Quan Thuật

Anh…là Đồ Vô Liêm Sỉ.


trước sau

Nhưng tóc của cô nàng đích thị là màu vàng. Mắt màu xanh, không chừng lại là kết quả lai tạo của người da trắng và người dân bản xứ.

- Anh đúng không muốn sống nữa sao?

Cô nàng họ Kiều khàn khàn kêu lên, nét mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.

Cô tự cho rằng sau khi đầu độc thì có thể khống chế được cao thủ Tháp gia, nhưng không ngờ người này lại như điên không muốn sống nữa.

- Mạng cũng không bằng chơi gái.

Diệp Phàm cười toáng lên, căn bản là hắn ta không có khúc dạo đầu mà cứ thế lao vào thôi.

Cứ giống như công nhân dầu mỏ khoan thăm dò đường dầu vậy. Không đúng công nhân dầu mỏ thăm dò phải thử một lần. Còn hắn ta căn bản là không thử gì mà chọc thẳng.

- Đồ súc sinh…

Kiều Nhuế Vô Khinh kêu lên thảm thiết, phần bên dưới liền có máu chảy ra, máu kia còn rơi cả lên trên bàn.

- Thật hay, ở nước Mỹ mà vẫn còn tìm được cô gái còn trong trắng, đúng là hiếm có rồi.

Diệp Phàm cười một tiếng.

Dáng vẻ người này đúng là điên thật, không có chút thương xót nào mà cứ đùn vào, đẩy ra đến nỗi mà máu tươi cứ phun ra, toàn thân Kiều nhuế vô khinh đã mềm nhũn, cô đã không cảm thấy đau mà đã ngây người ra nhìn lên trần nhà không biết nghĩ cái gì nữa.

Không lâu sau, cùng với động tác mạnh mẽ của Diệp Phàm, cô ta cũng có chút cảm giác, đã không ngượng ngùng nữa mà chủ động phối hợp cùng với Diệp Phàm.

Đó là bởi vì Diệp Phàm là một cao thủ trong chuyện này, lại cộng thêm tác dụng của Thái tuế nên không cần phải nói đến việc kéo dài nữa rồi…

Sau khi hai người điên cuồng lên, trên bàn cơm đã lưu lại những vết máu loang lổ.

- Mang cho bà chủ bộ quần áo vào đây.

Diệp Phàm thò đầu ra khỏi cửa phòng hô. Không lâu sau có một nữ nhân viên mang theo bộ quần áo vào.

- Khốn kiếp, anh đã hại đời tôi rồi. Nhưng anh chết chắc rồi, tôi có chết cũng không giải độc cho anh.

Tôi là cao thủ chơi bò trong bộ lạc cao bồi, tinh độc bò này là được lấy từ nhỏ mà ra.

Mà phải trải qua một loạt quá trình lai giống mới có được một miếng tinh độc bò nhỏ như vậy. Không có thuốc giải của chúng tôi, anh chết chắc rồi.

Kiều Nhuế Vô Khinh khàn khàn kêu lên.

- Trước khi tôi chết thì sẽ khiến cô chết trước, mà tôi sẽ đến bộ lạc của cô, nếu như không đưa, với sức của tôi sẽ khiến cả bộ lạc cô tiêu tan cũng không thành vấn đề.

Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.

- Anh nghĩ diệt được hết toàn bộ bộ lạc của tôi, như vậy anh đã quá ngu ngốc rồi. Hôm nay tôi sẽ cùng chết với anh…

Kiều Nhuế Vô Khinh cắn răng mắng chửi.

- Cô có thể chết nhưng Tháp gia tôi đây vẫn muốn sống, là độc ngưu tinh đúng không? Cô xem xem.

Diệp Phàm cười một cách quái dị, vươn tay ra.

Kiều nhuế vô khinh nhìn thoáng qua đã thấy sợ hãi, cô bất đắc dĩ hỏi :

- Sao lại thế được, độc này không ép được ra sao? Sao lại thế chứ?

- Các người không ép được ra nhưng không có nghĩa là tôi không ép ra được. Thế nào, còn muốn đùa giỡn nữa không?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, lộ ra vẻ siêu sao.

- Tôi còn có chiêu gì để mà chơi nữa. Chúng ta có thể hợp tác kiếm tiền.

Kiều Nhuế Vô Khinh không ngờ đã lấy lại bình tĩnh rồi nói. Cô gái này đúng là rất thật thà.

- Ồ, kiếm tiền bằng cách nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngưu Sở của chúng tôi không có chuyện gì khác, nhưng thông tin cũng rất linh hoạt. Bởi vì khách đến Ngưu Sở đều là những đại gia có tiếng tăm.

Mà lần này trên tàu Mã Lệ Châu Nạp có mời đầu bếp chúng tôi đến để xử lý món thịt bò.

Nếu anh đồng ý hợp tác với tôi, đến lúc đó tôi sẽ làm hậu cần cho anh, và cung cấp thông tin cho anh. Tuy anh chri dùng một quyền đánh gục được Củng Mã 4 sao nhưng không có nghĩa là anh có thể bước vào cuộc thi đấu chung kết trên Mã Lệ Châu Nạp.

Không thể vào chung kết tức là anh đã uổng phí mất giai đoạn đầu này. Trận chiến này đòi hỏi cả năng lực, cả quan hệ và cả chiến lược cũng không thể thiếu.

Mà trong đó còn có nhiều biến số không xác định. Tôi tin rằng Mã lệ châu nạp chính là giấc mộng cũng như là phần mộ mà các quyền thủ đến.

Có thể vào trận đấu cuối cùng không những bản thân phải có năng lực cao siêu mà cũng còn phải có cả một đoàn hùng mạnh để tương trợ nữa.

Nói cách khác, công lực của anh có cao bao nhiêu, cũng không thể tiến vào trận quyết đấu được. Những cạnh tranh giành giật bên trong hết sức kinh khủng.

Thậm chí đối với những quyền vương có năng lực như các anh, chết cũng hoàn toàn là điều bình thường.

Kiều Nhuế Vô Khinh cứ như kiểu hiểu được nhiều lắm.

- Ha ha, chẳng nhẽ cô còn hiều quy tắc hơn cả tập đoàn Trang Chu sao?

Diệp Phàm ra vẻ không tin.

- Mỗi người có một sở trường riêng, mỗi người lại có nhân sự riêng của mình. Nếu nói về tập đoàn Trang Chu, chúng tôi càng bí mật hơn.

Thường những công ty rõ ràng sẽ chỉ có thẻ tương trợ anh ở đằng sau, còn nói về thăm dò kỹ hơn, sâu hơn hì họ rất khó có thể bới móc được.

Còn chúng tôi ẩn trong bóng tối lại không giống thế. Chẳng có ai hoài nghi hay chú ý đến chúng tôi. Còn tỉ lệ mà họ bị công kích sẽ là rất lớn.

Anh nghĩ xem, một đối tác làm ăn của anh mà gặp nguy hiểm thì còn có thể bận tâm đến an nguy của anh không?

Kiều Nhuế Vô Khinh khôi phục lại hình tượng thiên thần thuần khiết của mình.

- Vậy ba chúng ta cùng hợp tác kiếm tiền, một sáng một tối giúp tôi thì càng hoàn mỹ hơn đúng không?

Diệp Phàm cười nói.

- Như vậy thu nhập của anh sẽ giảm rồi.

Kiều Nhuế Vô Khinh hừ nói.

- Tôi cũng biết chút ít quy định trong nội bộ, thế này đi, ba chúng ta ngồi lại bàn bạc rồi hãy quyết.

Diệp Phàm đề nghị.

- Tôi phải được nhiều hơn tập đoàn Trang Chu mới được.

Kiều Nhuế Vô Khinh đúng là lòng tham không nhỏ.

- Dựa vào cái gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Thì dựa vào việc giờ tôi đã người phụ nữ của anh.

Cô nàng ưỡn bộ ngực kia, suýt chút nữa thì đè cả lên mũi của hắn ta.

Một mùi hương nhẹ nhàng lan tới, Diệp Phàm rung động một hồi, nhưng hắn ta cũng cố chịu đựng không làm gì thêm. Bởi vì đây đang là bàn chính sự.

- Thế cũng tính sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- Chẳng lẽ lại không tính, thứ quý giá nhất của tôi cũng bị anh lấy mất rồi. Tôi biết anh là công tử tù trưởng đương nhiên sẽ có nhiều phụ nữ, tôi cũng không so đo gì danh phận với anh, nhưng anh phải thừa nhận tôi là tình nhân của anh.

Cô nàng càng ngày càng cương quyết.

- Tình nhân hợp tác mà thôi.

Diệp Phàm châm chọc nói.

- Anh muốn thế nào cũng được, ít nhất, anh cũng phải có chút lương tâm mới được. Tôi không sợ anh nói tôi tham tiền, tôi cũng muốn kiếm được nhiều
tiền. Bởi vì bộ lạc của tôi cần tiền.

Kiều Nhuế Vô Khinh nói.

- Ha ha, chỉ dựa vào thân thế của cô. Không phải cô nói có nhiều khách đến Ngưu Sở sao. Chỉ cần cô đồng ý, thì sao lại không có được nhiều tiền?

Diệp Phàm lại gượng cười.

- Anh nghĩ tôi là loại người đó sao?

Cô trừng mắt lên nhìn Diệp Phàm.

- Cô tuyệt đối không phải, bằng không “cách cửa” của cô sẽ không thể để cho tôi là người đầu tiên mở ra.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Có người nói người ở nước tôi rất thoáng nhưng thực ra cũng chỉ là một số người, cũng còn có những người giữ gìn theo truyền thống.

Mà tôi cũng chính là người thuộc lớp người sau. Hơn nữa, người muốn có được Kiều nhuế vô khinh này phải là người cao hơn tôi.

Nói cách khác, những kẻ bình thường cũng chỉ là cặn bã trong mắt tôi. Tiếc là tôi đã 25 , 26 rồi nhưng cũng không gặp nhiều cao thủ.

Có thì vẫn có nhưng tôi thấy không vừa mắt.

Kiều Nhuế Vô Khinh lại trở nên kiêu kỳ đến vậy.

- Thế là cô nhắm trúng tôi sao, khi nãy còn có âm mưu với tôi. Có lẽ cô đã sớm tìm hiểu tôi rồi?

Bây giờ nghĩ mới thấy hoàn toàn đúng, bởi vì thông tin cô rất lanh lợi, cô sớm đã biết tôi là ai rồi. Sau đó làm ra một cái bẫy chỉ để thu hút tôi, dụ dỗ tôi để hợp tác kiếm tiền sao?

Mà thân thể của cô cũng là một quá trình trong đó hay nói cách khác cũng là một đạo cụ mà thôi. Đây chắc chắn là tôi đã rơi vào bẫy của cô rồi.

Diệp Phàm đúng là vô liêm sỉ, bản lĩnh trả đũa của hắn ta đúng là vô cùng cao siêu.

- Anh… đồ vô liêm sỉ.

Kiều Nhuế Vô Khinh tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tức không nói lên lời.

- Lẽ nào lại không phải sao?

Diệp Phàm đúng là ác nghiệt thật, nhìn chằm chằm cô ta, tự nhiên vì hợp tác mà lại trở thành những kẻ mặc cả.

Cái này làm gì có “tình”, trong đó thực ra chỉ là có “nhiệm vụ”. Tiện thể mang chút tiền về nước hay đầu tư để kiến thiết quần đảo Chris.

Bà xã thứ hai của mình ở trên đảo Chris. Mà đối với tiền của người nước ngoài, trước giờ Diệp Phàm này không bao giờ nương tay.

- Nếu tôi là người mà dễ dàng “mở cửa” thì chắc chắn không đến lượt anh phải mở. Tôi thừa nhận là tôi cũng đã tìm hiểu về anh trước nhưng chỉ thấy rằng anh là người rất có tiềm lực thôi.

Vốn khi anh đến tôi đã vui vẻ xem xem có thể có cơ hội để nói chuyện làm ăn với anh không.

Nhưng không ngờ thằng em trai lại chọc tức các anh, từ đó mà dây dưa cả sang tôi. Cả đời này, lần này là lần thảm nhất của tôi.

Tôi đã bồi thường bằng cách dâng hiến cả thân thể tôi. Vì thế tôi đưa ra định mức kiếm tiền cũng là hợp tình hợp lý.

Đàn ông các anh cứ nhắc đến chuyện chăn gối là không thừa nhận. Nếu anh là người như vậy thì Kiều nhuế vô khinh này cũng khinh thường anh thôi.

Cô nàng họ Kiều vẻ mặt ngưng trọng, không giống như đang nói dối.

- Tháp gia tôi đây không đến nỗi không có nhân phẩm như vậy. Vừa nãy đã làm vậy với cô. Nãy tôi cũng nhận ra là cô bẫy tôi, mà trước hết là cô muốn hạ độc hại tôi.

Cô đã muốn hại tôi thì tôi làm chuyện đó với cô cũng là bình thường. Đây được gọi là gì, hòa nhé. Chúng ta không ai nợ ai cái gì nữa.

Nhưng Tháp gia tôi đây là người có tình có nghĩa, cô cũng vì bộ lạc, cuối cùng thì cô cần khoản tiền là bao nhiêu?

Diệp Phàm hỏi.

- Nếu như lấy hết số tiền lần này kiếm được trong Mã lệ châu nạp quy thành mười phần thì tôi lấy bốn phần.

Cuối cùng thì Kiều Nhuế Vô Khinh cũng đã mở miệng nói.

- Ha ha, bốn phần, còn lại sáu phần là của tôi và tập đoàn Trang Chu có phải không? Lời này mà cô cũng dám nói ra ư, cô lại còn nhiều hơn cả khi tôi vào đấu, nắm nửa phần chết sao?

Cái ý nghĩ này cô lên gác lại đi, tôi thừa nhận cô là một nửa người con gái của tôi, có cơ hội thích hợp thì tôi sẽ chiếu cố cho cô ít.

Nhưng muốn là người phụ nữ của tôi thì không phải chỉ khua môi múa mép mà được đâu.

Mà tôi phải thấy được thành ý của cô mới được. Còn nữa, người phụ nữ của Tháp gia này tuyệt đối không được xằng bậy với thằng nào khác. Đây là ranh giới cuối cùng.

Nói cách khác, cô muốn chơi cùng ai thì chơi, đừng có nói là người phụ nữ của Tháp gia này là được rồi.

Diệp Phàm cũng nghiêm túc nói.

- Anh cho tôi bốn phần, cả đời này tôi sẽ là của Tháp gia anh.

Kiều Nhuế Vô Khinh cũng tỏ thái độ kiên quyết.

- Cô đừng nghĩ là tôi đang đùa cô, tôi không thể bên cô cả ngày được. Nhưng nếu cô làm chuyện xằng bậy, tôi có mắt đấy. Đến lúc đó đừng trách tôi là lòng lang dạ sói. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu vì sao bộ lạc lại quan trọng với cô đến thế?

Diệp Phàm chau mày, không hiểu gì, hỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện