- Chuyện gì mà phải quyết tâm, Trưởng ban Chu nói rõ được không?
Diệp Phàm thực sự không còn thời gian mà quan tâm đến chyện của Lưu
Ngôn, chỉ riêng chuyện đường cao tốc đã khiến Diệp Phàm mệt mỏi lắm rồi.
Hắn cũng chỉ mơ hồ hỏi vậy. Nhưng hắn cũng đã có thể đoán được là gì, chỉ là hy vọng Trưởng ban Chu nói rõ ràng hơn thôi.
- Ha ha, công việc mà, cần phải chăm chỉ, cẩn thận. Dùng thủ đoạn là không được.
Trưởng banChu cười nói.
- Đồng chí nào xui xẻo vậy, chẳng lẽ là người của Ban tuyên truyền Tỉnh ủy?
Diệp Phàm đã hiểu ra, cười nói.
- Lưu Ngôn vốn được điều chuyển lên nhận chức Phó vụ trưởng nhưng do
điều chuyển chưa toàn diện nên đã về tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta.
Hơn nữa, chuyển giao lúc đó có chút quy phạm. Đây là kiểu mà cứ chuyển
giao sẽ lại nảy sinh ra việc khác. Chuyển giao có phải là xét duyệt tình hình của đồng chí, ví dụ nhưu tình trạng của bên tài vụ.
Hiện đồng chí Lưu Ngôn đã bị mất chức, vấn đề của anh ta đang trong quá trình điều tra.
Bên Tấn Lĩnh đã thông báo việc này cho bên tuyên giáo trung ương rồi.
Và trên đã giao cho nội bộ ban tuyên truyền của Tấn Lĩnh toàn quyền xử
lý.
Hơn nữa, Ban Tuyên giáo trung ương đã tạm thời dừng việc Lưu Ngôn nhận chức ở Tấn Lĩnh, điều tra thêm đã rồi sẽ xử lý sau.
Trưởng ban Chu cười nói.
- Ha ha, có những đồng chí đúng là như vậy. Thường làm những việc mà
không lựa theo sức mình. Những loại người này không thể làm nhiều việc
xấu đúng không? Chẳng giống những lương dân chúng ta, nửa đêm cũng không sợ ma gõ cửa đúng không Trưởng ban Chu.
Diệp Phàm cũng cười to nói.
- Ha ha, làm cho tốt, không chừng sau này còn có trò hay mà xem đây.
Trưởng ban Chu cười nói.
Diệp Phàm vừa nghe xong đã động lòng. Hỏi :
- Trò gì hay, con người tôi sinh ra đã yêu thích xem diễn trò rồi.
Trưởng ban Chu có thể tiết lộ trước cho tôi biết màn kịch tiếp theo
không, cho tôi hứng thú chút?
- Ha ha, cứ chờ rồi được xem. Tiết lộ trước sẽ không hồi hộp nữa phải không?
Trưởng banChu cười đặt điện thoại xuống.
- Ở đầu dây bên kia Diệp Phàm đang rất mong chờ…
Diệp Phàm cười một tiếng rồi đột nhiên giật mình:
- Chẳng lẽ, nhổ cải có cả đất lên sao? Nếu đúng như thế thì đúng là màn kịch hay rồi.
Nhưng Diệp Phàm vừa cười to thì điện thoại lại reo lên, vừa nghe đã là tiếng cười của Phí Nhất Độ.:
- Anh Diệp, Bắc Kinh sắp tan rồi.
- Biết rồi, Vương Long Đông bị Cổ Phi Phi … không ngờ lại tìm đến nhà họ Cổ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tuyệt đối không thể nương tay được, nếu đánh phải ra đánh. Mẹ kiếp,
ngày trước thì kiêu ngạo thế. Phí Nhất Độ tôi sẽ để cho nhà họ Cổ biết
thế nào là “bực tức Phí Thị”. Đây là một quyền tổng hợp.
Phí Nhất Độ đắc chí cười nói.
- Tôi đã nhắc nhở người nhà họ Cổ rồi. Trừ phi Cổ Thiên Tắc đến Phong
Châu, bằng không sẽ dùng “bực tức Phí Thị” của anh khiến chúng phải phục sát đất mới được.
Diệp Phàm cười lạnh lùng.
- Anh Diệp, anh muốn bỏ qua cho bọn chúng sao?
Phí Nhất Độ có chút bực dọc nói.
- Việc này, dù sao Cổ Phi Phi cũng là vợ của Long Đông. Nếu như cố chấp đánh nhà họ Cổ thì có thể Cổ Phi Phi sẽ ngã bệnh.
Như vậy những ngày tháng tiếp theo của người an hem tôi sẽ không hay.
Xuất phát điểm của nhà chúng ta là ép nhà họ Cổ. Khiến cho họ biết được
giá trị của người anh em Vương Long Đông.
Nếu thật sự muốn hủy hoại họ thì không cần thiết, vả lại, người ta là người có tiền để họ phải bỏ ra tí là được.
Hơn nữa, ân tình này, anh đã cho tôi rồi. Sau này tôi sẽ hỏi lãi từ nhà họ Cổ.
Diệp Phàm cười nói.
- Đã làm hại người an hem của tôi mất bao nhiêu tinh lực. ….
Phí Nhất Độ nói, rồi lại nói :
- Đương nhiên, anh Diệp lớn mặt. Ai nói anh là anh Diệp của tôi. Nhưng, anh Diệp, anh em tôi đã thịt nát xương tan, anh chỉ nghĩ là bồi thường
chút ít có phải không?
- Ồ, anh đang nghĩ đến chuyện “bức cung” phải không?
Diệp Phàm không vui vẻ gì nói.
- Không dám bức cung, nhưng tôi muốn được tăng lên thất đẳng, đây là
mong ước của tôi. Chỉ cần anh Diệp có thể giúp tôi thực hiện được mơ ước này thì việc này sẽ tính như vừa nói.
Phí Nhất Độ không ngờ lại đưa ra điều kiện.
- Được rồi, vốn muốn cho cậu đề công. Mấy ngày này sẽ giải quyết việc của sư bá và của cậu.
Diệp Phàm nói.
- Cũng vừa lúc sư bá đã bảo tôi hỏi anh việc này. Sư bá cũng có chút
vội rồi, không phải chuyện của lão Trúc cũng sắp tới rồi sao.
Sắp đến cuối tháng 6 rồi. Nếu như lại không thể giúp sư bá đột phá, một khi lão Trúc xuất hiện có phải sẽ khiến sư bá mất mặt không?
Hơn nữa, lão Trúc ngay từ đầu không phải là tuyên bố đối xử với Hồng
Diệp Bảo thế nào, đến lúc đó tôi sợ Hồng Diệp Bảo của anh Diệp cũng
hoang tàn.
Phí Nhất Độ nói.
- Chết rồi, tôi quên béng mất chuyện này.
Diệp Phàm nói :
- Thế này nhé, mai hoặc ngày kia chúng ta sẽ tiến hành đột phá. Nhưng
cậu cũng nói với sư bá một tiếng, chúng ta phải đến đảo Chris để thực
hiện chứ không phải là đỉnh của núi Hoa Sơn. Cậu hãy lo việc này ngay
đi, sau khi làm xong thủ tục liền tiến hành ngay.
Còn Diệp
Phàm gọi điện cho Kiều Viên Viên bảo cô ấy sắp xếp về nhà mấy ngày, rồi
cho thêm mấy lính trong đội đặc nhiệm A để bảo vệ Hồng Diệp Bảo.
Bởi vì Hồng Diệp Bảo là quân bài của sở Khoa học quân sự thuốc Bộ quốc phòng.
Nhà họ Phí đúng là đã nóng lòng, thủ tục ra nước ngoài chỉ làm trong
mười mấy tiếng đã xong. Đoàn người Diệp Phàm vội vàng đến đảo Chris.
Chiều ngày hôm sau đã đến được đảo Chris.
- Diệp Phàm, sao lại chọn đảo này?
Phí Thanh Sơn không hiểu gì hỏi.
- Đại bá, thứ nhất là đảo này yên tĩnh, thứ hai là đang có hai cao thủ ở đảo này. Mà họ vì nhiệm vụ nên tạm thời không thể ra khỏi nơi này vì
thế mà đành phải chọn nơi này. Chắc chắn đại bá sẽ thích nơi này.
Diệp Phàm nói.
Đương nhiên Diệp Phàm không chịu nói cho Phí Thanh Sơn biết về bí mật của Lôi thần Tượng.
Mục đích của
Diệp Phàm chính là xem xem có thể dùng Lôi thần tượng để
giúp Phí Thanh Sơn đột phá, làm như vậy có thể chắc chắn hơn.
Quả nhiên, vừa đến đảo Chris, Phí Thanh Sơn đã lóe lên sự phấn khích.
- Ở thời đại bây giờ mà còn có được nơi kỳ diệu thế này, thật đẹp, hay quá.
Phí Thanh Sơn nói.
- Đợi sau này có tiền, nhất định con sẽ xây một tòa nhà ở đây, rảnh rỗi đến đây nghỉ ngơi, đúng là một nơi tuyệt vời.
Nơi này đầy tính nguyên thủy, hoang dã, môi trường rất tự nhiên, là một nơi tuyệt vời mà trong nước không thể nào mà tìm cho ra được.
Không có việc gì thì cùng dân bản xứ nói chuyện cũng là niềm vui cả một đời.
Phí Nhất Độ thán phục nói, rồi nhìn Phí Thanh Sơn.
- Nhìn ta làm gì?
Phí Thanh Sơn tức giận vừa đi vừa hừ nói.
- Ha ha, đại bá, bá cũng thấy đó. Túi tiền cháu lúc nào cũng trống
rỗng, dù cha cháu làm to nhưng lương và phúc lợi hàng năm cũng chẳng đủ
cháu mời khách mấy lần.
Việc của nhà họ Đỗ lần trước ở Phổ Hải cộng thêm anh Diệp đưa hơn 50 triệu nữa, nghe nói bá đều cho vay nặng lãi rồi.
Mấy năm nay chắc cũng phải đến 100 triệu rồi.
Phí Nhất Độ gượng cười, hóa ra anh ta đã theo dõi cả túi tiền của Phí Thanh Sơn.
- Ăn nói lung tung, anh nghĩ rằng đại bá của anh không tiêu đến tiền
sao? Những lúc ta tiêu tiền thì anh không thấy. Anh nói xem với con
người như ta đây tiêu một lần sẽ là thế nào?
Phí Thanh Sơn nghiêm túc nói.
- Đại bá có bản lĩnh, có thể kiếm được nhiều tiền. Nhưng tiêu như thế nào để để lại được nhiều chứ ạ?
Phí Nhất Độ chưa từ bỏ ý định, nói.
- Để ra đúng là có để ra nhưng tất nhiên là không nhiều. Ta đã cho Điệp Điệp 10 triệu. Nếu như cháu muốn thì ta chỉ có thể cho đến 1 triệu là
nhiều lắm rồi.
Phí Thanh Sơn cười nhạt nói.
- Đúng là
không công bằng, bên nặng bên nhẹ, sao có thể chênh lệch lớn thế chứ?
Nói thế nào thì bá cũng cho cháu 10 triệu đúng không? Hòn đảo này cách
đại lục xa như vậy, muốn xây một biệt thự hiện đại chắc chắn không ít
tiên rồi. 10 triệu chắc chắn vẫn không đủ. Hơn nữa lại còn phải sửa
đường…
Phí Nhất Độ vẻ mặt cay đắng nói.
- Thôi đi, 1 triệu anh có lấy không? Muốn có tiền, được, hãy hỏi đại gia bên cạnh anh kia kìa.
Phí Thanh Sơn liếc nhìn sang Diệp Phàm.
- Anh ấy có tiền nhưng cháu ngại không hỏi mượn.
Phí Nhất Độ nói.
- Không sao, sau này giúp tôi làm việc. Nếu có việc ở nước ngoài, một
lần cũng không dưới 2 triệu đâu. Thế nào, ký hợp đồng chứ. Tôi sẽ đưa
trước 10 triệu, sau này làm cho tôi 10 năm là được.
Diệp Phàm cười như Hoàng Thế Nhân.
- Lương tôi thấp như vậy, không phải nói một lần 2 triệu, vậy 10 năm
cũng phải có 20 triệu chứ phải không? Hơn nữa, tôi mà ký cái này chính
là hợp đồng bán thân, sau này sẽ lưu lạc thành người làm công lớn nhất
của anh Diệp.
Phí Nhất Độ chút nữa thì hét lên.
- Hợp
đồng bán thâ này rất có lời. Chính Đường Châu Ái tôi đây cũng muốn ký.
Hay là anh Diệp, chúng ta cũng ký một bản nhé. Nếu như được thì tôi sẽ
gọi mấy người trong bộ lạc đến ký với anh.
Không ngờ Đường Châu Ái đi đằng trước lại quay đầu lại cười nói, rồi nói tiếp:
- Anh Diệp, tôi biết anh có ý kiến hay.
Ở bên này tôi sẽ bảo bên Lạc Phi giúp tôi huấn luyện kỵ quân đen, nói
là sau này còn phải huấn luyện riêng đội xanh, đội trắng, đội đỏ.
Và huấn luyện cao thủ hạng trung cũng đã bắt đầu rồi. Nhưng họ cũng là
người tộc Nạp Tây Mễ chúng tôi, là những lương dân của đảo Chris.
Nếu như anh muốn họ đi làm việc riêng thì mỗi lần cho họ 1 triệu/ người là được rồi.
Tôi sẽ chiết khấu cho anh 50%.
Diệp Phàm suýt chút nữa nghẹn lời, không nhịn được hừ nói:
- Chúng ta có quan hệ gì, mà còn nói với tôi điều đó.
- Chúng ta có thể có quan hệ gì chứ, tôi không phải là con rối mà anh
đã ủng hộ sao, lại là công cụ để anh Diệp phát triển đời sau sao.
Đường Châu Ái nháy mắt cười nói.
- Cô xem, cô là vợ tôi, sao lại nói như thế, lại còn nói con rối, sinh
sôi cho đời sau, có phải là biến Diệp Phàm tôi thành ngựa giống rồi
không?
Diệp Phàm giận dữ hừ nói.
- Vợ anh, được, chúng ta về nước anh lấy giấy chứng nhận. Chỉ cần anh dám lấy giấy, Đường
Châu Ái tôi sẽ nhất quyết cho anh quản tất cả ở đảo Chris này. Quần đảo
này chính là hậu hoa viên của anh Diệp. Anh muốn làm gì thì làm.
Đường Châu Ái nhìn chằm chằm Diệp Phàm.