Quan Thuật

Dã Thú Và Thiên Thần


trước sau

Đường Thành lập tức lôi ra một quyển sổ nhỏ rồi lật lên, không lâu sau gật đầu nói:

- Đúng, Phó tổng giám đốc tập đoàn Trang Chu – Hồ Tuấn Thuyên được gọi là “Mắt Thần”, có biệt danh này là vì anh ta đã thành công phát hiện ra Bạch Đức rồi lại hoàn mỹ khiến anh ta trở thành quyền vương 7 sao.

Nghe nói người này đã thành công đào tạo được mấy quyền vương, như quyền vương Khang Lạp Lâm 9 sao cũng là do anh ta nâng lên.

Hiện nay, Khang Lạp Lâm và Bạch Đức đã là cánh tay đắc lực của giám đốc Hồ. Hơn nữa, Khang Lạp Lâm không cần tham gia thi đấu mà trực tiệp vào được trận đấu 16 người mạnh nhất của Mã Lệ Châu Nạp.

Có người còn nói rằng nếu như để giám đốc Hồ nhắm được thì tương đương với nhặt được kho vàng rồi. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người muốn hướng về phía anh ta.

Nhưng, ánh mắt nhìn người của anh ta rất độc đáo. Nếu như đã không vừa mắt là không có ý kiến gì. Nếu như giám đốc Hồ mời thì chắc chắn là đã có thể ký kết với tập đoàn Trang Chu rồi.

Nghe nói rằng những vị cao cấp trong tập đoàn đều giao quyền chủ chốt cho Giám đốc Hồ rồi.

- Xem ra vị có đôi “mắt thần” này đúng là tiếng tăm lừng lẫy.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, rồi quay lại, thu lại nụ cười vẻ mặt đầy khí phách nói :

- Nhưng tôi không có hứng thú với tập đoàn Trang Chu. Thu nhập hàng năm mấy triệu thì có sao, khi nãy tôi cũng đã kiếm được 20 triệu đô đó thôi. Mấy triệu kia quá ít rồi, chẳng sao cả.

Nói xong, Diệp Phàm lập tức bước đi, không thèm nhìn đến lão Gris. Hắn ta chắc chắn nghĩ trò càng kiêu ngạo bao nhiêu thì càng gây sự chú ý của Hồ Tuấn Thuyên.

Quả nhiên Diệp Phàm vừa bước ra cửa thì có người chặn lại.

Đi ở giữa là một người thanh niên khí phách ông chủ. Đã cản đường Diệp Phàm nhưng vẫn cười tươi.

Mà người này đúng là rất phong lưu. Tay trái, tay phải đều có cô mắt xanh tóc vàng cùng đi.

- Cút ngay.

Lang Phá Thiên đúng là xứng với vị trí vệ sĩ, bước sải lên phía trước. Biểu hiện rất hung ác, đúng là những đặc điểm của cao thủ bản xứ.

Bang ….

Người đi bên cạnh tên trẻ tuổi đã tiến lên cho Lang Phá Thiên một quyền.

Lang Phá Thiên không nhúc nhích, tên kia đã lùi lại ba bước, suýt thì chạm vào cây cột bên cửa.

Nét mặt người này trở nên kinh hãi, còn người thanh niên kia đúng là quay lại nhìn, tay ôm cô nàng kia liền nhanh chóng thu lại.

Bởi vì vệ sĩ của Diệp Phàm không ngờ lại khiến Bạch Đức như chó gặm bùn, khiến cho Hồ Tuấn Thuyên rất ngạc nhiên.

Thậm chí còn là khiếp sợ, một vệ sĩ mà có thể đánh được cả quyền vương 7 sao, thì chắc chắn người kia sẽ ở trình độ cao như thế nào.

Điều này cũng là bình thường vì hiện Lang Phá Thiên cũng đã là cao thủ thập đẳng. Nếu như so sánh với quyền vương thì cũng phải ngang tài ngang sức với quyền vương 9 sao hay mười sao, thậm chí là mười một sao. Còn Bạch Đức chỉ là 7 sao, thì đương nhiên là không lại rồi.

- Tháp tiên sinh, mọi người đều gọi tôi là “mắt thần”, nói thế chắc chắn anh cũng đã nghe nói qua?

Hồ Tuấn Thuyên lấy lại bình tĩnh, trịnh trọng nói. Nhưng hắn ta vẫn tỏ vẻ hơi đắc ý.

- Vừa mới nghe nói thế. Vậy thì sao?

Diệp Phàm nói.

- Tôi cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn cùng hợp tác với tiên sinh cùng kiếm tiền thôi.

Hồ Tuấn Thuyên nhìn Diệp Phàm rồi lại nói :

- Tôi biết Tháp tiên sinh là người có thực lực, cứ nhìn từ vệ sỹ của anh là biết.

Vừa rồi người vệ sĩ này dùng một quyền mà đánh gục được Bạch Đức – quyền vương 7 sao của công ty chúng tôi. Tháp tiên sinh có được một thuộc hạ như vậy đúng là đáng mừng.

Nhưng có thực lực cũng không có nghĩa là có thể đạt được thành công hay kiếm nhiều tiền ở sàn đấu quyền này. Việc kiếm tiền này cũng đòi hỏi có phương pháp đấy.

- Ồ, phương pháp, nói nghe xem sao.

Diệp Phàm tỏ vẻ hứng thú nói.

- Muốn nghe cũng được thôi. Chúng ta đi uống vài cốc rồi nói chuyện. Bảo đảm rằng tiên sinh sẽ hài lòng. Hồ Tuấn Thuyên tôi cũng không mạnh mồm, chỉ là có chút kinh nghiệm trên sàn đấu này thôi.

Hồ Tuấn Thuyên nói một hồi đầy khí phách.

- Tháp gia, tuy khi nãy chúng ta kiếm được chút tiền nhưng trong bộ lạc lại cần phải có một khoản lớn.

Lần này đến đây chắc chắn tù trưởng đã kỳ vọng ở anh rất nhiều. Hy vọng anh có thể mang nhiều tiền về cho bộ lạc.

Như vậy cũng phải cần một khoản tiền lớn, tôi thấy vị “mắt thần” này cũng không tệ, hay là cứ đi nói chuyện xem.

Nếu nói chuyện được thì chúng ta sẽ hợp tác. Nếu như không được thì chúng ta đi.

Lúc này quản gia Đường Thành liền lên nói với Diệp Phàm.

- Thôi được rồi, bụng cũng đã đói rồi. Chúng ta đi.

Diệp Phàm xua tay, gật đầu đi.

- Tháp tiên sinh thích đến chỗ nào?

Lão Gris là quản gia trung thành của nhà họ Hồ hỏi.

- Tôi không quen thuộc nơi đây, ông hãy chọn một chỗ nào đi.

Diệp Phàm thuận miệng nói.

- Tháp gia thích những nơi mang phong cách bộ lạc, mà không phải là nơi vàng thau lẫn lộn.

Đường Thành nhanh chóng đưa ra yêu cầu.

- Ha ha, giám đốc Hồ của chúng tôi cũng không thích những nơi như vậy. Nếu nói về nơi mang phong cách bộ lạc thì chúng ta sẽ đến “Ngưu Sở”.

Lão Gris cười nói.

- Ngưu Sở, có gì hay ?

Diệp Phàm hỏi.

- Tháp tiên sinh cũng biết đấy.Người Mỹ chúng tôi đều thích ăn thịt bò. Thịt bò là thức ăn chủ yếu.

“Ngưu sở” trong nước chúng tôi lại rất có danh tiếng. Nhiều danh thủ rockets đều thích đến đây thưởng thức.

Kobe và Oneill mỗi lần đến đây đều phải đến Ngưu Sở uống một trận.

Lão Gris cười nói.

- Ủa, nơi này có danh tiếng như vậy sao. Xem ra chắc chắn là có đặc điểm nổi bật rồi.

Diệp Phàm thể hiện có chút hứng thú với nơi này.

- Đương nhiên là có đặc điểm nổi bật rồi, mà người sáng lập ra Ngưu Sở là một người phụ nữ, cô ấy tên là “Kiều Nhuế Vô Khinh”.

Người này đến từ bộ lạc cao bồi tây bộ. Là một người phụ nữ đặc sắc. Hơn nữa Ngưu Sở mang đậm phong cách cao bồi tây bộ, chắc chắn Tháp tiên sinh sẽ thích
thú với phong cách này.

Mà nếu như gặp may thì còn gặp được cả cô “ Kiều nhuế vô khinh kia.

Lão Gris nói.

- Kiều nhuế vô khinh rất đặc biết sao.

Diệp Phàm cũng thể hiện rất kiêu ngạo.

- Khi anh nhìn thấy cô ấy anh sẽ biết thế nào là sự dung hợp giữa hoang dã và thiên thần.

Lúc này Hồ Tuấn Thuyên chen miệng vào nói.

- Dung hợp giữa hoang dã và thiên thần, hay đấy, tôi thích. Chúng ta đi thôi.

Diệp Phàm vung tay lên, cao hứng bước đi.

- Nhưng tôi cũng nhắc nhở Tháp tiên sinh. Người phụ này không dễ dàng đâu. Mà tổng cục của Ngưu Sở ở New York, còn ở Hughes chỉ là một chi nhánh thôi.

Đương nhiên họ không chỉ có mấy chi nhánh, nên gặp được Kiều Nhuế Vô Khinh rất khó. Nếu như gặp được thì cũng phải chú ý một chút.

Nói cách khác, tôi chỉ muốn nhắc nhở Tháp tiên sinh vậy thôi, không nói nữa…

Hồ Tuấn Thuyên tự nhiên lại tươi cười nói.

- Trông bộ dạng giám đốc Hồ có phải là đã nếm mùi của cô ta rồi phải không?

Diệp Phàm cũng cười nói.

- Việc này nói thật, tôi còn bị thua thiệt. Nghĩ lại chuyện cũ mà kinh, tôi không muốn lộ ra.

Hồ Tuấn Thuyên xấu hổ nói.

- Chỉ là cho cô ấy đạp một cái nhưng suýt nữa thì khiến giám đốc Hồ của chúng tôi không thể chơi đùa với đàn bà được nữa.

Lúc này Bạch Đức đứng ở bên chen mồm, giễu cợt Hồ Tuấn Thuyên.

- Ta nói với anh Bạch Đức, anh ăn nói giữ mồm giữ miệng chứ, chuyện xấu hổ như vậy mà cũng nói ra sao, đúng là đáng ghét. Lần đó anh cũng chẳng khác gì mà, chúng ta đều như nhau thôi.

Hồ Tuấn Thuyên giận, trừng mắt nhìn Bạch Đức.

- Tôi, vẫn tốt mà. Anh đã phải nằm trong viện 5 ngày rồi còn gì, tôi chỉ 3 ngày là khỏi rồi.

Bạch Đức cười châm chọc nói, Hồ Tuấn Thuyên tuy là ông chủ của Bạch Đức nhưng Bạch Đức là quyền vương 7 sao nên cũng có chút kiêu ngạo, mà quan hệ của hai người lại rất tốt đẹp.

- Ngay cả Bạch Đức cũng bị thương thế thì hoang dã và thiên thần này chắc chắn là lợi hại rồi. Nhất định phải gặp, phải gặp. Tháp gia ta đây thích hoang dã và thiên thần rồi đó.

Diệp Phàm cười ha hả nhanh bước chân ra.

Thế rồi cả đoàn người thẳng tiến đến “Ngưu Sở”.

Quả nhiên là Ngưu Sở, phòng là một chiếc đầu trâu.

Đường Thành chỉ vào hình đầu trâu trên tòa nhà 3 tầng cười nói.

- Nói về hình bên ngoài thì lại thấy có mâu thuẫn với đội trâu Chicago, ngay thời đó đã là một vấn đề náo nhiệt.

Lão Gris cười nói.

- Tòa nhà này thì có liên quan gì đến con trâu đực?

Diệp Phàm không hiểu gì liếc nhìn lão Gris.

- Trâu đực chính là biểu tượng mà tòa nhà này thiết kế theo. Đó là dấu hiệu sao chép lại.

Là nơi chuyên cho các thương nhân nước ngoài đến Hughes này để vui chơi.

Vì thế đã làm nhơ nhuốc danh tiếng. Cuối cùng họ đã ra tòa, nhưng Kiều nhuế vô khinh không phải là người đơn giản.

Cô ta phản bác rằng trâu thì làm sao mà sao chép được thần tượng của họ.

Bởi vì thần tượng của bộ lạc họ chính là trâu đực. Cuối cùng bên tòa án đã cho chuyên gia đến bộ lạc.

Theo như khảo sát, biểu tượng trâu của bộ lạc người ta đã có lịch sử mấy nghìn năm, khi đó người sáng lập ra lầu trâu kia còn chưa ra khỏi bụng mẹ.

Nhưng các chuyên gia cũng chỉ rõ. Tuy biểu tượng của hai nhà giống nhau nhưng cũng hoàn toàn không giống nhau.

Mỗi bên đều có đặc điểm riêng, việc này mà cứ điều tra cũng không có ý nghĩa gì, vì thế, hai nhà cần phải hòa giải.

Lão Gris cười nói.

- Còn có điển cố này nữa, Ngưu Sở này còn có mùi vị.

Diệp Phàm cười, mấy người bước vào trong ngưu sở.

Vừa bước vào đã rung động, bởi vì vừa mới bước vào đã có người bay trên không trung đập vào người Diệp Phàm.

Lang Phá Thiên nhanh chân bước lên đạp “người bay” kia ra khoảng 5 mét, rầm rầm tiếng xong mới phát hiện ra hai người trong Sở đánh nhau.

Còn những người bên cạnh đều mặc những bộ quần áo dã thú kỳ quái, trên mặt thì vẽ lung tung, lộn xộn.

Nhưng những người khách ăn uống lại không bận tâm đến hai người đánh nhau này. Nếu có đập vào người thì cũng coi như vật gì đó thôi, không ai tức giận cả.

- Thế nào, đây là đặc điểm của Ngưu Sở. Anh muốn giải phóng, muốn đánh thì đánh. Còn người bên cạnh sẽ không giận. Đương nhiên nếu như anh điên cuồng, khiến cho người ta ăn không nổi thì người ta cũng sẽ cuồng bạo mà đánh lại. Bị đánh ở đây cũng là bị đánh không, nếu sợ bị đánh thì không nên đến. Bởi vì đến đây thì phải hiểu quy tắc.

Hồ Tuấn Thuyên cười nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện