Quan Thuật

Lão Trúc Quả Nhiên Không Chịu Được Thêm


trước sau

Ngày hôm sau mới khoảng 5 giờ, khi trời vẫn còn tờ mờ sáng.

Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn đang chạy bộ trên bãi cỏ trước bảo, bỗng nhiên có âm thanh vang dội, vẻ đắc chí truyền lại :

- Sao rồi, chỗ đồng kia bán sắt vụn được tí tiền chứ?

Diệp Phàm nhìn theo nơi âm thanh phát ra, đó là âm thanh từ trong rừng cây đằng sau vọng lại. Thế là Phí Thanh Sơn nhanh chóng tiến về phía rừng cây, phát hiện ra một lão tóc bạc đứng bên cạnh gốc cây với vẻ mặt kiêu ngạo, ngông cuồng nhìn hai người Diệp Phàm, Phí Thanh Sơn.

- Lý Trúc, quả nhiên là ông.

Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.

- Sư tử đồng trước bảo môn nhà chúng tôi bị ông làm hỏng đúng không?

Diệp Phàm nhìn Lý Trúc rồi lãnh lùng nói.

- Đương nhiên.

Lý Trúc thẳng thắn thừa nhận, mà lại còn rất khinh thường nhìn Diệp Phàm, hừ nói :

- Mày là đồ đệ của lão sao? Loại sư phụ rác rưởi này thì nhận làm gì?

- Cứ coi như thế đi, ông là sư bá của tôi.

Diệp Phàm gật đầu.

- Phí Thanh Sơn, tọa địa lão hổ, có giỏi thì xông lên.

Lý Trúc không dài dòng, phi ánh mắt về phía Phí Thanh Sơn rồi lao người đi.

Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn cũng không chậm, dù gì cũng là người tài cao, gan lớn. May mà còn quá sớm nên người trên phố không nhiều, ba người lại chạy nhanh quá.

Bay một mạch một tiếng đồng hồ, nếu dựa vào lực của ba người thì Diệp Phàm phỏng chừng đã được hơn trăm cây số.

Lý Trúc đã dừng lại, Diệp Phàm phát hiện đó là một thung lũng không người ở.

Còn là nơi nào thì Diệp Phàm không rõ.

- Lý Trúc, anh chơi đã đủ chưa. Muốn để cho hai chúng tôi phải tìm về sự tức giận trước kia hay sao?

Phí Thanh Sơn bình thản hỏi.

- Mấy chục năm trước, Lý Trúc ta đây không lúc nào không nghĩ về trận nhục nhã trước đó. Năm đó không phải ta không bằng Phí Thanh Sơn ông. Chỉ là vì ta bị thương nên các người thắng cũng là may thôi.

Lý Trúc chọn một khối đá lớn mà đứng lên, lạnh lùng nói.

- Đó là chuyện của người, rõ ràng là bị thương còn tìm đến đấu với ta. Chỉ là do ông tự chuốc lấy nhục thôi.

Như vậy lại trách Phí Thanh Sơn ta sao? Năm đó nếu như ông nói bị thương, hẹn ngày khác quyết đấu thì ta cũng sẽ không dài dòng mà gật đầu ngay.

Nhưng ngươi hiếu thắng, như vậy thì chính là ngươi tự chuốc lấy thôi. Giờ còn có mặt để mà nói ở đây, ngươi đã ức hiếp một tiền bối nhỏ rồi đấy?

Không phải là đã giẫm bẹp sư tử đồng của người ta sao? Con người ông thật quá nhỏ nhen rồi, chẳng trách mà bao nhiêu năm rồi vẫn cứ canh cánh trong lòng.

Làm người phải quang minh lỗi lạc, đánh bại thì đánh bại, không thì buông tha mới được.

Phí Thanh Sơn hùng hông nói.

- Ông còn dám nói thế sao?

Lý Trúc tức lên, hừ nói.

- Làm việc không thẹn với lương tâm, có gì mà ta không dám nói?

Phí Thanh Sơn thể hiện nét mặt của đại sư.

- Không thẹn với lương tâm. Đúng là không biết xấu hổ.

Lý Trúc châm chọc nói.

- Ý gì, ta không hiểu. Lý Trúc, ông hãy nói cho rõ.

Phí Thanh Sơn sửng sốt, liền hỏi.

- Năm đó trước khi trận đấu một ngày không phải ông đã cho người ám sát ta? Bây giờ lại nói có vẻ cứng rắn quá.

Đừng nghĩ Lý Trúc này là đồ ngốc, Phí Thanh Sơn ngươi chỉ là hạng người lấy tiếng lừa đời. Còn dám ở đây mà lớn tiếng với ta sao.

Phí Thanh Sơn, ông có thấy hổ thẹn không? Lý Trúc này không ngờ đường đường là một trong sáu vị đứng đầu cả nước, tọa địa lão hổ mà lại vô liêm sỉ như vậy, vô liêm sỉ không vô cùng. Ông vốn không xứng với cách gọi Tọa Địa Lão Hổ kia. Ta thấy ngươi không bằng cả con côn trùng vậy.

Lý Trúc tức giận nói.

- Câm mồm, không cho phép ông nói sư bá tôi như thế.

Diệp Phàm tức điên tiết, quát lên.

- Tiểu tử này cũng kiêu ngạo gớm. Đừng có nghĩ là hai người mà vô địch thiên hạ nhé. Phí Thanh Sơn, hôm tay ta muốn giáo huấn tên đồ đệ ngông cuồng này trước mặt ông.

Lý Trúc tức đến rung cả râu, hắn ta đứng trên tảng đá rồi chằm chằm phóng về phía Diệp Phàm.

Bộp một tiếng vang lên.

Lý Trúc đột nhiên kinh ngạc đến mức rơi cả tròng mắt, hắn vuốt chính má của mình đã thấy có chút sưng tím, miệng còn phẫn nộ hét lên:

- Không đời nào, không đời nào.

- Có cái gì mà không thể được, trên đời này chẳng có cái gì là không thể, cái công phu mèo ba chân của ông mà cũng đòi kêu gào trước mặt sư bá tôi sao? Là cái quái gì chứ? Cút sớm đi cho tôi, đương nhiên trước khi cút cũng phải làm lại cho ta hai con sư tử đồng mới được.

Diệp Phàm rút lại tay, nét mặt đáng khinh bỉ và hết sức kiêu ngạo.

- Không thể nào.

Lý Trúc như điên cuồng, cả người bay lên cao khoảng chừng 4 mét, rồi giơ chân đánh về phía não của Diệp Phàm.

- Không thể nào, hôm nay tôi sẽ cho ông biết thế nào là không thể nào.

Diệp Phàm âm thầm cười một tiếng, võ công Hổ Ưng của nhà họ Phí cùng với thủy công của Bức vương nam lăng hậu, bay lên rồi đột nhiên nhảy lên trên đầu lão Trúc.

Bộp…

Giống như âm thanh mà hai cây gỗ đập vào nhau, Lý Trúc đã bị Diệp Phàm đá cho một cái cứ như người bay đến tận bãi cỏ cách khoảng 30 mét.

Cả người lão ta đã rơi xuống đất, lộ ra hai quả mông. Nhất định là bị Diệp Phàm cố ý đánh vậy.

Hắn còn tiện tay vẽ một cái vòng khiến cho quần của lão Trúc rách ra, kéo xuống dưới một nửa. Đồng chí lão Trúc tự nhiên lại lộ ngay ra cả một mảng mông.

- Lão này cũng không ít lông, không ngờ ở mông cũng mọc như vậy.

Diệp Phàm thản nhiên châm chọc một câu, nhưng Phí Thanh Sơn lại chau mày, nhìn Diệp Phàm giáo huấn:

- Cháu có thể đánh gẫy chân hắn ta nhưng không được phép làm ô nhục hắn ta như vậy. Cao thủ đều trọng danh tiết, điều này còn đáng sợ hơn là cháu giết hắn ta. Lý Trúc, có thể hắn ta cũng là người bị hại.

- Nhưng hắn ta đã giẫm lên sư tử đồng của cháu, sư tử đồng là tượng trưng của Hồng Diệp Bảo. hắn làm như vậy là khiêu khích Diệp Phàm cháu. Cháu còn cho hắn một cơ hội, bằng không giết hắn rồi.

Diệp Phàm phản bác:

- Sư bá, không cần phải nhân từ với loại người này.

- Ồ, thôi được rồi, hòa nhau…

Phí Thanh Sơn khua tay, sắc mặt không đẹp tí nào.

- Trẻ
tuổi, lại còn có những thủ đoạn này.

Đúng lúc đó, một âm thanh đau thương truyền lại, Diệp Phàm quay theo hướng âm thanh đó nhìn thấy bên phải của tảng đá lại có cái gì còn nhiều hơn cả mặt trống.

Trống này không có điểm gì đặc biệt khác với trống thường, cũng là da dê. Có một người tóc tai thì như tổ quạ, ăn mặc như một tên hành khất rách rưới, ngồi xếp bằng trên mặt trống.

Còn bên cạnh là một người con gái mặc đồ hồng, áo mỏng, điều kỳ lạ chính là tóc đã hoàn toàn trắng. Ngay cả áo ngoài cũng là màu hồng, thậm chí giày đi cũng là màu hồng tiên diễm.

- Cô là ai?

Diệp Phàm sững sờ hỏi.

- Anh Cổ, cuối cùng anh đã đến rồi.

Lão Trúc đã xoay người dậy được, đứng trên tảng đá đối diện Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn. Ra vẻ như “anh Cổ” đây là chỗ dựa vững chắc của hắn ta.

- Chú Trúc, chú bị đánh trần truồng phải không?

Người con gái mặc đồ đỏ nhìn cái mông của lão Trúc rồi cười, âm thanh đó như ngọc rơi xuống đĩa vậy.

- À… sao lại…

Lão ta bi thảm kêu lên tiếng rồi ngồi xuống, rồi xoay người sang chỗ khác để quả mông không bị lộ ra. Bởi vì lão ta vừa bị Diệp Phàm đá cho một cái mà như vẻ hôn mê đi.

Và tự nhiên không phát hiện ra là mình đã bị thò cả mông ra ngoài, khi thấy “anh Cổ” nên nhất thời kích động.

Đến lúc này khi nha đầu Hồng y nhắc tới mới thấy xấu hổ không chúi vào đâu được.

- Cầm đi chú Trúc, nhưng là nữ trang, chú điểm đi.

Người con gái đồ đỏ kia cười, ném cái bọc đằng sau cho lão Trúc.

Lão Trúc cũng không so đo gì, nhanh chóng vớ lấy chiếc quần màu đỏ rồi mặc ra bên ngoài.

Tuy rằng trước không có khóa quần, đi vệ sinh sẽ phiền phức chút là phải tụt xuống. Nhưng chiếc quần nữ này cũng rất rộng, lúc này lão Trúc cũng thấy đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm.

- Nhìn gì, có tin tiểu gia đây có thể cho ông trần truồng lần nữa không. Nhưng trò chơi này có thể nha đầu kia sẽ không thích.

Diệp Phàm lúc này như nổi cuồng vọng, trong lòng cũng tức giận.

- Cậu thanh niên kia, đừng có làm bậy với Hồng nha đầu nhà ta.

Đột nhiên người xếp chân bằng ngồi trên chiếc trống đã bay vút lên chừng 1 mét rồi lại rơi nhẹ lên trên mặt trông, phát ra một tiếng “bành” nói.

Lập tức Diệp Phàm cảm thấy ngực nặng nề hơn. Cứ như là bị chùy đập thẳng vào tim vậy. Cổ họng khi vừa ho đã không kìm được phun ra chút máu.

Mạ tích, công kich bằng âm thật lợi hại. Diệp Phàm mở to mắt nhìn chằm chằm người ngồi trên chiếc trống kia mà kinh sợ.

Mặc dù khi nãy chưa kịp phòng bị đòn tấn công của ông ta, nhưng quả thực tấn công bằng âm thanh rất lợi hại.

Không ngờ người ta chỉ ngồi đó mà có thể khiến một cao thủ thập nhị đẳng phải phun ra máu.

Phí Thanh Sơn chau màu nói :

- Không sao chứ?

- Bị lão già kia ám rồi, không có chuyện gì lớn cả.

Diệp Phàm lắc đầu.

Nhưng Diệp Phàm phát hiện ra nha đầu Hồng Y kia cũng đang lén lút nhìn hắn ta.

- Nhìn gì hả cô bé, cái mặt che thế kia chắc chắn là xấu không dám gặp ai rồi.

Diệp Phàm tức giận, chọc cô bé kia, bởi vì hắn ta cho rằng lúc này cô bé kia chắc đang cười trộm hắn.

- Hừ.

Anh Cổ lại hừ một tiếng, lại bay lên rồi rơi xuống trống.

- Ông còn làm lại nữa có tác dụng gì chứ?

Diệp Phàm tức thật rồi, triển khai võ công “bức vương”, có thể võ công “bức vương nam kawng hậu” có nguyên lý từ dơi bay trên trời, còn lợi hại hơn cả Hổ Ưng của nhà họ Phí.

Nhưng vì mất rất nhiều lực nên bình thường Diệp Phàm ít khi dùng.

Hắn ta bắt đầu tiến hành liền đến đầu của anh Cổ kia, và lão ta không ngờ cũng kếu lên một tiếng “a”.

Bởi vì tốc độ tấn công âm thanh của lão cực kỳ nhanh, không ngờ lại bị người thanh niên này vượt, hơn nữa còn lên cả đầu lão.

Nhưng “anh Cổ” vẫn là “anh Cổ”. Khi lại chạm vào trống thì âm thanh này đã nhằm chân Diệp Phàm mà tiến đi.

Dưới con mắt ưng, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra hình như âm thanh kia đa thành hình. Không ngờ dưới đôi mắt ưng, từng tầng khí đã bị tiếng trồng dồn lại thành một sóng khí. Sóng này giống như một viên đạn nhỏ nhằm lên người mình mà bắn.

Lợi hại, âm thanh này có thể hình thành sóng đạn. Diệp Phàm nhanh chóng quay người để tránh sóng đạn đó. May mà hắn ta còn có mắt ưng không thì không biết hướng đi của sóng đạn về đâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện