Quan Thuật

Chỉ Thị Của Số 1


trước sau

Kiều Nhuế Vô Khinh đánh một chưởng xuống, đầu Ngô Đại Thuận lập tức nở hoa. Nhất thời chi còn lại một bên đầu, óc và máu tươi bắn hết cả lên người Kiều Nhuế Vô Khinh và Bran.

Chạy mau Tôi đánh giá cao thần chết cậu Cuối cùng Ngô Đại Thuận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt phức tạp, anh ta không nhắm mắt lại, cuối cùng hô một câu.

- Mẹ kiếp.

Đột nhiên Diệp Phàm bùng lên, vung phi đao ra. Tuy nhiên, phi đao vào đúng Kiều Nhuế Vô Khinh rõ ràng là vô dụng thôi.

Cô khẽ đưa tay ra một quyền, có thể cuốn nội khí của lựu đạn bằng dây lụa bình

thường như cuốn Diệp Phàm và phi đao vào lòng bàn tay.

Ngô Đại Thuận nhìn thấy, một con mắt còn lại trừng lớn. Máu tươi trong mắt ứa ra.

Ầm

A

Kiều Nhuế Vô Khinh hét to một tiếng, lập tức phần eo phun ra toàn máu tươi. Bởi vì, Diệp Phàm ép con dơi màu tím nhạt giấu ở trên trán đi ra, như Quỷ Ảnh tử giấu ở trong phi đao, đột nhiên nổ lên.

Nội khí con dơi hình thành trong lòng bàn tay Kiều Nhuế Vô Khinh im lặng nhân cơ hội xoay tròn một vòng vào phần eo của cô.

Quần áo bị rách ra rồi, có thể thấy được rõ ràng màu da bên trong. Hơn nữa, chạy dọc từ xương sườn xuống. Ngay cả trên xương sườn cũng bị cắt vào vài phần.

Diệp Phàm không hiểu được đoạn không gãy, có lẽ là tốc độ của nội khí con dơi quá nhanh hoặc là cái gì đó, ngay cả một chút máu tươi cũng không kịp tràn ra ngoài.

Diệp Phàm sớm xoay người một cái. Con dơi lóe lên liền bay vào bên trong trán. Thằng này không muốn sống gượng chống chạy như điên ra bên ngoài.

Vừa mới chạy như điên không lâu sau phát hiện một lối nhỏ trong bức tranh giống như hơi bị dị trạng, Diệp Phàm đi đến nhìn vào bên trong, ở bên trong có mười mấy cái tay núp ở bên trong.

Diệp Phàm vừa thấy, lập tức xoáy lên, sau đó ném ra, tiếng nổ vang lên, toàn bộ

thuyền đều bắt đầu lắc lư, một nửa lối đi nhỏ phía dưới bị sụp xuống.

Vĩnh biệt chiến hữu Tử thần của tôi

Một con mắt còn lại của Ngô Đại Thuận cuối cùng nhắm lại.

Bởi vì Con dơi cũng làm cho Bran có vết cắt rồi, Kiều Nhuế Vô Khinh cũng không chịu nổi tổn thương. Người này hận tới mức nghiến răng kèn kẹt. Lao tới không ngờ phát hiện lối đi nhỏ bị sụp biến hình, muốn làm sạch dấu vết phải mất một chút thời gian

Diệp Phàm vừa mới vọt tới trên thuyền, nghe tấy mặt trên vang lên một tiếng nồ thật lớn. Hiểu được là bọn Đường Thành đã hành động mở đường.

Quả nhiên, trên thuyền loạn hết lên.

Có khoảng trăm người bị thương, những người ở trên thuyền người toàn là máu liều mình chen chúc nhau hướng tới thuyền cứu nạn.

Mà trên thuyền các quý ông quý bà giàu có xuất hiện dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ, tất cả người ở trên thuyền đều hỗn loạn, Diệp Phàm vừa thấy, cũng nhanh chóng lăn lộn đi

Mấy chục thuyền bé đã được chuẩn bị để cứu sống thuyền Mã Lệ Châu, lúc này đã cho mười mấy thủ thủy đoàn xuống, Diệp Phàm chen lấn ở bên trong, liều mình hướng tới cách đó không xa rồi ngừng lại trước mặt hai chiếc thuyền nhỏ trớ khách.

Ngay sau đó, Diệp Phàm lại truyền một tin liên lạc khấn cấp.

Thật may là vật này chưa bị hỏng, không ngờ còn có liên hệ với đám người Vương

Nhân Bàng này.

Anh, anh chưa chết!

Vương Nhân Bàng kích động la lớn khóc lóc.

Tôi không chết được, các cậu ở đâu vậy?

Diệp Phàm hỏi.

Chúng tôi đã lên tàu chở khách số 1. Anh lại đây nhanh lên, toàn bộ người của chúng ta ở trong này.

Vương Nhân Bàng kêu lên.

Diệp Phàm chạy tới đoạt lấy vị trí cầm lái, lái tàu hướng tàu chở khách số 1.

Bởi vì trên thuyền cũng có mấy người bị thương, Diệp Phàm còn thảm hại hơn rất nhiều. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều nhận thức được người kia là một quả Trứng thối đặc biệt xui xẻo.

Hơn nữa, Diệp Phàm thảm như vậy, cũng không có ai có thể nhận ra người này chính là đồng chí Tháp Bố Tư đã giành chức vô địch quyền anh.

Thuyền bé đến gần tàu chở khách số 1, Diệp Phàm đã nhìn thấy Vương Nhân Bàng đứng ở lan can phất tay.

Cậu nhóc, cậu có hóa thành tro lão phu cũng nhận ra cậu.

Đung lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến, Diệp Phàm nghe theo tiếng âm thanh nhìn lại, trong lòng lập tức kêu một tiếng Khổ rồi, không ngờ gặp Con rùa già này.

Bởi vì, Không Trạch Bản Tú đang đứng đối diện trên một thuyền bé Thượng Lang cách đó không xa nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Vẻ mặt lão Thất toát ra vẻ nghiền ngẫm chi cười, trước mặt ông ta Diệp Phàm chính là một người chết

Nhìn thấy Vương Nhân Bàng cách đó khoảng 5060 mét, Diệp Phàm vừa ngoan tâm. Anh ta quay bánh lái ngược lại lái đi

Cuối cùng liếc mắt nhìn đám người Vương Nhân Bàng Đường Thành một cái, giơ tay vĩnh biệt Vương Nhân Bàng, lại duỗi tay chỉ chỉ Không Trạch Bản Tú cách đó không xa, trong lòng anh ta buồn rầu nhắc tới:

Các anh em, vĩnh biệt! Kiếp sau, chúng ta sẽ làm anh em tiếp.

Diệp Phàm làm như thế đương nhiên là để dụ Không Trạch Bản Tú đi hướng khác, nói cách khác để cho đám người Vương Nhân Bàng nhìn thấy đánh nhau chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đến lúc đó hậu quả chính là không hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ các đồng chí đều hi sinh ở chỗ này rồi. Bởi vì, mục tiêu của Không Trạch Bản Tú quá lớn.

Tại thời điểm hỗn loạn này, ngoài tổ chức Đặc cần. Còn có đội Hải Lang tìm kiếm mình. Phỏng chừng không lâu nữa trong đêm người đàn bà chết tiệt cũng sẽ tới.

Anh

Vương Nhân Bàng vừa thấy, lập tức vọt về phía một con thuyền nhỏ phía trước rồi dừng lại, người lại bị Đường Thành và Đỗ Thiên Thảo ôm lấy.

Hai mắt Đường Thành bình tình nhìn chằm chằm Vương Nhân Bàng chỉ nói bốn chữ: Nhiệm vụ, quốc gia.

Đó là nhiệm vụ quốc gia!

Vương Nhân Bàng điên rồi, một quyền khiến Đường Thành bắn vào trên boong thuyền, Đỗ Thiên Thảo bị anh ta đá một cước văng ra.

Lúc này trên thuyền rất loạn, cũng không ai chú ý đến vài tên đánh nhau. Bởi vì, có khối người vì muốn tranh giành lên thuyền trước, vì muốn đoạt áo cứu sinh hoặc muốn có bộ quần áo mặc giữ ấm mà đánh nhau.

Hơn nữa, còn có người nhân cơ hội này phát ra tai nạn, giật tiền hoặc cướp đồ trang sức đeo tay như vòng đeo tay

Cho nên, động tác Vương Nhân Bàng cũng không khiến cho mọi người chú ý tới.

Nhân Bàng, chúng ta là người Trung Quốc!

Một âm thanh trầm vang lên bên tai Vương Nhân Bàng.

Ông cụ, ông hãy coi như không có đứa cháu kém cỏi này. Vương Nhân Bàng dùng mật hiệu quát.

Quay lại, lấy quốc gia làm trọng!

Âm thanh qua loa truyền đến Vương lão.

Tôi muốn giúp anh.

Vương Nhân Bàng đau lòng hét lớn.

Anh ta là anh hùng, người dân châu Á sẽ mãi nhớ đến anh ta.

Giọng của đồng chí Cung Khai Hà từ bên trong thuyền truyền đến.

Nhớ kỹ, anh ta là anh hùng! Anh ta là niềm kiêu hãnh của nước cộng hòa! Tôi là Đường Hạo Đông.

Một âm thanh trầm truyền đến.

Vương Nhân Bàng như bị dáng một đòn nghiêm trọng, nhất thời ngấn ngơ ngây ngấn cả người. Không thể ngờ được giờ phút này Chủ tịch Đường
đã ở trung tâm chi huy của tố đặc nhiệm A.

Vâng, anh ta là anh hùng, anh ta là niềm tự hào Vương Nhân Bàng hét to một tiếng rồi cúp điện thoại.

Anh ta đá một chiếc phao ra ngoài biển, miệng mắng to,

Anh là anh hùng, anh là niềm tự hào, tôi chi muốn anh của tôi, anh

Anh là anh hùng! Anh là niềm tự hào!

Lý Khiếu Phong thì thầm hai câu, giống như người ngơ ngác dừng lại ngồi trên ghế. Không có một giọt nước mắt nào chảy xuống.

Đúng lúc này, không hiểu được vị ủy viên ấy hát lên bài hát ca ngợi người anh hùng Không lâu sau, tất cả các tướng quân trong đại sảnh đều ngân vang lời trầm bồng của khúc ca theo người chỉ huy.

Vì sao chiến kỳ đẹp như bức tranh, máu tươi anh hùng nhuộm đỏ cả cô gái

Vì sao tuổi xuân ở khắp nơi, mạng sống anh hùng nở hoa tươi.

Anh hùng đập mạnh xuất chiến hào, một tia sáng rạch nứt trường không, rạch nứt trường không.

Đất sụt xuống lấy thân mình ngăn cản, trời sập xuống cánh tay giơ cao.

Hai chân hừng hực ngọn lừa, toàn thân lấp lánh cầu vồng khoác trên vai.

Thanh âm kia càng ngày càng cao càng xa, Lý Khiếu Phong từ dưới đất đứng lên, cũng tham gia vào đội hợp xướng.

Tiếng hát chỉ quanh quẩn ở trung tâm chi huy, các tướng quân càng hát càng cao càng say, hát đi hát lại mấy lần.

Một lúc sau Đường Chủ tịch nói:

Có tin tức mới nhất báo cáo trực tiếp bằng điện thoại.

Sau đó, Chủ tịch Đường nặng nề nện bước chân đi.

Anh làm cái gì thế, đã nhìn thấy rồi quay lại làm gì nữa?

Tất cả đoàn người trên tàu đều kêu lớn, có mấy người nhào lên muốn cướp bánh lái của Diệp Phàm.

Vài tiếng nổ vang, mấy tên kia bị Diệp Phàm chưởng liền bị bắn vào trong. Trướng Lý Phác kêu to cứu mạng.

Cứu người làm gì, bố mày cũng chuẩn bị mất mạng đây, cứu cái bướm à!

Diệp Phàm hừ một cái, tuy nhiên, nhìn trên thuyền có vài cái người mặc áo phao cứu sinh liền hô:

Cởi ra đi, ném cho bọn họ.

Không!

Một người phản đối, bá địa một tiếng đã bị Diệp Phàm đá một cái bắn vào trong.

Còn người vừa thấy rất hung thần ác sát rồi, nếu không nói phỏng chừng phải có được vương bát rồi.

Dùng áo phao cứu sinh trên biển không an toàn bằng ngồi trên thuyền. Cho nên, bọn họ không ngừng cởi áo cứu sinh ném cho những người ở dưới biển.

Tiểu Liễu, xuống biển đi!

Giọng của Không Trạch Bản Tú truyền tới.

Diệp Phàm vừa mới không để ý tới anh ta, vừa chuyển bánh lái đã nghĩ chạy về hướng tàu chở khách số 2.

Tuy nhiên, một hình ảnh một đạo hắc hiện lên trước mắt. Biết là Không Trạch Bản Tú đã tới. Với bản lĩnh của lão già này, nhảy xa khoảng 10 mét cũng không có vấn đề gì.

Bởi vì trên biển gió to, mượn gió trượt khoảng mấy trăm mét trên không cũng không thành vấn đề.

Diệp Phàm vừa thấy, vội vàng tăng tốc độ lên mức nhanh nhất. Vừa xông lên đầu thuyền Mã Lệ Châu.

Lúc này trên thuyền đã sớm loạn hết lên, không chừng còn có thể đục nước béo cò tránh được một kiếp.

Tuy nhiên, đương nhiên là Không Trạch Bản Tú nhìn thấu được tâm ý của Diệp Phàm. Chưởng một chưởng vào không trung.

Diệp Phàm không nhìn thấy được, liền bị ngã xuống dưới biển, chân giẫm lên những người mặc áo cứu snh ở dưới biển, vài người rơi xuống liền lên thuyền Mã Lệ Châu.

Đây là người sao?

Bị đạp một cước những người kia mới ló đầu ra ngoài biển, toàn bộ nghẹn họng lại nhìn trấn trối dường như người kia rất giống Diệp Phàm

Vừa mới thở dốc một hơi Không Trạch Bản Tú cũng rơi vào trên thuyền Mã Lệ Châu.

Khổ quá

Diệp Phàm vừa mới xoay đầu lại, lập tức trợn tròn mắt. Bởi vì, Kiều Nhuế Vô Khinh

còn có biệt danh là cao thủ Dạ Đương lúc này cũng đang ló đầu phía dưới khoang thuyền, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

Hai mặt giáp công, hôm nay xác định sẽ gặp Thượng Đế rồi.

Tuy nhiên, lúc này Diệp Phàm cũng ngửi thấy mùi lạ đến đây. Hắn phát hiện bốn phía lúc này đều có người mai phục.

Diệp Phàm lập tức phóng đại đôi mắt vô hạn, rốt cục nghe thấy được Tồ Hồng Quân của Nga, Tổ Thần Đạo của Nhật Bản, còn có cả tổ Lam Sơn Hồ nước Anh.

Cậu nhóc, hãy nhận trước của lão phu một cái tát.

Không Trạch Bản Tú giơ một cái tát cách xa chừng khoảng ba mươi thước.

Diệp Phàm nhìn thấy, lập tức nhanh trí khẽ động. Một ý niệm trong đầu hiện lên, đột nhiên thằng nhãi này kêu thảm thiết một tiếng, tựa hồ như bị Không Trạch Bản Tú đánh trúng vào. Cả người mới ló đầu ra liền đánh tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện