- Không xong rồi…
Lý Khiếu Phong thở dài, ông ta là người duy nhất không phải là thành viên mà có thể vào hội nghị.
- Đồng chí Diệp Phàm, tuy đồng chí rất ít khi tham da vào việc của tổ
đặc nhiệm A nhưng lần này đồng chí phải nghĩ cách. Nhất định phải cứu
đồng chí Nhất Đao ra, tổ chúng ta không thể thiếu đi đồng chí đó.
Cung Khai Hà nói.
- Tôi thì có cách gì chứ?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không phải đồng chí nói đã gặp mấy người thuộc đẳng cấp bán thần tiên sao? Có thể quan hệ với họ, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa quốc gia mà mời
họ giúp đỡ. Yên tâm, chỉ một lần này thôi. Hơn nữa chúng ta sẽ không thể chỉ nhìn không họ. Nếu như đồng chí Diệp Phàm còn chút bận tâm thì tôi
thay mặt cho tổ đặc nhiệm A sẽ ký ước định. Đây là việc nghiêm trọng,
không thể qua loa được.
Cung Khải Hà thận trọng nói.
- Thủ trưởng Cung, đó chỉ là gặp thôi, mà những người đó toàn hung dữ như muốn lấy mạng tôi.
Thấy người ta tôi còn chạy không kịp, giờ lại bảo tôi đi tìm họ khác nào đi tìm chỗ chết.
Hơn nữa, tôi cũng không có giao tình gì với họ. Như Tiêu Sắt Nhất của Hoa Sơn nhìn thấy tôi mà không lấy mạng tôi mới lạ.
Về phần hai người khác là Sửu Vô Đoan và Tính Lạc đã chết lâu rồi, chẳng nhẽ lại đào mộ lên sao?
Diệp Phàm nhanh chóng thoái thác, bởi vì “củ khoai lang” này rất nóng
tay, căn bản là việc không phải sức hắn ta có thể giải quyết được.
Còn nói về Phí Đống nhà họ Phí, người ta là người tàn phế nên Diệp Phàm không muốn nói ra. Còn lão hòa thượng trên núi Ngũ Đại tạm thời Diệp
Phàm cũng không muốn đi trêu chọc mà lại rước phiền phức.
- Nghe nói Tiêu Sắt Nhất đi xa rồi, chúng tôi vừa kiên hệ, nhưng người ta cũng trốn.
Lý Khiếu Phong lắc đầu, nhìn Cung Khai Hà nói:
- Hay là đưa lệnh hiệu triệu quốc gia đến Võ Đang và Thiếu Lâm. Hai
phái này chắc chắn có cao thủ bán thần tiên, vởi vì nếu không có thì
cũng không có hai Thái Sơn Bắc Đẩu?
- Vô ích.
Cung Khai Hà chua xót lắc đầu, sau đó hung hăng cầm điếu thuốc dập trong bình.
- Sao lại vô ích, lẽ nào họ dám chống lại lệnh của quốc gia? Là một
thành viên của đất nước lại là bá chủ võ lâm nhưng khi đất nước cần họ
thì cũng phải vì nghĩa vụ, vì nước chứ?
Diệp Phàm hỏi
- Có ích gì chứ, đi tìm họ nhưng họ cũng có khác gì Hoa Sơn. Tất cả đều thoái thác, nói không có cao thủ nào thập nhị đẳng.
Hơn nữa, những người già thì đều cao tuổi, mà tư liệu của tổ đặc nhiệm A lại không kiện toàn.
Không chắc người ta nói chết rồi thì anh cũng chẳng có cách gì. Mặc dù
không chết hết nhưng cũng không đồng ý, nói là đã đi du lịch bên ngoài
bao năm rồi không về.
Rõ ràng có phương tiện liên lạc nhưng lại nói những người già này không dùng di động, không liên lạc được.
Vả lại, công lực của họ đạt đến trình độ nào cũng không thông báo cho chúng ta biêt, thì sao chúng ta giữ được họ.
Có cao thủ nhưng nói không có, đương nhiên chắc chắn sẽ có ít cao thủ
bán thần tiên. Có thẻ là sợ giúp chúng ta sẽ bị trọng thương.
Những cao thủ này đều là trụ cột có uy quyền của môn phái. Mặc dù không thể hiện ra điều sợ sệt.
Nên người ta đương nhiên không muốn xuất hiện rồi.
Đới Thành có chút tức bực nói.
- Vậy làm thế nào?
Phải cứu đồng chí Nhất Đao, mà còn phải chặn miệng của những ủy viên
quân giới, chúng ta không thể bỏ mặc được. Bằng không nguy hại của chúng ta cũng lớn.
Đồng chí Thôi Kim Đồng nói.
- Đúng vậy,
tôi đi lấy tiền ra để hiệu triệu, nói chúng ta sẽ chi nhiều tiền, có khi đi làm nhiệm vụ một lần sẽ có khoản chi tận mấy chục triệu.
Chúng ta đã bỏ tiền ra, những đội viên của chúng ta đi làm việc đều là làm gì, tất cả là làm việc lớn.
Ví dụ nói về một lần đi làm nhiệm vụ. Chỉ nói đến tư trang cho đội viên này đã đến mấy nghìn tệ rồi. Hơn nữa, chi phí trang bị cho bộ đội bên
ngoài cũng không nhỏ.
Cũng giống như Sahara, mỗi lần chúng ta đều bỏ ra khoản trợ cấp kếch xù cho trang bị, cho những đội viên tàn
tật, mỗi lần thực hiện nhiệm vục có thể tiêu hao của chúng ta đến bảy,
tám mươi triệu.
Khoản này chiếm khoảng 20% chi phí cả năm của tổ đặc nhiệm A. Nếu như những việc lớn thế này diễn ra mấy lần thì đội
viên chúng ta chắc phải uống gió Tây bắc rồi.
Có thể tình
hình thật như thế, người ta lại không thế, họ còn có ý kiến. Nhiều đồng
chí còn đưa ra ý kiến cắt giảm khoản chi cho tổ chúng ta
Nói
là đã lãng phí quá nhiều rồi, mà tiêu hao lớn nhất chính là nghiên cứu
tạo ra binh khí mới, rồi những trang bị đặc trưng khác do Tổ Nghiên cứu
khoa học phụ trách.
Anh cứ đi hỏi tổ trưởng Ngô xem, một tổ của họ hàng năm toàn báo cáo các khoản chi lên tới hai trăm triệu.
Còn khoản chi của tổ tấn công chủ chốt thứ tám chiếm vị trí số một.
bảy, tám trăm triệu của chúng ta chi hàng năm thì tổ tấn công đó báo cáo một nửa.
Nhưng các ủy viên không hiểu. Chúng ta biết là chẳng qua chỉ là một chút thôi chứ có nhiều như vậy đâu.
Cũng có những ủy viên nhắc lại chuyện cũ, nói rằng tổ A thiết kế lại,
hiện nay bộ phận tình báo của tổ hoạt động đặc biệt Hải Lang của Mỹ đã
gia nhập CIA, chúng ta sao không học tập họ?
Nói là quá lãng phí, phải hóa giải tổ A chúng ta, kết hợp với an ninh quốc gia, ban 2, 3 tổng tham mưu….
Kế Vĩnh Viễn quản tiền, bộ mặt tức giận nói.
- Thực ra, có một số đồng chí ý kiến cũng hơi quá. Nhưng chúng ta cũng có thể nghe ý kiến của họ chứ.
Có thể tăng thu giảm chi ở một số phương diện. Ví dụ tôi cũng cảm thấy
tổ nghiên cứu khoa học đúng là quá lãng phí. Mà có những thiết bị tạo ra không có nhiều tác dụng lớn.
Một số bộ đội của quân giới
muốn dùng thành quả nghiên cứu mới nhất này, nhưng tổ nghiên cứu khoa
học vì bảo vệ sức tấn công mạnh mẽ của tổ A, cùng những bí mật của tổ
nên đã không chịu cũng cấp những tài liệu có liên quan đến mặt này.
Mặc dù trong một số dự án đều có thể vận dụng những trang bị trong quân giới của tôi, nhưng khi hỏi tổ nghiên cứu thì tổ trưởng Ngô hơi tý lại
đòi tiền.
Một bộ thiết bị đòi người ta bỏ ra vài triệu đến
vài chục triệu, thậm chí là trăm triệu. Anh em bộ đội chúng ta đâu phải
là ngân hàng, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?
Huống chi, đều
là vì quốc gia. Anh em bộ đội mà còn đòi nhiều tiền vậy, tổ nghiên cứu
là thuộc quốc gia, lẽ nào lại biến thành cơ quan
nghiên cứu tư nhân sao?
Nếu không bắt đầu cắt giảm từ tổ nghiên cứu, thì ít nhất cũng phải giảm đi một nửa kinh phí, là một trăm triệu.
Chính là để để ra cho chúng ta một khoản tiền. Lấy ít đi những vị lão thành thì cũng không thể soi mói chúng ta chứ?
Đại tướng Dương Quốc Đào trong tổng cục chính trị nghiêm túc phê bình, chủ yếu nhằm vào tổ nghiên cứu của Ngô Quang Bảo.
- Giảm, anh giảm thử xem.
Đới Thành hừ nói một tiếng, nhìn Dương Quốc Đào hừ nói :
- Tổ đặc nhiệm A tuy không tham gia nhiệm vụ nhưng lại là tổ quan trọng của tổ A.
Không thể thiếu được, nhiệm vụ của tổ là bảo đảm nhiệm vụ có thể hoàn
thành thuận lợi, giảm thiểu thương vong, đẩy mạnh năng lực của đội viên
trong tổ A. Đó là một sự bảo đảm không thể thiếu của tổ A. Lấy một ví dụ đơn giản, cứ nói đến trận Sahara, nếu như không phải tổ nghiên cứu phải vắt óc ra suy nghĩ, chế tạo ra binh khí, rồi những thứ mới.
Thì có lẽ, chỉ tính trân đó thôi, tổ A đã phải hy sinh mất nửa đội viên rồi. Đội viên chính là hạt nhân của tổ A.
Không còn đội viên thì tổ A tồn tại lẽ nào chỉ là trang trí bày biện trên bàn để cho người ta ngắm sao?
Đới Thành còn kiêm cả quản lý tổ nghiên cứu. Có người chọc vào đương nhiên là ông ta đứng lên phản bác rồi.
- Đúng, tôi cũng thấy không những không cắt giảm khoản chi cho tổ nghiên cứu mà còn phải tăng thêm nữa.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Tôi không biết có phải đồng chí Diệp Phàm không hiểu ý tôi sao, tăng
thêm chi, nếu như tăng quá nhiều thì cuối cùng nhà nước cũng sẽ quyết
tâm là phân tổ A. Đồng chí Diệp Phàm vốn không muốn ở lại tổ A, làm như
vậy có phải là thuận theo tâm nguyện của đồng chí không?
Dương Quốc Đào lại quay sang nói Diệp Phàm.
- Đồng chí Quốc Đào, ông nói câu này hơi quá rồi. Diệp Phàm tôi đã
quyết rời khỏi tổ đặc nhiệm A thì hoàn toàn có thể làm được.
Tôi nói như vậy đương nhiên là có căn nguyên của nó. Tôi cũng đã từng đưa đội viên tham gia vào mấy trận chiến kinh khủng.
Cứ nói ngay trận Sahara thì biết. Tôi có nhận thức của chính bản thân
mình. Những trang bị này đối với đội viên mà nói, nó không thua kém gì
sinh mạng của họ.
Đơn giản lấy một ví dụ, tổ đặc nhiệm A đã tạo ra giày chống mìn, tiêu hao cực nhiều tiền, mỗi đôi phải lên tới chục triệu.
Hơn nữa nguyên liệu làm lại khó kiếm, toàn đội chỉ có ba đôi, nhưng đó là đôi giày cứu mạng.
Tôi đã nhiều lần dẫm phải mìn, nếu nư không có giày này thì tôi sớm đã tàn phế rồi.
Như vậy tổ đặc nhiệm A sẽ tổn thất lớn. Diệp Phàm tôi không phải nói
tốt bản thân, nhưng như tôi thì trong tổ A có được mấy người?
Nếu các đội viên cao thủ của tổ A đều bị thương vong vì không có vũ khí tốt thì chắc chắn tổ A đã rơi vào thời khắc sinh tử, tồn vong rồi.
Còn nói về khoản chi, đây là việc không còn cách nào, ai nói việc mà chúng ta làm các bộ phận khác không làm được?
Các đồng chí trong quân ủy chỉ đứng mà nói không thấy mỏi lưng. Ngày
ngày cứ nói giải tổ A, tôi muốn hỏi bọn họ, sau khi giải tổ A đi thì
những nhiệm vụ quan trọng sau này thì bên nào sẽ làm?
Không
nói đến quân đội tham gia chiến tranh, chiến tranh diện tích rộng hay
bảo an quốc gia. Nhưng chúng ta là những thứ này, lẽ nào muốn giết một
Sahara mà phải phải một đoàn quân đi sao?
Đấy là nước của người ta không phải trong nước mình. Nếu như anh đi mà không thành thì sẽ là chiến tranh xâm lược rồi.
Chính các cị ủy viên cũng phải hiểu điều này. Vì thế việc của họ chúng
ta có thể làm, chỉ cần cho chúng ta nhiều người, còn việc của chúng ta
thì họ không làm được.
Hiện giờ đồng chí Xa Nhất Đao không
biết sống chết ra sao, chúng ta phải nghĩ cách cứu người mới đúng chứ
không phải ngồi đây mà kêu ca cắt giảm chi phí.
Còn nữa, nếu
quả thật muốn mời được bán thần tiên thì lẽ nào họ làm không công sao?
Chỉ sợ anh có bỏ ra cả chục triệu thì người ta cũng chưa chắc đã ra tay.
Việc này, cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến tổ A không giống với bất kỳ tổ chức nào cả.
Vả lại nói, nếu nói một vài thiết bị bí mật có thể đưa cho quân đội dùng chỉ là con dao hai lưỡi mà thôi.
Quân đội có được những thứ này đương nhiên phải đẩy cao năng lực đấu
tranh, nhưng nếu một khi phạm vi về thiết bị được mở rộng thì tính bại
lộ cũng sẽ tăng thêm.
Một khi đã bại lộ thì sao nói là bí mật được? Nếu để lọt vào tay của tổ chức nước ngoài thì khi chúng ta làm
nhiệm vụ, người ta đã sẵn sàng chống lại chúng ta rồi.
Như
vậy không phải tự giăng lưới bắt mình sao? Tự nhiên lại khiến đội viên
của ta tự “đưa mồi ăn” cho chúng. Vì thế tổ trưởng Ngô băn khoăn cũng là lẽ thường.
Diệp Phàm nói năng hùng hồn, phản bác lại đồng chí Dương Quốc Đào. Mịt mờ cũng là có ý ủng hộ Đới Thành.