. Tuy nói tập đoàn Phong Thiên là công ty, trợ lý Diệp không có quyền can thiệp.
Nhưng hắn là trợ lý Chủ tịch tỉnh, mà tập đoàn Phong Thiên lại là một tay hắn tạo ra. Ở Phong Châu hẳn là cũng có sức ảnh hưởng.
Nếu thực sự hắn vừa ý tập đoàn Hồng Phách tăng mức đầu tư mà bỏ qua hai nhà Hoa Đằng chúng ta.
Chỉ cần tập đoàn Hồng Phách đầu tư hai ba trăm triệu có thể ngồi vững vàng trên vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị của Phong Thiên. Mưu đồ thật độc ác.
- Đúng là có khả năng, tuy nhiên, ngoại trừ nhà họ Chu và nhà họ Hoa ra tay tôi còn nghĩ không biết có người khác làm việc này.
Mà chúng ta vì muốn lấy lại số tiền bị đóng băng ở ngân hàng kia mà thành tay súng của người khác.
Tuy nhiên, người thứ tư này làm thế vì dụng ý gì? Hay là… hay là…
Đằng Vân Thanh nói đến đây đột nhiên cả kinh trợn lớn mắt.
- Ý của cha là có người ra tay thêu dệt chuyện? chính là muốn quấy rối tập đoàn Phong Thiên?
Tập đoàn Phong Thiên vừa loạn thì Diệp Phàm chùi đít không kịp rồi. Đến lúc đó cục diện trở nên rối rằm thì có lẽ trợ lý Diệp cũng đã bị lãnh đạo Tỉnh ủy phê bình rồi.
Người ta đang rất hi vọng, từ khi đàm phán với tập đoàn Hồng Phách xong lãnh đạo quan tâm đến Diệp Phàm rồi.
Đang đứng trên cao thì rơi xuống cũng thảm hại. Nếu thật sự có người đứng sau thì chúng ta cũng phải thay đổi sách lược.
Đằng Định Phong nói.
- Ha ha, chúng ta ước gì được như vậy.
Đằng Vân Thanh đột nhiên cười vang một cách kỳ lạ.
- Đại ca, tôi không hiểu cứ như vậy công ty phá sản thì có gì tốt cho chúng ta? Chúng ta đầu tư vào đây một tỷ, đến lúc đó thật sự công ty phá sản tổn thất của chúng ta cũng tương đối thê thảm và nghiêm trọng.
Đằng Dũng có chút không hiểu.
- Chú hai, chú suy nghĩ một chút, mục đích đến Phòng Châu của chúng ta là gì?
Đằng Vân Thanh cười thần bí.
- Hay, đại ca đúng là lợi hại. Nếu quả thật có người thứ tư quấy rối phá tan tập đoàn Phong Thiên tuy nói chúng ta có tổn thất một khoản tiền nhưng sẽ tăng tỷ lệ việc tập đoàn Hồng Phách đến đầu tư ở chỗ chúng ta.
Đến lúc đó thật có thể hợp tác thành công với họ nhà họ Đằng chúng ta sẽ chiếm vị trí số một ở thành phố Sư Đầu.
Hơn nữa, dựa vào hệ thống phân phối của tập đoàn Hồng Phách có thể khiến công ty chúng ta bước lên một bậc thang mới.
Không tệ, không tệ, loạn đi, tốt nhất là loạn một ít. Có người nói loạn quyền đánh chết sư phụ già, chúng ta nhân dịp loạn mới có thể bắt được cá. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải chú ý không cần tổn thất quá lớn, khống chế trong hạn mức thấp nhất mới được.
Vẻ mặt Đằng Dũng hào hứng nói.